"Yên tâm đi, con sẽ nhanh chóng biết rõ thực lực của Long gia, sau đó chuẩn bị một chút, cố gắng đạt an toàn 100%" Phương Hạo Vân quyết định nhanh chóng liên hệ với dì Bạch, để cho dì ra mặt điều tra về Long gia, sau đó phái cao thủ ra ứng chiến để bảo đảm.
Lần đánh cuộc này,mặc kệ là vì an toàn của Trần Thiên Huy, hay là vì công ty bảo an Đằng Phi, lần đánh cược này đều không thể thất bại, Phương Hạo Vân không dám chậm trễ.
"Chú Trần, chú cứ yên tâm... con rể của chúng không làm hại chú đâu..." Vương Thế Phi cũng mơ hồ biết được hôn sự của Trần Thanh Thanh và Phương Hạo Vân, lập tức cười đùa một câu.
Nghe Vương Thế Phi nói như thế, Trần Thiên Huy lập tức nhớ đến con gái : "Hạo Vân, có tin tức gì của Thanh Thanh không?"
"Tạm thời vẫn chưa có..." Nói đến chuyện này, Phương Hạo Vân liền đau đầu. Từ khi Trần Thanh Thanh được người của Lã Thiên Hành đưa đi, thì đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Mặc dù là dì Bạch đích thân điều tra, cũng không có bất kỳ cái gì cả.
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân hoi3 : "Chú và dì Lã có liên hệ với ông La hay không? Ông có chịu nói hành tung của Thanh Thanh hay không?"
"Đã liên hệ rồi, nhưng mà vô dụng, ông già đó là người thiết diện vô tư, ông ta nói Thanh Thanh có liên quan đến cơ mật quốc gia, chú và dì Lã cũng bó tay. Hạo Vân, hành tung của Thanh Thanh, chỉ có thể dựa vòa con, chú và dì Lã chờ tin của con..." Trần Thiên Huy nói như năn nỉ.
"Con sẽ cố gắng..." Phương Hạo Vân đột nhiên nghĩ đến cái gì đó : "Chú Trần, chú liên hệ với Tuyết Nhi thử xem, nhìn xem bên phía cô ấy có tin tức gì không?"
"Đúng rồi!"
Trần Thiên Huy là người thông minh, nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, lập tức nghĩ ra cái gì đó :" Với tính tình của nha đầu Thanh Thanh này, sao có thể không liên lạc với chúng ta chứ. nó nhất định sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với chúng ta, nói không chừng, nó và Tuyết Nhi đã có liên hệ, lát nữa để chú đi hỏi..."
Khi tiễn các đại ca ra về, Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy và người khác đang chuẩn bị rời đi, thì nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát bên ngoài Kim Bích Huy Hoàng. Người dẫn đầu là đội trưởng cảnh sát hình sự Trương Bưu, cùng đi còn có Hà Thanh, có điều hôm nay cô ta không mặc quân phục, mà mặc đồ bình thường, tăng lên vài phần xinh đẹp, nhưng thiếu đi cái khí chất của người lính trước kia.
Cô đi theo phía sau Trương Bưu, đến trước mặt Phương Hạo Vân, mỉm cười.
"Đội trưởng Trương, có chuyện gì thế?" Là người đứng đầu của Kim Bích Huy Hoàng, Vương Thế Phi chủ động đến chào hỏi.
"Không có gì... chỉ là đến thăm mà thôi..." Trương Bưu cười nói : "Trung tâm chỉ huy nhận được điện thoại, nói là Kim Bích Huy Hoàng có buổi hội tụ hắc đạo, cục trưởng phái tôi đến đây..."
"Mẹ nó, là ai rãnh hơi quá vậy, sao có thể gọi điện thoại báo cảnh sát vớ vẫn như vậy..." Vương Thế Phi tức giận nói : "Có điều tra ra là ai không?"
Hà Thanh đi đến, trừng mắt nhìn Vương Thế Phi, nói : "Có ý gì, hay là anh muốn báo thù người báo cảnh sát... đây là chuyện pháp luật không cho phép..."
"Thượng tá Hà Thanh, cô nói cái gì vậy. Tôi là công dân tuân thủ luật pháp, chuyện như vậy sao tôi có thể làm được... Tôi chỉ muốn biết là ai rãnh rỗi quá, đến đâm hơi tôi thôi..." Vương Thế Phi cười nói, dù sao hắn cũng không phải là Phương Hạo Vân, không thể nào nói móc Hà Thanh quá đáng được.
"Phương thiếu gia, cậu lại đây, tôi có vài lời muốn nói với cậu..." Nói xong, Hà Thanh xoay người trở vào xe cảnh sát, Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, rồi vội đuổi theo. Lên xe cảnh sát xong, bực bội hỏi : "Có chuyện gì... mà cần phải lên xe cảnh sát nói chuyện?"
"Muốn biết lý do sao?" Hà Thanh cười quyến rũ với Phương Hạo Vân.
"Không có hứng thú!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói :"Tôi bận rộn nhiều việc, có chuyện gì thì cô nói nhanh đi..."
"Hừ!
Hà Thanh nghe thấy thế, tức giận nói : "Mặc kệ cậu có hứng thú hay không, tôi đều nói cho cậu biết, tôi đang rãnh rỗi không có gì làm, cho nên mới kêu cậu lên xe đấy..."
"Haha..."
Hà Thanh cười đắc ý : "Không phục à, không phục thì cứ đến cắn tôi đi..."
"Tôi không cắn cô, tôi sờ cô..." Phương Hạo Vân nổi giận, cô gái này đúng là càng lúc càng quá đáng, nếu hôm nay không phải nhờ cô ta phối hợp chuyện hắc đạo, thì cô ta không thể đắc ý như vậy được.
Nói xong, Phương Hạo Vân cũng thô bạo kéo Hà Thanh vào lòng, bàn tay to đặt lên trên ngọn núi khá cao của cô. Hà Thanh ngây người, cô tuyệt đối không ngờ Phương Hạo Vân vô lại, lưu manh đến thế, nói ra tay là liền ra tay, không hề kiêng kỵ gì.
Hà Thanh không ngại để cho Phương Hạo Vân nhìn trộm mình, nhưng mà khó chấp nhận sự xâm phạm thô lỗ của hắn. Hơn nữa cô cũng không phải là loại đàn bà tùy tiện.
"Buông ..."
Hà Thanh quát lớn một tiếng, vội vàng giãy dụa. Phương Hạo Vân sao có thể để cho cô nguyện ý, đã sớm điểm hết huyệt đạo trên người cô, làm cho cô không thể nhúc nhích.
"Thượng tá Hà Thanh thân yêu, cô không phải là thích quấy rầy tôi sao? Hôm nay tôi phản kich... đây là do cô tự tìm đến, đừng trách tôi" Phương Hạo Vân cười hắc hắc, tay từ trên ngực cũng dần dần mò xuống, đụng đến em, ngón tay nhẹ nhàng móc vào lưng quần, kéo ra, thấy được cái quần lót màu đỏ bên trong...
Hà Thanh ý thức được thân thể của mình không thể cử động, nhưng miệng vẫn có thể động, cô vội vàng kêu lớn : "Cứu mạng... cứu mạng..."
Cửa kính xe không có khóa, cho nên tiếng kêu cứu liền lọt vào lổ tai của đám người Trương Bưu.
Một nhân viên cảnh sát vội chạy đến báo cho Trương Bưu : "Đội trưởng, thượng tá Hà hình như đang cầu cứu?"
"Nói bậy!"
Trương Bưu lập tức nghiêm mặt, nói : "Sao tôi lại không nghe... tôi thấy cậu nhất định là có ảo giác rồi... đi, tiếp tục phiên trực... nhớ kỹ, chúng ta không nghe thấy âm thanh gì hết"
Kim Phi hơi sửng sốt, trong đôi mắt lộ ra rõ ý ghen : "Giống như là tiếng đàn bà kêu cứu..."
"Sao tôi lại không nghe?" Vương Thế Phi hỏi.
Kim Gia cẩn thận vểnh tai lên nghe : "Đúng là không có âm thanh..."
Hiển nhiên, tất cả mọi người đang diễn trò, chuyện tốt của Phương thiếu gia, ai mà muốn đi quấy rầy chứ.
Trong xe cảnh sát, Phương Hạo Vân nghe thấy Hà Thanh kêu cứu, vội vàng che miệng cô lại, lập tức điểm huyệt câm của cô ta, nói :" La cái gì mà la, không phải cô kêu tôi đến đây sao?"
Huyệt đạo của Hà Thanh bị điểm hết, muốn động không được, muốn mắng cũng không xong, chỉ có thể dùng con mắt hung hăng nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, ra vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Được rồi, không phải là chỉ đùa với cô thôi sao? Cô thế nào? Nói thật, cỡ như cô, tôi không có hứng thủ gì cả... cô cam đoan là không kêu lên, thì tôi bây giờ sẽ giải huyệt cho cô... nếu cô đồng ý, thì chớp mắt hai cái..."
Hà Thanh nghe thấy thế, liền chớp mắt hai cái không chút do dự, trên mặt cố gắng làm ra vẻ tươi cười.
Phương Hạo Vân nhéo nhéo khuôn mặt của cô, rồi mới ra tay giải huyệt. Hà Thanh cũng đã ngoan ngoãn hơn, không làm bậy nữa, chỉ trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân.
"Quân nhân các người đúng là không có khiếu hài hước... tôi nói giỡn với cô mà cứ tưởng thật... có chuyện gì cứ nói, không có gì thì tôi xuống xe..." Phương Hạo Vân thu hồi vẻ lổ mãng khi nãy, nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên là có chuyện..." Sắc mặt của Hà Thanh cũng trở nên nghiêm túc : "Tôi nhận được tin tức, Long gia còn có quan hệ với bên Hoa Bắc. Kết giao không ít quan lớn của chính phủ, theo ý của cấp trên là nên đến điểm thì dừng với Long gia, không nên đuổi cùng giết tận làm gì..."
"Chỉ việc này?"
Phương Hạo Vân cười khinh thường, nói : "Việc này, vốn dĩ phải là do các người thu xếp mới đúng... Tôi không thể lo nhiều như vậy..."
"Phương thiếu gia, cậu hãy nghe tôi nói, những người Long gia quen biết đều có năng lực rất lớn, ngay cả La lão cũng phải cẩn thận..." Hà Thanh vì muốn làm cho Phương Hạo Vân hiểu được mức độ quan trọng, cho nên giải thích tiếp : "Tổ tiên của Long gia là hảo hán Lục Lâm, sau này đến thời dân quốc, dựa vào của chìm và vũ lực, thành lập quân phiệt một phương, tuy rằng thời kỳ ấy đã qua, lực lượng của bọn họ cũng đã giải tán, nhưng mà vẫn còn giữ lại một số thế lực ngầm, hơn nữa trong thời kỳ dân quốc còn cướp đoạn rất nhiều cổ vật, làm cho thế lực Long gia trở nên lớn mạnh. Mấy năm nay, tuy rằng bọn họ đã cố ý cúi đầu, nhưng mà vẫn còn có mạng lưới quan hệ rất lớn... cho nên, cấp trên dặn dò tôi, kêu tôi chuyển lời cho cậu, đến điểm thì dừng..."
"Đầu lĩnh quân phiệt?"
Phương Hạo Vân gật đầu : "Được rồi, tôi sẽ cố gắng... nếu không có gì, tôi nghĩ tôi nên về..." Nói xong, Phương Hạo Vân đứng dậy xuống xe.
Lúc mở cửa xe,p Phương Hạo Vân đột nhiên quay đầu lại, nói với Hà Thanh : "Thượng tá Hà, cô thật sự nghe lời, lần trước tôi chỉ tùy tiện đề nghị thôi, không ngờ rằng cô thật sự mặc màu đỏ..."
"Cậu đi chết đi!"
Hai má của Hà Thanh lập tức đỏ lên, cái gì mà nghe lời? Quần lót của cô ước chừng cũng năm sáu mươi cái, hôm nay vô tình mặc phải cái màu đỏ thôi.
Chỉ là trùng hợp!
"Thật đáng chết, về sau phải cẩn thận..." Hà Thanh phát hiện ra, từ khi mình đến Hoa Hải, đã bị Phương Hạo Vân ăn đậu hũ sạch sẽ, thật sự rất là buồn bực.
Đương nhiên, buồn bực nhất chính là người đàn ông mình yêu lại đang đeo đuổi một cô gái khác.
Trở về hoa viên Lam Tâm, Phương Hạo Vân gọi điện cho dì Bạch, đem chuyện Long gia nói với cô một chút, hy vọng cô có thể thăm dò Long gia.
Dì Bạch dường như đã biết Phương Hạo Vân sẽ nói chuyện này, cho nên không đợi hắn nói hết lời, đã gật đầu đồng ý.
Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân lại hỏi chuyện của Trần Thanh Thanh, dì Bạch vẫn trả lời giống như trước, tạm thời chưa có tin tức.
"Hạo Vân, con không cần phải lo lắng, mặc kệ là nói thế nào, Thanh Thanh vẫn là cháu ngoại của lão cáo già Lã Thiên Hành đó, ông ta nhất định không làm hại Thanh Thanh.." Dì Bạch an ủi một câu.
"Dạ, con biết.. dì, thời gian đến Trung Thu đã không còn xa, con muốn hỏi một câu, chúng ta nắm chắc bao nhiêu phần?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.
Dì Bạch nghe thấy vậy, không trả lời.
Qua một hồi, trong điện thoại mới truyền ra giọng nói của dì Bạch : "Hạo Vân, yên tâm đi, bộ tộc thủ hộ và gia tộc Morgan đã tranh đấu nhiều lần, chúng ta cũng đã tích lũy nhiều kinh nghiệm, trước đó chúng ta thất bại, bởi vì Thiên Phạt chưa gặp được chủ nhân đích thật của nò... lần này, dì nghĩ chúng ta sẽ không thất bại nữa, dì có niềm tin tuyệt đối. Đương nhiên, theo tình huống bây giờ, Edward chỉ là công cụ để chúng ta khai chiến với gia tộc Morgan một cách toàn diện... chuyện của Nguyệt Như, có lẽ sẽ có đường giải quyết tốt..."
Nói đến đây, dì Bạch dặn dò : "Hạo Vân, bây giờ con chủ yếu là nên đặt hết lực chú ý lên công ty bảo an Đằng Phi, chuyện còn lại con không cần quan tâm, dì sẽ xử lý..."
"Dạ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, cúp điện thoại.
Long gia quả thật đúng là có nghề, vốn Phương Hạo Vân cho rằng sau khi dì Bạch ra tay, thì tư liệu của Long gia hẳn là sẽ được điều tra nhanh chóng.
Nhưng mà, trên thực tế lại không đơn giản như vậy.
Buổi chiều của ngày hôm sau, Phương Hạo Vân vẫn chưa nhận được tin tức gì. Có điều hắn không hề lo lắng gì cả, hắn tin rằng dì Bạch sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng.
Trần Thiên Huy đã liên hệ với Hàn Tuyết Nhi, nhưng cũng có tin tức của Trần Thanh Thanh. Bởi vậy có thể thấy được, Trần Thanh Thanh phỏng chừng là muốn mà không được, căn bản là không thể liên lạc với bên ngoài.
Đã như vậy, vợ chồng Trần Thiên Huy càng lo lắng hơn, thúc giục Phương Hạo Vân nhiều lần, hy vọng có thể tìm được tin tức của con gái.
Hàn Tuyết Nhi vốn đang giận Phương Hạo Vân vì hắn không chủ động liên hệ với cô, nhưng sau khi biết chuyện, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng. Lực chú ý bị dời đi, trong lòng không còn giận Phương Hạo Vân nữa.
Cô hỏi thăm tin tức của Phương Hạo Vân từ miệng của Trần Thiên Huy, trong lòng biết hắn bận rộn nhiều chuyện, nên không dám đến quấy rầy hắn, chỉ là trong lòng lại có chút buồn bực.
Thời kỳ trưởng thành đối với một con người mà nói, luôn là một thời khắc mấu chốt, không biết là vì cái gì, mà tính tình của Hàn Tuyết Nhi dần trở nên luống cuống.
Lúc trước, khi Trần Thanh Thanh còn ở đây, hai chị em thường tâm sự với nhau, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình, cô luôn buồn bực. Mà mẹ của cô, Tần Tú Văn, chẳng những không thể trao đổi với cô, mà ngược lại luôn hoài nghi cô yêu sớm, làm cho lòng cô luôn khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT