Phương Hạo Vân đi theo chị đến gặp đạo trưởng Lưu Bán Tiên nửa giờ, cuối cùng cũng đã chọn được ngày hoàng đạo cho công ty bảo an Đằng Phi, là ngáy tám tháng này.
Toàn bộ quá trình, Phương Hạo Vân hầu như không có hứng thú, cảm thấy rất vô vị, chỉ ngẩng đầu lên nhìn mấy cái hình vẽ trên trần nhà. Nhưng mà Phương Tuyết Di thì lại rất tập trung vào lời nói của Lưu Bán Tiên, hầu như là nhìn hai tay của Lưu Bán Tiên không chớp mắt, cho đến khi chấm dứt.
Khi ra cửa, Phương Tuyết Di kéo tay của Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, Bán Tiên nói chuyện mà em không nghe, em không tôn trọng người ta..."
Phương Hạo Vân cười nói : "Vậy thì sao?"
"Bán Tiên nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng... Ông ta nói trong vòng mấy ngày gần đây, em sẽ chịu tai họa đổ máu..." Nói đến đây, Phương Tuyết Di nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, nghe nói Lưu Bán Tiên rất linh nghiệm, hay là chúng ta trở lại, cho ông ta chút tiền, để ông ta giúp em giải nạn..."
"Nếu đã là tiên, vì sao lại muốn lấy tiền... chị, chị đang bị lừa đấy, mấy cái trò khỉ này, chị cũng tin sao?" Phương Hạo Vân cười nhạt.
"Cái này... dù sao thì tất cả mọi người đều nói ông ta rất linh nghiệm. Ông chủ lớn ở Hoa Hải hầu như đều thích tìm ông ta xem bói, cầu khẩn bình an..." Phương Tuyết Di quan tâm nhiều quá nên loạn, nếu là bình thường chưa chắc cô đã để ý. Nhưng mà liên quan đến người mình quan tâm nhất, cô thà tin là có, còn hơn là không. Huống hồ Lưu Bán Tiên cũng có chút thanh danh tại Hoa Hải.
"Chị... chị cứ yên tâm, không ai có thể làm em bị thương, cho dù thật sự đổ máu, cũng là người khác đổ, không có khả năng là em..." Phương Hạo Vân tự tin nói.
"Được rồi, em đã không tin, chị cũng không ép buộc em... Hạo Vân, cái tên Hoàng Kỳ Anh kia thật là đáng ghét, hôm nay em cũng thấy rồi đấy... em về nhà giúp chị nói chuyện với mẹ đi, để cho bà đừng làm mai nữa. Chị căn bản là không có cảm giác với hắn..." Nói đến đây, Phương Tuyết Di nói một câu đầy ẩn ý : "Chỉ có người đàn ông trong lòng chị, mới có thể làm chị động lòng... mà hắn không phải..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vốn định hỏi một câu, là người đàn ông nào làm chị động lòng. Nhưng mà chữ ra đến họng, thì hắn dừng lại, hắn sợ nghe được cái đáp án mình không muốn biết.
Trên thực tế, Phương Hạo Vân có chút lo lắng, dù Phương Tuyết Di có ý với hắn, thì cũng không có khả năng nói ra, cô sẽ chôn dấu nó không lòng.
"Chị, chờ khi em rãnh, em sẽ nói chuyện với mẹ... có điều em cho rằng, Hoàng Kỳ Anh thật sự không tồi, hay là chị thử làm bạn bình thường với hắn đi" Phương Hạo Vân đề nghị.
"Được rồi, không thèm nghe em nói nữa... thằng nhóc không có lương tâm..." Phương Tuyết Di không thèm nghe lời khuyên của Phương Hạo Vân, thậm chí là hơi tức giận, giống như lần trước, cô xoay người bước đi.
Phương Hạo Vân có lẽ đã đoán ra được một ít nguyên nhân tức giận, nhưng mà hắn không muốn tiếp tục nói nữa.
...................
Công ty bảo an Đằng Phi khai trương, không hề thuận lợi như trong tưởng tượng. Hôm nay là đầu tháng ba, còn năm ngày nữa là đến ngày khai trương.
Hắc bạch ở Hoa Hải đã xuất hiện vấn đề. Ở bên ngoài nhìn vào thì dường như là sóng êm gió lặng, nhưng trên thực tế, Phương Hạo Vân đã ngửi được sự bất ổn.
Có thể gọi đây là sự bình yên trước cơn bão.
Hoa Hải là thành phố được quốc tế hóa, dân thường trú ba mươi triệu, hầu như là còn nhiều hơn cả tỉnh Tây Bộ nữa.
Có câu nói rằng : Chổ có người sẽ có giang hồ, chổ có giang hồ sẽ có phân tranh lợi ích.
Hắc đạo Hoa Hải tồn tại đã lâu, phát triển nhiều năm như vậy, có thể nói là bang phái nhiều như nấm, phạm vi thế lực rắc rối khó gỡ, trừ Trần Thiên Huy và Tần gia ra, thì những bang phái cỡ trung và lớn cũng khá nhiều. Chẳng qua lúc trước, các bang phái này đều làm theo ý mình, cho nên mới tạo thời cho Trần Thiên Huy và Tần gia.
Nhưng mà, sau khi tin tức công ty bảo an Đằng Phi thành lập được tun ra, thì không biết như thế nào mà chỉ trong một đêm, hắc đạo Hoa Hải đã kết thành đồng minh.
Đương nhiên, Vương gia, Trần gia, còn có Kim Gia đều bị loại ra ngoài.
Cứ như vậy, có ý nghĩa gì, chỉ cần là người trong nghề đều có thể nhìn ra.
Đồng minh hắc đạo Hoa Hải nghe nói là do Tần gia và đầu lĩnh Long gia ở Đông thành lập nên, hầu như đã gôm hết tất cả thế lực của hắc đạo Hoa Hải.
Theo bước đầu tính toán thì nếu tập hợp đầy đủ thực lực của cái liên minh này lạ, thì nó vượt qua mặt thế lực của Trần Thiên Huy, Kim Gia và Vương Thế Phi.
Khi Phương Hạo Vân nhận được tin, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, vì theo hắn thấy, đây là chuyện sớm muộn. Đương nhiên, tốc độ của bọn họ nhanh hơn một chút, có lẽ, bọn họ thật sự ý thức được nguy cơ, hoặc có lẽ là do thời gian trước Kim Gia quá kiêu ngạo...
Tóm lại, mục tiêu của bọn họ là chống lại Phương Hạo Vân.
Khi Kim Gia gây sức ép hồi đó, ai cũng biết rằng, ông ta có thế lực không nhỏ, ai cũng biết, sau lưng ông ta là Phương Hạo Vân. Mà quan hệ của Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy và Vương Thế Phi ai cũng biết.
Bởi vì, mọi người đoán rằng, công ty bảo an Đằng Phi của Phương Hạo Vân thành lập, là có âm mưu lớn. Và rất nhiều người cho rằng, trước khi nó thành lập, phải bóp chết hoàn toàn.
Đương nhiên, liên minh hắc đạo thành lập, cũng xuất hiện uy hiếp với Phương Hạo Vân, và chuyện này không thể thoát được quan hệ với Tần Tử Kiếm.
Trên thực tế, nếu không phải Tần Tử Kiếm đứng ra tuyên truyền, thì tốc độ kết hợp của hắc đạo Hoa Hải không thể nào nhanh như vậy được. Dựa theo lẽ thường mà nói, bọn họ chỉ có thể xuất hiện sau khi Phương Hạo Vân quét được một nửa thế lực hắc đạo tại Hoa Hải thôi.
Bây giờ là thời cơ tốt, không thể không nói, Tần Tử Kiếm lần này đúng là biết nắm bắt thời cơ.
Mục đích của liên minh hắc đạo rất rõ ràng, bọn họ muốn ngăn cản công ty bảo an Đằng Phi của Phương Hạo Vân thành lập, ngăn cản hắn tham gia vào thế lực hắc đạo.
Lý do củ bọn họ rất đơn giản, và cũng rất thực tế, bọn họ không muốn một thế lực khác nổi lên chia cắt lợi ích của mình.
"Phương thiếu ga, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Bạch Quý đã điều động toàn bộ ban giám đốc của công ty bảo an Đằng Phi, bây giờ liên minh hắc đạo Hoa Hai có ý đồ ngăn cản công ty bảo an Đằng Phi thành lập, đối với ông mà nói, đây chính là một khiêu khích và uy hiếp quá lớn. Thân là người của bộ tộc thủ hộ, Bạch Há sao có thể nuốt nổi cục tức này.
"không cần lo lắng!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Loại chuyện này, giải quyết trên đường... giang hồ có quy tắc của giang hồ. Cho dù bọn họ có liên minh, thì cũng cần phải làm theo quy tắc trên đường... Hơn nữa, tôi thấy cái gọi là liên minh đó chưa chắc đã thật sự là một khối..."
"Phương thiếu gia, ý của anh là... tất cả dựa theo quy định trên đường mà giải quyết? Tôi và anh em họ Vương lúc đầu còn tính đi ám sát những tên đại ca dẫn đầu gây chuyện này, giết gà dọa khỉ..." Bạch Quý nói.
"Tuyệt đối không thể!"
Phương Hạo Vân khoát tay, nói : "Chuyện này, chúng ta nhất định phải dựa theo quy định trên đường mà giải quyết, nếu không thì sẽ dễ dàng rơi vào bẫy của Tần Tử Kiếm. Mặc kệ là nói thế nào, lần này chúng ta phải đối mặt với hai phần ba thế lực hắc đạo Hoa Hải... lỡ như xử lý không tốt, rất có thể sẽ xảy ra mưa gió, đến lúc đó công ty bảo an Đằng Phi, có thể sẽ lâm vào phiền toái..."
"Tôi hiểu rồi!"
Bạch Quý nghiêm mặt nói : "Thuộc hạ sẽ làm theo an bài của Thiếu chủ!"
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Anh đi tìm chú Trần, nói với chú, kêu chú cùng Kim Gia, Thế Phi cùng nhau mời liên minh hắc đạo đến, tôi muốn dựa theo quy định mà làm việc..." Cái gọi là dựa theo quy định, thật ra rất đơn giản, chính là dùng nắm đấm để nói chuyện, trên võ đài, người thắng có quyền/
Người trong giang hồ, đương nhiên luôn tôn thờ kẻ mạnh.
Cho nên, theo tình hình chung, khi xảy ra một xung đột quy mô lớn, mọi người đều dùng phương pháp này để giải quyết.
Đây hầu như là một quy tắc mãi mãi không bao giờ đổi.
Bạch Quý tuân lệnh, vội vàng xoay người ra ngoài.
Tình huống của công ty bảo an, và chuyện hắc đạo Hoa Hải thành lập liên minh, cùng nhau chống lại Phương Hạo Vân, Hà Thanh cũng đã nhận được tin tức.
Cô cảm thấy rằng, tin tức này đối với cô, chính là một cơ hội tốt.
Lần này tìm Phương Hạo Vân bàn giao dịch, nói điều kiện, để tiến vào công ty bảo an Đằng Phi.
Buổi chiều, cô không mời mà đến, và còn ăn mặc rất xinh đẹp, thể hiện rõ sự xinh đẹp và quyến rũ. Bộ ngực lớn, eo thon nhỏ, mông to tròn. Ba điểm phối hợp với nhau, đánh rất sâu vào thị giác của đàn ông. Đi trên đường đúng là hấp dẫn ánh mắt, thậm chí là có vài người do nhìn trộm nên đâm đầu vào cột điện hay là lọt xuống cống nữa chứ.
Khi Phương Hạo Vân nhìn thấy Hà Thanh, cũng cảm thấy hai mắt sáng ngời, có cảm giác thu hút làm cho người ta sôi trào máu nóng. Tuy rằng cách ăn mặc của Hà Thanh rất xinh đẹp, nhưng mà làm cho người ta không dám lỗ mảng, dù sao cô cũng là quân nhân, trên người lộ ra một khí chất hiên ngang, cái khí chất và quyến rũ kia kết hợp, rất là mê người.
"Sao thế... sao hôm nay rồng tự nhiên lại đến chổ tôm?" Phương Hạo Vân mỉm cười, lễ phép mời Hà Thanh ngồi xuống, hơn nữa còn rót trà cho cô.
Tuy rằng hai người trước đó có tranh chấp, nhưng mà thái độ của Phương Hạo Vân vẫn rất tốt. Vì không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn thôi.
Chuyện hắc đạo Hoa Hải, trừ sự cố gắng của mình, Phương Hạo Vân cảm thấy rằng cần phải mượn lực lượng của chính phủ, nói chính xác hơn là, lực lượng của Lã Thiên Hành. Mà thượng tá Hà Thanh này là người chấp hành cụ thể. Có câu diêm vương dễ lạy, tiểu quỷ khó chơi, nếu Hà Thanh này mà cố ý đâm chọc Phương Hạo Vân trước mặt cấp trên, thì đúng là phiền toái rồi.
Cho nên, Phương Hạo Vân mới biểu hiện nhiệt tình như vậy.
Hà Thanh ngồi xuống ghế sofa, gác chân lên đùi, để lộ đôi vớ chân màu đen, cười cười nhìn Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia... tôi không mời mà đến, cậu không chào đón tôi à?"
"Sao lại nói thế... thượng tá Hà chủ động tìm đến tôi, tôi vui mừng còn không kịp..." Hai người ngồi đối diện nhau, ở góc độ của Phương Hạo Vân, có thể nhìn thấy rõ cảnh đẹp dưới váy của Hà Thanh, cái quần lót tơ tằm màu đen...
Đương nhiên, chúng ta không thể nói là Phương thiếu gia cố ý nhìn trộm được.
Chỉ có thể nói Hà Thanh không cẩn thận, hơn nữa thị lực của Phương Hạo Vân quá tốt, cho nên mới tạo ra tình huống này.
Có lẽ đối phương là quân nhân, cho nên khi Phương Hạo Vân nhìn thấy cảnh đẹp dưới váy của người ta, trong lòng có chút hưng phấn nho nhỏ.
"Phương thiếu gia, tất cả đều là người thông minh, tôi cũng không lòng vòng với cậu, có việc thì tôi cứ nói thẳng... chuyện liên minh hắc đạo Hoa Hải, tôi có thể thu xếp, nhưng tôi có điều kiện, tôi muốn vào công ty bảo an của cậu..." Hà Thanh dường như cũng chú ý mình bị nhìn trộm, vội vàng hạ đùi xuống, ngồi thẳng dậy, chỉ là, cảnh đẹp trước ngực cô lại lộ ra. Trên thực tế, kể từ lúc mặc bộ đồ này, Hà Thanh đã có chuẩn bị tư tưởng rồi, vì muốn được sự đồng ý của Phương Hạo Vân, cô không tiếc thi triển ra vũ khí mạnh nhất của phái nữ - sắc đẹp!!!
Đương nhiên, làm có chừng mực, thì Hà Thanh mới chấp nhận được. Huống hồ, để cho Phương Hạo Vân nhìn trộm một chút, trong lòng cô cũng muốn.
Thật sự ra, trong cuộc sống này, mọi người luôn cho rằng chỉ có đàn ông mới có tâm lý đi nhìn trộm đàn bà, chỉ có đàn ông mới không lo mình bị nhìn trộm... Trên thực tế, đây là một nhận thức sai lầm, phụ nữ cũng giống như đàn ông, trong lòng luôn để ý việc "được" đàn ông nhìn trộm. Đồng thời, phụ nữ cũng không nhất định là loại bảo thủ giữ mình, có một số người, thật ra luôn khát vọng bản thân được nhìn trộm... nhất là được mấy anh bô trai cao lớn nhìn...
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong xã hội luôn xuất hiện nhiều xì can đan vậy. Mấy chuyện thế này, nếu không phải do phái nữ cố ý, mấy anh phóng viên nhà ta làm sao mà chụp được?
Dĩ nhiên, Hà Thanh không nhất định là loại người đó, nhưng trong lòng cô quả thật là không từ chối việc "bị" một người như Phương Hạo Vân nhìn trộm.
"Uống trà... uống trà..." Ánh mắt của Phương Hạo Vân đảo một vòng lên trên ngực của Hà Thanh, nhiệt tình nói một tiếng, nhưng không trả lời câu hỏi của Hà Thanh.
Hà Thanh nghe thấy thế, nhẹ nhàng cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói : "Quả thật là trà nggon... Phương thiếu gia, tôi thấy cậu nên trả lời câu hỏi của tôi trước đã, rồi hãy tham khảo về trà nhé?"
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn Hà Thanh, trầm giọng nói : "Thượng tá Hà Thanh, tôi phải nhắc nhở cô, giữa tôi và ông La có hiệp nghị, người của ông ta không can thiệp vào hành động của tôi..."
"Tôi biết, tôi cũng đã chứng thực rồi... nhưng tôi nghĩ..." Vẻ mặt của Hà Thanh cũng trở nên nghiêm túc, sửa lại vẻ quyến rũ khi nãy, cười nói : "Cậu có thể hiểu được thỉnh cầu riêng này của tôi... cậu yên tâm, tôi cũng không can thiệp vào hành động của cậu, tôi chỉ muốn có một chức tại công ty bảo an Đằng Phi của cậu... tôi hy vọng anh em họ Vương và thuộc hạ của họ có thể nằm trong phạm vi quan sát của tôi, nói như vậy, tôi mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình... Phương thiếu gia, tôi có thể hiểu cậu, tôi hy vọng cậu cũng có thể hiểu tôi, chỉ khi nào mọi người hiểu nhau,tôi nghĩ chúng ta mới có thể đạt được sự hợp tác hoàn mỹ nhất, đúng không?"
Phương Hạo Vân hơi gật đầu.
Tuy nói rằng giữa hắn và Lã Thiên Hành có hiệp nghị, nhưng mà Hà Thanh là người chấp hành cụ thể, đúng là có thể xử lý linh hoạt chuyện này.
Về phần cái gọi là xử lý linh hoạt, cụ thể thế nào, thì không nằm trong khả năng hiểu biết của Phương Hạo Vân.
Huống hồ, hắn cũng biết, Hà Thanh làm như vậy, phỏng chừng cũng là do Lã Thiên Hành bày mưu cho.
"Cáo già!"
Phương Hạo Vân thầm mắng Lã Thiên Hành một câu, suy nghĩ một chút : "Mọi người đều là bạn, là người hợp tác, mà cô lại là người của cấp trên, tôi cũng không muốn làm khó dễ cô, như vậy đi... tôi cho cô làm chức tổng giám vinh dự của công ty bảo an Đằng Phi, cô cảm thấy thế nào?"
"Tổng giám vinh dự?"
Hà Thanh nghe thấy thế, khóe miệng lộ ra một nụ cười, đứng lên đi tới, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, quay đầu qua, nhẹ nhàng nói : "Vì sao lại không bỏ hai chữ vinh dự đi?"
"Cô là nhân viên chính phủ, sao có thể đảm nhận chức vụ chính thức?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.
Hà Thanh cười thản nhiên, giải thích : "Cậu yên tâm, không có việc gì. Hồ sơ của tôi thuộc loại cơ mật, không có người biết thân phận chính thức của tôi"
"Cho dù là vậy cũng không được"
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói : "Đây chính là vấn đề của tôi... nếu thượng tá Hà Thanh không hài lòng, vậy thì chúng ta không cần phải nói chuyện nữa..." Vì để bảo đảm rằng trong tương lai không xảy ra phiền toái, vấn đề này đúng là không thể vượt qua được. Hắn tin rằng Hà Thanh là một cô gái biết tiến biết lùi, không dây dưa làm gì.
Quả nhiên, nghe Phương Hạo Vân nói như vậy xong, Hà Thanh cũng không kiên trì nữa, cười thản nhiên : "Được rồi, nếu Phương thiếu gia đã nói như vậy, tôi cũng không muốn làm khó làm dễ cậu. Lý giải vạn tuế"
"Nói cũng đúng, lý giải vạn tuế..." Hà Thanh cười, Phương Hạo Vân cũng lợi dụng cái cười ấy để nói tiếp : "Thượng tá Hà Thanh, bây giờ chúng ta có nên nói về quyền hạn của tổng giám vinh dự không?"
"Cái này còn cần phải nói sao?"
Mặt của Hà Thanh vẫn không thay đổi : "Theo tôi hiểu thì tổng giám chính là tổng giám đốc..."
"Có thể hiểu như vậy, nhưng xin cô chú ý, là tổng giám đốc vinh dự..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Thượng tá Hà Thanh, tuy rằng tôi và cô có quen biết, nhưng có một số chuyện phải nói rõ với nhau, để tránh sau này xảy ra những chuyện không vui vẻ... Quyền hạn của cô gần như chỉ là giám sát, không thể vượt qua, nhất là không được can thiệp vào chuyện nội vụ trong công ty của tôi, nếu không, cô biết tính tình của tôi rồi đấy..."
"Được rồi, nhìn cái vẻ hung thần ác sát của cậu, tôi có thể không nghe sao?" Hà Thanh cười nói : "Người ta là nữ sinh, cậu cũng không thể làm tôi..."
"Xin lỗi, cô là nữ thượng tá, chứ không phải nữ sinh..." Phương Hạo Vân cười đáp lại một câu.
"Thôi được rồi, sớm biết cậu không phải là người ga lăng..." Trên thực tế, Hà Thanh cảm thấy rằng hôm nay đã thu hoạch không tồi rồi, mặc kệ là nói thế nào, cuối cùng cũng đã được vào công ty bảo an Đằng Phi. Ít nhất là chuyện bọn họ làm cũng không thể nào thoát khỏi tầm mắt của cô, như vậy cũng đủ rồi.
Dừng lại một chút, Hà Thanh nói đến chuyện chính : "Chúng ta chia ra hành động... có điều việc tôi có thể làm không nhiều lắm, chủ yếu là dựa vo cậu, tôi cùng lắm là chỉ có thể gây áp lực cho liên minh hắc đạo thôi, để cho bọn họ mau chóng giải tán..."
"Gây áp lực cho bọn họ, để cho bọn họ không thể đồng lòng, như vậy cũng đủ rồi... Mặt khác, cô cũng nên kêu gọi đến những nơi liên quan ở Hoa Hải, đừng can thiệp vào chuyện của tôi" Phương Hạo Vân dặn dò.
"Cái này thì không thành vấn đề, chỉ cần cậu đừng làm quá lố..." Hà Thanh dặn dò : "Nhất là đừng để mất mạng người..."
"Sẽ cố gắng!"
Phương Hạo Vân làm sao mà muốn để chết người, nhưng mà chuyện lần này, muốn không chết người, phỏng chừng rất khó.
"Không phải cố gắng, tôi hy vọng cậu có thể hạn chế phát sinh án mạng ở mức cao nhất, cấp trên không hy vọng sẽ xảy ra án mạng...." Hà Thanh lại dặn dò.
Phương Hạo Vân lần này không trả lời câu nói của Hà Thanh, mà chỉ nhìn Hà Thanh một cái, sau đó nói một cách mờ ám :"Thật ra tôi thích nhìn cô mặc màu đỏ thẫm hơn.. tơ tầm màu đen, không thể hiện được phong tình nóng bỏng của cô..."
"Đáng ghét!'
Hà Thanh nghe thấy thế, không nổi giận, mà ngược lại còn nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt quyến rũ.
Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Thượng tá Hà Thanh, nếu tôi đoán không sai, cô muốn dùng mỹ nhân kế với tôi... ha ha, thuật tẩy não của ông Lã đúng là cao thật. Vì nhiệm vụ, các người không tiếc hy sinh thân thể, có điều, tôi phải nhắc nhở cô một câu, tôi cũng không phải là người đàn ông tùy tiện!"
"Hừ!"
Hà Thanh nghe thấy câu nói cuối cùng, lập tức nổi giận, ngay trước đó không lâu, có một người đàn ông từ nói một câu như vậy. Các người không phải, chẳng lẽ tôi là loại đó?
Còn định nói cái gì, thì Phương Hạo Vân lại giành nói trước : "Ở góc độ của đàn ông, tôi đưa ra đề nghị giúp cô, nếu cô thật sự muốn dùng mỹ nhân kế với tôi, thì nên mặc quân trang đi..."
"Nhân vật đóng vai?"
Trong đầu Hà Thanh lập tức nghĩ đến mấy cảnh biến thái trong phim.
"Vô sỉ!"
Hà Thanh biết mình bị đùa giỡn, lập tức nổi giận rời đi.
Mặc kệ là nói thế nào, mục đích hôm nay của cô đã đạt được.
Sau khi được mời, các vị đại ca chủ yếu của liên minh hắc đạo đã tụ tập tại Kim Bích Huy Hoàng của Vương Thế Phi.
Hôm này đoàn người này đến đây để nói chuyện, chính là muốn gửi thông điệp cho Phương Hạo Vân, hy vọng hắn có thể đừng lại đúng lúc, từ bỏ công ty bảo an Đằng Phi, từ bỏ cái không có hy vọng này.
Vương Thế Phi dựa vào nguyên tắc nhiệt tình hiếu khách, mang mấy vị đại ca này đến căn phòng VIP nhất Kim Bích Huy Hoàng, đưa những cô gái xinh và tươi lên phục vụ cho họ.
Đương nhiên, phục vụ nơi này là rót rượu, châm trà. Còn muốn phục vụ đặc biệt, xin lỗi, trước mặt đám đông thì không được, nếu muốn thì tự đi mướn phòng.
Dựa theo quy định trên đường, một buổi gặp mặt long trọng như hôm nay, thì bên cạnh đại ca đều có đại tẩu cả, nói như vậy, có vẻ chính thức, và cũng không tỏ ra nguy hiểm.
Đại tẩu bên cạnh Phương Hạo Vân đương nhiên chính là Kim Phi rồi. Bạch Lăng Kỳ, Trương Mỹ Kỳ đều không thích hợp để tham gia.
Hai người vừa đi đến phòng, liền có hai người nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng đi ra, tươi cười cẩn thận dắt bọn họ vào phòng nghỉ khách quý.
Cái gọi là phòng nghỉ khách quý, thật ra chính là chổ mà cái đại ca có thân phận địa vị nghỉ ngơi trước khi buổi tiệc bắt đầu.
Khi Phương Hạo Vân và Kim Phi đi vào trong phòng, Tần Tử Kiếm đang ngồi trên cái ghế sofa rộng thùng hình, trong tay là một điếu xì gà, đắc ý nhìn Phương Hạo Vân và Kim Phi.
Mà bên trái của hắn là Tần Tử Hoa, Tần Tử Hoa thì không hút thuốc, nhưng đang uống rượu, trong tay là một ly rượu vang, nhìn rất giống một người đang hưởng thức rượu.
Cũng không biết vì cái gì mà hắn không ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân và Kim Phi.
Bên phải Tần Tử Kiếm là một người trung niên, mặt chữ điền, mày rậm miệng rộng, trên cổ là một cái vòng bằng vàng sáng chói, trông có vẻ khá tầm thường.
Nhưng một người tầm thường như vậy, mà trong mắt không ngừng hiện lên mấy tia sáng sắc bén và tàn nhẫn, làm cho người ta có cảm giác giống như hung thần ác sát vậy.
Kim Phi nhỏ giọng nói : "Hắn chính là đại ca Đông thành, Long Chiến của Long gia..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cẩn thận quan sát lại một lần nữa, phát hiện ra người này cũng rất có nghề, xem ra cũng là một kẻ luyện võ, hơn nữa thân thủ cũng không tệ.
Trần Thiên Huy, Kim Gia và Vương Thế Phi đang ngồi ở một cái ghế sofa khác, ba người đang nhỏ giọng nói chuyện gì đó, cũng không phát hiện ra Phương Hạo Vân và Kim Phi đã bước vào.
Tần Tử Kiếm dường như đã nháy mắt với Long Chiến một cái, ông nhanh chóng chú ý đến Phương Hạo Vân, ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn Phương Hạo Vân một cái, biểu tình rất bình tĩnh.
"Phương thiếu gia, lại đây ngồi..." Vương Thế Phi trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, vừa thấy Phương Hạo Vân đến, vội vàng nhiệt tình tiếp đón.
Phương Hạo Vân gật đầu, mang theo Kim Phi đi đến. Hắn dùng ánh mắt liếc sơ vài lần, phát hiện ra Long Chiến và Tần Tử Kiếm luôn quan sát hắn.
Sau khi ngồi xuống, Kim Phi nhanh chóng ngồi xuống cạnh Phương Hạo Vân, cũng không để ý đến người ngoài, bắt đầu biểu hiện thân mật với Phương Hạo Vân, ngay cả Kim Gia nháy mắt vài lần mà cô cũng không thèm để ý.
Trần Thiên Huy nhìn Phương Hạo Vân một cái, thản nhiên nói : "Hạo Vân, cái ông mập kia chính là Long Chiến, tuy rằng chú và người này không có qua lại, nhưng chú biết, người này cũng là một cao thủ, công phu khổ luyện có thể nói là vô đối tại khu quyền ngầm phía nam... chú đã âm thầm điều tra, liên minh hắc đạo lần này, mọi người phần lớn đều là do nể mặt của ông ta... mặt khác, người này là một kẻ nham hiểm, một kẻ hai mặt, con nên cẩn thận một chút..."
Phương Hạo Vân gật đầu nói : "Dạ, con biết rồi..."
Đúng lúc này, Tần Tử Hoa đi đến, thản nhiên nói : "Các vị đại ca, Long Chiến muốn tâm sự với các vị..." Loại chuyện chạy chân này, Tần Tử Hoa lúc đầu không thèm làm, nhưng mà tên tạp chủng kia cùng với Long Chiến kết thành liên minh, mà Long Chiến chỉ quen biết với Tần lão nhị, chứ không thèm nói với Tần lão đại là hắn, hắn cũng không có biện pháp.
Phương Hạo Vân nhìn thấy Tần Tử Hoa đến, sắc mặt không vui, trong đôi mắt hiện ra một sự giận dữ, hiển nhiên là đang trách cứ Tần Tử Hoa trước đó không mật báo cho hắn.
Tần Tử Hoa đương nhiên là biết tâm tư của Phương Hạo Vân, chỉ là hắn không có biện pháp. Tên tạp chủng Tần Tử Kiếm liên minh với Long Chiến, gần đây hắn mới biết thôi.
Thời gian hắn biết tuyệt đối không sớm hơn Phương Hạo Vân.
"Ừ, chúng tôi biết rồi, kêu Long Chiến qua đây..." Người trả lời chính là Vương Thế Phi, từ khi chuyện của Tiểu Điệp chấm dứt, Vương Thế Phi dường như đã thay đổi thành một người khác, đem hết tinh lực dồn vào sự nghiệp, lần này làm phó tổng của công ty bảo an Đằng Phi, hắn quyết tâm làm ra sự nghiệp lớn.
Tần Tử Hoa gật đầu, sắc mặt không được tự nhiên, bước trở về thì thầm với Long Chiến vài câu.
Sau đó, Long Chiến và Tần Tử Kiếm đồng thời đứng dậy đi đến.
"Haha!"
Long Chiến vốn đã béo rồi, trên mặt có vẻ phúc hậu, khi mà cười lên, thì trông càng có vẻ chất phác hơn : "Các vị... hiếm thấy .... xin chào nha..."
Kim Gia thản nhiên cười nói : "Long lão đại, tất cả đều là người quen, đừng khách sáo, tôi thấy chúng ta nên nói chuyện chính đi"
"Cũng tốt!"
Long Chiến gật đầu : "A Kim... Cậu đúng là làm ăn không tồi, năm đó tôi đã nói với Tần Như Phong, tương lai của cậu rất khó lường. Bây giờ quả nhiên là thế, nhanh chóng trở thành đại ca một phương... có điều, hình như cái miệng của cậu có vẻ đã lớn hơn thì phải, cách đây không lâu cậu làm ra một chuyện lớn như vậy là có ý gì? Muốn nuốt toàn bộ hắc đạo Hoa Hải à? Tôi nghĩ cái bụng của cậu cũng không thể chứa hết được đâu?" Khi nói chuyện, cách nói của Long Chiến không chút bừa bãi, mà mang theo một khí thế vô hình, đó là loại khí phách của kẻ bề trên.
Nếu là trước kia, Kim Gia sẽ kiêng kỵ Long Chiến vài phần. Dù sao thì Long gia cũng là một gia tộc hắc đạo lâu đời tại Hoa Hải, có thể là cắm rể rất sâu xuống đất rồi.
Nhưng bây giờ thì khác, dựa lưng vào cây đại thụ Phương thiếu gia này, lá gan của Kim Gia dường như cũng lớn hơn, cất tiếng cười to :"Long lão đại... lời này tôi không thích nghe, chuyện như vậy, nhớ nắm đó ông không phải cũng từng làm rồi sao? Thế nào, chỉ có Long lão đại ông làm được, không cho người khác làm à? Có phải như vậy hơi bá đạo không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT