"Ha ha...."

Phương Hạo Vân đưa tay xuống vuốt ve cặp mông trần trắng mịn kia của cô, cười nói : "Không ngờ nha, Kỳ nhà chúng ta lại là một thiên tài, về sau anh sẽ thoải mái hơn rồi..."

"Hừ!"

Bạch Lăng Kỳ thở gấp nói : "Chỉ có anh không biết xấu hổ mới nói ra những lời này, người ta không phải là vì giúp anh sao... nếu không là vì anh, em sẽ không cần phải vất vả nhiều như vậy. Đúng rồi, Hạo Vân, chị Mai ở thôn Lưu Thủy cũng rất vất vả, anh có thời gian thì gọi điện tâm sự với chị ấy đi... anh chỉ biết cho ngựa chạy, không biết cho ngựa ăn cỏ... thật là vô lương tâm!"

Phương Hạo Vân buồn bực, không phải là hắn không muốn, chỉ là bản thân hắn quá bận rộn thôi.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, quả thật cũng cần phải bớt thời gian đến thôn Lưu Thủy thôi, dù đã có Bạch Phúc và Tạ Mai Nhi ở đó rồi, nhưng làm ông chủ cũng phải đến để cổ vũ sĩ khí chứ.

"Hạo Vân, theo tính toán ban đầu của em, khi công trình Tây Hoàn kết thúc, có thể kiếm được một triệu... đương nhiên, cái này là chưa tình đến những thứ vô hình như danh tiếng và vinh dự nữa, anh cần phải báo đáp em đấy..." Bạch Lăng Kỳ cười đùa.

"Báo đáp, bây giờ báo đáp ngay tại chổ vậy..."

Nói xong, Phương Hạo Vân liền ôm người đẹp trong lòng đè xuống, rồi đem cái thứ của mình nhét vào giữa hai chân của cô, bắt đầu hôn môi.

Trong phòng, lại truyền ra những dục vọng nguyên thủy nhất của con người.

.....................

Vương Trạch trở về Hoa Hải đã vài ngày rồi, nhưng mà mấy ngày nay ông ta không được thoải mái cho lắm. Hôm trước ông ta đã lén lấy trộm tinh dịch trong phòng ngủ của con trai, cầm đến bệnh viện xét nghiệm, kết quả cho biết, tinh của con trai bị yếu, nói cách khác, trong tình huống như vậy không có khả năng làm đàn bà mang thai được.

Kết quả xét nghiệm đã nằm trong tay ông ba ngày rồi, nhưng ông không biết mình có nên đem kết quả xét nghiệm này cho con trai hay không.

Khi Tiểu Điệp ra mắt ông, diện mạo không tồi, đối nhân xử thế cũng không tồi, làm cho ông cảm thấy đây là một cô gái hiền lành. Vương Trạch lúc đầu vô cùng hài lòng về cô.

Nhưng, kết quả xét nghiệm bây giờ lại làm cho ông vô cùng tức giận.

Theo tình huống bây giờ, con trai của mình không có khả năng làm thụ thai. Mà Tiểu Điệp lại đột nhiên mang thai?!

Bởi vì như vậy, Tiểu Điệp mang thai là có vấn đề.

Và còn là một VẤN ĐỀ LỚN!

Vương Trạch nghĩ rằng, con trai đã bị người ta cắm cho mấy chục cái sừng lên đầu rồi.

"Chú Vương, chú gọi con?" Ngay trong lúc Vương Trạch trầm tư, một giọng nữ dễ nghe vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của ông, ngẩng đầu lên, đã thấy Tiểu Điệp cung kính đứng trước mặt ông.

"Đúng vậy, chú cho người hầu đi gọi con, chú có chuyện muốn hỏi con..." Chuyện này rất quan trọng, trước khi xác định chứng cứ, Vương Trạch không dám vạch trần âm mưu của Tiểu Điệp.

Đương nhiên, bây giờ nói là âm mưu, thật ra cũng không chính xác.

Căn cứ theo kết quả của mấy bệnh viện phụ sản mà Vương Trạch nhờ kiểm tra, thì chuyện này chưa có khẳng định, cái gì cũng có ngoại lệ. Có lẽ đứa nhỏ kia đúng là con của Vương Thế Phi cũng không chừng, đương nhiên tỷ lệ rất nhỏ, hầu như chỉ có 1/10000.

Nhưng trong y học, 1/10000 ấy xảy ra hoài.

Cho nên, Vương Trạch không dám đưa ra quyết định.

Thật ra, chuyện này tốt nhất là chờ khi nào Tiểu Điệp sinh con ra rồi đi giám định ADN mới rõ ràng, nhưng mà Vương Trạch không muốn chờ đến lúc đó, ông không muốn Vương gia phải nuôi con người ta.

"Tiểu Điệp, chú đã cẩn thận suy nghĩ rồi, con và Thế Phi không thể kết hôn..." Vương Trạch trầm giọng nói : "Vương gia của chú là danh môn vọng tộc, mà gia cảnh của con lại bần hàn, tuy rằng bây giờ con có thai với Thế Phi, nhưng chú vẫn không đồng ý hôn sự của hai đứa. Nếu con muốn, có thể sinh đứa con này ra, chú sẽ trả một số tiền cho con, coi như là bình thường... con cứ tùy tiện nói đi, chỉ cần hợp lý, chú sẽ không từ chối!!!"

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt tươi cười của Tiểu Điệp lập tức cứng đờ lại.

Lúc đầu cô nghĩ rằng, Vương Trạch gọi cô đến đây, chính là muốn thương lượng chuyện kết hôn, ai mà ngờ kết quả lại như vậy, Tiểu Điệp hầu như muốn chửi ầm lên, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn lại.

Bình tĩnh lại tâm lý một chút, Tiểu Điệp hỏi : "Chú Vương, ý của chú là..."

"Hừ!"

Vương Trạch hừ nhẹ một tiếng, nói : "Ý gì cô chẳng lẽ nghe không hiểu? Vương gia chúng tôi mà kết thân, thì rất chú trọng môn đăng hộ đối, cô cảm thấy nhà của cô xứng đôi với Vương gia của tôi sao? Một cái giá, một triệu, cô nhận không?"

"Con hiểu rồi..."

Tiểu Điệp cười tự giễu : "Chú khinh thường con, chú chỉ coi con là công cụ sinh đứa nhỏ, phải không?"

"Theo ý nghĩa nào đó, đúng là có thể hiểu như vậy!" Vương Trạch gật đầu : "Một triệu không ít... cô là sinh viên, nói cho cô rõ ràng, người ta sinh con ra cũng chỉ có giá khoảng một trăm ngàn thôi"

"Chú Vương, con muốn hỏi một câu, đây là ý của chú, hay là ý của Thế Phi..." Tiểu Điệp kinh ngạc nói : "Nếu là ý của Thế Phi, con không cần tiền, quay đầu bước đi... từ nay về sau, con và Vương gia của chú không có quan hệ, nếu là ý của chú, xin lỗi con không thể theo..."

Vương Trạch cười lạnh một tiếng :"Là ý của tôi.. nhưng tôi nhắc cho cô biết, Vương gia bây giờ do tôi làm chủ, Thế Phi là con của tôi, ý của tôi, cũng chính là ý của nó"

"Chưa chắc"

Tiểu Điệp cười lạnh một tiếng, xoay người bước đi.

Vương Trạch nhìn Tiểu Điệp rời khỏi, cũng không đuổi theo, cũng không cản, chỉ lẳng lặng nhớ lại sự thay đổi trên khuôn mặt của Tiểu Điệp.

"Không có sơ hở..."

Theo suy nghĩ lúc đầu của Vương Trạch, nếu đứa con của Tiểu Điệp không phải của Thế Phi, vậy thì chứng minh rằng cô gái này vì tiền, chỉ cần cho cô ta một số tiền đủ làm cho cô ta động lòng, cô ta sẽ đồng ý thôi. Nhưng mà tình huống bây giờ thì khác, cô ta từ chối. Vương Trạch đã điều tra về gia cảnh của Tiểu Điệp, một triệu đối với cô ta đúng là một con số khổng lồ.

Đương nhiên, Tiểu Điệp từ chối cũng không nói lên điều gì cả. Có thể là do cô có dã tâm quá lớn, không thèm để ý đến một triệu này.

Nghĩ đến đây, Vương Trạch cũng đã quyết định chủ ý, trước khi đứa nhỏ được sinh ra, tuyệt đối không cho cô một danh phận gì. Tất cả đều chờ khi đứa nhỏ được sinh ra, xét nghiệm ADN xong thì mới đưa ra được quyết định cuối cùng. T

Tiểu Điệp giận dữ đi khỏi chổ của Vương Trạch xong, liền lên lầu tìm Vương Thế Phi, đem tất cả những lời ấy nói cho Vương Thế Phi nghe.

Sau khi kể xong, Tiểu Điệp làm ra vẻ đau khổ muốn chết : "Thế Phi, anh nói cho em biết đi, anh phải anh cảm thấy em không xứng với anh không? Nếu anh cũng cóc suy nghĩ này, bây giờ em sẽ rời khỏi Vương gia, từ nay về sau chúng ta sẽ không gặp lại..."

"Tiểu Điệp... đừng kích động, nghe anh nói, anh không có nghĩ như vậy..." Vương Thế Phi ôm lấy Tiểu Điệp, nhỏ giọng khuyên :" Anh không phải đã nói rồi sao, anh căn bản là không cần em sinh con, anh chỉ để ý đến em thôi... yên tâm đi, không sao đâu..."

Nghe Vương Thế Phi nói thế, trong lòng Tiểu Điệp lập tức thoải mái đi nhiều, có điều Vương gia là một gia tộc lớn, khác với gia đình bình thường. Nếu Vương Trạch kiên trì không đồng ý, cho dù là Vương Thế Phi có thích cô thì cũng không có tác dũng.

Mục đích cuối cùng của Tiểu Điệp chính là trở thành nữ chủ nhân của cái gia đình này, chứ không phải là người đàn bà của Vương Thế Phi, cô cần phải có được sự đồng ý của Vương Trạch, sau đó mới có danh phận của Vương Thế Phi.

"Nhưng mà ba của anh..." Tiểu Điệp chảy nước mắt, nức nở nói : "Ba của anh khinh thường em, khinh thường nhà của em..."

"Yên tâm đi, anh sẽ đi khuyên ba..." Vương Thế Phi nhỏ giọng an ủi : "Tiểu Điệp, em không cần phải để ý gì cả, chỉ cần giữ thân thể tốt là được, chăm sóc cho con của chúng ta... anh sẽ nhanh chóng thuyết phục ba, cho chúng ta kết hôn"

"Ừ!"

Tiểu Điệp nghe thấy thế, dặn dò : "Thế Phi, vậy anh cần phải nhanh lên, để càng lâu, bụng của em càng to lên, đến lúc đó em làm sao mà có mặt mũi nhìn người..."

"Như vậy đi, em nghỉ ngơi trước, bây giờ anh đi tìm ba thương lượng..." Vương Thế Phi rời khỏi phòng, lập tức đi tìm Vương Trạch.

Vương Thế Phi tính rằng sẽ làm nũng để năn nỉ Vương Trạch.

Chỉ là, hắn không ngờ rằng, Vương Trách trước giờ luôn yêu thương hắn, bây giờ lại tỏ thái độ kiên quyết, mặc kệ hắn nói thế nào, Vương Trạch đều giữ vững lập trường của mình.

Vẫn là câu kia : Không cho phép kết hôn!!!

Vương Thế Phi cãi ầm lên với ba, sau đó giận dữ rời đi. Hắn không dám đi gặp Tiểu Điệp, chuyện này còn chưa hoàn thành, hắn cảm thấy mình không có mặt mũi đi gặp Tiểu Điệp.

Một mình lang thang trên con đường, Vương Thế Phi cực kỳ buồn bực, trong ký ức của hắn, ba không phải là người như vậy, gia cảnh của Tiểu Điệp quả thật rất nghèo, nhưng mà tình cảm của mình là thật, dựa theo tính tình của ba, ông hẳn là phải ủng hộ mới đúng, tại sao lại kịch liệt phản đối?

"Không nghĩ ra..."

Vương Thế Phi cảm thấy rất đau đầu...

..........................

Chuyển cảnh về Phương Hạo Vân vậy.

Lần trước khi chuẩn bị rời khỏi Hoa Hải, Phương Hạo Vân đã từng dặn dò Trần Thiên Huy một việc, điều tra chuyện Tiểu Điệp mang thai, trải qua mấy ngày điều tra, Trần Thiên Huy rốt cục đã có một ít tư liệu xác thật.

"Hạo Vân, theo tư liệu trong tay chú bây giờ, đứa nhỏ trong bụng của Tiểu Điệp, chín phần là không phải của Thế Phi..." Trần Thiên Huy lấy giấy xét nghiệm trong xấp tư liệu ra đưa cho Phương Hạo Vân, chính là phần xét nghiệm tinh trùng của bệnh viện.

"Theo kết quả xét nghiệm cho thấy, tinh trùng của Thế Phi bị yếu, không thể nào làm thụ thai được..." Trần Thiên Huy trầm giọng nói : "Đây là kết quả do ba của Thế Phi là Vương Trạch tự kiểm tra, chú phỏng chừng ông ta cũng đã hoài nghi Tiểu Điệp..."

Phương Hạo Vân nhìn kết quả xét nghiệp, thở dài một tiếng : "Phi ơi là Phi, sống của anh thật là khổ, khó khăn lắm mới yêu một cô gái, không ngờ lại gặp phải cảnh này..."

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân đột nhiên nhìn thấy một thứ : "Cho dù kết quả này là sự thật, nhưng không thể trực tiếp phủ nhận cái thai của Tiểu Điệp... chú xem đây, ở dưới có ghi rõ, tỷ lệ mà Thế Phi có thể làm cho đàn bà mang thai là 1/10000...."

"Hạo Vân, ở đây còn mấy phần tư liệu, con nên xem đi..." Trần Thiên Huy đưa cho Phương Hạo Vân một số tư liệu khác.

Phương Hạo Vân cầm lấy, mở ra nhìn, là giấy cam kết nạo phá thai, hơn nữa bên dưới còn có chữ ký của Tiểu Điệp.

"Đã kiểm tra chữ ký rồi chứ, cùng một người?" Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, cô gái Tiểu Điệp này đúng là bạo gan thật, nạo thai hai lần rồi, người bình thường đã rất khó mang thai lại, chỉ là cô ta dường như không sợ, không bị ảnh hưởng, cho nên, Tiểu Điệp đúng là mạnh mẽ.

"Đã tìm chuyên gia giám định chữ ký rồi, dòng chữ này đúng là của Tiểu Điệp" Trần Thiên Huy cười lạnh một tiếng : "Cô gái Tiểu Điệp này đúng là hiểm thật... Hạo Vân, theo bằng chứng bây giờ, Tiểu Điệp tuyệt đối không có mang thai đứa con của Thế Phi, hơn nữa, chú hoài nghi, Tiểu Điệp còn có âm mưu"

Phương Hạo Vân nói theo : "Ý của chú là, Tiểu Điệp cố ý tiếp cận Thế Phi?"

Cẩn thận nhớ lại chuyện lần trước ở Kim Bích Huy Hoàng, Phương Hạo Vân không nhận ra được vấn đề nào cả, ít nhất là cái đám người kia không phải là do Tiểu Điệp an bài, cô ta không có năng lực lớn như vậy.

"Không sai!"

Trần Thiên Huy phân tích : "Hạo Vân, chú biết tâm tư của con, chuyện lần đó tại Kim Bích Huy Hoàng chỉ là trùng hợp mà thôi, không phải do Tiểu Điệp an bài, chỉ là cô gái này vô cùng thông minh, biết lợi dụng cơ hội đó để tiếp cận Thế Phi, cuối cùng lấy được lòng tin của hắn..."

"Có lẽ là vậy!"

Phương Hạo Vân nhíu mày : Chú Trần, vậy theo ý của chú là, giao tư liệu này cho Thế Phi..."

"Không vội!"

Trần Thiên Huy nói : "Vương Trạch cũng đang nắm giữ chứng cứ, nhưng mà ông ta không nói thẳng ra, cái này có nghĩa là ông ta không muốn làm cho Thế Phi biết bệnh tình của mình, chú thấy chúng ta cũng không nên nói, dù sao thì chuyện không thể sinh con, đối với đàn ông mà nói, thì cũng có ảnh hưởng rất lớn... chú lo Thế Phi không chấp nhận được. Như vậy đi, chúng ta tiếp tục điều tra chứng cứ trên người Tiểu Điệp, đến khi nào có đầy đủ chứng cứ, chú nghĩ Tiểu Điệp sẽ không thể không thừa nhận..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play