Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tuyết Nhu, đối với em mà nói, đây là một sự giải thoát..."

"Lão tứ, đám tang của mẹ cần phải làm hoàng tránh một chút... như vậy đi, thiêu tro trước, chờ Đinh gia chúng ta vượt qua nguy cơ lần này, chúng ta sẽ lo một đám tang thật lớn..." Nói xong câu đó, Đinh Vọng Long chậm rãi đi đến gần Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, tôi hy vọng có thể nhanh chóng phẫu thuật cho Tuyết Nhu... bệnh tình của nó đã không chờ được..."

Đinh Tuyết Nhu tức giận nói móc : "Còn không phải là nhanh chóng được đầu tư..."

"Hai bên đều có lợi..." Đinh Vọng Long cười nói : "Tuyết Nhu, ba biết con còn ghét ba, nhưng mà chuyện này đúng là hai bên đều có lợi, kết quả như vậy, chẳng lẽ không được sao?"

"Ghê tởm..."

Đinh Tuyết Nhu thật sự đúng là không muốn tiếp tục nhìn khuôn mặt dối trá đó, kéo Phương Hạo Vân nói : "Chúng ta đi..."

"Phương thiếu gia, mau lên nhé..."

Đinh Vọng Long đuổi theo dặn dò một tiếng.

Lúc này, Phương Hạo Vân không thèm để ý đến ông ta nữa.

..........................................

Trác Nhã luôn sáng tạo cơ hội cho con gái và Hoàng Kỳ Anh tiếp xúc với nhau, dù trong tình huống không có cơ hội.

Vì thế, Phương Tuyết Di rất tất giận, mấy ngày liền không thèm để ý đến mẹ, ngay cả Phương Tử Lân cũng phải phê bình kín đáo với Trác Nhã.

Trác Nhã do dự mãi, cuối cùng đem lo lắng trong lòng mình nói cho chồng biết.

Nghe Trác Nhã nói xong, Phương Tử Lân lập tức ngây người : "Có chuyện như vậy sao... mình nói là Tuyết Di có tình cảm với Hạo Vân? Sao có thể như thế? Hai đứa nó là chị em mà? Tôi không tin, có thể là do mình quá nhạy cảm rồi..."

"Tử Lân, mình đừng kích động, tôi cũng hy vọng là tôi nhạy cảm, nhưng mà mấy tháng nay tôi quan sát, phát hiện ra Tuyết Di đúng là có cảm giác với Hạo Vân rồi..." Sắc mặt của Trác Nhã có vẻ rất ảm đạm : "Cũng bởi vì chuyện này, cho nên tôi mới làm mai cho Tuyết Di... tôi không muốn nhìn chuyện đó xảy ra trong nhà chúng ta..."

"Mình gọi Tuyết Di lên đây..." Trên mặt của Phương Tử Lân mang theo một sự phẫn nộ mãnh liệt : "Tôi muốn đích thân hỏi nó... hỏi nó xem, rốt cục là chuyện gì? Nếu là thật, tôi sẽ đánh chết nó... coi như tôi không có đứa con gái này. Đúng rồi, Hạo Vân có ý kiến gì không?"

"Hạo Vân?"

Trác Nhã suy nghĩ một chút rồi nói : "Bên Hạo Vân thì còn có quy tắc, hơn nữa, nó luôn cố ý giữ khoảng cách với Tuyết Di, tôi thấy Hạo Vân không có vấn đề..." Tuy rằng Tuyết Di là con ruột, còn Hạo Vân chỉ là con ghẻ, nhưng Trác Nhã không hề thiên vị con gái, mà vẫn rất thẳng thắn.

"Kêu Tuyết Di lên đây..." Phương Tử Lân giơ tay đập mạnh bàn.

"Tử Lân, mình lại hồ đồ rồi... việc này sao mình có thể hỏi trực tiếp chứ..." Trác Nhã trách : "Loại chuyện này chỉ có thể âm thầm giải quyết, chứ không thể công khai xử lý. Nếu mình trực tiếp hỏi nó, thì không phải là muốn ép nó chết sao..."

"Nếu có làm ra loại chuyện như vậy, thì không bằng cứ chết đi thì hơn..." Phương Tử Lân hầm hừ nói.

"Tử Lân, tin tôi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt..." Trác Nhã dặn dò : "Từ hôm nay trở đi, việc của mình là không cần xen vào, coi như hoàn toàn không biết gì hết, để tôi xử lý. Tôi thấy Hoàng Kỳ Anh cũng không tồi, Tuyết Di sớm muộn gì cũng thích nó, chờ tương lai hai đứa thích nhau, thì đương nhiên sẽ chậm rãi quên Hạo Vân đi. Thật ra, Tử Lân à, tôi cảm thấy cảm giác của Tuyết Di đối với Hạo Vân, hoàn toàn chỉ là một sự tò mò... mình cũng biết, con gái vì sự nghiệp mà luôn xem nhẹ tình cảm, thậm chí là sinh ra sự bài xích đối với đàn ông.Sau này, nó và Hạo Vân có quan hệ gần gũi, dần dần đương nhiên là sẽ nảy sinh tình cảm khác... cái này không phải là vấn đề quan trọng, chỉ cần được dẫn đường là sẽ không có chuyện gì..."

Nói đến đây, Trác Nhã oán giận nói : "Việc này còn phải trách mình. Nếu không phải vì mình, Tuyết Di sao có thể xem nhẹ tình cảm..."

"Haizzz...."

Phương Tử Lân thở dài một hơi : " Đúng vậy, lúc trước... nếu không phải do tôi, Tuyết Di cũng sẽ không lựa chọn sự nghiệp, mà từ bỏ tình cảm. Được rồi, làm theo ý mình, chuyện này để cho mình xử lý..."

"Ừ..."

Trác Nhã thấy Phương Tử Lân đã bình tĩnh lại, lập tức nói : "Hôm nay chúng ta mời Hoàng Kỳ Anh đến nhà ăn cơm, lát nữa mình phải nói chuyện với nó, phải tỏ vẻ là nhà chúng ta coi trọng nó, hai người đều là đàn ông, có thể nói chuyện với nhau hơn, để xem nó có suy nghĩ gì về con gái của chúng ta..."

"Được rồi..." Phương Tử Lân gật đầu, đột nhiên hỏi : "Thằng nhóc Hạo Vân đâu rồi, sao mấy ngày rồi không thấy bóng nó đâu?"

"Nghe nói là đến Anh, hình như là bàn chuyện làm ăn gì đó" Trác Nhã cười nói : "Tử Lân, mình đúng là, không nói thì thôi, nhắc lại mới nhớ ra. Trước kia mình luôn oán giận nó không giống mình, chỉ biết đọc sách, là một con mọt sách, bây giờ mình hài lòng chưa, con nhỏ làm ăn đến tận nước ngoài đấy!"

"Haha..."

Nhắc đến con trai, trên mặt của Phương Tử Lân liền xuất hiện sự đắc ý : "Dù sao thì cũng là giống của tôi, trong cơ thể của Hạo Vân có chảy dòng máu của tôi. Đúng rồi, khi nào có thời gian, tôi phải đến Tây Hải để xem công trình của nó... bây giờ không biết như thế nào rồi..."

"Được được... khi nào Hạo Vân trở về, cả nhà chúng ta đi xem..." Trác Nhã cười nói : "Tử Lân, mình nghỉ ngơi trước đi, chờ Hoàng Kỳ Anh đến, tôi gọi mình ra..."

"Ừ..."

Phương Tử Lân gật đầu, dựa mình vào ghế, hơi nhắm mắt lại.

Khi đi ra khỏi phòng sách của Phương Tử Lân, Trác Nhã phát hiện ra Hoàng Kỳ Anh đã đến rồi, đang ngồi trong phòng khách với Phương Tuyết Di, có đều không ai nói gì cả, bầu không khí có vẻ rất xấu hổ.

"Đứa nhỏ này..."

Trác Nhã thở dài yếu ớt, đứa nhỏ này đúng là không biết suy nghĩ, người ta từ xa đến đây, sao không có chút nhiệt tình gì hết.

"Kỳ Anh, đến rồi à..." Trác Nhã đi qua, nhiệt tình chào nói : "Hai đứa cứ trò chuyện trước đi, dì đi chuẩn bị đồ ăn... Kỳ Anh, đừng có ngại, coi như đây là nhà mình là được..."

Hoàng Kỳ Anh nghe thấy thế, gật đầu cười nói : "Dì, dì cứ yên tâm, đến nhà của dì, con không coi mình là người ngoài đâu, Tuyết Di, chúng ta chơi cờ nha?" Nhìn thấy trên bàn còn một bộ cờ, Hoàng Kỳ Anh liền sinh kế, quyết định thay đổi bầu không khí một chút, chứ ngồi không như vậy, đúng là khó chịu thật.

Nói thật, mỗi lần ở cùng với Phương Tuyết Di, Hoàng Kỳ Anh đều vô cùng buồn bực, mỗi khi hai người ở riêng, cô luôn làm ra vẻ không quan tâm gì cả, cũng không chủ động nói một câu nào, giống như là một tượng gỗ vậy.

Có đôi khi, Hoàng Kỳ Anh thậm chí là hoài nghi, Phương Tuyết Di có đúng như những gì mà người ta đồn trong thương trường Hoa Hải hay không?

"Xin lỗi, tôi không muốn chơi..." Phương Tuyết Di quay đầu lại, thản nhiên đáp.

Trác Nhã thấy con gái từ chối Hoàng Kỳ Anh, hơn nữa sắc mặt còn không tốt, vội vàng giảng hòa : "Tuyết Di, có phải là thân thể của con không thoải mái không..."

"Đúng, trong lòng không thoải mái..."

Phương Tuyết Di buồn bực đáp, tên Hoàng Kỳ Anh này có gì tốt, ngoại trừ đẹp trai một chút, nhà có tiền một chút, sự nghiệp thành công một chút, nhân phẩm tốt một chút, còn cái gì chứ? ( WTF? Người đàn ông trong mơ rồi mà?)

Hoàng Kỳ Anh mỉm cười, Phương Tuyết Di đã nói ra thẳng vấn đề, người ta không thích hắn, không muốn thân thiết với hắn.

Nếu là bình thường, đối với một người con gái đần độn vô vị như vậy, Hoàng Kỳ Anh chắc chắn là sẽ chọn từ bỏ, không cần phải lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Nhưng mà đối với Phương Tuyết Di, hắn phải kiên trì theo đuổi không ngừng, hơn nữa còn phải kua được đến tay.

Ngừng một chút, hắn mỉm cười nói : "Tuyết Di, có phải em ghét anh không?"

Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Kỳ Anh, nhưng không nói lời nào.

Trác Nhã đang muốn rời đi, nghe thấy Hoàng Kỳ Anh nói như vậy, liền liếc mắt nhìn một cái, thấy Hoàng Kỳ Anh hỏi rất nghiêm túc, nhưng con gái ngay cả một chữ cũng không đáp, trong lòng lại càng lo lắng hơn, hay là con gái đã có ... với Hạo Vân...

"Tuyết Di, con theo mẹ vào bếp, mẹ đột nhiên nhớ ra, hôm nay mẹ muốn nấu một món, mà một người làm không kịp..." Trác Nhã tìm một cớ, kéo Phương Tuyết Di vào bếp.

không đợi Trác Nhã lên tiếng, Phương Tuyết Di đã chủ động mở miệng : "Mẹ, con không thích làm quen với Hoàng Kỳ Anh..."

Trác Nhã ngẩng người, lập tức bật cười, nói : "Đứa nhỏ này, người ta thật ra chỉ muốn làm bạn với con, con lo lắng cái gì..."

Trác Nhã cảm thấy rằng mình cần phải giúp đỡ cho Hoàng Kỳ Anh, cho nên nói : "Tuyết Di, mẹ thấy Kỳ Anh cũng không tồi, bộ dáng đẹp trai, lại có sự nghiệp lớn, gia thế cũng không tồi, con người lại có nhân phẩm... Đây chính là người đàn ông mà có đi mòn giày cũng không tìm được... Nghe mẹ nói, con thử làm bạn với nó đi..."

"Con không thích hắn, con không có cảm giác với hắn..." Phương Tuyết Di từ chối đề nghị của Trác Nhã, nói giống như cầu xin : "Mẹ, chuyện của con mẹ có thể mặc kệ hay không... Mẹ nói tốt cho Hoàng Kỳ Anh như thế, cũng là nguyên nhân làm cho con cảm thấy hắn rất dối trá... con không nhìn thấu hắn..."

Trác Nhã ngây người, trong ấn tượng của bà, Hoàng Kỳ Anh không phải là người như vậy.

Theo bà thấy, Hoàng Kỳ Anh căn bản là không có lòng dạ, cũng không có ý xấu, con người rất tốt, xử sự luôn rất thành thạo. Hơn nữa, cái này không phải là nhận xét riêng của bà, mà hầu như tất cả những người quen biết với Hoàng Kỳ Anh đều nói như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai nói xấu gì về hắn.

Thấy thái độ kiên quyết của Phương Tuyết Di, Trác Nhã cười nói : "Tuyết Di... như vậy đi, mẹ không ép con, trước hết con cứ làm bạn bình thường với nó đi... mẹ tin khi nào con biết được tính tình của nó, thì con sẽ chậm rãi thích nó...

Phương Tuyết Di cầm lấy tay của Trác Nhã, giống như làm nũng : "Mẹ... chuyện của con mẹ có thể mặc kệ được không?"

"Tuyết Di...."

Trác Nhã thoáng do dự một chút, thản nhiên nói : "Mẹ làm vậy cũng là vì ba con.. thân thể của ba con cũng biết rồi đó, ba con hy vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy con có nơi có chốn, chỉ là bây giờ ngay cả bạn trai con cũng chưa có, con cho rằng ba con sẽ nghĩ thế nào... Nghe mẹ nó đi, hai đứa cứ làm bạn trước... về tương lai phát triển thế nào, ba mẹ tuyệt đối không can thiệp"

"Con gái, vì ba con, coi như là mẹ cầu xin con được không?" Mục đích cuối cùng của Trác Nhã, thật ra là vì con gái, vì Phương gia.

Đương nhiên, nguyên nhân cụ thể thì tuyệt đối không thể nói ra.

Nhìn thấy mẹ phân trần như thế, Phương Tuyết Di không thể kiên trì nữa, đành phải gật đầu : "Được rồi, con nghe lời mẹ, làm bạn bình thường trước..."

..............................

Vì Đinh gia, cũng vì chính bản thân mình, Đinh Vọng Long không thể không làm trái lại quy định của tổ tiên, đồng ý cho tập đoàn Hùng Long nhập cổ phần.

Trong cuộc họp gia tộc, Đinh Vọng Tân, Đinh Bối Thành cực lực phản đối, chỉ là không làm được gì, thế lực mỏng manh của bọn họ, căn bản là không ảnh hưởng đến sự độc tài của Đinh Vọng Long.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Đinh Vọng Long phái Hoàng Bột giam lỏng Đinh Vọng Tân, Đinh Bối Thành lại, để tránh làm hỏng chuyện lớn của mình.

Vì để làm lớn ra, lấy lại danh dự lại trên thị trường chứng khoán, Đinh gia và tập đoàn Hùng Long cố ý tổ chức một buổi họp báo long trọng, đem tin tức hai nhà liên minh nói ra bên ngoài.

Sau khi tin tức này vừa được tung ra, giá cổ phiếu của tập đoàn Siêu Uy liền tăng lên mười điểm, hơn nữa còn đang ở thế tăng, trong mấy này sau, giá cả chênh lệch sẽ rất là lớn.

Vì thế, Đinh Vọng Long thiếu chút nữa đã cười méo miệng.

Khi việc này được giải quyết, có người vui, cũng có người lo.

Đinh Vọng Long vui vẻ, nhưng con trai ông ta Đinh Tuyết Siêu thì lại không vui. Hai cha con đi làm xét nghiệp, bây giờ chỉ có hắn phù hợp, đối với việc cho tủy, trong lòng hắn vô cùng không muốn.

Đương nhiên, chuyện này không do hắn quyết định, vì bảo đảm sẽ không xuất hiện vấn đề, cho nên Đinh Vọng Long đã sớm cho Đinh Vân Uy giam lỏng con trai lại.

Bởi vì hợp đồng còn chưa được ký kết, đại khái là cách mạng chưa thành công, cho nên đồng chí Đinh Vọng Long vẫn còn cẩn thận.

Người vui còn có Phương Hạo Vân, ngày giải phẫu đã được định rồi, ngay buổi sáng của hai ngày sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play