" Masi, không cần hô, con ả đó sẽ không ra đâu..." John suy nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, con ả đó đã trúng đạn, hành động không tiện, chúng ta chia hai hướng tiến tới đó, tìm cơ hội bắt sống ả. Nếu con ả đó không chống lại được sợ rằng sẽ tự sát đó."

Nghe John nói như vậy Masi liền luống cuống, nếu ả đó tự sát thì lão đại William sẽ trách tội bọn họ, lúc đó khẳng định sẽ bị trừng phạt.

"Tốt, theo lời mày nói đi..." Masi đồng ý với đề nghị của John.

Tâm tư của hai người đương nhiên William biết, hắn vội vàng hạ mệnh lệnh: "Chú ý, con ả đó tuy đã trúng đạn nhưng bọn mày vẫn không được khinh thường, nhất định phải cẩn thận... đừng uổng mạng vô ích."

Sau khi được William nhắc nhở, hai người cẩn thận ẩn náu tiến tới gần chỗ Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh dường như cũng cảm thấy nguy hiểm, hai tay nắm chặt báng súng, sẵn sàng bắn.

Có điều lúc này cô hành động không tiện, thân thủ không còn linh hoạt như trước, đối phương có hai người, nếu cô không giải quyết được chúng thì sẽ lâm vào nguy hiểm.

Tiếng bước chân của Masi, John tuy rằng nhẹ nhưng không gạt được Trần Thanh Thanh, thính lực của cô tốt, cho nên cô có thể phán đoán ra vị trí của chúng. Theo tiếng bước chân tới gần, tim Trần Thanh Thanh dần dần đập nhanh hơn. Không hiểu vì sao, cô đột nhiên lại nhớ tới Hạo Vân, nhớ tới chàng trai mà mình thề phải vượt qua.

"Không biết lúc này cậu ta thế nào?"

Trần Thanh Thanh thấy cay cay, trong lòng quặn đau: "Có lẽ đời này sẽ không còn được gặp cậu ấy nữa..."

Ngay khi cô đang phân tâm, Masi cùng John đã cách cô không tới mười thước, tiếng chân dẫm lá cây có thể nghe thấy được. Trần Thanh Thanh trong lòng căng thẳng, không hề do dự lăn tại chỗ rồi nhắm vào đầu Masi, chết ngay lập tức.

"Chết tiệt!"

John giận quát một tiếng, giơ súng bắn. Lúc này hắn đã quên mệnh lệnh của lão đại, cái chết của đồng bọn làm hắn mất đi lí trí rồi. Lúc John giơ súng lên cũng là lúc Trần Thanh Thanh bắn chết Masi, với thân thủ lúc này của Trần Thanh Thanh cô không thể nào có thể tránh được.

"Bùm!" một tiếng, viên đạn của John lại trượt, bắn vào thân cây.

Trần Thanh Thanh vẫn còn kinh hãi, có điều cô không bỏ qua cơ hội như vậy, bắn thẳng vào đầu hắn. Cho tới khi John ngã xuống đất tử vong, Trần Thanh Thanh vẫn chưa hiểu nổi, một tinh binh như vậy mà bắn trong khoảng cách gần lại trượt là sao.

Tuy rằng không lý giải nổi nhưng sự thực là như vậy.

"Không ổn, còn William...!" Sau phút kinh ngạc, Trần Thanh Thanh đột nhiên ý thức được nguy cơ của mình còn chưa hết, William đại địch của mình, chính là kẻ thù của San San, còn chưa xuất hiện.

Trần Thanh Thanh có thể kết luận William đang náu ở nơi nào đó gần đây.

Nghĩ đến đây cô vội vàng lui lại thân cây, hy vọng có thể nhờ thân cây che chắn. Nhưng khi cô lui vào mới phát hiện ra mình hết đạn. Ngẩng đầu nhìn khẩu súng của Masi và John cách đó không xa, Trần Thanh Thanh rất muốn lao tới đó lấy một cây, nhưng đúng lúc này William xuất hiện. Hắn chậm rãi hướng về chỗ Trần Thanh Thanh.

"Đứng lại... mày mà tiến lên tao sẽ nổ súng!" Trần Thanh Thanh phô trương thanh thế giơ súng nhắm vào mi tâm William.

"Ha ha!"

William cười lạnh một tiếng, nói tiếng Trung Quốc: "Tiểu thư mỹ lệ, bỏ khẩu súng vô dụng của em đi... bởi vì anh biết, súng của em đã hết đạn rồi..."

Nói xong, William tiếp tục đi tới, trên mặt tràn đầy nét cười dâm.

Trần Thanh Thanh dường như ý thức được cái gì, trong lòng rối loạn: "Nếu mày không sợ chết... tao nổ súng..."

" Được rồi, nếu em còn đạn thì đã sớm nổ súng, còn nói nhiều với anh làm gì... anh cũng không gạt em, anh vẫn luôn nghe tiếng súng của em, anh đã đoán rằng đó là phát súng cuối cùng của em... tiểu thư xinh đẹp, em không nên căm thù anh như vậy, anh hẳn là nên cảm tạ anh... ngẫm lại vì sao John lại bắn trượt đi... đó là vì anh... là anh dùng ám tiễn làm hắn bị thương ở tay, nếu không em đã chết rồi..." William đứng lại ở cách Trần Thanh Thanh nắm thước.

Hắn đánh giá cẩn thận Trần Thanh Thanh, con ả Trung Quốc này tuy không phù hợp quan điểm thẩm mỹ của hắn, có điều vẻ cuồng dã của ả làm hắn thích thú không thôi. Hắn đã quyết định phải làm ả một hồi, chà đạp một phen... giết chết nhiều thủ hạ của mình như vậy, ả phải bị trừng phạt.

"Tiểu thư xinh đẹp... anh cho em 1 cơ hội... nếu em đánh thắng anh thì em sẽ được tự do. Ngược lại, nếu em không thắng anh, thì em sẽ phải trả giá... làm nô lệ của anh... Masi, John, Hon, Sac đều muốn 'làm' em... đáng tiếc bọn họ đã chết, anh sẽ thay bọn họ chơi với em vậy... lấy dao ra đi, đánh với anh..." William từng bước ép sát lại.

Trần Thanh Thanh cũng không do dự, ném khẩu súng lấy con dao ra, đứng dậy hung tợn nhìn William.

"Ha ha, không tệ, lúc này còn có thể đứng lên..." William rất có hứng thú nhìn Trần Thanh Thanh.

" Đê tiện!"

Đây là một trận chiến không công bằng.

"Trên chiến trường không có đê tiện, chỉ có thắng lợi và thất bại... Con kia, mày nghĩ lại xem, mày giết nhiều người của tao như vậy, mà tao lại không giết mày, lại còn cho mày cơ hội, tao có nhân từ hay không..." William cười hí hí: "Xuất ra bổn sự của mình đi, nếu không tao sẽ thất vọng đó..."

"Yên tâm đi, tao nhất định sẽ giết mày..." Trần Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.

Phương Hạo Vân dưới sự dẫn đường của Bạch Quý đã tới được nơi Trần Thanh Thanh chấp hành nhiệm vụ. Có điều đây là vùng còn đang tranh chấp địa phận cho nên không có đường đi, 20km đường núi phải đi bộ. Căn cứ theo tin tức, Trần Thanh Thanh bọn họ lúc này đang bắn nhau với bọn khủng bố, Phương Hạo Vân lòng nóng như lửa đốt, hận không thể mọc cánh mà bay tới đó.

"Thiếu chủ nhân đừng lo, thời gian còn kịp, với tốc độ của chúng ta, khoảng cách này chỉ khoảng hơn hai giờ là tới thôi." Bạch Quý là huynh đệ của Bạch Phúc, là một trong tứ đại tướng của dì Bạch, võ công của hắn là do dì Bạch truyền, vô cùng lợi hại. Hiện giờ hắn phụ trách tình báo ở Hoa Hải, địa điểm tập huấn của Trần Thanh Thanh là do thủ hạ của hắn điều tra ra. Đương nhiên, đây là do dì Bạch đã sớm chuẩn bị, người của gia tộc thủ hộ đã sớm tiến vào quân đội, còn đảm nhiệm chức vụ cao, nội ứng ngoại hợp mới lấy được tình báo chuẩn xác.

"Chúng ta đi, anh đi trước dẫn đường." Phương Hạo Vân không muốn chậm trễ thời gian, bắt đầu chạy.

Đại khái là khoảng nửa giờ, Phương Hạo Vân cùng Bạch Quý nghe được tiếng súng, dọc đường đi còn nhìn thấy nhiều tử thi, trong đó có cả quân nhân Trung Quốc. Sắc mặt Phương Hạo Vân càng thêm âm trầm.

Bạch Quý lên tiếng an ủi: "Thiếu chủ nhân, không việc gì, chúng ta nhanh tới đó đi."

Phương Hạo Vân đáp ứng, chạy tới nơi phát ra tiếng súng dày đặc. Lúc này đội viên tập huấn của Hà Trác Tiếu đang chiến đấu kịch liệt với bọn khủng bố.

"Thanh Thanh!"

Phương Hạo Vân hét lên, hi vọng Trần Thanh Thanh có thể nghe thấy tiếng của mình. Trần Thanh Thanh không ở nơi đây, cô đương nhiên không nghe thấy, có điều Hà Trác Tiếu lại nghe được. Hắn quay lại, chỉ thấy từ trong rừng xuất hiện hai người đàn ông xa lạ.

Phương Hạo Vân dường như cũng chú ý tới Hà Trác Tiếu đang đánh giá mình, nhìn quân hàm của Hà Trác Tiếu, Phương Hạo Vân cước bộ hơi trượt, nháy mắt đã tới bên người Hà Trác Tiếu: "Hà đội trưởng à... xin hỏi Trần Thanh Thanh ở đâu?"

"Anh là ai?" Hà Trác Tiếu sợ ngây người, cùng bộ pháp này, đã từng xem Trần Thanh Thanh rồi, nhưng mà người thanh niên này thi triển còn linh động hơn, như là thần tiên vậy.

"Tôi hỏi anh, Thanh Thanh học tỷ ở đâu? Phương Hạo Vân thấy Hà Trác Tiếu không trả lời, lập tức nổi giận: "Thanh Thanh học tỷ nếu có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không tha cho anh đâu."

"Tôi mặc kệ anh là ai, anh quấy nhiễu hành động của chúng tôi, nơi này rất nguy hiểm, mời anh đi cho..." Hà Trác Tiếu trầm giọng nói: "Tự tiện quấy nhiễu hành động quân sự, tôi có quyền đánh gục anh..."

"Đánh con mẹ mày..." Phương Hạo Vân quát lên, giật cổ áo Hà Trác Tiếu hét vào điện đàm: "Thanh Thanh học tỷ chị ở đâu? Em là Hạo Vân tới đón chị đây..."

"Vô dụng thôi, điện đàm của Thanh Thanh trục trặc rồi..." Hà Trác Tiếu đã từ miệng Trần Thanh Thanh nghe thấy tên Hạo Vân, cho nên thái độ lập tức chuyển biến.

"Hà đội trưởng à? Tôi là Mã Long, một giờ trước Thanh Thanh đi về hướng 7 giờ... lúc này chắc là đang giao chiến với William." Từ bộ đàm truyền tới tiếng của Mã Long, hắn đã gặp Trần Thanh Thanh, thậm chí chút nữa là có thể đưa cô trở về rồi.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, dặn dò Bạch Quý: "Anh lưu lại, giết sạch bọn rùa đen này, tôi đi tìm Thanh Thanh học tỷ.." Lưu lại lời này, Phương Hạo Vân lập tức bắn mình lên, đạp lên những cây đại thụ mà đi.

Hà Trác Tiếu lập tức liền sợ ngây người: "Đây còn là người hay sao?"

"Không được nói sau lưng thiếu chủ..." Bạch Quý trừng mắt nhìn Hà Trác Tiếu, rồi gia nhập chiến đấu. Thân thủ của hắn hơn hẳn Trần Thanh Thanh, chỉ nhoáng cái đã có 2 tên khủng bố chết dưới súng của hắn.

Hà Trác Tiếu thấy thế, trong lòng mừng rỡ, tình huống đã có chuyển biến.

Trần Thanh Thanh cố nén đau ở đùi, cầm dao đấu với William... giằng co hơn mười phút, thể lực của cô cũng không chống nổi nữa.

William không có chiêu thức như cô, nhưng hắn thắng nhờ hơn lực.

Mỗi lần binh khí hai người chạm nhau, cô đều cảm thấy run lên, mấy lần con dao trong tay như muốn bay đi, tình thế rất nguy hiểm.

"Tiểu thư xinh đẹp, game over..." William cười hé hé, tăng lực tay, khảm đao lập tức chém vào cổ tay Trần Thanh Thanh, mục đích là muốn cô buông dao.

Quả nhiên, Trần Thanh Thanh bảo vệ cổ tay, chỉ có thể bỏ dao lui về phía sau.

"Hạo Vân, kiếp sau gặp lại."

Trần Thanh Thanh yếu ớt thở dài một tiếng, cắn răng hung tợn nhìn William: "Cho dù là thành quỷ tao cũng không bỏ qua cho mày..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play