“Matxa!” Phương Hạo Vân mỉm cười đáp: “Em sẽ dùng chân khí matxa vùng kín cho chị, làm vậy chị sẽ hết đau, nhưng em sợ chị không chịu nổi sẽ lại đòi hỏi…”
“Hứ!” Tạ Mai Nhi liếc xéo Phương Hạo Vân, phụng phịu: “Em tưởng chị một chút sức kiềm chế cũng không có à? Không nên phí thời gian nữa, Hạo Vân, em bắt đầu luôn đi…” Dù gì đã xảy ra quan hệ với Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi không còn gì phải e ngại, lập tức nằm dài trên giường dang chân ra, nơi nhạy cảm lồ lộ trước mặt hắn một lần nữa.
Phương Hạo Vân cười hi hí, bàn tay to bè ấn vào đó, vận chân khí truyền sang, Tạ Mai Nhi chỉ cảm thấy có một luồng điện buốt óc, sém chút là rú lên sung sướng.
Lúc này cô mới hiểu cảnh báo của Phương Hạo Vân không phải thừa, đúng là cô đang rạo rực, tấm ga trải giường vừa mới thay chốc lát lại bị ướt nhẹp.
“Hơ…” Tạ Mai Nhi rên khẽ, cố gắng tự bảo trong đầu đang trong lúc chữa trị, nhưng cảm giác tê tái kia đúng là khó chế ngự, đôi mắt cô bắt đầu đê mê hưởng thụ.
Ba cô gái ngồi đợi ở phòng ăn nãy giờ không thấy Phương Hạo Vân đến nên đều sốt ruột. Trong lúc tức tối, Phương Tuyết Di quyết định đi xem thử, cô đi thẳng một mạch trở lại văn phòng làm việc của Tạ Mai Nhi.
Vừa mới lại gần, cô đã nghe tiếng rên rỉ của cô gái, Phương Tuyết Di quá quen với âm thanh ấy, lập tức đỏ mặt tía tai, thằng tiểu tử này còn chưa phong lưu khoái lạc xong nữa? Chỉ biết sướng một mình, bỏ quên người khác sang một bên.
Để đợi luôn Phương Hạo Vân cùng ăn sáng, nãy giờ cô đang phải nhịn đói, tức chết đi được…
Phương Tuyết Di vối định xông vào phòng làm dữ, nhưng cuối cùng đã từ bỏ ý định quay lưng bỏ đi. Suốt dọc đường quay về, tiếng rên rỉ của Tạ Mai Nhi cứ lảng vảng quanh tai, Phương Tuyết Di cảm thấy bên dưới ướt nhẹp.
“Đồ đáng chết!” Phương Tuyết Di nguyền rủa thầm, vội quay về phòng ngủ thay một chiếc quần lót mới.
“Xong rồi!” Đợi Phương Hạo Vân vận công xong, Tạ Mai Nhi đã mồ hôi lấm tấm, tuy chỉ tiếp xúc bằng tay nhưng cảm giác khoan khoái không hề thua kém trận chiến xáp lá cà đêm qua.
“Hạo Vân, đúng là hết đau rồi! Giờ không còn sớm nữa, em mau quay về đi, chị tắm xong sẽ đến…” Tạ Mai Nhi nhanh chóng đề nghị.
“Được thôi!” Phương Hạo Vân và Tạ Mai Nhi không biết rằng họ đã để ba cô gái đợi lâu rồi, hơn nữa Phương Tuyết Di đã hai lần chứng kiến gian tình của họ.
Khi Phương Hạo Vân về đến nơi, Phương Tuyết Di đã thay xong quần lót trở về trước hắn, chỉ có điều cô vác theo vẻ mặt hầm hầm tức giận.
Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ đều chú ý đến Phương Hạo Vân nên không để ý đến cảm xúc thay đổi của Phương Tuyết Di.
Phương Hạo Vân vừa bước vào, Bạch Lăng Kỳ đã chạy đến bên hắn, không hề có một câu oán trách, chỉ có quan tâm và lo lắng. Phương Hạo Vân hổ thẹn trong lòng, nhưng mọi chuyện đã lỡ, nếu không phải chị Mai yêu cầu, lúc này hắn đã thú nhận tội lỗi, muốn chém muốn giết tùy bạn gái định đoạt.
“Kỳ, chị Mỹ Kỳ, chị Tuyết Di… xin lỗi đã bắt mọi người đợi lâu, như vậy đi, mọi người ngồi đợi, em sẽ đi lo phần ăn sáng…” Phương Hạo Vân nhận ra thái độ thất thường của Phương Tuyết Di, nhưng hắn tưởng chị ấy giận vì hắn đến trễ.
“Không cần đâu, để chị đi cho…”
“Em cũng đi…”
Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ tranh nhau đi lấy thức ăn sáng, Phương Hạo Vân không dám ngăn cản họ nên ngồi xuống chờ đợi.
Đợi sau khi hai cô gái đi khỏi, Phương Hạo Vân quay sang Phương Tuyết Di, hỏi: “Chị Tuyết Di, chị giận em vì đến trễ à?”
“Hứ!” Vụ việc xảy ra hôm nay, vốn dĩ Phương Tuyết Di định mắng cho hắn một trận té tát, nhưng cô sợ bị người khác nghe thấy sẽ ảnh hưởng không tốt, Phương Tuyết Di dù sao cũng suy nghĩ thấu đáo nên quyết định không làm to chuyện.
“Khi nào về nhà sẽ tính sổ với em!” Phương Tuyết Di hăm dọa một câu.
Phương Hạo Vân ngờ nghệch không biết mình đã làm gì đắc tội với bà chị khó tính này, đang định lên tiếng thăm dò, ai ngờ chị Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ đã bưng đồ ăn sáng nóng hổi quay lại.
Phương Tuyết Di chủ động đứng dậy chia chén đũa, chỉ là không chia cho Phương Hạo Vân. Trương Mỹ Kỳ nhìn ra nhưng không nói gì, chỉ đưa chén đũa của mình qua cho hắn, còn Bạch Lăng Kỳ ngây thơ kêu lên: “Chị Tuyết Di, chị quên phát chén đũa cho Hạo Vân rồi, chị muốn bỏ đói anh ấy à, em không chịu đâu nhé…”
Phương Tuyết Di cười nhạt nhẽo, quay sang em trai nói: “Em xem Mỹ Kỳ và Kỳ đối xử với em tốt biết chừng nào, em nên thỏa mãn mới phải…”
“Biết đủ thế là đủ!” Phương Tuyết Di thòng thêm câu cuối.
Nghe Phương Tuyết Di nói thế, Phương Hạo Vân giật thót tim, hắn lờ mờ nhận ra gian tình với Tạ Mai Nhi rất có thể đã bị bà chị này phát hiện. Trời ơi, sao lần nào cũng bị chị ấy nhìn thấy vậy? Ông trời bộ muốn đùa mình chắc.
“Hô hô!” Sau giây phút ngỡ ngàng, Phương Hạo Vân cười phá lên, nói: “Có Kỳ và chị Mỹ Kỳ ở bên cạnh, tất nhiên là em mãn nguyện rồi…”
“Mong là như vậy!” Phương Tuyết Di vẫn lạnh lùng phán một câu, xong cắm cúi ăn sáng.
Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ đưa mắt nhìn nhau, có phải Hạo Vân đã đắc tội với chị Tuyết Di rồi không? Sao chị ấy hằn học với hắn thế nhỉ?
Trương Mỹ Kỳ không ngây thơ như Bạch Lăng Kỳ, trong đầu chợt lóe lên một giả thiết, có khi nào Hạo Vân đã làm gì có lỗi với mình và Kỳ rồi không?
Bạch Lăng Kỳ không suy nghĩ sâu xa, ngồi dựa sát vào Hạo Vân, còn đút cho hắn ăn một cách tình tứ. Lúc này, Tạ Mai Nhi cuối cùng đã xuất hiện, Phương Tuyết Di dùng ánh mắt ghét cay ghét đắng lườm cô ta, trong lòng rủa thầm: “Đồ dâm phụ…”
Trương Mỹ Kỳ thấy cô bạn thân đến trễ, hai má ửng hồng, lờ mờ đoán biết ra điều gì. Tất nhiên hiện giờ vẫn chỉ là suy đoán.
Bạch Lăng Kỳ thấy Tạ Mai Nhi đến bèn đứng dậy đón tiếp, còn kéo cô đến ngồi bên cạnh, mỉm cười nói: “Chị Mai, sao hôm nay chị đẹp hơn hôm qua đó nha?”
Câu này nói ra, Trương Mỹ Kỳ càng khẳng định hơn suy đoán của mình, ngay cả Kỳ cũng nhận ra thay đổi của Tạ Mai Nhi kìa.
Trương Mỹ Kỳ trong lòng mang cảm giác phức tạp, tất nhiên trước khi xác định rõ mọi chuyện, cô vẫn ôm một tia hy vọng. Cô không tin cô bạn thân nhất lại dan díu với người đàn ông cô yêu.
Tạ Mai Nhi nghe Bạch lăng Kỳ khen, khuôn mặt càng đỏ hơn, thái độ rất không tự nhiên.
“Kỳ, chị Mai đâu thể so sánh với em, em vừa trẻ vừa xinh đẹp, chị ngưỡng mộ em còn không kịp nữa là…” Tạ Mai Nhi cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng khen Bạch Lăng Kỳ.
Phương Tuyết Di thở dài chán ngán, thầm trách con Kỳ ngu ngốc, người ta cướp bạn trai em mà còn nói cười vui vẻ với mụ hồ ly tinh kia.
Phương Hạo Vân quan sát hết sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người, thấy chị Mỹ Kỳ sắc mặt u ám, hắn đã biết những lời của chị Tuyết Di đã làm cô nghi ngờ.
“Ài!” Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, quá nhiều cô gái thật ra cũng rất rắc rối, giờ đã đến nước này, thôi thì mặc cho số phận sắp đặt vậy.
Sau khi ăn sáng xong, Tạ Mai Nhi dẫn mọi người đi leo núi dã ngoại, Bạch Phúc, Hồng Lượng, A Bảo cũng đi theo, nhưng họ phải làm cu li mang vác đồ đạc.
Đáng lí ra buổi dã ngoại nên tràn ngập niềm vui, nhưng giờ đấy ai nấy mang tâm sự riêng, suốt buổi dã ngoại vắng hẳn tiếng cười, bầu không khí ảm đạm bao trùm, vì lí do đó đến buổi trưa buổi dã ngoại đã kết thúc sớm.
Về đến nhà, Phương Tuyết Di lấy lí do không khỏe về phòng nghỉ ngơi, Bạch Lăng Kỳ canh cánh công trình Tây Hoàn nên đi lên mạng tìm hiểu thông tin, Bạch Phúc vốn rất bận rộn, nói một tiếng với Phương Hạo Vân rồi biến mất dạng.
Chỉ còn lại 3 người Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ, Tạ Mai Nhi. Phương Hạo Vân do dự giây lát, quyết định thú thật với chị Mỹ Kỳ, cố gắng giành được ủng hộ của chị ấy rồi tính tiếp.
Tạ Mai Nhi hình như đoán biết hắn muốn làm gì, nói chen vào trước: “Hạo Vân, em có việc bận thì đi làm đi, chị muốn nói chuyện riêng với chị Mỹ Kỳ một lúc…”
Phương Hạo Vân biết Tạ Mai Nhi muốn giải thích với chị Mỹ Kỳ, hắn không phản đối, nhanh chóng rời khỏi.
“Em biết chị có chuyện muốn hỏi em?” Tạ Mai Nhi lên tiếng trước, cô không muốn mất đi cô bạn thân thiết này.
Trương Mỹ Kỳ khẽ gật đầu, im lặng đi theo Tạ Mai Nhi, hai người cứ thế lặng lẽ bước vào phòng ngủ của Tạ Mai Nhi, không gian như bị bóp nghẹt.
Sau khi bước vào phòng, Trương Mỹ Kỳ tự tay khóa trái cửa, ngồi lên cạnh giường, ánh mắt nhìn trưng trưng vào Tạ Mai Nhi. Tạ Mai Nhi né tránh ánh nhìn của Trương Mỹ Kỳ, dù sao cô cũng là kẻ thứ ba… Không, nói chính xác hơn thì cô là kẻ thứ tư mới đúng.
Hơn nữa, cả ba người lại thân thiết như chị em ruột… Về tình về lí, Tạ Mai Nhi không nên làm ra chuyện tranh đoạt tình yêu này. Nhưng mọi thứ đã xảy ra, có hối hận cũng không được nữa, Tạ Mai Nhi cũng không muốn né tránh, mọi việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
“Chị Mỹ Kỳ, chị mắng em đi…” Tạ Mai Nhi bước tới ngồi xuống kế bên Trương Mỹ Kỳ, nắm lấy tay cô khẩn khoản yêu cầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT