Hãy yêu em lần nữa, tên bài hát cứ lởn vởn trong đầu Phương Hạo Vân, không biết tại sao, trong tim hắn xuất hiện một cảm giác hoảng loạn.

Đinh Tuyết Nhu nghe những lời vô tình của hắn, càng khóc càng thảm thương.

Thấy em trai tỏ thái độ quá đáng, liên tiếp xúc phạm thần tượng của mình, Phương Tuyết Di cuối cùng đã bùng nổ: “Phương Hạo Vân, em muốn chết hả?”

Phương Hạo Vân lảm nhảm trách cứ: “Chị đâu có giặt ga trải giường giúp em đâu, mỗi lần nó bẩn em đều phải tự xắn tay áo lên giặt lấy, em có thể không xót xa cho chiếc giường của mình không?”

Nghe Phương Hạo Vân nói thế, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên ngưng bặt tiếng nấc không khóc nữa, cô làm ra một động tác khiến người ta không thể tưởng tượng, chỉ thấy cô dùng cả hai tay quệt nước mắt, sau đó trét lên tấm ga trải giường của Phương Hạo Vân.

Hành động xong, Đinh Tuyết Nhu ưỡn ngực về phía trước làm ra bộ dạng hiên ngang chờ chết, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn trưng trưng vào tên đàn ông đáng ghét trước mặt.

Có cần phải như thế không? Chỉ là một tấm ga trải giường thôi mà, có cần thiết làm cho mình giống như bà chằn hờn dỗi? Phương Tuyết Di cảm thấy hành động này của thần tượng có hơi quá lố.

Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng lắm, hèn chi Khổng Tử đã nói, chỉ có kẻ tiểu nhân và nữ nhi là không thể đắc tội… Câu này thì ra chí lí thật đấy.

Lấy trường hợp Đinh Tuyết Nhu ra nói nè, rõ ràng là làm bẩn giường của người ta, thế mà lại khóc lóc thảm thương làm như là người bị hại không bằng, ai không biết nhìn vào còn tưởng hắn ức hiếp con gái yếu đuối ấy chứ.

“Giờ tôi làm bẩn giường của anh rồi đó, anh muốn làm gì tôi thì làm đi.” Đinh Tuyết Nhu bước tới gần hơn, ưỡn ngực cao hơn, nhướng lông mày cong vút thách thức, tức tối chất vấn.

Phương Hạo Vân lắc đầu bó tay…

Trời cao ơi, tại sao lại đối xử bất công với con như thế? Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ, không thốt nên lời.

Đinh Tuyết Nhu cảm thấy mình bị khinh thường, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, cô lại làm ra hành động điên khùng khiến người khác không ai hiểu nổi. Cô mang luôn đôi giầy leo lên giường Phương Hạo Vân nhảy tưng tưng, cố ý giẫm mạnh vào những chỗ chưa bị dơ, tuy không để lại dấu giầy rõ rệt, nhưng tấm ga trải giường lúc này đã bẩn không thể tả…

“Đủ rồi!” Có đùa cũng vừa vừa thôi chứ, phen này Phương Hạo Vân nổi giận thật rồi, hắn điên tiết quát lên. Cô gái này bị điên chắc, hồi nãy coi như hờn dỗi một tí còn thông cảm được, bây giờ cô ta cố tình mang giầy giẫm lên giường hắn, đúng là không thể chịu đựng nổi, ngay cả bồ tát phật sống cũng tức ói máu. Con gái thì sao chứ? Con gái có đặc quyền không nói lí lẽ nhưng cũng không được quá đáng đến mức này.

“Bây giờ cô lập tức đi giặt ga trải giường cho tôi mau…” Phương Hạo Vân gào lên như sấm.

“Không giặt!”

Người lên tiếng lại là Phương Tuyết Di, cô đâu thể để thần tượng của mình bị đứa em trai ức hiếp được: “Hạo Vân, em quá đáng rồi, tấm ga trải giường của em đã mấy tháng không giặt, vốn đã bẩn và hôi như cú, em dựa vào gì mà bắt Tuyết Nhu giúp em giặt nó hả?”

Ôi, hèn chi người ta nói “Nữ sinh ngoại tộc”, chị gái hắn đi bênh vực người ngoài mới tức chứ…

Phương Hạo Vân tức tối liếc xéo Phương Tuyết Di, gằn giọng: “Không liên quan đến chị…”

“Em muốn làm phản hả?” Phương Tuyết Di hình như muốn thể hiện uy quyền chị cả của cô trước mặt thần tượng, vừa mở miệng là giáng một chập lời giáo huấn đầu tắt mặt tối vào Phương Hạo Vân.

Tự cổ chí kim nữ nhi đều là thứ ngang tàng không nói lí lẽ, hơn nữa cô gái kia lại là chị gái hắn, nên Phương Hạo Vân dù tức giận sôi gan vẫn không dám cự cãi lại, chỉ im lặng chịu trận.

Im lặng lắng nghe, im lặng là vàng là ngọc, im lặng là cách phản đối hữu hiệu nhất…

Phương Tuyết Di sừng sộ giảng bài hồi lâu, khát khô cả cổ thế mà đứa em trai đáng ghét kia lại thản nhiên ngẩng đầu nhìn trời nhìn mây, thật là một sự sỉ nhục nặng nề với quyền uy chị cả của cô trong nhà.

“Đồ đầu bò!” Cuối cùng Phương Tuyết Di đành quát lên một câu tức tối, sau đó không nói gì nữa.

Cơn thịnh nộ vô cớ của bà chị rốt cuộc cũng qua đi. Phương Hạo Vân quay mặt về phía Đinh Tuyết Nhu, giờ đã đến lúc hắn nói chuyện rồi: “Tôi mặc kệ cô là đại minh tinh hay là thần tượng âm nhạc gì đó, cô làm bẩn giường của tôi đó là sự thật nên bây giờ cô phải giặt lại tấm ga trải giường cho tôi.”

Đinh Tuyết Nhu bỉu môi phụng phịu không thèm nhìn vào hắn.

“Giặt mau, bây giờ giặt liền đi…” Phương Hạo Vân đanh mặt quát to một tiếng dữ tợn.

Âm thanh của hắn có uy lực như tiếng gầm của sư tử, không những Đinh Tuyết Nhu giật bắn người, ngay cả Phương Tuyết Di cũng lạnh toát sống lưng, cơ thể run lên từng chập.

Trong kí ức của Phương Tuyết Di, hình như đứa em trai của cô chưa từng nổi nóng như hôm nay, xem ra hắn đã tức giận thật rồi.

Nghĩ đến đây, tư thế oai phong của Phương Tuyết Di vừa nãy đã không còn nữa, cô liếc nhìn tấm ga trải giường đầy vết chân của Đinh Tuyết Nhu, nghĩ thầm hay là mình giặt giúp hắn vậy, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô giúp Hạo Vân giặt đồ.

“Giặt thì giặt chứ, có cần hung dữ như thế không hả?” Đinh Tuyết Nhu cũng khiếp sợ trước cơn giận của Phương Hạo Vân, hình như cô đã ý thức được hành động của mình hơi quá đáng. Cô không phải là thứ con gái không nói lí lẽ, cô là loại con gái ngực to đầu óc minh mẫn, cô hiểu rất rõ hành vi hôm nay đúng là rất khó chấp nhận.

Phương Hạo Vân đưa mắt nhìn qua, thấy Đinh Tuyết Nhu tỏ ra thảm thương tội nghiệp, vẻ mặt ấm ức, không hề có chút gì khí khái của một đại minh tinh được mọi người ngưỡng mộ.

Đinh Tuyết Nhu đã nói là làm, cô không nói gì thêm, bắt đầu tháo tấm ga trải giường ra, nhưng kéo rẹt một cái, hai món đồ tí hon rơi xuống đất, chính là hai chiếc quần lót nam của Phương Hạo Vân, một chiếc màu đỏ, chiếc còn lại có in hình nhân vật truyện tranh Doremon…

Hai cô gái cùng lúc đỏ mặt xấu hổ…

Nhất là Đinh Tuyết Nhu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy món đồ nhạy cảm của đàn ông, khuôn mặt thanh tú lúc này đỏ chót như nuốt phải ớt, màu đỏ lan xuống tận cổ.

So với thần tượng, Phương Tuyết Di bình tĩnh hơn Đinh Tuyết Nhu nhiều, bây giờ đã là thời đại gì rồi, chẳng qua chỉ là hai chiếc quần lót nam thôi mà? Có gì to tát đâu, cô từng xem những thứ rùng rợn hơn trên sách và phim ảnh trên inte nữa kìa.

Nhưng nói gì thì nói, Phương Tuyết Di cảm thấy con mắt thẩm mỹ của em trai có vấn đề, cái quần lót màu đỏ kia màu sắc tươi rói như thế nên là con gái mặc mới phù hợp, màu này con gái mặc vào mới nóng bỏng khêu gợi, còn đàn ông mà mặc vào thì… cô chưa từng thấy, nhưng có thể tưởng tượng được rất tệ.

Còn chiếc quần có in hình Doremon kia, hoàn toàn là biến thái?

“Chẳng lẽ em mình bị bệnh trẻ con, tại sao lại đi chọn quần giống con nít thế này?” Nghĩ đến đây tà niệm trong tim Phương Tuyết Di không sao chế ngự nổi, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, nếu như Doremon dùng bửu bối “Đèn pin phóng to thu nhỏ” chiếu vào cái ấy của Hạo Vân sẽ như thế nào nhỉ?

Nghĩ thế, sắc mặt Phương Tuyết Di không còn giữ được điềm tĩnh nữa, ửng đỏ lên trông rất đáng yêu.

“Cái này…” Phương Hạo Vân sau giây phút ngắn ngủi bối rối, vội nhanh tay cúi xuống nhặt lại hai chiếc quần lót cất đi.

“Em biến thái thật đấy…” Phương Tuyết Di dù sao cũng là chị gái nên khoảng cách giữa hai chị em gần như người ngoài như Đinh Tuyết Nhu, cô thật thà đưa ra lời đánh giá về Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân hiểu lầm ý của chị Tuyết Di, hắn tưởng chị gái trách hắn không giặt mấy món đồ nhạy cảm đó mà đem vứt lung tung… Oan ức quá, hai chiếc quần lót kia còn mới mà, một chiếc do chị Mỹ Kỳ tặng, chiếc kia là của Bạch Lăng Kỳ mua cho, hắn mới cầm về còn chưa mặc lần nào.

Đinh Tuyết Nhu vẫn còn nóng bừng bừng khắp người, để che giấu vẻ khó xử của mình, cô nhanh tay tháo nốt tấm ga trải giường, bước vội ra khỏi phòng, dù sao thì cũng phải giặt sạch lại cho hắn.

Trong phòng giờ chỉ còn hai chị em Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di, hai người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

“Chị Tuyết Di, là mới đó, em còn chưa mặc…” Trong phòng chỉ còn người nhà, Phương Hạo Vân lấy hết can đảm giải thích.

Phương Tuyết Di nghe xong càng tức tối, còn giải thích nữa hả? Cô lập tức chống hông nguýt dài: “Thằng em hư đốn…”

Tiếp theo cô cũng không biết nên nói gì thêm, hình như đã có những lúc Hạo Vân cũng từng nhìn thấy những chiếc quần chip vứt tứ tung của cô…

Đúng là nhân quả tuần hoàn, báo ứng đây mà.

Khi hai chị em đang lườm nhau trong phòng, Đinh Tuyết Nhu đã bắt tay vào giặt tấm ga trải giường trong nhà vệ sinh, cô giặt rất cẩn thận, nghiêm túc.

Thăm dò đến bây giờ, cô đã có tám phần dám khẳng định thân phận của Phương Hạo Vân.

Có thể làm chút việc cho hắn, cô nằm mơ cũng muốn được như vậy.

“Hôm nay em về nhà là có việc định nói với chị…” Để xua tan bầu không khí im lặng đáng sợ, Phương Hạo Vân quyết định đi vào đề tài chính.

Thấy sắc mặt Phương Hạo Vân chợt nghiêm túc hẳn lên, Phương Hạo Vân hồi hộp nhíu mày, dò hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có liên quan đến chị không?”

“Có hai việc, việc thứ nhất liên quan đến em, việc thứ hai liên quan đến hạnh phúc cả đời của chị…” Phương Hạo Vân giải thích ngay không đợi Phương Tuyết Di hỏi thêm: “Việc sinh con với chị Mỹ Kỳ em đã nói với mẹ rồi, mẹ không ủng hộ cũng không phản đối, nhưng mẹ nói với em nếu ba biết được tin này chắc chắn sẽ rất vui…”

Phương Tuyết Di nôn nóng muốn biết vụ hạnh phúc cả đời của cô nên cô không đủ kiên nhẫn nghe việc Phương Hạo Vân sinh con với Trương Mỹ Kỳ.

“Có phải là mẹ nói với em sẽ giới thiệu đối tượng cho chị nữa đúng không?” Phương Tuyết Di tối sầm mặt, tỏ ra cực kì không vui.

“Yên tâm đi, qua vụ việc Lăng Vân Giai lần trước, ba mẹ sẽ không cưỡng ép giới thiệu bạn trai cho chị nữa đâu… Nhưng ba mẹ đúng là có một nhân vật thích hợp cảm thấy ưng ý, nghe mẹ nói người này hình như là có một không hai, vô cùng ưu tú, chắc chắn chị sẽ thích anh ta.” Phương Hạo Vân từ tốn nói.

“Xí!” Chỉ cần không phải ép buộc, Phương Tuyết Di không có gì phải lo lắng cả, theo như cô thấy đàn ông trên thiên hạ này có thể so sánh với Hạo Vân chẳng có mấy ai, cô đoán chắc người mà mẹ Trác Nhã giới thiệu lại là công tử danh môn quý tộc gì đó, nói cho chính xác là một tên cậu ấm mà thôi.

“Chị Tuyết Di, nghe giọng điệu của mẹ hình như mẹ rất coi trọng anh ta…” Phương Hạo Vân cười hi hí trêu chọc: “Chị Tuyết Di, nói không chừng duyên phận của chị lần này đã đến rồi đấy, em xin chúc mừng chị trước.”

“Nói bậy gì đó, em tưởng em là Nguyệt Lão chắc, cái gì mà duyên với chả phận…” Đối với lời chúc mừng của Phương Hạo Vân, trong lòng Phương Tuyết Di đột nhiên tức giận vô cớ, cô hậm hực nói: “Em chỉ là đồ con nít ranh, lo cho xong việc của em đi, việc của chị không cần em lo, em nói lại với mẹ, mặc kệ hắn là rồng trên trời hay là rắn rít dưới đất, chị không có tâm trạng đi gặp hắn, bây giờ chị bận bịu lắm.”

“Chị tự mà đi nói với mẹ ấy, em chỉ phụ trách chuyển lời thôi.” Phương Hạo Vân không muốn dính vào vụ này, chuyện tình cảm chỉ có thể dựa vào bản thân đi giải quyết là tốt nhất.

“Đứa em hư đốn, em không giúp chị đúng không? Vậy sau này cũng đừng hòng chị giúp em chuyện gì…” Phương Tuyết Di lên tiếng đe dọa.

“Chị đó, chị đừng quên việc em nhờ chị đâu có làm xong, sau cùng cũng phải ném ngược lại cho em tự giải quyết.” Phương Hạo Vân mỉm cười bất cần.

“Hứ!” Phương Tuyết Di đương nhiên biết Phương Hạo Vân chỉ việc gì, nói thật lòng việc đó đúng là cô lơ đãng quên mất, nhưng phải công nhận một điều Hạo Vân sinh con với Trương Mỹ Kỳ, trong lòng cô nói gì cũng không thoải mái lắm.

“Chị Tuyết Di, nếu không còn việc gì, chị ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi rồi…” Phương Hạo Vân ban lệnh tiễn khách.

“Không cần em đuổi, chị sẽ đi… Hạo Vân, đừng trách chị nhắc nhở em trước nhé, em mới tí tuổi đầu mà làm bố, sau này sẽ cực lắm đó.” Phương Tuyết Di trước khi ra khỏi cửa quay đầu lại buông câu nói ý nhị.

Vừa đúng lúc Đinh Tuyết Nhu giặt xong tấm ga trải giường quay lại, nghe được câu nói đó.

Cô co thắt mạnh trong tim một cái, toàn thân run lên từng chập, Hạo Vân sắp lên chức bố rồi sao? Đây rốt cuộc là thế nào?

“Tuyết Nhu, sao sắc mặt em kém quá vậy? Có phải là bệnh rồi không?” Phương Tuyết Di tiện tay đóng cửa phòng Phương Hạo Vân, gặp ngay Đinh Tuyết Nhu trắng bệch mặt mày đứng trước mặt.

“Không có gì…” Đinh Tuyết Nhu trong cơn hoảng loạn vội lấp liếm một tiếng, kéo tay Phương Tuyết Di, nói: “Chúng ta ra phòng khách ngồi đi…” Cô phải hỏi cho rõ ràng vụ việc Hạo Vân làm bố mới được.

Phương Tuyết Di không phát giác ra tâm tư của Đinh Tuyết Nhu, thấy thần tượng thân thiện như thế, trong lòng vui mừng, thử hỏi trên thế giới này có bao nhiêu người được tiếp xúc thân mật với thần tượng của mình như cô chứ?

“Chị Tuyết Di, vừa nãy nghe chị nói Hạo Vân sắp lên chức bố, đó là việc gì vậy? Anh ấy năm nay bao lớn chứ, còn chưa kết hôn mà?”

Phương Hạo Vân có bạn gái, Đinh Tuyết Nhu có biết, hơn nữa cô cũng từng đến căn hộ ở khu Lam Tâm và gặp Bạch Lăng Kỳ rồi, nhưng cô chưa từng nghe họ nói kết hôn với nhau, mà cho dù có kết hôn, cũng đâu nhất thiết sinh con khi còn đi học chứ?

“Thế mới nói? Nó chưa được 20 tuổi, nhưng lại muốn sinh ra một đứa con…” Nhắc đến chuyện này, Phương Tuyết Di cũng tức giận không kém. Tuy cô biết lí do tại sao Phương Hạo Vân phải làm vậy, nhưng trong lòng cứ tức anh ách sao ấy.

“Rốt cuộc tại sao lại như vậy? Chị Tuyết Di, em rất tò mò muốn biết, chị có thể nói ra với em không?” Đinh Tuyết Nhu không còn giữ bình tĩnh được nữa, nghe giọng điệu của Phương Tuyết Di, việc Hạo Vân sinh con hình như là sự thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play