Nhưng dù Phương Hạo Vân cố gắng thế nào, Thiên phạt vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Giờ này khắc này, Thiên phạt hình như trở lại là một thanh đao sắc bén, ngoài ra không còn gì đặc biệt.
Sau mấy lần cố sức thử đi thử lại, Phương Hạo Vân cuối cùng đành bỏ cuộc… Theo như tình hình hiện tại chỉ có thể nói Thiên phạt có linh tính của nó, trước kia nó xảy ra hiện tượng lạ thường là vì muốn bảo vệ chủ nhân, còn bây giờ hắn đang an toàn nên Thiên phạt mới không có động tĩnh gì.
Suy cho cùng, Phương Hạo Vân vẫn chưa đủ trình độ để tiến hành giao lưu với Thiên phạt.
Nói cách khác, hắn cần tiếp tục nỗ lực tu luyện, chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn, hắn mới được Thiên phạt chấp nhận, từ đó từng bước vén lên bức màn bí mật của Thiên phạt.
Dì Bạch từng nói khi nào hắn hoàn toàn giải mã bí mật của Thiên phạt, hắn có thể đứng ở đỉnh cao trên thế giới, có nghĩa là sở hữu quyền lực tuyệt đối cai quản thiên hạ như bậc quân vương xưa kia.
Về điều này Phương Hạo Vân không biết có chính xác không? Thời đại đã khác, đế vương đã trở thành một định nghĩa thuộc về quá khứ, hắn hoài nghi bản thân có thật sự nắm được quyền lực tuyệt đối không?
Phương Hạo Vân nhớ hắn từng đặt ra câu hỏi này với dì Bạch. Câu trả lời của dì Bạch là khẳng định chắc chắn có thể, bất kể trong thời đại nào, kẻ mạnh luôn luôn giữ vị trí thống trị, chỉ là cách thức thể hiện không giống nhau mà thôi.
Dì Bạch còn nhắc nhở Phương Hạo Vân, hy vọng hắn có thể tự mình tìm ra một lối đi riêng.
Sau mấy lần cố thử thất bại, Phương Hạo Vân quyết định dừng lại, dù gì việc giải mã bí mật của Thiên phạt không phải chuyện một sớm một chiều, việc này không nóng vội được.
Liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian hãy còn sớm, Phương Hạo Vân thúc đẩy Thiên phạt bắt đầu xung phá hai kinh mạch Nhâm Đốc, trận chiến với Hilton khiến hắn ngộ ra nhiều điều có ích để nâng cao cảnh giới võ học của mình.
Ngấm ngầm vận chân khí, Phương Hạo Vân tập trung tinh thần điều khiển Thiên phạt đi một vòng khắp kinh mạch toàn thân, cuối cùng đến trước hai kinh mạch Nhâm Đốc, không ngừng xung kích, sau khi thử hết mấy mươi lần, hắn nhận ra có chút thay đổi nhỏ.
Tuy hiệu quả thu được rất ít, nhưng Phương Hạo Vân vẫn cảm thấy hai kinh mạch Nhâm Đốc có chút ít biến hóa, chỉ có điều sự biến hóa này quá nhỏ nhoi nên Phương Hạo Vân không dám khẳng định nó đã thật sự xảy ra hay chỉ là ảo giác của hắn.
Nhưng Phương Hạo Vân không nôn nóng, chỉ cần có thay đổi, cố gắng thêm một thời gian sẽ xuất hiện hiệu quả rõ rệt hơn thôi.
Chút ít biến hóa này đã mở ra cho hắn một tia hy vọng.
Nói cách khác, điều này đã chứng minh cách làm của hắn là đúng. Xung phá kinh mạch Nhâm Đốc chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nỗ lực xung phá thêm một trăm lần, Phương Hạo Vân cảm thấy toàn thân kiệt sức, dùng Thiên phạt xung phá kinh mạch cần tập trung tinh thần cao độ, thời gian kéo dài quá lâu đương nhiên hao tổn nhiều khí lực.
Tất nhiên, điều đó chứng tỏ công lực của Phương Hạo Vân còn chưa đủ lớn mạnh, công phu chưa đạt đến cảnh giới thượng thừa. Có câu cách mạng vẫn chưa thành công, các đồng chí cần tiếp tục cố gắng.
Phương Hạo Vân lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ thầm chuyện xung phá kinh mạch Nhâm Đốc tuyệt đối không hề đơn giản, nếu muốn thông suốt hai kinh mạch này, hắn còn có một quãng đường rất dài mới đi đến đích.
Thu Thiên phạt vào huyệt Đan Điền, Phương Hạo Vân bắt đầu hít thở hấp thu tinh hoa đất trời. Rất nhanh, hắn kinh ngạc phát hiện kinh mạch Nhâm Đốc có dấu hiệu buông lỏng, trước kia chân khí vận hành đến đây đều bị tắc không cách gì thông qua được.
Nhưng hôm nay thì khác, Phương Hạo Vân rõ ràng cảm nhận được chân khí trong cơ thể len lỏi qua kinh mạch Nhâm Đốc, đồng thời tinh hoa đất trời bên ngoài từ từ lan tỏa khắp cơ thể, một cảm giác dễ chịu lâng lâng bao trùm toàn thân.
Đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra bao giờ.
Sau khi kiểm chứng lại một cách cẩn thận, Phương Hạo Vân mới dám xác nhận đây không phải là một giấc mơ… Tất nhiên, muốn hoàn toàn xung phá thành công kinh mạch Nhâm Đốc, hắn cần phải tiếp tục cố gắng hơn rất nhiều.
Lúc này mặt trời đã lên cao, Phương Hạo Vân sau khi hít thở hồi sức, tất cả mệt nhọc tiêu tan, tinh thần phấn chấn. Vươn vai đứng dậy, hắn thấy chị Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ vẫn chưa thức dậy, bèn một mình lăn vào bếp. Hôm nay tâm trạng hắn rất vui, định đích thân trổ tài bếp núc phục vụ bữa sáng cho hai cô gái…
……
Trong giấc mơ, Phương Tuyết Di thấy mình trần truồng nằm cạnh Phương Hạo Vân, còn Phương Hạo Vân nhìn không chớp mắt vào tấm thân mỹ miều của cô, đưa tay vuốt ve nhè nhẹ lên làn da mịn màng ấy…
Sáng sớm thức dậy, sắc mặt Phương Tuyết Di ửng đỏ thẹn thùng. Nhớ lại khung cảnh trong giấc mơ, cô xấu hổ vô cùng, vội vàng chạy vào phòng tắm xối nước lạnh vào người, chỉ có dòng nước mát lạnh mới dập tắt được ngọn lửa dục vọng đang cháy bừng bừng trong tim cô.
Điều tai hại xảy đến với Phương Tuyết Di là xối nước lạnh vào người đúng thật có thể dập tắt tà niệm nhưng cô lại bị cảm lạnh, dù gì hiện nay vẫn chưa bước sang mùa hè oi bức.
Trong lúc ăn sáng, Trác Nhã nhíu mày hỏi: “Tuyết Di, sao con bị cảm lạnh rồi? Đêm qua còn khỏe lắm mà. Gần đây công việc ở công ty tuy nhiều nhưng Hạo Vân vừa mới thành lập tập đoàn Đằng Phi, chúng ta có trách nhiệm giúp đỡ nó, con phải chú ý giữ gìn sức khỏe hơn mới được.”
Nghe mẹ nhắc tới Hạo Vân, trái tim vừa mới bình tĩnh của Phương Tuyết Di lại rạo rực lên, sắc mặt ửng đỏ, khung cảnh trong giấc mơ đêm qua bất chợt ùa về trong đầu.
Phương Tử Lân đang cắm cúi ăn sáng cũng nhận ra vẻ bất thường của con gái, ân cần thăm hỏi: “Con bị sốt à?”
“Dạ!” Phương Tuyết Di bối rối ra mặt, nghe ba hỏi vậy vội gật đầu luôn cho qua chuyện.
“Tuyết Di, con…” Hiểu con không ai bằng mẹ, Trác Nhã đã lờ mờ nhận ra Phương Tuyết Di đỏ mặt không phải vì bị sốt, một cảm giác lo âu xuất hiện trong lòng bà.
“Mau ăn đi…” Phương Tử Lân thấy vợ cứ nhìn chăm chú vào con gái, liền nháy mắt ra hiệu với Trác Nhã.
Trác Nhã thở dài một tiếng, không nói thêm câu nào, cúi xuống ăn cho xong bữa sáng.
Trước khi ra khỏi nhà đến công ty, Trác Nhã dặn dò một câu đầy ẩn ý: “Tuyết Di, sau này nhớ chú ý giữ gìn hơn nha con…”
“Vâng, con biết rồi.” Phương Tuyết Di cúi đầu lí nhí, trong lòng thầm nguyền rủa Phương Hạo Vân, nếu không phải hôm đó nhìn thấy cảnh hắn và Trương Mỹ Kỳ vụng trộm ở tập đoàn Đằng Phi, sao cô lại xuất hiện giấc mơ quái dị như thế chứ?
“Đồ xấu xa, tất cả đều do em hại đó…” Phương Tuyết Di phụng phịu ngồi lên xe, hậm hực nảy ra ý định sau này có cơ hội sẽ dạy cho đứa em trai háo sắc một bài học.
“Chết rồi, chiếc nhẫn kim cương đâu?” Khi đôi tay Phương Tuyết Di đặt lên cần lái, đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn đính viên kim cương Nam Phi đeo ở ngón tay út biến mất tiêu. Chiếc nhẫn này do Phương Tử Lân tặng khi nhận lại mẹ con cô vào Phương gia, đối với Phương Tuyết Di chiếc nhẫn có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Từ trước đến nay cô đều xem chiếc nhẫn như báu vật… Thế mà hôm nay lại đánh mất nó.
Phương Tuyết Di hốt hoảng lên, ngày thường cô luôn đeo chiếc nhẫn kim cương trên tay, chỉ khi rửa tay hay đi tắm mới tháo tạm nó xuống. Cô nghĩ ngợi một hồi, vội chạy xuống xe quay vào nhà tìm khắp một lượt, điều làm cô thất vọng là trong phòng không hề thấy bóng dáng chiếc nhẫn.
“Tức chết đi mất!” Phương Tuyết Di trở vào trong xe, phụng phịu như một đứa trẻ, cô tức tối đấm mạnh một cú vào vôlăng, liền sau đó la lên oai oái vì đau, hôm nay đúng là xui tận mạng…
“Chẳng lẽ làm rơi ở tập đoàn Đằng Phi rồi?” Phương Tuyết Di nhớ kĩ lại mấy hôm nay cô đã đi đâu, đột nhiên nảy ra suy đoán táo bạo trong đầu.
Suy đoán này mang đến cho cô hy vọng, nhưng cũng kèm theo nỗi sợ.
Nếu như suy đoán của cô là đúng, vậy rất có khả năng chiếc nhẫn đã bị Hạo Vân nhặt được. Nói cách khác, Hạo Vân cũng sẽ từ đó đoán ra cô từng có mặt ở tập đoàn Đằng Phi.
Nếu như vậy thì… Phương Tuyết Di không dám tiếp tục suy diễn câu chuyện nữa.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, Phương Tuyết Di quyết định gác chuyện này lại đã, gần đây công ty đúng là rất bận, cô không còn thời gian lo chuyện riêng, hơn nữa nếu nhẫn quả thật rớt vào tay Phương Hạo Vân, sớm muộn gì hắn cũng trả lại cho cô mà.
Nghĩ như thế nên Phương Tuyết Di không còn lo lắng, lái xe đến công ty tiếp tục lo công việc…
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã 10 ngày, Phương Tuyết Di rất bận, Phương Hạo Vân cũng rất bận, hai chị em không ai nhắc đến vụ chiếc nhẫn kim cương nữa.
Trong khoản thời gian này, tất cả vị trí nhân sự của tập đoàn Đằng Phi đã được lấp chỗ trống, hiện nay nhân viên trong công ty chủ yếu điều từ tập đoàn Thịnh Hâm sang, một phần do dì Bạch phái đến giúp sức, còn một số ít do Phương Hạo Vân đích thân tuyển dụng các sinh viên mới tốt nghiệp từ trung tâm giới thiệu việc làm.
Trong buổi phỏng vấn tuyển dụng, Phương Hạo Vân tuyển một hơi được 15 sinh viên mới tốt nghiệp, do sinh viên chưa có kinh nghiệm làm việc nên thường được trả lương rất thấp, nhưng Phương Hạo Vân lại đưa ra mức lương mỗi tháng 8000 tệ, đúng là trước giờ chưa từng có trường hợp nào như vậy xuất hiện, thậm chí một số tờ báo còn đến đưa tin sự kiện lạ lùng này.
Nên nhớ trong thời buổi khủng hoảng kinh tế toàn cầu, các công ty không tinh giảm nhân viên hoặc cắt giảm lương thưởng đã là may, đám sinh viên đại học thường phải chấp nhận bán rẻ sức lao động nếu muốn có việc làm, còn Phương Hạo Vân lại dám trả mức lương cao chót vót, nên các nhân viên được tuyển ai cũng háo hức với công việc của mình.
Trả mức lương 8000 tệ mỗi tháng, Phương Hạo Vân không cảm thấy tiếc nuối, vì hắn rất tự tin vào ánh mắt của mình, những sinh viên hắn tuyển dụng vào làm toàn là nhân tài kiệt xuất, tương lai tuyệt đối có thể giúp ích cho hắn rất nhiều trong công việc.
Trọng dụng nhân tài, đãi ngộ xứng đáng, Phương Hạo Vân tất nhiên không trả mức lương bèo bọt cho những trợ thủ đắc lực của mình.
Phía thành phố Tây Hải cũng đưa tới tin tốt lành, con đường thông ra quốc lộ đã hoàn thành, các dự án lớn ở thôn Lưu Thủy bắt đầu khởi công xây dựng. Trang trại nuôi heo theo phương pháp tự nhiên đang xây dựng ngày đêm, theo như tiến độ hiện tại, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn công. Lứa heo đầu tiên của năm nay, hoàn toàn có hy vọng cung ứng ra thị trường trước dịp tết trung thu.
Khu nghĩ dưỡng và vườn du lịch sinh thái cũng đang tích cực chuẩn bị khởi công, chính quyền thành phố Tây Hải vô cùng xem trọng dự án đầu tư lớn này, trên thành phố đã mấy lần tổ chức hội họp giữa các ban ngành liên quan, hứa hẹn phối hợp nhịp nhàng tạo mọi điều kiện cho dự án thôn Lưu Thủy tiến hành thuận lợi. Nhằm đảm bảo an ninh trật tự, tránh có kẻ xấu trà trộn vào phá hoại, sở cảnh sát thành phố Tây Hải thậm chí còn tổ chức một đội cảnh sát chuyên biệt đến thôn Lưu Thủy làm công tác bảo vệ.
Đồng thời, chính quyền thành phố Tây Hải còn tổ chức buổi hội thảo các chuyên gia, tích cực bàn thảo góp ý kiến cho dự án thôn Lưu Thủy hoàn thiện hơn nữa.
Dự án thôn Lưu Thủy hiện nay đúng y như câu nói của Tạ Mai Nhi, một tương lai tươi sáng đang mở ra ở phía trước.
Khu chung cư Tây Hoàn của Bạch Lăng Kỳ tạo tiếng vang tích cực, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, vốn dĩ Phương Hạo Vân còn lo bạn gái đảm đương không nổi, nhưng theo như tình hình hiện tại, mối lo trước kia của hắn là dư thừa.
Sự thật đã chứng minh Bạch Lăng Kỳ có thiên phú về tài kinh doanh, rèn luyện thêm ít lâu cô sẽ trở thành một Phương Tuyết Di thứ hai, thậm chí còn có thể vượt trội hơn Phương Tuyết Di ấy chứ.
Phương Hạo Vân không biết Bạch Lăng Kỳ vì dự án chung cư Tây Hoàn này đã bỏ ra biết bao công sức, có thể nói trong khoản thời gian ngắn ngủi này cực khổ mà Bạch Lăng Kỳ phải chịu đựng nhiều hơn mười mấy năm cuộc đời của cô trước kia, nhưng cô không hề có một câu oán trách, vì cô biết rõ mình làm vậy là vì người đàn ông cô yêu.
Vì Hạo Vân, hy sinh như thế nào cũng là xứng đáng…
Thân là người phụ trách bộ phận chăm sóc khách hàng của tập đoàn Thịnh Hâm, Trương Mỹ Kỳ cũng không thảnh thơi hơn người khác, bây giờ công việc một ngày cô phải giải quyết nhiều hơn lúc trước gấp ba bốn lần.
Cũng giống như Bạch Lăng Kỳ, Trương Mỹ Kỳ không có nửa lời oán thán, cô vốn yêu thích công việc của mình, hơn nữa tập đoàn Thịnh Hâm trong tương lai sẽ thuộc về người đàn ông cô yêu, nên cô càng làm việc hăng say hơn.
Tuy làm việc bận rộn, nhưng cô vẫn hồng hào tươi rói, chắc do được Phương Hạo Vân bồi bổ vào ban đêm đây mà.
Trong việc tu luyện võ công, Phương Hạo Vân không ngừng thử dùng Thiên phạt xung phá hai đạo kinh mạch Nhâm Đốc, hiện nay tuy chưa hoàn toàn đả thông hai kinh mạch này, nhưng so với trước càng lúc càng thông thoáng, võ nghệ hắn tiến bộ vượt bậc.
Điều khiến Phương Hạo Vân vui mừng là sau 10 ngày liên tiếp xung phá kinh mạch, tốc độ hấp thu tinh hoa đất trời tăng lên nhanh chóng, đây là một tín hiệu tốt, chứng tỏ hắn cách ngày thành công không còn xa nữa.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng dịu dàng ấm áp len lỏi qua cửa sổ chiếu sáng khắp phòng khách, Phương Hạo Vân không định ra khỏi nhà, vì hắn đang đợi một nhân vật quan trọng đến nói chuyện.
Không biết vì lí do gì, tâm trạng của hắn vô cùng căng thẳng, tình hình hiện nay chưa từng xuất hiện, cho dù khi hắn đối mặt với cao thủ mạnh hơn mình là Hilton đi chăng nữa.
Hắn thậm chí có cảm giác muốn trốn tránh.
“Cốc… cốc…” Chính vào lúc này, ngoài kia vọng vào tiếng gõ cửa.
Phương Hạo Vân hít một hơi sâu, ổn định lại tâm trạng, bước tới mở cửa ra, một người đàn ông trung niên mang vẻ mặt sắc lạnh đang đứng ngoài cửa, mang đến cảm giác như ai đó đang thiếu ông ta một trăm triệu bạc vậy.
“Chú Bạch, chú đến đấy ạ, mời chú vào nhà…” Phương Hạo Vân nở một nụ cười lịch thiệp, nhiệt tình tiếp đón người mới đến.
Đúng vậy, người đàn ông trung niên này chính là Bạch Văn Sơn, ba của Bạch Lăng Kỳ. Từ khi chuyện giữa Phương Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ bị bại lộ, Bạch Lăng Kỳ đã từng cho biết ba của cô sẽ đến tìm hắn nói chuyện. Vì việc này Phương Hạo Vân đã đợi rất lâu, hắn biết rõ sớm muộn gì cũng phải có một cuộc trao đổi thẳng thắn với Bạch gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT