Phương Hạo Vân vội bừng tỉnh, bối rối dời ánh mắt khỏi cặp mông của
người đẹp Trần Thanh Thanh, mỉm cười giả lả: “Chào học tỷ, chúng ta lại
gặp nhau rồi.”
“Bây giờ không rảnh để xử cậu, qua đây.”
Đợi Phương Hạo Vân bước lại gần, Trần Thanh Thanh vội hỏi nhỏ: “Đánh với Kimura, cậu nghĩ mình nắm bao nhiêu phần thắng?”
Chẳng qua chỉ là một tên đai đen tam đẳng tép riu, Phương Hạo Vân vốn chả
thèm bận tâm làm gì cho mệt, nhưng để khỏi gây nghi ngờ, hắn quyết định
khiêm tốn một chút thì tốt hơn, chỉ ra vẻ may mắn đánh bại tên Kimura
này là được.
“Chắc cũng sáu phần!” Phương Hạo Vân nhỏ nhẹ trả lời.
Sáu phần nghĩa là hơn một nửa rồi, Trần Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nhờ cả vào cậu đó!”
Thẩm Văn Long chạy vội qua, hấp tấp nói với Trần Thanh Thanh: “Học tỷ, làm
như vậy không ổn lắm, hai trận tiếp theo không thể khinh suất, tuy chỉ
là nhằm lôi kéo hội viên, nhưng trên thực tế lại liên quan đến địa vị
của hội võ thuật trong trường sau này, cậu sinh viên mới này gánh vác
nổi không?”
Trần Thanh Thanh nhìn vào Phương Hạo Vân, xong mỉm cười với Thẩm Văn Long, nói chắc nịch: “Không vấn đề, cậu ta lo được.”
Thẩm Văn Long không yên tâm lắm, hỏi kĩ lại một lần nữa: “Học tỷ hiểu rõ về
cậu ta chưa? Chị dám khẳng định cậu ta sẽ thắng không?”
“Đúng vậy!”
Trần Thanh Thanh chợt khẳng định nghiêm túc: “Cậu ta tên là Phương Hạo Vân, nên cậu ta nhất định chiến thắng.”
Phương Hạo Vân giật mình, cảm thấy câu nói này của Trần Thanh Thanh có ẩn ý,
hình như muốn ám chỉ gì đó. Hắn liền nghĩ tới cô ta là chị họ của Hàn
Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân càng lo lắng, chẳng lẽ Hàn Tuyết Nhi đã nói gì với cô ta, do đó cô ta nảy sinh nghi ngờ về thân phận của hắn.
“Anh bạn đẹp trai, ngớ ngẩn gì thế? Mau chuẩn bị đi, danh dự của hội võ
thuật chúng ta nhờ cậy hết vào cậu đó.” Trần Thanh Thanh lên tiếng cắt
đứt mạch suy nghĩ của Phương Hạo Vân, đến lúc này rồi mà hắn còn đang lơ lửng trên mây, cô hơi lo mình đã đặt niềm tin sai chỗ.
Phương
Hạo Vân dẹp ý nghĩ sang bên, nhìn sâu sắc vào Trần Thanh Thanh một cái,
tự tin gật đầu: “Tôi không có gì phải chuẩn bị cả, bất cứ lúc nào cũng
có thể bắt đầu đọ sức.”
Nhận được câu trả lời tự tin của Phương
Hạo Vân, Trần Thanh Thanh và Thẩm Văn Long vội đi qua kia trao đổi với
Kimura, đôi bên thống nhất ý kiến về hai trận đấu sắp tới.
Phía
hội karate vốn không ai xem Phương Hạo Vân ra gì, trận thứ haiKimura
không đích thân ra đấu, mà chỉ phái ra một hội viên thân hình vạm vỡ,
bắp thịt rắn chắc.
Tên hội viên đó hét to một tiếng, hai chân mở
rộng, thoan thoắt nhảy hai bước đã đến bên Phương Hạo Vân, cũng không
thèm chào hỏi lôi thôi, bàn tay to bè của gã giơ lên chụp xuống vai của
hắn.
Phương Hạo Vân cười mỉa tự tin, thân người chỉ hơi nhúc
nhích sang bên đã tránh được cú chụp của gã, đồng thời tay trái chém
mạnh một nhát vào cổ tay của tên hội viên karate.
Cú chém này của Phương Hạo Vân không vận nội lực, chỉ là ra tay dùng sức hơi mạnh, dù
là vậy cú chém này đổi lại là người bình thường chắc không chịu nổi, ai
ngờ gã hội viên karate không kêu đau một tiếng, hai tay gã linh hoạt
xoay tròn tóm lấy vai của Phương Hạo Vân.
Thấy cảnh này Thẩm Văn
Long thở dài ngao ngán, ánh mắt hiển nhiên đã lộ vẻ tuyệt vọng, nghĩ
rằng phen này Phương Hạo Vân thua cuộc chắc rồi, chỉ cần gã kia nhấc hắn lên cao ném xuống, thế là trận thứ hai kết thúc, phần thua lại thuộc về hội võ thuật.
Trần Thanh Thanh kế bên lại có vẻ mặt bình tĩnh,
thần thái ung dung, cô cảm thấy Phương Hạo Vân không dễ dàng chịu thua
như vậy, tuy chỉ là trực giác không có căn cứ, nhưng cô vẫn tin tưởng
không nghi ngờ vào trực giác của mình.
Phải nói là trực giác của
phụ nữ đôi khi vô cùng chính xác, sự việc xảy ra đúng như dự đoán của
Trần Thanh Thanh, gã học viên karate vạm vỡ không nhấc bổng Phương Hạo
Vân lên trên không được như ý muốn của gã, ngược lại gã dính một quyền
của Phương Hạo Vân vào cánh tay, gã lập tức rú lên đau đớn, đôi tay bị
tê liệt buông Phương Hạo Vân ra.
Phương Hạo Vân mỉm cười ngạo
nghễ, đột nhiên hai tay hắn động đậy chụp lấy ngang lưng gã hội viên
karate, chỉ vận sức nhẹ nhàng đã nhấc bổng gã lên, sau đó xoay vai ném
gã ra xa.
Gần như tức thì, khắp hội trường một lần nữa vang lên tiếng reo hò phấn khích của đám sinh viên đứng xem.
Thẩm Văn Long thế mới thở phào nhẹ nhõm, sự thật chứng minh hắn đã nhìn lầm
người, anh bạn sinh viên mới này mà học tỷ đứng ra bảo đảm hình như là
chân nhân bất lộ tướng.
Nên nhớ xét về thể hình, Phương Hạo Vân
thua kém gã hội viên karate, theo lí hắn không thể nào nhấc bổng gã kia
lên, nhưng rõ ràng Phương Hạo Vân đã nhấc gã kia ném đi như ném bao cát
một cách nhẹ nhàng, tình cảnh này khiến ai nấy có mặt đứng xem đều kinh
ngạc khó tin.
Phía hội karate từ Kimura đến các hội viên bình
thường, người nào người nấy trố mắt ra, nghi hoặc nhìn vào Phương Hạo
Vân, hình như họ không thể chấp nhận sự thật này.
Trần Thanh Thanh đắc ý lên giọng: “Kimura phó hội trưởng, tôi nghĩ trận thứ hai này là hội võ thuật chúng tôi thắng chứ nhỉ?”
Kimura đanh mặt lại, tỏ ra phong độ nói với Trần Thanh Thanh: “Đúng vậy, Trần
phó hội trưởng, trận thứ hai này các cậu đã thắng, nhưng cuộc so tài hôm nay các cậu vẫn sẽ thua, trận thứ batôi sẽ đích thân ra tay đánh bại
anh bạn sinh viên mới này.”
Phương Hạo Vân lạnh lùng rít qua kẽ răng: “Tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là võ thuật.”
“Láo lếu!”
Câu này nói ra, Kimura không còn giữ được bình tĩnh, gã gào to lên giận dữ, nhảy phốc ra từ bên kia, thân hình linh hoạt, nhanh như sấm chớp, đưa
tay tấn công thẳng vào cổ họng của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân vẫn giữ nụ cười tự tin trên mặt, xoay người nhẹ nhàng một cái đã biến
đến sau lưng Kimura, sau đó một chân chống đất, quả đấm thụi tới trước
ngực Kimura.
Kimura hét to, nhảy bật ra phía sau vài bước tránh
né quả đấm của Phương Hạo Vân, đồng thời ngấm ngầm vận sức vào đôi chân, vừa tiếp đất đã lập tức đá một cú mạnh về phía Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân cười mỉa, nhanh chóng thay đổi cách di chuyển, cũng không thèm né tránh, tung cước tiếp chiêu.
Kimura cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ tên sinh viên mới này to gan thật,
dám đối kháng với cú đá nặng ngàn cân của mình, nên nhớ cú đá này của gã uy lực vô cùng dũng mãnh.
“Bình!”
Cú đá của hai người
chạm nhau, Kimura không đạt được hiệu quả tấn công như ý muốn, hai người dường như vẫn đang giữ thế cân bằng.
Phương Hạo Vân vẫn giữ điềm tĩnh, ra chiêu hóa giải liên tiếp các đòn tấn công dồn dập của Kimura,
bỗng đưa chân đá một cú vào bụng của gã.
Kimura hít một hơi sâu
vận sức, hai tay bắt chéo chắn ngang bụng, nhưng gã không lường hết sức
mạnh cú đá của Phương Hạo Vân, “Binh” một tiếng vang lên, cơn đau nhói
lan từ hai tay đến cả giữa bụng, cả người Kimura bị đá bay ra xa.
“Lợi hại thật!” Thẩm Văn Long đứng ngoài quan sát nãy giờ thốt lên, cuối
cùng hắn cũng yên tâm về người đại diện cho hội võ thuật, khóe miệng hắn nở nụ cười mãn nguyện.
“Chúng ta thắng rồi!” Trần Thanh Thanh
quay qua mỉm cười thân thiết với Phương Hạo Vân, rồi cô đi về phía
Kimura đang lồm cồm bò dậy nói với gã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT