Phương Hạo Vân tỉnh dậy trong cơn mê, ánh mắt quét nhanh
vào giữa đôi chân bắt chéo của Phương Tuyết Di lần cuối, cố gắng hết sức bắt đôi mắt hướng lên khuôn mặt chị hắn. Nhưng tia nhìn cuối cùng của
hắn lại bị Phương Tuyết Di phát hiện ra nguyên do, tuy cô đã cố tình
khép chặt hai chân, nhưng chiếc váy ngủ lại tung bay lên, cô lộ hàng lộ
liễu thêm một lần nữa.
Phương Tuyết Di vội cúi gầm mặt chỉnh trang lại y phục, hai bên má ửng đỏ xấu hổ.
Quê chết đi thôi! Phương Tuyết Di không dám ngước đầu lên nhìn Phương Hạo
Vân, chỉ trong một lúc mà lộ hàng đến hai lần, khiến cô xấu hổ muốn chui xuống lỗ, thậm chí cô còn lóe lên ý nghĩ, có khi nào Phương Hạo Vân
tưởng cô cố tình làm vậy không nữa?
Phương Hạo Vân bối rối một
hồi, quyết định đi vào việc chính cho hai chị em khỏi khó xử, hắn từ tốn nói: “Chị, em muốn thuê một căn nhà riêng bên ngoài trường để ở một
mình, chị thấy được không? Em biết về phía ba có thể không dễ dàng đồng
ý, mong chị nói giúp vài lời thuyết phục ba giúp em.”
Nghe Phương Hạo Vân nói vào việc chính, Phương Tuyết Di mới tạm thoát khỏi cảm giác xấu hổ, cô ngước mặt lên, ân cần hỏi: “Kí túc xá của nhà trường không
tốt à? Sao em lại muốn thuê nhà ở bên ngoài?”
“À, chị biết rồi, thằng ranh này định ở chung với bạn gái đúng không nào?”
Phương Tuyết Di cũng từng là sinh viên, học xong đại học rồi đến lớp nghiên
cứu sinh, cô đương nhiên hiểu rõ cuộc sống của bọn sinh viên hiện đại,
những trường hợp nam nữ mướn nhà bên ngoài ở chung với nhau không hề ít, nhưng hồi còn đi học Phương Tuyết Di chỉ là một cô nữ sinh ngoan hiền
chỉ biết cắm đầu vào chăm lo chuyện học hành, đừng nói là mướn nhà sống
chung bên ngoài, ngay cả một cậu bạn trai cô cũng chưa có.
“Chị
à, chị nói đi đâu thế? Không phải như chị nghĩ đâu, em chỉ nghĩ là ở một mình sẽ thuận tiện hơn một chút, chị cũng biết mà, em không thích ồn
ào.”
Phương Hạo Vân nói giọng đều đều: “Em muốn có một nơi yên tĩnh để tập trung vào việc học.”
“Có thật là em nghĩ vậy không?” Phương Tuyết Di hơi chút nghi ngờ hỏi: “Chị thấy em chắc là muốn sống chung với cô bạn gái nào đó rồi. Hạo Vân,
đừng trách chị nhiều chuyện, em mới bao lớn nào, sao có thể làm thế
được? Không được, việc cho phép em mướn nhà bên ngoài trường, chị tuyệt
đối không đồng ý.”
“Chị, sao suy nghĩ của chị cứng nhắc thế? Còn
tưởng chị và em không có khoảng cách tư tưởng, tuổi hai chị em chúng ta
không chênh lệch bao nhiêu, chị lại từng là sinh viên, nghĩ chắc cũng
hiểu tâm tư của em, ai ngờ chị lại nghĩ oan cho em, thôi coi như em chưa nói gì với chị cả. Chị tiếp tục đọc tạp chí đi...” Phương Hạo Vân cảm
thấy thất vọng, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
“Đợi đã!”
Phương Tuyết Di cất tiếng gọi em trai lại, hỏi thật tình: “Có thật là em chỉ
muốn tìm một nơi yên tĩnh để tập trung học tập? Không phải vì mục đích
nào khác chứ? Nếu quả thật đúng như vậy, chị nghĩ chị sẽ đồng ý cho em
mướn nhà ngoài trường, hơn nữa chị sẽ phụ trách luôn việc thuyết phục
mẹ, còn về phía ba thì chị không giúp được em rồi, em tự nghĩ cách giải
quyết đi.”
“Chị tốt quá! Cám ơn chị!”
Nghe bà chị này thay đổi ý định phản đối, hơn nữa còn nhận lời lo luôn thuyết phục mẹ, Phương Hạo Vân bỗng chốc mừng rơn.
“Nhưng Hạo Vân này, tuy chị đã đồng ý nhưng chị vẫn phải nhắc em một câu,
tuyệt đối đừng sống chung với bạn gái nhé, nếu không...nếu không nhỡ làm người ta có...”
Phương Tuyết Di vốn định cảnh báo em trai nhỡ
làm cho bạn gái có bầu thì rắc rối to đấy, nhưng câu nói chưa bật khỏi
miệng, cô chợt ý thức được nói ra những chuyện như thế hình như hơi bậy
bạ.
Phương Hạo Vân tất nhiên hiểu ý, mỉm cười đáp lại: “Chị yên tâm, em biết làm gì rồi mà, tuyệt đối không xảy ra chuyện đâu.”
Vẻ mặt tươi cười của Phương Hạo Vân khiến Phương Tuyết Di chột dạ, cô đang nghĩ, có phải là lời nói và hành vi của cô hôm nay làm cho em trai nghĩ cô là người dễ dãi.
Phương Tuyết Di hơi chút hối hận, cô không
nên bất cẩn như thế, dù sao em trai đã khôn lớn rồi, nó không còn là
thằng nhóc miệng còn hôi sữa như trước kia nữa.
“Chị nhớ thuyết phục mẹ giùm em nha, em ra ngoài đây không làm phiền chị nữa.”
Lúc bước ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân chợt quay đầu lại cười ẩn ý với Phương Tuyết Di, nói nhỏ: “Chị nhớ mặc đồ lót vào, hớ hênh như vậy không hay
lắm đâu.”
Câu này nói ra, khuôn mặt trắng hồng của Phương Tuyết
Di mau chóng biến thành màu đỏ chót, cô buông lời chống chế: “Thằng ranh này nói lung tung gì đó, chị có mặc, là loại chip nhỏ...”
Phương Hạo Vân ngớ ra, hèn gì hắn nhìn thấy rõ mồn một, loại quần chip này có
mặc vào cũng như không. Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới bà chị ngày
thường nhìn có vẻ mang nặng tính truyền thống lại phóng túng như vậy từ
trong tận xương tủy, dám mặc quần chip nhỏ xíu mỏng tang giữa ban ngày
ban mặt.
Có câu không thể đo lường được nông sâu ngoài biển khơi, đến hôm nay Phương Hạo Vân mới nhận ra, hắn đúng là hiểu quá ít về bà
chị Phương Tuyết Di này.
Bề ngoài truyền thống, bên trong phóng túng, loại phụ nữ điển hình của xã hội hiện đại.
“Thằng ranh, mau khai ra đi, vừa nãy em đã nhìn thấy gì rồi?”
Nói trắng ra thế thì Phương Tuyết Di không hiểu mới lạ, thằng em trai vừa
nãy đỏ mặt là vì nó nhìn thấy chỗ kín của cô rồi, nghĩ đến đây cô hừng
hực lửa giận, hận đến nỗi muốn móc cặp mắt của Phương Hạo Vân ra.
Phương Hạo Vân hình như cũng cảm nhận được sát khí ngùn ngụt toát ra từ chị
gái, hắn gãi đầu gãi tai khó xử, vội lựa lời phân bua: “Chị, thật ra
không có gì đâu, em chỉ là muốn quan tâm chị thôi mà...”
Phương
Tuyết Di cũng bối rối không kém, tuy lúc này cô đang đứng thẳng người,
chiếc váy ngủ xõa dài che quá gối, nhưng cô vẫn đưa tay kéo nó liên tục, nói: “Thôi, chị cảm thấy hơi mệt, em đi ra trước đi. À phải, chuyện xảy ra hôm nay không được kể với người khác nghe chưa!”
Kể với người khác? Phương Hạo Vân đâu phải tên ngốc, hắn nhìn thấy chị gái của mình
lộ hàng, chuyện xấu hổ như thế chỉ có tên ngốc mới đi nói lung tung ra
ngoài.
Còn một ngày nữa là tới ngày khai trường của trường đại
học Hoa Hải, Phương Hạo Vân quyết định về kí túc xá xem thử, tiện thể
làm quen với ngôi trường mới luôn, tìm hiểu một chút môi trường học tập
cũng tốt.
Vừa bước vào cổng trường, hắn thấy hội trường nhỏ phía
trước đang có rất nhiều sinh viên tụ tập, hơn nữa không ngừng có tiếng
hò hét cổ vũ vang lên, Phương Hạo Vân nổi lòng tò mò, hình như bên đó có người đánh nhau thì phải.
Phương Hạo Vân đi qua đó, quả nhiên có hai người đang đánh nhau dưới sự quan sát của đám đông, hắn đưa mắt
nhìn qua, biết ngay trong số hai người có một người dùng võ karate,
người còn lại đánh nam quyền chính tông của võ thuật Trung Quốc, chỉ là
quyền thuật của người này kém cỏi, làm hư cả bộ quyền pháp mạnh mẽ.
Đứng xem một hồi, Phương Hạo Vân cảm thấy hết hứng, nói thật cuộc giao đấu
diễn ra trước mắt đối với một cao thủ như hắn chẳng khác nào trẻ con
đang đánh nhau, làm sao mà có hứng thú xem tiếp?
Phương Hạo Vân đang định đi khỏi, đột nhiên nghe tiếng hai nữ sinh kế bên bàn luận với nhau.
Một cô nói: “Tiểu Văn này, cậu nghĩ hôm nay hội karate và hội võ thuật so tài, bên nào sẽ thắng?”
Cô nữ sinh tên Tiểu Văn cười đắc ý lên giọng: “Còn phải nói sao? Đương
nhiên là hội karate của anh Kimura thắng rồi. Võ thuật ư? Hứ, chẳng qua
có tiếng mà không có miếng, được cái đẹp mắt thôi, bây giờ xem trong
phim thấy biểu diễn võ thuật như thằng hề ấy, karate mới là kĩ thuật
giao chiến hữu dụng thời hiện đại...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT