Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng cũng đợi được đến ngày nhập
học, hôm nay Phương Hạo Vân đến trường đại học làm thủ tục ghi danh, thế là hắn có lí do để khỏi đi làm, bắt đầu từ hôm nay, hắn hoàn toàn có
thể tìm ra đủ thứ lí do hợp lí để không phải đến công ty, nghĩ đến là
mừng rơn rồi.
Vì Bạch Lăng Kỳ còn ở Hàng Châu chưa kịp quay về,
hơn nữa Phương Hạo Vân không có bạn bè nào khác nên hắn đành phải đi một mình đến trường đại học.
Hồi sáng khi hắn định ra khỏi nhà, hai
vợ chồng Phương Tử Lân kiên quyết đích thân đưa hắn đi, nhưng Phương Hạo Vân khéo léo từ chối.
Phương Tử Lân nghĩ con trai muốn tập tính
tự lập, muốn tự tay lo cho cuộc sống của mình nên cảm thấy an ủi, bèn
chấp nhận yêu cầu của hắn, bỏ ý định đưa hắn đi học.
Thật ra
trường đại học Hoa Hải cách khu vực nhà ở của Phương Hạo Vân không xa
lắm, nếu đi xe hơi chỉ mất có bốn mươi phút là tới nơi.
Vào lúc
mười giờ sáng, Phương Hạo Vân cầm giấy báo trúng tuyển, xách theo một
vali lớn quần áo và vật dụng thường ngày, bước xuống xe buýt, đứng trước cổng trường đại học Hoa Hải. Trước cổng trường treo một tấm băng rôn to đùng ghi “Nhiệt liệt chào mừng các sinh viên mới của trường đại học Hoa Hải”, trường đại học đông đúc sinh viên ra vào tấp nập, hôm nay các
sinh viên trúng tuyển từ khắp mọi nơi đều đến nhập học, trong đó số sinh viên được bố mẹ dắt đi không phải con số ít, nhất là nữ sinh, hầu hết
đều có phụ huynh tháp tùng. Nhìn thấy cảnh ấy, Phương Hạo Vân cảm thấy
tức cười, mấy cậu ấm cô chiêu này, không biết đến bao giờ mới tự lập
được đây? Sát thủ trong tổ chức mới mười hai mười ba tuổi đã có thể đơn
độc thực hiện nhiệm vụ rồi.
Phương Hạo Vân đứng trơ ra trước cổng trường, mang tâm trạng phức tạp ngước nhìn trường đại học Hoa Hải rộng
lớn đồ sộ, các bậc thang đều đẽo gọt bằng đá hoa cương bóng loáng, hắn
mỉm cười hí hửng: “Trường đại học, ta đến rồi đây!”
Năm xưa,
Phương Hạo Vân không vào trường đại học tiếp tục học lên cao, nói ra
cũng cảm thấy hơi đáng tiếc, hôm nay hắn lại có cơ hội một lần nữa tận
hưởng cảm giác bước lên giảng đường là như thế nào.
Phương Hạo
Vân phấn chấn tinh thần xách vali bước vào cổng, phía trước là bàn ghi
danh do các cô sinh viên khóa trước thuộc các hệ đào tạo của trường phụ
trách tiếp đón tân sinh viên.
Dõi mắt tìm kiếm một hồi, Phương
Hạo Vân tìm thấy bàn ghi danh của Khoa tài chính kinh tế, hắn vội bước
qua đó, đưa ra giấy báo trúng tuyển của mình, nói: “Chào các anh, em là
tân sinh viên mới trúng tuyển vào trường, tên là Phương Hạo Vân, đây là
giấy báo trúng tuyển của em, mong sau này được các anh chỉ dạy!” Phương
Hạo Vân tỏ ra rất lễ phép.
Một sinh viên khóa trên cầm lấy giấy
báo, xác nhận xong tươi cười niềm nở bắt tay với hắn: “Em là Phương Hạo
Vân à, chào mừng em đến đại học Hoa Hải.”
“Phương Hạo Vân?”
Đột nhiên một cô gái đang cắm cúi điền vào phiếu ghi danh kinh ngạc kêu
lên, ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói rõ ràng mang theo vẻ gì đó sợ
hãi.
Phương Hạo Vân nghe có người gọi tên hắn, cũng quay đầu nhìn sang bên, vừa đúng lúc chạm nhau với ánh mắt của cô gái, hắn lập tức
nhận ra cô gái này chính là người nhờ hắn làm nhiệm vụ giải cứu con tin ở quán bar Hồng Vân hồi trước Hàn Tuyết Nhi, hình như Hàn Tuyết Nhi còn
là một học sinh trung học mà, sao cô ta lại xuất hiện ở khuôn viên
trường đại học Hoa Hải? Chẳng lẽ cô ta là thiên tài, thần đồng gì đó,
nhảy lớp thi đậu vào trường đại học?
Lòng đầy nghi ngờ, Phương
Hạo Vân chủ động mỉm cười thân thiện với Hàn Tuyết Nhi đang sợ xanh mặt, từ tốn hỏi: “Bạn quen với tớ à? Tớ thấy bạn có vẻ quen thuộc lắm với
tên của tớ thì phải?”
Hàn Tuyết Nhi trơ mắt ra nhìn chăm
chămPhương Hạo Vân hồi lâu, lắc đầu nguầy nguậy, lên tiếng xin lỗi: “À
không, xin lỗi cậu, tớ không quen biết cậu, nhưng tên của cậu giống với
một người bạn của tớ, nên vừa rồi nghe tên cậu tớ hơi ngạc nhiên...Xin
lỗi, tớ không cố ý...”
Bạn ư? Phương Hạo Vân thấy tức cười, hắn
và Hàn Tuyết Nhi đâu thể coi như là bạn bè được. Có thể sau khi hắn cứu
ba của cô xong, trong lòng cô ít nhiều mang ơn cảm kích, nhưng quan hệ
giữa hai người tuyệt đối không thể xem như là bạn. Phương Hạo Vân còn
nhớ rất rõ, hồi trước ở quán bar Hồng Vân, hắn làm khó dễ ra sao với con bé này, hình như đến lúc sau còn quyết định luôn tương lai giùm con bé, bảo lúc nào cũng có thể đi đòi lần đầu tiên của cô.
Nghĩ đến
đây, Phương Hạo Vân đã hiểu ra tại sao con bé này nghe tên hắn liền sợ
hãi, điều hiển nhiên là tên của hắn đã trở thành nỗi ám ảnh của cô bé
này rồi.
“Không sao, chúng ta đang sống ở Trung Quốc mà, người
cùng họ tên với nhau nhiều vô số, nghe nói cái tên Lý Cường, cả nước có
đến mấy triệu người mang tên đó.”
Phương Hạo Vân giờ thay đổi
khuôn mặt làm lại cuộc đời, hắn quyết định làm người tốt, đối với thái
độ ứng xử với Hàn Tuyết Nhi trước đây ít nhiều cảm thấy tội lỗi, nên giờ đây hắn cố tỏ ra thân thiện với cô bé.
“À phải, bạn cũng là sinh viên của trường đại học Hoa Hải à?” Phương Hạo Vân quyết định tìm hiểu mối nghi ngờ trong lòng hắn.
Trong ánh mắt của Hàn Tuyết Nhi vẫn còn một chút ngờ ngợ, người trước mặt tuy lạ mà quen, cô ngây ra không nói câu nào.
Một nữ sinh xinh đẹp lớn tuổi hơn một chút đứng kế bên mỉm cười với Phương
Hạo Vân, nói: “Chào em, chị là nghiên cứu sinh mới của khoa tài chính
kinh tế, chị tên là Trần Thanh Thanh, đây là em họ của chị Hàn Tuyết
Nhi, năm nay mới học cấp ba. Hôm nay là thứ bảy, trường của nó không cho bài tập nên chị dẫn nó đến tận hưởng không khí của trường đại học đó
mà, tiện thể điền giùm chị bản sơ yếu lí lịch luôn.”
Trần Thanh
Thanh nói một tràng tự giới thiệu, giải thích giùm cô em Hàn Tuyết Nhi
luôn, cô cảm thấy em họ hình như quen biết với Phương Hạo Vân, hơn nữa
giữa hai người chắc chắn từng xảy ra chuyện gì, nếu không theo như hiểu
biết của cô, Hàn Tuyết Nhi không thể có phản ứng lạ thường như thế được.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh nhìn chăm chú vào Phương Hạo Vân đánh giá
hắn, tên này cũng khá đẹp trai, lại nho nhã nữa, nhất là khuôn mặt thanh tú đó, lại đỏ ửng lên e thẹn nữa chứ, thú vị thật. Chỉ là đôi mắt có
chút khác biệt, tinh tế sắc lẹm, nhìn có vẻ từng trải không phù hợp với
tuổi tác của hắn. Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, người tên Phương Hạo Vân này không hề đơn giản.
Cảm nhận được Trần Thanh Thanh
nhìn không chớp mắt vào mình, Phương Hạo Vân không được tự nhiên lắm,
nhưng đôi mắt không hề kém cạnh nhìn đáp lại. Người đẹp, Trần Thanh
Thanh xứng danh người đẹp, mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng, nước da
trắng trẻo, khuôn mặt dễ thương như tạo hóa cố tình điêu khắc lên, thân
hình cao ốm, ngực tuy không to nhưng vút cao ngạo nghễ, eo thon mềm mại, bờ mông căng đầy.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân dừng lại ngay cặp mông của Trần Thanh Thanh, đây chắc là người phụ nữ chuyên đẻ con trai đấy.
Lúc này Hàn Tuyết Nhi cảm thấy bồi hồi sợ sệt, tên đàn ông này lại cùng họ
cùng tên với kẻ ác ma kia, may mà họ không phải cùng một người, mặt mũi
không giống nhau, chỉ là cô cảm thấy ánh mắt hai người lại rất giống
nhau, nên vừa nãy Phương Hạo Vân nhìn vào cô, khiến cô giật mình nổi cơn ớn lạnh.
Cô mãi mãi không bao giờ quên ánh nhìn lạnh lẽo sắc nhọn đáng sợ đó.
Phương Hạo Vân biết rõ, bản thân hắn trong cách nhìn của Hàn Tuyết Nhi, chẳng khác gì một con ác ma.
Níu lấy tay Trần Thanh Thanh, Hàn Tuyết Nhi cố gắng bình tĩnh lại, ngấm
ngầm liếc mắt nhìn về gã trai cũng tên là Phương Hạo Vân trước mặt, hy
vọng tìm ra thân phận thật của hắn.
“Không phải là cùng một người!”
Hai người ngoài giống nhau về chiều cao và ánh mắt ra, không có đặc điểm
nào khác trùng khớp, Hàn Tuyết Nhi thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT