Lỗ Ngọc Phụng bị khí thế của Trương Bưu dọa sợ đến chết khiếp, liền tự mình đón xe trở về nhà.

Vụ án này được Trương Bưu đích thân xử lý, nên tuyệt đối không có chuyện lấy tư chế công, cái đang chờ đợi Lăng Vân Giai sắp tới có thể sẽ là 13 đến 15 năm tù. Còn vợ chồng nhà họ Lăng, chỉ có thể chờ đợi mà thôi...

Tin vui này được truyền đến tai của Phương Tuyết Di, cô rất lấy làm vui mừng, Lăng Vân Giai đã bị pháp luật trừng trị, sau này cô cũng không cần lo cái tên mặt người dạ thú này sẽ đến tìm cô và Phương Hạo Vân để gây khó dễ nữa.

Tạ Mai Nhi cũng vui mừng không kém.

Sau cái hôm từ cục cảnh sát bước ra, trong lòng cô thật sự rất lo lắng, cứ luôn lo rằng nhà họ Lăng có thế lực như vậy, lại có tiền, vụ án này có thể sẽ bất lợi cho cô.

Bây giờ thì tốt rồi, mọi lo lắng đều đã tan theo mây khói. Cô cũng đã thấy yên lòng hơn.

Qua sự việc lần này, cô phát hiện ra rằng trong lòng Phương Hạo Vân mình cũng có một chút địa vị, nếu không thì, hắn cũng đâu cần dùng nhiều mối quan hệ như vậy để mà nghiêm trị tên Lăng Vân Giai chứ.

Tạ Mai Nhi đâu hề biết rằng, thật ra Phương Hạo Vân chẳng làm gì cả, hắn chỉ là báo án theo luật mà thôi. Còn Trương Bưu cũng chẳng cần làm gì, hắn chỉ là xử lý vụ án theo pháp luật mà thôi.

Tất cả những chuyện này, suy cho cùng thì, cũng là kết quả của việc Lăng Vân Giai tự đào mồ chôn mình.

Chẳng phải có một câu nói rất hay là, không phải không có quả báo, mà là chưa đến lúc à.

…….

Buổi biểu diễn của Đinh Tuyết Nhu đã kết thúc, các trường đại học ở Hoa Hải cũng bắt đầu bước vào năm học mới, Bạch Lăng Kỳ và Phương Hạo Vân cũng bắt đầu cuộc sống vừa làm vừa học. Khi có tiết thì vào lớp học, những lúc không có tiết thì chạy về công ty làm việc tiếp. Nhưng từ sau khi Phương Hạo Vân giải quyết được vấn đề tài chính của công ty, hắn đến công ty làm việc chẳng qua chỉ để qua ngày thôi, chưa từng nhìn thấy hắn ra ngoài tìm khách hàng bao giờ.

Bạch Lăng Kỳ lại khác hẳn với Phương Hạo Vân, quả thật cô đã xác định phải học được bản lãnh ở đây. Nên những khi không có tiết học, cô nhất định sẽ chạy ngay về công ty, cần cù tận tụy, cố gắng hết sức làm tròn trách nhiệm của mình. Nên được sự đánh giá tốt của Trác Nhã, Phương Tuyết Di và Phương Tử Lân.

Một câu thôi, nhà họ Phương càng lúc càng yêu thích cô con dâu tương lai này.

Thậm chí Phương Tử Lân cũng đã nhắc lại chuyện đính hôn, nhưng đến cuối cùng vẫn bị Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ từ chối. Lần trước khi mối quan hệ giữa hai đứa chúng nó có trục trặc, họ thật đã từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng sau khi sóng gió đã qua đi, họ lại cảm thấy không được thích hợp cho lắm, dù sao thì chúng nó vẫn còn là sinh viên, nếu tin này mà lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến chúng nó.

Phương Tử Lân sở dĩ thúc giục họ mau chóng đính hôn, là vì ông có tính toán riêng của mình.

Từ khi biết được mình bị ung thư phổi, trong lòng ông cứ luôn thấy không được thoải mái, cứ luôn lo là mình có thể chết bất cứ lúc nào. Ông không cam tâm... ông rất mong được nhìn thấy cái ngày con trai mình thành gia lập nghiệp.

Trác Nhã hiểu tâm tư của ông, nên những khi rảnh rỗi bà thường hay an ủi ông, khuyên nhủ ông, để ông có thể suy nghĩ thoáng một chút. Tâm lý của người bệnh không thể quá xúc động được, cứ như vậy dễ khiến bệnh tình trở nặng thêm.

Sáng sớm hôm nay, lại một lần nữa Trác Nhã thấy chồng mình ho ra máu, bà đứng ở phía sau không hề lên tiếng, rồi sau đó một mình ở trong phòng khóc lóc một trận.

Sau khi khóc xong, bà gọi ngay điện thoại cho con trai Phương Hạo Vân, len lén nói cho hắn biết chuyện Phương Tử Lân đã ho ra máu, mong là hắn mau chóng đưa dì Bạch qua đây.

Phương Hạo Vân thầm tự trách mình, lần trước Trác Nhã đã nói cho hắn biết tình trạng của người ba ngang hông này, lúc đó hắn đã quyết định sẽ nhờ dì Bạch qua đây một chuyến. Chỉ là sau đó lại bị những chuyện khác làm chậm trễ mất.

Sự chậm trễ này, suýt tý nữa đã khiến hắn quên béng chuyện này.

Sau khi nghe xong điện thoại của Trác Nhã. Phương Hạo Vân liền gọi ngay cho dì Bạch, đem tình hình nói lại một lần nữa, mong dì ấy có thể đến nhà hắn một chuyến.

Dì Bạch bên kia đầu dây cũng đồng ý ngay. Hai người họ đã hẹn gặp nhau ở quảng trường nhỏ trước cửa tập đoàn Thịnh Hâm.

Phương Hạo Vân vì không muốn Trác Nhã quá lo lắng, nên cũng đã gọi điện cho bà, đem chuyện dì Bạch sẽ qua chẩn bệnh cho ba nói cho bà biết.

Hơn 3 giờ chiều, Phương Hạo Vân đã sớm xuất hiện ở quảng trường nhỏ để chờ dì Bạch. Khoảng 3 giờ rưỡi chiều, dì Bạch đã đến nơi.

“Dì biết là con đang nóng lòng, cho nên đã đến sớm hơn... Hạo Vân, tình trạng của Phương Tử Lân thật ra dì đã sớm biết… lần trước dì cũng từng nói với con, một bộ phận nào đó trong cơ thể ông ấy đã không còn hoạt động tốt nữa, cho dù có là thần tiên đi nữa cũng không thể làm được gì. Nhưng con cứ yên tâm, dì sẽ cố gắng hết sức…” Giọng điệu của dì Bạch nghe ra rất nghiêm túc.

Phương Hạo Vân buồn bã thở dài, hỏi: “Dì Bạch. Lần trước khi dì chữa bệnh tim mạch cho ông ấy, có phải đã giúp ông ấy giữ lại được mạng sống… chả trách dì lại mất sức đến nỗi như vậy…”

“Con đã biết à ?”

Dì Bạch mỉm cười, nói: “Hạo Vân yên tâm đi, dựa vào thuật Kỳ Hoàng của dì, và tố chất của nội gia, dì có thể giúp Phương Tử Lân còn sống được thêm một năm nữa.”

“Một năm ?”

Phương Hạo Vân hít một hơi sâu. Chau mày hỏi: “Chỉ được một năm thôi sao ?”

“Uhm…!”

Dì Bạch gật gật đầu, nói: “Sống được một năm đã là kỳ tích rồi, phổi, gan và thận của ông ấy đều có vấn đề, có thể sống qua năm nay, vốn đã không phải là chuyện dễ dàng gì.”

“Vậy thì nhờ cả vào dì…!” Phương Hạo Vân khẽ gập người, nói như cảm kích: “Cám ơn dì…!”

Dì Bạch nói nhạt: “Yên tâm đi, dì biết từ sau khi con đổi mặt, đã xem nhà họ Phương là gia đình thật sự của mình. Cho nên, dì nhất định sẽ cố gắng hết sức. Đúng rồi, hôm nay có dịp chúng ta được gặp mặt, có chuyện này dì phải nhắc nhở con, lão nhị của nhà họ Tần là Tần Tử Kiếm đã đến đây… gã này có mối quan hệ rất gần gũi với gia tộc Morgan, hơn nữa đã được gia tộc Morgan xem như là con rể của mình. Gần đây gã đang bí mật điều tra nguyên nhân cái chết của Hạo Thiên, để làm trao đổi với Robert. Hiện giờ gã cũng đã phát hiện ra một số manh mối, nên đã chuyển sự chú ý sang người anh em của con là Trương Bưu.”

“Thế hắn có nguy hiểm không ?” Phương Hạo Vân hỏi.

“Nguy hiểm thì chắc chắn phải có, những người mà Tần Tử Kiếm phái đi, võ công đều cao hơn Trương Bưu, nếu thật sự phải động thủ, Trương Bưu sẽ không nắm được phần thắng nào.”

“Dì Bạch, hãy giúp con âm thầm xem chừng Trương Bưu… có chuyện thì hãy báo con biết, hắn là một trong số những người anh em tốt của con lúc trước, con không thể để hắn có chuyện được.” Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.

“Yên tâm đi, dì đã phái người âm thầm theo dõi hắn, có tin sẽ báo cho con kịp thời mà. Bây giờ chúng ta đi gặp Phương Tử Lân đi, dì có một phương thuốc dưỡng sinh mới nghiên cứu mà chế tạo ra, trong thời gian này, con bảo Trác Nhã mỗi ngày đều sắc thuốc cho ông ấy, cũng cần khoảng một tháng…” Nói xong, dì Bạch liền lấy ra một phương thuốc, đưa cho Phương Hạo Vân.

Cất phương thuốc đi, hai người bèn lên lầu gặp Trác Nhã.

Trước tiên Phương Hạo Vân an ủi Trác Nhã trước, liền đó lấy phương thuốc ra đưa cho bà, căn dặn nói: “Mẹ, đây là phương thuốc mà dì Bạch đã dày công nghiên cứu ra, mẹ giữ cẩn thận nhé, mỗi ngày cho ba uống một lần, chỉ cần uống đủ trong 1 tháng là được rồi.”

Sau khi xong việc, Phương Hạo Vân nói tiếp: “Mẹ đi hỏi ba thử xem, ba muốn được chẩn bệnh ở nhà, hay là muốn chẩn bệnh ở công ty luôn ?”

Nói là chẩn đoán, thật ra chính là trị liệu. Tình trạng như Phương Tử Lân bây giờ, dì Bạch cũng không còn cách nào tốt hơn nữa, chỉ có một cách duy nhất có hiệu quả, đó chính là nhờ vào chân khí của nội gia mà duy trì mạng sống cho ông ấy, sau đó lại dùng linh dược để mà củng cố căn nguyên và bồi bổ nguyên khí.

Trác Nhã cẩn thận cất phương thuốc đi, rồi tỏ lòng cám ơn đối với dì Bạch, xong liền quay lưng đi khỏi.

“Dì Bạch, lần này lại khiến dì phải chịu cực nữa rồi, hay là dì chỉ con cách vận khí đi, để con giữ mạng cho ông ấy ?” Phương Hạo Vân không nhẫn tâm nhìn dì Bạch phải vất vả một lần nữa.

“Không được, cho dù dì có chỉ con cách vận khí đi chăng nữa, trong một thời gian ngắn con cũng khó mà nắm hết được. Nếu làm không tốt, cũng có thể sẽ khiến Phương Tử Lân mất mạng. Hạo Vân, con yên tâm đi, lần này khác so với lần trước, chân khí nội gia sẽ không bị tổn hao nhiều nữa…” Dì Bạch biết Phương Hạo Vân thương mình, trên môi hiện ra một nụ cười an ủi.

Đúng vào lúc này, điện thoại của dì Bạch đột nhiên đổ chuông. Khẽ chau mày chút, dì liền vội vàng nghe điện thoại.

Lúc sau, dì tắt ngang điện thoại, sắc mặt có vẻ rất nghiêm trọng. Nói: “Hạo Vân, anh em của con có nguy hiểm rồi, hắn đã bị người của Tần Tử Kiếm dụ đến bãi đất hoang ở phía đông ngoại ô, đối phương có rất nhiều người, lỡ như có đánh nhau, hắn tuyệt đối khó mà thoát thân, bây giờ con mau đến đó xem sao… người của dì sẽ dẫn con đến đúng chỗ đó. Còn chuyện của Phương Tử Lân, tự dì có thể xử lý được, con không cần phải bận tâm.”

“Dạ…!”

Phương Hạo Vân đương nhiên tin dì Bạch. Không cần nói lời thứ hai hắn đã tạm biệt ngay dì Bạch, chạy ra khỏi cửa lớn của công ty rồi.

Gần đây Trương Bưu gặp rất nhiều chuyện phiền phức, vừa mới làm xong vụ án của tên Lăng Vân Giai, thì tổ điều tra vụ nổ ở vũ trường Hỏa Long của Bộ lại tìm đến. Vì muốn giúp các đồng chí ở bên Bộ chuẩn bị những tài liệu chi tiết nhất. Trương Bưu đành phải đích thân dẫn một đám anh em đi tìm những tên Hỏa Long bang đã may mắn sống sót.

Vào buổi chiều, từ một người chỉ điểm hắn thám thính được một tin chính xác. Nói là mấy tên chủ sự Hỏa Long bang may mắn sống sót đang tụ tập ở một công xưởng bỏ hoang bên ngoại ô phía đông, để lập kế hoạch trả thù cho Mặt Sẹo.

Do đó, Trương Bưu không kịp tập hợp anh em, nên đã đơn thân độc mã đến đó. Ai ngờ sau khi đến cái công xưởng bỏ hoang mà người chỉ điểm đã nói đến, hắn không hề nhìn thấy bọn Hỏa Long bang đâu hết. Ngược lại hắn gặp phải một tên sát thủ che mặt, người đó cũng chẳng nói câu nào, vừa gặp đã ra tay ngay, chiêu nào cũng đều rất ác độc.

Trương Bưu xuất thân từ đặc chủng quân. Sau khi chuyển nghề làm cảnh sát. Võ công cao cường của hắn cũng không hề bị mai một, hắn đã từng giành được giải quán quân của cuộc thi đấu võ tự do trong giới cảnh sát Hoa Hải.

Sau một chút kinh ngạc. Hắn không rút súng ra, lại đánh tay đôi với người lạ mặt kia. Sau vài hiệp, tên lạ mặt đó không chống đỡ nổi bèn tháo chạy.

Trương Bưu cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, bèn đuổi theo, ai ngờ tên đó võ công chỉ thuộc hạng tầm thường, nhưng lại chạy nhanh như bay, mặc cho hắn có theo cỡ nào cũng theo không kịp.

Hơn một tiếng sau, hắn đã bị dẫn dụ đến bãi đất hoang ở ngoại ô phía đông.

Cho đến lúc đó, hắn mới biết là mình đã bị lừa.

Chính vào lúc hắn đang tự trách mình sao hôm nay lại quá nông nổi như thế, ở xung quanh không biết từ lúc nào đã xuất hiện năm hay sáu tên cũng mặc áo đen và che mặt.

Đám người này cũng chẳng nói chẳng rằng, vừa gặp nhau đã ra tay ngay.

Tuy võ công của Trương Bưu không đến nỗi tệ, nhưng hai tay khó địch lại bốn người, huống chi đối phương không chỉ có bốn người. Sau một tiếng hô, ngoại trừ tên cầm đầu ra, năm người còn lại đã vây quanh hắn.

Nếu nói là đấu tay đôi, thì năm người này không ai có thể là đối thủ của Trương Bưu được, nhưng nếu năm người họ cùng nhau đánh thì Trương Bưu có chút không thể chống đỡ nổi. Họ đơn thuần là đang dùng chiến thuật xa luân chiến.

Đánh nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, thể lực của Trương Bưu dần dần yếu đi, đã sơ hở một chút ở phía sau lưng, liền bị tên cầm đầu bọn áo đen đánh lén một cái, đau đến tận xương tủy.

“Dừng tay…!”

Nhìn thấy Trương Bưu đã trở thành cây cung sắp đứt dây, tên cầm đầu bọn áo đen bèn hét to một tiếng, ra hiệu cho bọn thuộc hạ có thể ngừng chiến được rồi.

Lúc này, Trương Bưu đã đầm đìa mồ hôi, sự hợp sức của năm người này, quả thật rất khó ứng phó, lại thêm đòn đánh lén của tên cầm đầu, sức chiến đấu của hắn đã giảm đi một nửa.

Nhưng Trương Bưu cũng đã đánh gãy tay của 3 tên, ước chừng cũng đủ để hù dọa chúng rồi.

Trương Bưu vẫn đứng yên tại chỗ, cơ thể có vẻ chao đảo muốn ngã xuống, hắn cố gắng ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn tên cầm đầu bọn áo đen, giận dữ mắng: “Khốn nạn, đánh rồi lại đánh, rốt cuộc tụi bây muốn chơi trò gì đây… trước lúc chết, cũng phải cho tao biết sự thật chứ ?”

“Ha ha…!”

Tên cầm đầu ngẩng mặt lên cười, dùng giọng Trung Quốc cứng nhắc nói: “Yên tâm đi đội trưởng Trương, chúng tôi không phải đến lấy mạng anh, chúng tôi chỉ muốn kết bạn với anh thôi, tiện thể có một chuyện muốn hỏi thăm anh.”

“Khốn nạn, thì là là bọn tây…” Từ giọng nói của đối phương có thể đoán được, tên cầm đầu chắc chắn là người ngước ngoài. Trương Bưu thầm nghĩ, hình như mình không có thù hằn gì với tên người tây này, mà hình như cũng chẳng có qua lại gì ?

“Đội trưởng Trương, người Trung Quốc các anh có câu nói là bạn từ phương xa đến, vui mừng khôn kể… anh lại gọi chúng tôi là bọn tây, hình như có chút không được lễ nghĩa… thú thật với anh, chúng tôi thật sự muốn được kết bạn với anh. Anh yên tâm, chỉ cần anh hợp tác với chúng tôi, tôi sẽ để cho anh rời khỏi chỗ này một cách bình an vô sự.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play