Vấn đề kinh phí xây dựng vịnh Kim Thủy chưa giải quyết được, thân là thị trưởng, người quản lý kinh tế thành phố nên Dương Vọng Giang cũng cảm thấy khá nhức đầu… Lẽ ra kinh phí là do trung ương rót xuống từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện vấn đề nên bị các ban ngành liên quan giữ lại, do đó ảnh hưởng khá nghiêm trọng đến tiến độ xây dựng của công trình.
Hôm nay thông qua một số bạn học cũ ở Bắc Kinh, Dương Vọng Giang biết được một ít tin tức, đó là khoản kinh phí này phải mấy tháng sau mới có thể giải ngân được. Do đó, ông vội liên hệ với Trần Thiên Huy, hy vọng có thể trao đổi cùng ông ta để tìm ra cách giải quyết. Dù gì đi chăng nữa thì việc xây dựng vịnh Kim Thủy tuyệt đối không thể đình chỉ, cho dù chính phủ có gặp trở ngại gì thì cũng phải nghĩ ra được biện pháp, nếu không khó mà kích phát thị trường, lại càng khó có thể đối phó với cuộc khủng hoảng tài chính trước mắt.
Sau khi nhận được điện thoại, Trần Thiên Huy vội vàng chạy đến văn phòng làm việc của Dương Vọng Giang. Vừa vào cửa là ông đã thấy gương mặt u sầu của Dương Vọng Giang.
Thế là đã rõ, vấn đề kinh phí coi như không xong rồi.
“Lão Trần, ngồi đi…!”
Sau một thời gian tiếp xúc, thái độ của Dương Vọng Giang đối với Trần Thiên Huy cũng đả thay đổi rất nhiều, xưng hô cũng thoải mái hơn trước.
Trần Thiên Huy gật đầu, ngồi xuống đối diện với Dương Vọng giang, sau khi trầm mặt một hồi thì ông chủ động lên tiếng: “Dương thị trưởng, có lẽ bó tay rồi phải không?”
Dương Vọng Giang thở dài thật sâu, nói: “Lão Trần, chuyện này anh cũng đừng quá vội, tôi đã nhờ các ban ngành có liên quan tư vấn rồi, về phương diện tài chính chắc chắn sẽ không thiếu một xu, nhưng mấu chốt là phải đợi thêm một thời gian nữa…”
“Dương thị trưởng,…thật ra thì tôi cũng đã biết được tin tức này…nhưng điều khó là hiện tại chúng ta đã ứng trước rất nhiều tiền xây dựng, nếu như chính phủ không kịp bơm tiền xuống như đã hứa thì cơ bản không thể nào tiếp tục công việc được…Không nói gạt anh, tài khoản của tập đoàn Thịnh Hâm còn chưa đầy 1 triệu, ngay cả tiền lương của nhân viên cũng chưa trả được…”
Trần Thiên Huy tức giận nói: “Dương thị trưởng, anh nói xem, xã hội bây giờ buồn cười thật, tại sao chúng ta làm chút chuyện thiết thực mà lại gặp nhiều trắc trở như vậy?”
Dương Vọng Giang khoát tay, nói: “Lão Trần, khó khăn chẳng qua là tạm thời. Nếu anh đã có bản lĩnh biết được tin tức trên thì chắc cũng hiểu rõ, toàn bộ kinh phí sẽ được rót xuống đầy đủ, không thiếu gì cả. Hai tháng…anh cho tôi thời gian hai tháng, tôi đảm bảo toàn bộ kinh phí sẽ có đủ...Trung ương Đảng và quốc vụ viện rất coi trọng công cuộc mở rộng đầu tư, tất cả vấn đề tài chính, đầu tư đều được lãnh đạo các bộ ngành kiểm tra, giám sát rất kỹ. Mặc cho anh có lá gan lớn đến đâu cũng không dám tham ô số tiền này đâu, cùng lắm chỉ lợi dụng chút kẽ hở luật pháp để trì hoãn thời gian mà thôi.”
Trần Thiên Huy gật đầu, nói: “Dương thị trưởng, lời của anh tất nhiên tôi tin tưởng. Nhưng vấn đề bây giờ là, hai tháng này làm sao chống đỡ được đây?”
“Chúng ta cùng nhau nghĩ cách…”
Dương Vọng Giang hạ giọng: “Tôi đã bàn bạc với bên sở tài chính, sở xây dựng, quy hoạch…và các đơn vị liên quan, bảo bọn họ phải cố gắng vay mượn một ít từ các nơi khác. Theo tính toán của tôi, nếu có được nguồn tài chính này thì vấn đề thiếu hụt của chúng ta cũng không còn quá lớn nữa…Anh cũng nghĩ cách gì đi, chúng ta cùng nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
Trần Thiên Huy nghe vậy liền nuốt vào trong bụng tất cả lời oán than mà mình định nói. Thân làm thị trưởng một thành phố mà Dương Vọng Giang có thể nói với mình những lời như vậy, chứng tỏ ông ta thật lòng vì dân quên mình, là một quan chức tốt. Trần Thiên Huy liền cảm phục ông ta từ tận đáy lòng.
“Dương thị trưởng, anh đã nói vậy thì Trần Thiên Huy tôi cũng không làm khó anh nữa. Vấn đề kinh phí, tôi cũng sẽ có biện pháp tích cực. Chúng ta cùng nhau chống chọi.”
“Tốt lắm…!”
Dương Vọng Giang cười lớn một tiếng, nói: “Có những lời này của anh thì tôi cũng yên tâm rồi. Lão Trần, vấn đề tài chính trước mắt cứ làm như vậy…bây giờ chúng ta bàn bạc cụ thể về chất lượng xây dựng công trình nào…”
Sau đó, hai người liền mở máy tính ra, thương thảo một số chi tiết về công trình vịnh Kim Thủy trên góc độ cá nhân.
Khi bọn họ còn chưa kết thúc cuộc tọa đàm thì điện thoại của Trần Thiên Huy bỗng reo lên. Ban đầu ông không muốn bắt máy, bởi lẽ đang nói chuyện cùng thị trưởng mà. Nhưng sau khi nhìn kỹ thấy là số của Phương Hạo Vân thì ông liền thay đổi chủ ý. Phương Hạo Vân rất hiếm khi gọi cho mình, hôm nay nếu đã gọi tới thì ắt hẳn là có việc gấp đây.
“Dương thị trưởng, tôi xin phép ngừng chút để nghe một cuộc điện thoại quan trọng!” Trần Thiên Huy lịch sự nói.
“Ha ha, cứ nghe đi…có khi là thần tài gõ cửa đó.” Dương Vọng Giang bông đùa một câu.
Sau khi bắt máy, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói phấn khởi của Phương Hạo Vân: “Chú Trần, tiền của chúng ta có rồi…”
“Là sao?”
Trần Thiên Huy có chút cao hứng, vội hỏi dồn: “Hạo Vân, cháu có thể nói rõ hơn một chút được không?”
“Chú Trần, chú đang ở đâu vậy? Nếu tiện đường thì để cháu qua gặp chú rồi nói luôn. Cho chú hay, cháu đã huy động được 300 triệu USD rồi…”
“Cái gì, 300 triệu USD?”
Trần Thiên Huy nghe vậy, nhất thời ngơ ngác. Mãi một lúc sau ông mới bình tĩnh lại: “Hạo Vân, cháu khẳng định đây là sự thật ư?”
“Đương nhiên là thật.”
Phương Hạo Vân cười nói: “Thế này đi, cháu sẽ ở Kim Bích Huy Hoàng chờ chú, chú mau đến đây, chúng ta cùng nói chuyện.”
“Được, không thành vấn đề, chú đến ngay.”
Sau khi cúp máy, Trần Thiên Huy cười với Dương Vọng Giang: “Dương thị trưởng, miệng anh thật là linh đó, quả thật có thần tài tới gõ cửa chúng ta rồi.”
Dương Vọng Giang nghe vậy cũng không kiềm được vui sướng, vội vẫy tay: “Lão Trần, mau tới đây nói rõ tôi nghe, rốt cục là sao vậy? Thật sự có thần tài mang tiền tới u?”
Trần Thiên Huy vừa bước tới vừa thầm suy nghĩ, quyết định nói hết mọi chuyện. Sau khi ngồi xuống cạnh Dương Vọng Giang, ông liền đem hết lời của Phương Hạo Vân kể lại một lần.
Nghe xong, Trần Thiên Huy lên tiếng tán dương: “Dương thị trưởng, có lẽ anh chưa biết tôi đã sớm trọng tiểu tử Hạo Vân này. Cho nên lần này nó có thể huy động nhiều vốn như vậy thật ra tôi cũng không ngạc nhiên lắm, đã nằm trong dự đoán cả rồi.”
Dương Vọng Giang cau mày hỏi: “Lão Trần, cậu nhóc Hạo Vân này không phải nói khoác chứ? Từ đâu mà cậu ta có 300 triệu USD được? Hay là như vầy, anh mau đến đó kiểm tra, cụ thể thế nào thì điện thoại cho tôi biết. Nếu đây là thật thì tôi yên tâm rồi…còn nếu không phải vậy thì tôi sẽ sớm xúc tiến việc chuyển tiền qua cho anh…Lão Trần, anh nên nhớ kỹ, chất lượng và tiến độ phải luôn đi cùng nhau nhé.”
Trần Thiên Huy mạnh miệng nói: “Dương thị trưởng, anh cứ yên lòng, tôi cam đoan với anh vấn đề xây dựng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Có lời này của anh thì tôi vững dạ rồi…”
Dương Vọng Giang gật đầu: “Được rồi, anh đi trước đi, chút nữa nhớ liên lạc với tôi.”
“À khoan đã, lão Trần…”
Vừa thấy Trần Thiên Huy đứng dậy, Dương Vọng Giang đột nhiên gọi ông ta lại: “Lão Trần, có câu này tôi vần muốn hỏi anh, nhưng lại cảm thấy không hay cho lắm. Có điều hôm nay tôi thật sự không kiềm được rồi, mong anh thành thật trả lời nhé.”
“Dương thị trưởng, có gì thì anh cứ lên triếng, nếu lão Trần này biết, nhất định sẽ trả lời anh.”
Trần Thiên Huy có chút ngoài ý muốn, nói chuyện ấp a ấp úng như vầy không phải là tính cách của Dương Vọng Giang.
“Lão Trần, bên ông Lã là do anh nhờ cậy phải không?”
Sắc mặt Dương Vọng Giang đầy nghiêm túc, chân thành nói một câu: “Cảm ơn anh…!”
Gần đây Dương Vọng Giang mới biết được, sở dĩ mình có thể thuận lợi ngồi lên cái ghế thị trưởng chủ yếu là do có ông Lã âm thầm ủng hộ. Nếu không có ông ấy lên tiếng thì thành ủy cũng sẽ không nhanh chóng xâu chuổi mưu toan của Vương Hán Sinh lại. Lã Thiên Hành và Trần Thiên Huy có quan hệ như thế nào thì giới thương nhân và quan trường của Hoa Hải đều biết rõ. Cho nên sau khi biết được chuyện này thì Dương Vọng Giang liền nghĩ ngay đến Trần Thiên Huy.
“Dương thị trưởng, anh còn khách khí với tôi làm gì, để anh làm thị trưởng là mục tiêu chung, tôi chỉ vì anh mà thanh trừ chút chướng ngại vật thôi mà. Nhưng mà Dương thị trưởng này, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, tôi ủng hộ anh làm thị trưởng cũng không phải vì muốn kiếm chút lợi lộc từ anh đâu. Lão Trần tôi chỉ muốn làm chút chuyện có ích, không muốn bị cha vợ coi thường. Mà anh lại có đầy đủ phẩm chất nữa, nếu không chọn anh thì còn biết chọn ai? Được rồi, bên kia Hạo Vân chắc đang sốt ruột chờ tôi, tôi phải đi trước đây. Lúc khác sẽ lại trò chuyện cùng anh nữa…” Trần Thiên Huy khẽ mỉm cười, xoay ngươi cáo từ.
“Lão Trần, dù gì đi nữa thì tôi cũng cảm ơn anh. Đúng rồi , nếu có cơ hội thì anh mang Hạo Vân tới đây luôn, tôi muốn gặp cậu ấy.”
Đối với tên tuổi Phương Hạo Vân thì Dương Vọng Giang cũng không xa lạ gì. Lúc trước, trong tài liệu báo cáo của thị cục về công việc đảm bảo an ninh cho ca sỹ Đinh Tuyết Nhu đã từng nhiều lần nhắc tới tên hắn. Thị cục đánh giá hắn rất cao, lại thêm Trần Thiên Huy hôm nay nữa thì đây là lần thứ hai Dương Vọng Giang được nghe thấy tên của chàng thanh niên này. Vì thế ông cảm thấy mình cần phải gặp hắn.
“Không thành vấn đề, tí nữa tôi sẽ đưa nó tới…”
…….
Sau khi Phương Hạo Vân quay lại, Vương Thế Phi tỏ ra rất vui mừng, vội vàng sai Tiểu Điệp chuẩn bị một bàn tiệc rượu.
“Phương thiếu gia, cậu xem thức ăn này có hợp khẩu vị chưa? Nếu chưa thì để tôi cho người làm lại!” Vương Thế Phi cẩn thận hỏi.
“Không cần rắc rối vậy đâu, thế này đã là tốt lắm rồi. À phải rồi, tôi có gọi chú Trần đến đây, nhờ anh cho người ra đón nhé…” Phương Hạo Vân cười nói.
“Được, tôi sẽ bảo A Tài đi ngay.”
Vương Thế Phi liền quay đầu hạ lệnh cho tay hầu cận A Tài: “Mau dẫn người ra trước cửa ngó chừng, nếu thấy chủ tịch Trần tới thì dẫn ông ấy lên đây.”
Nủa tiếng sau, Trần Thiên Huy liền được A Tài dẫn vào phòng làm việc của Vương Thế Phi: "Ha ha, biết chú chưa ăn cơm nên chuẩn bị cả tiệc rượu luôn hả?"
"Chú Trần, chú tới đây..."
Phương Hạo Vân đứng dậy, nhiệt tình mời Trần Thiên Huy ngồi. Vương Thế Phi cũng ngồi xuống, sau đó cung kính rót rượu cho hai người.
Trần Thiên Huy thấy vậy cảm thấy rất vừa ý, thằng bé Hạo Vân này quả thật không đơn giản mà, ngay cả Vương Thế Phi cũng bị nó huấn luyện thành như vậy.
"Hạo Vân, khoan ăn đã, trước hết cháu nói cụ thể tình hình cho chú nghe đi!"
Trong lòng Trần Thiên Huy vẫn còn bâng khuâng về 300 triệu USD kia, có ăn cơm hay không cũng không quan trọng lắm. Những ngày qua vì để chuẩn bị vấn đề tài chính mà ông đã bôn ba ngược xuôi nhưng vẫn chưa huy động thêm được một tí nào, huống chi số tiền cần huy động không chỉ là một tí đó mà là rất rất nhiều.
"A Tài, mau dẫn người ra cửa canh gác, không có lệnh thì không cho bất kỳ ai vào đây."
Vương Thế Phi thấy hai người nói chuyện cũng không cố kỵ gì mình, tâm hắn liền chuyển, vội vàng bảo A Tài lui ra.
Sau khi A Tài rời khỏi đó, Phương Thế Hạo Vân mới úp úp mở mở mở nói: "Chú Trần, 300 triệu USD đó là thật, tuyệt đối không thiếu một xu, về phần tiền từ đâu tới thì cháu chỉ có thể cho chú biết tất cả là công lao của dì Bạch. Là do dì ấy chuyển cho cháu, còn nguồn gốc của số tiền đó thì cháu cũng không rõ lắm. Tất nhiên, 300 triệu này chắc chắn là tiền sạch...không hề có vấn đề gì cả."
Dì Bạch? Đối với cái tên này thì Trần Thiên Huy cũng không xa lạ gì. Phương Tử Lân từng không chỉ một lần đề cập đến người ấy. Theo như lời của Phương Tử Lân thì bệnh tim của ông ta là do dì Bạch chữa trị.
Do đó trong ấn tượng của Trần Thiên Huy thì có lẽ dì Bạch này là cao nhân về y thuật. Nhưng xem ra mình đã đánh giá thấp người ta rồi. Có thể dễ dàng huy động được 300 triệu USD trong thời gian ngắn như vậy...chắc chắn không phải là người tầm thường.
"Đúng vậy, chính là dì ấy."
Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Chú Trần, cháu gọi chú tới đây là để thương nghị một chuyện, đó là làm cách nào để có thể luân chuyển số tiền này. Về phương diện tài chính thì chú là chuyên gia nên cháu trông cậy vào chú."
Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thành vấn đề, cứ lấy danh nghĩa đầu tư của tập đoàn Trần thị để tiếp nhận khoản tiền này. Theo chú ước đoán thì tối đa một tuần là có thể hoàn thành."
…..
Công cuộc điều tra, truy bắt tàn dư của bọn khủng bố đã kết thúc, kết quả cuối cùng thị cục và đội phòng chống khủng bố của thành phó bắt được hơn 20 tên tội phạm, thu hoạch này có thể xem là khá lớn, nhân đó cũng giải trừ luôn mối nguy hiểm cho Đinh Tuyết Nhu.
Sau khi nhận được tin, Đinh Tuyết Nhu liền muốn đi thăm Phương Hạo Vân nhưng bị Vương Hà phản đối, bảo rằng trước khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu thì cô không nên ra ngoài. Đồng thời, Vương Hà còn nói với thân phận và địa vị của Đinh Tuyết Nhu thì không nên chủ động đi gặp Phương Hạo Vân, nếu muốn gặp thì cũng phải do hắn tự tìm đến cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT