"Em không có ý kiến...!" Đinh Tuyết Nhu cũng muốn được thân cận với Phương Hạo Vân.

Vương Hà vội vàng phản đối: "Tôi phản đối, đội trưởng Trương, anh có chắc là mình không nói giỡn hay không vậy? Một nhiệm vụ nặng nề như vậy, mà anh lại có thể an bài cho cậu ấy đảm nhiệm, anh làm như vậy chẳng phải là trêu đùa với sự an toàn của Nhu Nhu sao?"

Võ công của Phương Hạo Vân Vương Hà đã thấy qua, đúng là không tồi, nhưng mà cô tóm lại vẫn cảm thấy rằng một người không quen thuộc với súng ống, thì làm sao có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ bảo an chân chính. Huống hồ, hiện tại trong tay hắn ngay cả một khẩu súng cũng không có, thật sự nếu xảy ra nguy hiểm, hắn sẽ làm được gì?

" Vương tiểu thư, tôi là tổng chỉ huy của công tác bảo an lần này, tôi hy vọng rằng chị sẽ không quấy nhiễu sự an bài công tác của tôi, nếu không xảy ra chuyện gì, chị sẽ phải chịu trách nhiệm toàn bộ." Trương Bưu lạnh lùng nói.

Đinh Tuyết Nhu chuyển ánh mắt sang hướng Phương Hạo Vân, mỉm cười: "Tôi tin tưởng anh...!"

Phương Hạo Vân lại chỉ thản nhiên nói: "Hy vọng đến lúc đó cô sẽ nghe theo sự an bài của tôi."

"Tôi sẽ phối hợp với anh." Đinh Tuyết Nhu rất là nhiệt tình, đồng thời cũng vô cùng vừa lòng với sự an bài như vậy.

Vương Hà vốn còn muốn từ chối, nhưng mà xem điệu bộ này, cô biết rằng mình có phản đối cũng không có hiệu quả. Có điều, cô vẫn nói thêm một câu: "Đội trưởng Trương, anh là tổng chỉ huy, anh có quyền quyết định hết thảy, nhưng mà anh nhất định phải cam đoan với tôi giữ an toàn cho Nhu Nhu, nếu không, tôi sẽ không để yên cho anh đâu... tôi có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh."

Đại Phi cười he he: "Cô sẽ không thành quỷ đâu... chúng ta sẽ không ai có việc gì cả."

Sau phút tranh luận ngắn ngủi, không khí lại trở nên yên lặng, Trương Bưu và Đại Phi bình tĩnh truyền đạt các loại mệnh lệnh, tiến hành xác định lần cuối trước khi xuất phát.

Phương Hạo Vân vẫn đứng thẳng tắp bên người Đinh Tuyết Nhu, cẩn thận chú ý bốn phía. Hắn đã cảm giác thấy một tia nguy hiểm, tuy rằng tạm thời còn chưa xác định được nơi phát ra sự nguy hiểm đó, nhưng mà cảm giác về sự nguy hiểm là chân thật tồn tại. Không thể nghi ngờ, hộ tống Đinh Tuyết Nhu tới khách sạn, cũng không phải là một chuyện thoải mái.

" Hạo Vân, anh hồi hộp à?" Đinh Tuyết Nhu muốn làm dịu đi không khí, cũng muốn lôi kéo làm quen với Phương Hạo Vân, cho nên chủ động mở miệng nói chuyện.

Phương Hạo Vân lại không muốn giao tiếp nhiều với cô, chỉ thản nhiên trả lời: "Không hồi hộp."

Vương Hà đứng ở phía bên kia của Đinh Tuyết Nhu, nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân như là đề phòng kẻ trộm vậy, sợ hắn làm ra cái gì vượt quá mức cho phép. Phải biết rằng, đàn ông mà ở gần Nhu Nhu, chẳng có ai là không động tâm cả. Nhất là gần đây, trên mạng đang truyền bá mấy chuyện sờ mó sàm sỡ, cho nên cô luôn lo lắng với Phương Hạo Vân.

Có điều theo tình huống hiện tại mà xem, Phương Hạo Vân dường như là cực kỳ lãnh đạm với Nhu Nhu. Nhưng thật ra chính Nhu Nhu lại luôn chủ động nói chuyện với hắn, cũng không biết là nó đang nghĩ cái gì nữa.

" Xuất phát...!"

Đúng lúc này, Trương Bưu truyền đạt mệnh lệnh xuất phát chính thức.

Sau đó, Đinh Tuyết Nhu dưới sự hộ tống của đám người Phương Hạo Vân, Đại Phi cùng Trương Bưu đi ra khỏi lầu hạ cánh, rồi dựa theo kế hoạch ngồi lên một chiếc xe thương vụ chống đạn.

Vốn kế hoạch của Trương Bưu là ba người bọn họ, cộng với Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà là năm người sẽ ngồi chung một xe, nhưng mà sau khi suy xét đến sự thuận tiện cho chỉ huy, hắn quyết định ngồi chung với Đại Phi ở một chiếc xe thương vụ phía sau.

Phương Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà cùng với một nhân viên mật vụ lái xe, tổng cộng là bốn người ngồi chung trên một chiếc xe.

Sau khi xe khởi động, mọi thứ đều bình thường, không khí ở sân bay rất êm dịu rất an toàn, cũng không có gì không ổn. Các nhân viên của tiểu tổ phụ trách quan sát đều phát ra tin tức an toàn.

Nhưng khi xe rời khỏi sân bay, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, vài tiếng súng hỗn độn đột nhiên vang lên, hiện trường trở nên hỗn loạn. Những hành khách xung quanh náo loạn, tiếng thét chói tai, tiếng than khóc lập tức tràn ngập bốn phía, xe cũng không thể thuận lợi đi được.

Trương Bưu thở dài một tiếng: "Giờ mới là vấn đề đây, không biết bọn chúng làm thế nào mà mang súng qua được trạm kiểm tra nữa..."

Đại Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như không có gì bất ngờ, thì em nghĩ là bọn chúng cầm súng lục bằng ngà voi chế tác để qua trạm kiểm tra... Có điều cũng không phải lo lắng, súng lục làm từ ngà voi chỉ có uy lực hữu hạn, uy hiếp với chúng ta cũng chỉ có hạn. Thông báo tới các tiểu tổ, dựa theo phương án dự kiến mà tiến hành.

Trương Bưu gật gật đầu, vội vàng thông qua các thiết bị bắt đầu truyền đạt các loại mệnh lệnh, đảm bảo cho sự an toàn của Đinh Tuyết Nhu.

Vương Hà cũng thông qua thiết bị vô tuyến liên hệ với bảo tiêu của mình, để cho bọn họ liên tục duy trì liên hệ với mình, sẵn sàng báo cáo tình huống hiện trường.

Sắc mặt của Đinh Tuyết Nhu có hơi chút lo lắng, cô theo bản năng nhìn sang Phương Hạo Vân đang ngồi phía bên phải mình, thấy vẻ mặt của hắn vẫn trấn tĩnh, không hồi hộp chút nào, trong lòng không khỏi hơi bội phục.

Bây giờ đang là thời kỳ cao điểm của việc di chuyển sau mùa lễ, những hành khách đi bằng máy bay rất nhiều. Bởi vì hiện trường có đạo tặc nổ súng lung tung, đã dẫn đến ba người chết, mấy người bị thương. Cục diện ở hiện trường càng lúc càng trở nên hỗn loạn, tuy rằng có rất nhiều cảnh sát vũ trang cùng với bảo vệ sân bay chạy tới, nhưng vẫn không thể khống chế hữu hiệu được trường hợp trước mắt.

Trương Bưu và Đại Phi cẩn thận thương nghị một hồi sau đó quyết định xuống xe đi bộ, nếu lại buông lỏng thì tình thế sẽ diễn ra bất lợi cho bọn họ. Dù sao đạo tặc ở trong bóng tối, bọn họ ở ngoài sáng, rất khó lòng phòng bị.

Đối với việc này, Vương Hà kiên quyết phản đối.

Suy nghĩ của cô rất đơn giản, ngồi ở trong xe, tối thiểu có thể đỡ được đạn, bỏ xe đi bộ, rất dễ bị bọn đạo tặc chặn lại công kích.

Thế cục trước mắt, đối với Phương Hạo Vân mà nói cũng không có gì là ngoài ý muốn. Lựa chọn xuống tay ở sân bay, là sự lựa chọn sáng suốt nhất của bọn đạo tặc. Mặc dù ở sân bay thì không thể mang theo vũ khí hạng nặng có lực sát thương cao, nhưng mà sân bay có nhiều người, thế cục không thể dễ dàng khống chế, vô hình trung, đã cung cấp cho bọn chúng một nơi ẩn náu rất tốt.

Trước đây, hắn từng nhiều lần nhắc nhở Trương Bưu và Đại Phi, trạm kiểm tra của sân bay phải do người của bọn họ tự mình phụ trách, nhưng mà lại không được bọn họ coi trọng.

Theo suy nghĩ của bọn họ, thời điểm nguy hiểm nhất hẳn phải là đoạn đường từ sân bay về khách sạn, trên thực tế, bọn họ đã sai lầm rồi.

Đạo tặc thừa dịp hỗn loạn cũng đã cướp được từ tay cảnh sát vũ trang một vài vũ khí tiêu chuẩn (standard), hỏa lực càng lúc càng trở nên cường đại. Theo tiếng nổ mạnh của một viên lựu đạn quân dụng, hiện trường lại một lần nữa nổi lên cơn hỗn loạn như điên cuồng.

Trương Bưu cảm thấy rằng không thể đợi được nữa, hắn cùng Đại Phi vội vàng xuống xe tiến đến động viên Đinh Tuyết Nhu cùng Vương Hà.

" Tuyết Nhu, Vương tiểu thư, hiện giờ chúng ta phải xuống xe thôi, hai người yên tâm, sân bay cùng với các điểm cao ở xung quanh toàn bộ đã nằm trong phạm vi khống chế của chúng tôi, sẽ không xuất hiện kẻ địch ngăn chặn đâu. Đi bộ là cách hữu hiệu nhất trước mắt, cũng là phương pháp an toàn nhất..."

Trong lòng Vương Hà do dự: "Để cho tôi suy nghĩ một chút được không?"

"Không còn thời gian nữa, mời theo tôi xuống xe..."

Phương Hạo Vân không trầm mặc nữa, hắn nắm chặt lấy tay Đinh Tuyết Nhu, mang theo cô xuống xe, dặn cô nấp ở sát phía sau thân mình.

Vương Hà thấy thế, cũng chỉ đành vội vàng xuống xe. Cô trừng mắt lườm Phương Hạo Vân một cái, nói như đang cảnh cáo: "Thằng nhóc, đừng có lợi dụng cơ hội mà sàm sỡ... cẩn thận sau này tôi tính sổ đủ với cậu."

Cảm giác cổ quái trong lòng Đinh Tuyết Nhu càng trở nên mãnh liệt hơn, lúc trước khi Phương Hạo Vân kéo tay cô xuống xe, cô lại một lần nữa cảm giác được cỗ cảm giác quen thuộc đã lâu kia.

Nếu thế cục trước mắt không phải hỗn loạn như vậy, cô thật muốn hỏi thật kĩ Phương Hạo Vân vài vấn đề.

"Câm miệng của cô lại..."

Phương Hạo Vân lạnh lùng nói: "Đạo tặc đang tiếp cận với chúng ta, nếu cô không muốn gặp chuyện không may, thì từ bây giờ ngậm miệng lại cho tôi, không nói thêm gì nữa, hết thảy đã có tôi chỉ huy."

Trương Bưu và Đại Phi thì đang thông qua thiết bị vô tuyến, ra lệnh cho thuộc hạ của mình một bên giám sát tình huống ở hiện trường, một bên từ từ áp sát vào, quét sạch hết thảy quấy nhiễu ở xung quanh bọn họ.

Vương Hà há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng lại không nói được gì. Ánh mắt sắc bén của Phương Hạo Vân đâm vào tận trong tim cô, cô thậm chí còn có suy nghĩ không thể phản bác lại hắn.

Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Phương Hạo Vân, một hàng mấy người đã thành công đi vào một căn phòng chờ an toàn cho khách quý.

Tới được đây, mọi người rốt cuộc có thể thở dài nhẹ nhõm.

" Hạo Vân, nơi này giao cho cậu, tôi và Đại Phi ra ngoài chỉ huy tác chiến, chúng tôi sẽ mau chóng bắt những tên đạo tặc đang ẩn núp ở sân bay... Đến lúc đó, chúng ta lại tiếp tục xuất phát."

Trong hai mươi phút ngắn ngủi, Trương Bưu cùng Đại Phi cũng đã thấy rõ được bản lĩnh của Phương Hạo Vân.

Nói thật, đối với sự bình tĩnh, đối với năng lực phán đoán của hắn, Trương Bưu và Đại Phi đều có chút cảm thấy không bằng...

Cho nên, giao sự an toàn của phòng chờ cho Phương Hạo Vân, bọn họ cảm thấy yên tâm.

Lúc gần đi, Trương Bưu còn để lại hơn mười nhân viên mật vụ, phối hợp với sự an bài của Phương Hạo Vân.

"Không nên tin tưởng ánh mắt, hãy dùng tâm để thăm dò...!"

Ngay khi hai người chuẩn bị ra khỏi cửa, Phương Hạo Vân dặn dò một tiếng. Đối với những giáo phái chủ nghĩa khủng bố cực đoan này, tuyệt đối không thể dùng phương pháp giống như sử dụng với bọn đạo tặc bình thường được. Ở trong tổ chức của bọn chúng cái dạng người nào cũng có, thậm chí là đứa trẻ ba tuổi cũng có thể là phần tử khủng bố.

" Yên tâm đi, chúng tôi biết nên làm thế nào...!" Trương Bưu cùng Đại Phi ném một ánh mắt tự tin cho Phương Hạo Vân, sau đó liền rời đi.

Vương Hà nắm chặt tay Đinh Tuyết Nhu, an ủi: "Tuyết Nhu, không cần lo lắng nữa, không có việc gì đâu, bây giờ chúng ta đã an toàn..."

Đinh Tuyết Nhu nở nụ cười xinh xắn: "Chị Hà, người ta đâu có lo lắng, người lo lắng là chị đó, chị xem tay chị kìa, lúc nào cũng run rẩy..."

Vương Hà cúi đầu nhìn xuống, không phải thế chứ, tay của mình tuy rằng đã cầm lấy tay của Đinh Tuyết Nhu, nhưng mà vẫn run rẩy không ngừng.

Sắc mặt hơi hơi đỏ lên, Vương Hà ngượng ngùng cười, nói: "Chị đây không phải là lo lắng cho em sao?"

Phương Hạo Vân không để ý tới cuộc nói chuyện của hai cô gái, mà cẩn thận quan sát tình hình, lấy tâm để cảm ứng những động tĩnh xung quanh, nhạy bén nắm bắt khí tức của sự nguy hiểm.

Hắn vẫn luôn cảm thấy rằng sự tình không hề đơn giản như vậy, Thái Dương giáo hắn cũng không có xa lạ, đó là một đội chủ nghĩa khủng bố cực đoan có chỉ số thông minh cực cao.

Hai năm trước, hắn từng tiếp nhận một nhiệm vụ của Thiên Đạo, có liên quan tới Thái Dương giáo. Thông qua lần giao thủ đó, hắn cũng có được một chút hiểu biết đối với thực lực tổng thể của Thái Dương giáo. Bọn chúng chính là một lũ điên, nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, sự tình hôm nay, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy là xong chuyện.

" Thủ trưởng... Vương chủ nhiệm của phòng điều hành sân bay muốn gặp anh..."

Nhân viên mật vụ phụ trách cảnh giới ở cửa đeo súng đi tới, cúi chào hội báo.

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, lập tức trầm giọng hỏi: "Anh đã kiểm tra thân phận của ông ta chưa?"

"Đã liên hệ với tổ chỉ huy, thân phận của Vương chủ nhiệm đã được xác định...!" Nhân viên mật vụ nghiêm túc trả lời.

"Đưa ông ấy vào... Nhớ kĩ, chỉ cho phép một mình ông ta vào, còn những nhân viên không có quan hệ thì không cho phép vào... nếu có người cứng rắn đòi vào, cứ việc nổ súng." Phương Hạo Vân nghiêm túc dặn dò một câu.

Rất nhanh, Vương chủ nhiệm của phòng điều hành sân bay đã theo nhân viên mật vụ đi tới, dáng người không cao, đầu hơi hói, mặc một bộ đồ tây mới tinh, có vẻ rất lanh lợi.

"Chào anh, anh là người phụ trách ở nơi này?"

Vương chủ nhiệm cẩn thận hỏi: "Ngoài cửa có một vài nhân viên bị thương và một người phụ nữ mang thai sắp sanh, anh xem xem có thể cho bọn họ vào đây hay không... Thế cục ở bên ngoài còn chưa được khống chế hoàn toàn, không thể tiến hành phương pháp trị liệu hữu hiệu cho bọn họ được."

" Không được...!" Phương Hạo Vân quả quyết từ chối.

"Thế này..."

Vương chủ nhiệm hơi sửng sốt, ông ta dường như không thể ngờ rằng thỉnh cầu của mình lại bị từ chối. Phòng chờ rộng lớn như vậy, đủ để chứa tới mấy trăm người, cho một vài bệnh nhân cùng với nhân viên y tế vào, yêu cầu này vốn chẳng có gì là quá đáng.

" Vương chủ nhiệm, những gì ông nói là tình hình thực tế?"

Trong lúc Phương Hạo Vân nói chuyện với Vương chủ nhiệm, Đinh Tuyết Nhu cùng Vương Hà đều nghe được. Các cô cảm thấy rằng nếu thỉnh cầu của Vương chủ nhiệm là thật, thì Phương Hạo Vân hẳn là nên cho phép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play