"Hạo Vân, có lẽ chúng ta đã làm lớn tiếng quá, gây ồn cho Mai Nhi?" Trương Mỹ Kỳ đỏ mặt nói một câu.

"Chị Mỹ Kỳ, vậy sau này chúng ta phải..."

Phương Hạo Vân đã vã mồ hôi. định nói gì đó, lại không ngờ có tiếng chuông điện thoại vọng ra từ phòng ngủ.

Cầm lấy chiếc điện thoại, Phương Hạo Vân chăm chú nhìn, là số điện thoại cũ của Kỳ. Sau khi nghe giọng vui vẻ của Kỳ liền vang lên:

"Hạo Vân, chút nữa anh đến nhà em một chuyến nhé..."

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Dường như Phương Hạo Vân không chú ý đến giọng điệu của Kỳ, còn ngây ngô hỏi một câu.

"Anh qua đây thì biết, dù gì thì cũng là tin tốt..." nói xong. Bạch Lãng Kỳ bèn cúp máy.

"Hạo Vân, Kỳ bảo em qua thì em cứ qua đi, nói không chừng là chuyện tốt đó?"

Trương Mỹ Kỳ đi vào phòng ngủ của Phương Hạo Vân, lấy bộ quần áo từ trong tủ áo của hắn ra, cứ như một người vợ hiền thục vậy, hầu hạ hắn mặc xong bộ quần áo.

Phương Hạo Vân thương tiếc mà hôn lên trán cô một cái. nói:

"Chị Mỹ Kỳ, chị thật tốt...!"

Được sự đánh giá của người đàn ông, đối với Trương Mỹ Kỳ mà nói, đó là vui không thể tả. Nếu không phải do cửa phòng ngủ vẫn để mở, cô nhất định sẽ đẩy người đàn ông ngã xuống giường dùng sự nhiệt tình của mình mà báo đáp hắn.(Đả tự: cứ tưởng là cưỡng râm hắn chứ)

Sau khi xong bữa sáng, Phương Hạo Vân gọi xe đến khu nhà của Kỳ.

Cũng giống như lần trước, hắn nhân lúc mọi người không chú ý, nhảy phắt một cái đã vào ngay được phòng ngủ của Kỳ. Lúc đó, Bạch Lăng Kỳ đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng, suýt tý đã bị dọa đến nỗi hét toáng lên.

"Kỳ, là anh đây, đừng la..."

Phương Hạo Vân vội vàng bịt miệng Kỳ lại, nói rõ thân phận của mình.

Bạch Lăng Kỳ nghe được giọng nói quen thuộc, mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy lần trước cô đã được chứng kiến cảnh Phương Hạo Vân nhảy qua cửa sổ rời khỏi. nhưng vẫn có chút kinh ngạc:

"Anh làm sao vào được đây?"

Phương Hạo Vân đang định trả lời, không ngờ bên ngoài vọng lại tiếng nói cùa Bạch Văn Son:

"Kỳ, con đang nói chuyện với ai trong phòng thế? Sao ba nghe trong phòng con còn có người nữa... có phải thằng khốn Phương Hạo Vân lại đến rồi không?"

"Kỳ, em đi mỡ cửa, anh tìm chỗ nấp đã..."

Nói xong là làm liền, Phương Hạo Vân nhanh chóng mờ cửa tủ áo ra luồn ngay vào trong.

"Đừng vô chỗ đó..."

Bạch Lãng Kỳ thấy Phương Hạo Vân trốn vào trong tủ áo, mặt liền đỏ lên, vội vàng ngăn lại, nhưng đã trễ mất rồi, người ta vào trong đó.

Chẳng biết làm sao, cô đành mặc kệ, đi mở cửa cho ba trước đã.

Trong tủ rất tối, nhưng Phương Hạo Vân vẫn phát hiện ra trên đầu mình treo rất nhiều nội y màu sắc sặc sỡ. Trong lòng hắn lại bắt đầu rầu rĩ, nếu tính luôn cả lần ờ phòng làm việc của chị Mỹ Kỳ thì, lần này đã là lần thứ hai hắn trốn trong tủ áo đầy áo lót rồi.

"Kỳ, sao trong phòng con không có ai? Lúc nãy con nói chuyện với ai đấy?"

Bạch Văn Sơn dò xét phòng của con gái, ngoại trừ cô ra, không còn ai khác. Nhưng lúc nãy rõ rang ông nghe hình như con gái đang nói chuyện với ai đó.

"Ba, ba có nghe lầm không, trong phòng con làm gì có người nào nữa. Ba đừng quên là, cửa nhà mình còn chưa mở nữa là, sớm vậy ai có thể tới được chứ?"

Bạch Lăng Kỳ nhìn đồng hồ, hối thúc nói:

"Ba à, ba mau đi chuẩn bị đi, nếu không thì ba sẽ trễ giờ làm mất..." "Mình không thể nào nghe lầm được..."

Bạch Văn Sơn lẩm bẩm một câu, rồi quay lưng đi khỏi. Trong lòng vẫn đang hồi tưởng lại chuyện nghe tiếng con gái lúc nãy.

Phương Hạo Vân trốn trong tủ quần áo, cũng không rảnh rỗi, dù sao cũng đã vào đây rồi, chi bằng cứ thản nhiên mà ứng phó. Hắn đang xem xét những chiếc quần lót nóng bỏng của Kỳ, không thấy thì không biết, thấy rồi mới biết Kỳ là một cô gái sống hai tính cách. Đừng thấy thường ngày cô nghiêm chỉnh trông như thánh nhân vậy, cứ xem mấy chiếc đồ lót này. Cái nào cũng rất hợp mốt, nào là loại dây, loại ren, loại tam giác. Thậm chí còn có loại sợi tình nữa, tóm lại, cái gì cần có đều có đủ cả...

Những chiếc đồ lót này đủ để nói rõ, trong lòng cô rất nóng bỏng.

Nhưng nói ngược lại, những ngày tháng sống ở khu Lam Tâm Hoa Viên, cô chưa từng mặc qua những chiếc áo lót như thế, ngày nào cũng mặc loại vải hình tam giác.

"Cô bé này, còn giả vờ với mình..."

Phương Hạo Vân thầm cười. Lần này xem như đã phát hiện được bí mật của cô rồi. Xem sau này làm sao dùng những lời chính nghĩa để bắt hắn nghiêm chỉnh đây. Khó khăn lắm mới đợi đến lúc Bạch Văn Sơn ra khỏi nhà đi làm. Kỳ vội vàng mờ tủ áo ra, đỏ cả mặt, mời Phương Hạo Vân bước ra.

Nhưng lại vào lúc này. bên ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân của Liễu Hồng Hà. Bạch Lăng Kỳ chi đành đóng tủ áo lại, giả vờ như không có chuyện gì.

"Được rồi, kêu thằng nhóc đó ra đi, còn giả vờ ai với mẹ nữa..."

Vừa nãy Kỳ có chút nóng lòng, tủ áo không có đóng kỹ. Liễu Hồng Hà vừa vào phòng đã phát hiện ra ngay chỗ sơ hờ.

Bạch Lãng Kỳ nghe thấy thế, vân cô chống chế. vội vàng nói:

"Mẹ, mẹ nói ai vậy. Gì mà tên khốn chứ, phòng con đâu có ai khác đâu..."

Liễu Hồng Hà cười hi hi, bước vòng qua con gái, đã bước đến bên tủ áo, tự tay mở cửa tủ áo ra, khiến hành tung của Phương Hạo Vân đã thật sự bị lộ ra.

Nhưng khi bà thấy con rể tương lai đang lẫn trong đám áo lót màu sắc sặc sờ, mặt bất giác đỏ ửng lên. Thường ngày, bà rất ít khi mở tủ áo của con, đây cũng là lần đầu tiên bà phát hiện ra con gái mình đã mua nhiều đồ lót gợi cảm đến vậy.

Sau một chút kinh ngạc, Liễu Hồng Hà bèn lấy ra vẻ oai nghiêm của bậc trưởng bối. Vẻ mặt trấn tĩnh, giọng điệu nghiêm túc:

"Còn không ra đây, đợi đến qua mùa đông à...!"

"Hi hi...!"

Nghe tiếng nói lạnh lùng của mẹ, Bạch Lăng Kỳ đột nhiên nhịn không được cười lên. Cái cười này khiến bà đã bớt ngại nhiều. Vội vàng qua lôi Phương Hạo Vân ra khỏi tủ áo.

"Chào cô...!"

Phương Hạo Vân mặt dày chào Liễu Hồng Hà một tiếng. Liễu Hồng Hà hừ một tiếng lạnh lùng, nói:

"Thằng ranh này còn có gan đến nhà này sao. Cậu nói thử xem, cậu đã ức hiếp con Kỳ nhà tôi như thế nào..."

Phương Hạo Vân vội vàng cười xòa nói:

"Cô ơi, cô hiểu lầm rồi, con thương Kỳ còn không hết, sao lại có thể ức hiếp em ấy chứ?"

"Thật không?"

Liễu Hồng Hà đột nhiên lấy một cây chổi ở bên cửa phòng ra, đánh một cái mạnh vào người Phương Hạo Vân:

"Chuyện đã vậy rồi. mà cậu đến chết cũng không thừa nhận, cậu nói xem. Vậy Trương Mỹ Kỳ đó làm sao? Tại sao cậu và cô ta còn có mối quan hệ ở chung nữa..."

Phương Hạo Vân không hề né tránh, mà nhìn sang Bạch Lăng Kỳ.

Bạch Lăng Kỳ vội vàng xông qua, đứng chen giữa mẹ và Phương Hạo Vân, sốt ruột nói:

"Mẹ, không phải mẹ đã hứa với con rồi sao? Sao lại còn vậy..." Nói xong, nước mắt đã rơi tí tách xuống.

Sở dĩ Bạch Lăng Kỳ vui mừng gọi điện cho Phương Hạo Vân, chủ yếu là vì trước đó cô đã đem chuyện của họ kể hết cho mẹ Liễu Hồng Hà nghe.

Sau đó qua nhiều lần giải thích và khuyên giải, cuối cùng Liễu Hồng Hà cũng đồng ý với lời thỉnh cầu của con gái, tha thứ lỗi lầm của Phương Hạo Vân. Đều là đàn bà, nên đối với cảnh ngộ của Trương Mỹ Kỳ, bà cũng rất thông cảm. Hơn nữa con gái đã nói rõ, Trương Mỹ Kỳ sẽ không gianh danh phận với cô. Có cái tiền đề lớn này, Liễu Hồng Hà cũng đành đồng ý.

Nhưng Bạch Lăng Kỳ thật không ngờ mẹ lại nói không giữ lời còn ra đánh Phương Hạo Vân mạnh tay nữa.

Liễu Hồng Hà thấy con gái bất chấp tất cả để bảo vệ cho Phương Hạo Vân, cây chổi trên tay cũng không đánh tiếp nữa.

“Kỳ, sao con lại không biết phân biệt tốt xấu, chẳng phải mẹ đang ra mặt dùm con sao…?”

“Mẹ. Mẹ đã hứa với con sẽ tha thứ cho Phương Hạo Vân, mẹ… chẳng lẽ mẹ muốn nuốt lời? Hay là mẹ vốn dĩ chỉ gạt con?”

Bạch Lăng Kỳ cãi lý.

Phương Hạo Vân không muốn thấy mẹ con họ trở mặt nhau, vội vàng đừng giữa hai người. Nói với Liễu Hồng Hà:

“Cô ơi, xin lỗi, chuyện này là lỗi của con, cô đừng trách Kỳ, có chuyện gì cô cứ tính sổ với con này…”

“Hứ…!”

Liễu Hồng Hà lạnh lùng một tiếng, nói:

“Tôi không làm nổi cô của cậu… thủ đoạn của cậu cũng cao minh lắm, cũng chẳng biết đã dùng cách gì, khiến con Kỳ nhà chúng tôi hết lòng vì cậu. Nói thật với cậu, chuyện của các cô các cậu tôi đã biết hết rồi. Tôi cũng đã hứa với Kỳ sẽ tha thứ cho cậu. Nhưng bây giờ tôi muốn hỏi cậu vài vấn đề…cậu phải trả lời tôi một cách thành thật.”

Nghe Liễu Hồng Hà nói vậy, Phương Hạo Vân đột nhiên thấy, vội vàng nói:

“Cô ơi, có chuyện gì cô cứ nói? Cô hỏi gì, con sẽ trả lời câu đó…”

“Cậu có biết tình yêu là ích kỷ không, là không thể chia sẻ, cậu vừa yêu đương với con Kỳ nhà tôi. Vừa sống chung với Trương Mỹ Kỳ. Cậu đã từng nghĩ qua chưa, cậu làm thế, đối với họ đều không công bằng.”

Liễu Hồng Hà bất bình nói:

“Cậu là một thằng đàn ông ích kỷ…”

Phương Hạo Vân buồn bã thở dài một tiếng, không biết nên nói gì.

Theo lý lẽ mà nói, câu chất vấn của Liễu Hồng Hà không sai.

Nhưng, hắn cũng có cái khó của hắn.

“Cậu không còn gì để nói nữa, đúng không?”

Liễu Hồng Hà cười lạnh lùng một tiếng, ngồi ngay xuống mép giường. Tiếp tục hỏi:

“Cậu đã từng nghĩ qua. Cứ cho là Trương Mỹ Kỳ không cần danh phận. Nhưng dù sao thì các người vẫn ở cùng nhau. Chuyện này nếu đồn ra ngoài, cậu bảo hai thân già nhà họ Bạch này làm sao có mặt mũi mà gặp người đời chứ…”

Phương Hạo Vân vẫn không nói câu nào.

Thật ra, đối diện với câu chất vấn của Liễu Hồng Hà, quả thật hắn không biết phải nên trả lời như thế nào. Hắn có cái khó của hắn, nhưng xã hội cũng có những quy tắc chuẩn mực của nó. Cùng một lúc vừa có vợ vừa có tình nhân, chuyện như thế, từ góc độ đạo đức mà nhìn, đúng là mất đạo đức, phẩm hạnh suy đồi.

“Cậu vẫn không có gì giải thích đúng không?”

Liễu Hồng Hà tiếp tục chất vấn:

“Sau này, đợi khi con cậu đã ra đời, cậu lại làm cách nào để đối diện với nó?”

Phương Hạo Vân người vã đầy mồ hôi, bát tự còn chưa đi so, bà mẹ vợ tương lai này lại nghĩ quá xa, đến cả đời sau cũng đã nghĩ đến.

Bạch Lăng Kỳ nũng nịu, nói:

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con cái gì chứ?”

“Nói gì là nói gì, sau này tụi con kết hôn, không phải sẽ sanh con đẻ cái sao?”

Liễu Hồng Hà tức giận nói với con gái:

“Từ bây giờ trở đi lúc mẹ nói chuyện, con không được xen vào.”

Phương Hạo Vân lại thầm cười, bà mẹ vợ này đúng là khẩu xà, tâm phật, đừng thấy bà cứ hỏi hết câu này đến câu khác, nhưng trong lòng cũng đã đồng ý rồi, nếu không thì đâu nghĩ đến chuyện con cái chứ.

Sau khi được cái tin này, trong lòng Phương Hạo Vân cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Hắn đang nghĩ, mẹ vợ không phải nói không giữ lời, sở dĩ bà cứ gây khó cho hắn, chẳng qua chỉ muốn hả giận thôi. Dù sao chuyện này cũng rất bất công với con gái. Vẫn là câu đó, tội nghiệp cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Hạo Vân có thể hiểu được.

Ngừng một lúc khá lâu, Phương Hạo Vân kiềm không được thở dài:

“Cô ơi, thật ra con cũng không muốn vậy, con cũng biết làm vậy không công bằng với họ. Nhưng có một số chuyện con cũng không khống chế nổi. Cụ thể như thế nào Kỳ cũng đã nói với cô rồi, cô thử nghĩ xem, nếu cô là con, cô sẽ làm thế nào?”

Liễu Hồng Hà liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, tức tối nói:

“Nếu tôi là cậu… tôi sẽ đập đầu vào đậu hủ cho chết, lấy cái chết để tạ tội…!”

Thật ra Liễu Hồng Hà cũng chỉ nói những lời tức giận, nhưng Phương Hạo Vân lại nghiêm túc đáp một câu:

“Cô ơi, bây giờ con vẫn chưa thể chết được. Sau này, con sẽ chuộc tội vì chuyện này.”

Nghe người đàn ông mình yêu nói thế, Bạch Lăng Kỳ liền nôn nóng, vội vàng bịt miệng hắn lại, nói:

“Hạo Vân anh lại nói bậy gì đấy? Nếu anh có bất trắc gì, em cũng không muốn sống nữa…”

Liễu Hồng Hà thấy vẻ mặt nghiêm túc của con gái, khẽ rung động, bất đắc dĩ đành thở dài, nói:

“Kỳ, con thật là, mẹ buồn quá đi mất…”

Bạch Lăng Kỳ vội ngồi xuống bên cạnh mẹ, đôi tay ôm lấy vai bà, ngoan ngoãn nói:

“Mẹ, mẹ yên tâm, Hạo Vân sẽ mang lại hạnh phúc cho con mà, điểm này, con chưa bao giờ nghi ngờ cà.”

Liễu Hồng Hà đau lòng nhìn con gái, thở dài, nói như tự nhủ với mình:

“Đúng là tạo nghiệp, sao con lại chết mẹ chết mệt thằng nhóc này chứ…thôi, mẹ không nói nữa. Kỳ, mẹ hỏi thật con một câu, có thật con sẽ không hối hận không? Con thật có thể chấp nhận chuyện Hạo Vân có người tình chứ?”

Phương Hạo Vân gật gật đầu, dùng giọng điệu chắc nịch nói:

“Cô, cô cứ yên tâm, con sẽ mạng lại hạnh phúc cho Kỳ…nếu sau này con ức hiếp Kỳ, cô cứ nhằm vào con mà hỏi tội là được.”

Ngừng một lúc, Phương Hạo Vân thành khẩn nói:

“Cô, nếu cô vẫn không yên tâm, đợi thêm một thời gian nữa, con và Kỳ sẽ định chuyện hôn sự?”

Lúc trước Phương Hạo Vân rất phản đối chuyên đính hôn trong lúc còn học đại học, nhưng lúc này đã khác, hắn không còn sự lựa chọn nữa. Cho nhà họ Bạch một liều thuốc định tâm là nhiệm vụ trước mắt.

Liễu Hồng Hà chẳng biết làm sao đành gật đầu:

“Cũng tốt, qua thêm một thời gian nữa, tôi sẽ thương lượng với ba mẹ cậu, chi bằng cứ cho cô cậu đính hôn trước…như vậy tôi cũng thấy yên lòng hơn…”

“Mẹ, còn về phía ba…hay mẹ thử giải thích với ông xem? Con gái rất mong được ba thông cảm và ủng hộ.”

Bạch Lăng Kỳ nhân cơ hội nói thêm, đề ra thêm một yêu cầu cao hơn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play