Phương Hạo Vân trố mắt ngạc nhiên, sau đó từ tốn nói: "Tớ là người ở đây."
"Ở tại thành phố Hoa Hải à, thế thì hay quá, hai huynh đệ chúng tớ đều đến từ Tây Bắc, không quen thuộc với thành phố xa lạ này chút nào, tìm dịp
nào đó cậu phải làm hướng dẫn viên du dịch dẫn bọn tớ đi đâu đó tham
quan nhé…"
Tên sinh viên đầu đinh tỏ ra thân thiết, tính cả lần
gặp nhau trên lớp vừa nãy, hắn mới là lần thứ hai gặp Phương Hạo Vân,
nhưng lại giống như bạn bè quen nhau lâu năm, bước tới vỗ vỗ vào vai
người ta, tiện tay kéo Phương Hạo Vân đến ngồi xuống kế hắn ta, sau đó
tự giới thiệu: "Tớ tên là Trương Binh, nhà ở vùng núi Tây Bắc, con người tớ trung thực, xem trọng tình bạn, nể trọng nghĩa khí. Bắt đầu từ hôm
nay, cậu và tớ đã là huynh đệ của nhau, sau này có việc gì cứ nói với
tớ, tớ bảo đảm ra mặt chống đỡ giúp cậu."
Phương Hạo Vân gật gù,
cái gã Trương Binh này đúng là ra dáng con người vùng núi Tây Bắc. Không tệ chút nào, gặp được bạn cùng phòng như thế tốt thật!
"Phương
Hạo Vân, chào cậu, tớ tên là Đường Dần, cũng xuất thân từ vùng đất Tây
Bắc, nhà ở Tây An, sau này ba chúng ta là bạn cùng phòng với nhau rồi,
có việc gì cũng nên giúp đỡ lẫn nhau."
Tên sinh viên để tóc dài
bây giờ mới lên tiếng, gương mặt hắn thanh tú hơn so với Trương Binh,
chiều cao và cơ bắp đều hơn Phương Hạo Vân, hắn mỉm cười nhìn có vẻ gian xảo, không cho người ta cảm giác đôn hậu như Trương Binh, nhưng Phương
Hạo Vân nhận ra hắn không phải người xấu, chỉ là có chút tính khí ngông
cuồng kiêu ngạo của tuổi trẻ mà thôi.
"Phương Hạo Vân, cậu nghe
tớ nói nhé, têu tiểu tử Đường Dần không hay ho gì đâu, chẳng qua là có
chút tài vặt vẽ truyện tranh ấy mà, suốt ngày cứ tưởng mình là tài tử
phong lưu Đường Bá Hổ, vẽ ra vài bức tranh nhảm nhí đi dụ dỗ các em gái
ngây thơ… Tớ khinh bỉ hắn từ tận đáy lòng…"
Trương Binh hứ một
tiếng nói: "Xem tớ này, không hổ thẹn là người chân chất bước ra từ miền núi, tớ ấy hả? Đến tuổi này rồi ngay cả bàn tay con gái còn chưa nắm
qua nữa."
"Xí!" Đường Dần bật cười khanh khách: "Thế không phải là cậu kém cỏi đó ư?"
"Tức quá, cái tên Đường Dần đáng chết này, bắt đầu từ hôm nay cậu phải dạy
tớ vẽ tranh mới được, tớ không tin mình không nắm được tay của cô bé
nào…" Trương Binh tức tối kêu lên, hắn đã cầm giấy vẽ đặt trên đầu
giường lên.
Phương Hạo Vân ngớ người ra, thì ra tên Trương Binh
này ra vẻ chính nghĩa phê phán người ta, chỉ vì hắn ganh tị với diễm
phúc của Đường Dần.
"Phải rồi, một phòng chẳng phải có 4 người ở
sao? Còn một người đâu?" Phương Hạo Vân liếc nhìn xung quanh, phát hiện
còn một chiếc giường bỏ trống trong phòng.
Trương Binh vội trả
lời: "Tớ đã đi hỏi giáo viên hướng dẫn rồi, người bạn kia không biết vì
lí do gì không đến ghi danh nhập học, phía hội đồng tuyển sinh của nhà
trường cũng đã liên lạc mấy lần rồi, không thấy hắn trả lời. Xem ra sau
này phòng 314 chỉ có 3 huynh đệ tốt chúng ta thôi. Hạo Vân, Đường Dần,
chúng ta phải đoàn kết nhau đấy nhé."
"Huynh đệ đồng tâm!" Trương Binh bỗng gào to như trâu rống.
Phương Hạo Vân cảm thấy hai người bạn này đều đáng để kết giao, nếu quan sát
thêm một thời gian thấy không vấn đề gì thì có thể suy nghĩ việc phát
triển quan hệ bạn bè với họ.
……
Hôm nay mới là buổi đầu
làm quen, ngày mai mới chính thức có tiết học, buổi chiều lớp của Phương Hạo Vân không còn hoạt động nào khác, hắn quyết định nhân cơ hội này đi dạo khu vực xung quanh trường coi sao, xem có tìm được căn nhà nào
thích hợp để thuê không, nếu như thuận lợi chắc đến tối là xong xuôi mọi thứ, sau này khỏi phải bận tâm nữa.
Lấy ra mấy mẫu quảng cáo cho thuê nhà xé xuống bữa kia, Phương Hạo Vân xem kĩ lại một lần nữa, chọn
được một căn, nhà này có 2 phòng, được giới thiệu là mới sửa sang lại,
địa chỉ ghi trên quảng cáo cách trường học khá gần, giao thông thuận
tiện, hoàn cảnh sống cũng rất tốt.
Số điện thoại của người liên
hệ ghi là cô Tạ, Phương Hạo Vân gọi vào số máy liên lạc xác định rõ thời gian, quyết định lát nữa tới coi nhà. Gác điện thoại xuống, Phương Hạo
Vân cảm thấy giọng nói đầu dây bên kia hình như quen quen, nhưng rốt
cuộc đã nghe qua ở đâu thì trong một lúc lại không nhớ ra được.
Phương Hạo Vân không biết ở bên kia cô Tạ sau khi gác máy cũng có cảm giác y
như hắn, giọng nói này rất quen nhưng cô không nghĩ ra là ai.
……
Mười phút sau, Phương Hạo Vân tìm đến nhà trọ Kim Hoa nằm ở phía Đông trường đại học Hoa Hải. Căn nhà mà cô Tạ muốn cho thuê là căn hộ số 302 ngay
dãy nhà 1.
Sau khi Phương Hạo Vân đăng kí họ tên và số CMND tại
cổng bảo vệ xong, ngồi thang máy lên lầu 3, bấm chuông cửa căn hộ 302.
Rất nhanh, cánh cửa bật mở, người mở cửa là một cô gái, một cô gái cao
ráo mặc bộ đầm ngủ dài màu đỏ, trên mặt cô ta đang đắp mặt nạ mỹ phẩm,
chỉ chừa lại 2 con mắt, đầu tóc bù xù như con ma nữ.
Phương Hạo Vân nhìn vào ánh mắt của cô gái này cảm thấy rất quen thuộc…
Chính vào lúc hắn đang ngơ ngác lục lọi trong kí ức đã gặp cô ta ở đâu, cô
gái đã nắm lấy tay hắn, tươi cười reo lên: "Phương Hạo Vân, sao lại là
em, em đến thăm chị phải không? Nhưng làm sao em biết được chỗ ở của chị vậy?"
"Tạ Mai Nhi?" Phương Hạo Vân cuối cùng đã nhận ra cô gái này là ai.
"Ờ, là chị đây!"
Cô gái vì muốn để Phương Hạo Vân nhìn rõ, vội tháo mặt nạ đang đắp trên
mặt xuống, mỉm cười hỏi: "Chị vừa xin nghỉ phép bệnh một ngày, em đã đến thăm chị ngay, có lòng quá, phải rồi, có mang quà không?" Tạ Mai Nhi
vừa nói vừa cúi xuống nhìn Phương Hạo Vân có xách theo thứ gì không.
Phương Hạo Vân bối rối khó xử, hắn lí nhí nói: "Xin lỗi, em không biết… em
không có mang quà gì hết…" Phương Hạo Vân cảm thấy kì lạ, tại sao đi
thuê nhà mà phải mang theo quà, thế là sao?
"Hô hô!"
Tạ
Mai Nhi hình như nhận ra vẻ lúng túng của Phương Hạo Vân, vội tươi cười
kéo tay hắn vào nhà, nói: "Không cần khách sáo, em đến thăm chị là chị
đã vui lắm rồi. Chị cũng không sao, chỉ là cảm thấy không khỏe lắm. Thật ra tháng nào chị cũng sẽ bị… Hô hô, chị đâu thể nói với em những chuyện này, dù sao em cũng không hiểu đâu."
Ai không hiểu nào? Phương
Hạo Vân thầm cười nhạo, chương trình trên ti vi đều nói hết cả rồi, phụ
nữ mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày bức rức…
Tạ Mai Nhi cảm thấy bất
ngờ, mình chỉ xin nghỉ phép một ngày mà đã có đồng nghiệp đến thăm, tuy
chỉ là cậu nhóc hay đỏ mặt này, nhưng như vậy cũng hay.
Phương
Hạo Vân chợt nghi ngờ, chẳng lẽ mình kiếm nhầm chỗ? Mình đến thuê nhà cơ mà, sao tự nhiên lại biến thành đi thăm bệnh rồi, còn bị người ta hiểu
lầm mình đi thăm bệnh không mang theo quà nữa chứ.
"Hạo Vân, qua
đây ngồi đi, chị vào rót nước cho em, chị đang buồn chán ở nhà đây, có
em đến thăm chị cảm thấy rất vui, đợi chút nữa chúng ta nói chuyện
tiếp." Tạ Mai Nhi tuy hơi thất vọng khi Phương Hạo Vân không mang theo
quà thăm bệnh, nhưng vẫn tận tình đón tiếp hắn.
Phương Hạo Vân
còn nhiều việc phải lo trong hôm nay, hắn không muốn nán lại quá lâu ở
chỗ Tạ Mai Nhi, hắn đón lấy ly nước, lập tức hỏi: "Chị Mai, chỗ chị là
căn hộ số 302 dãy nhà 1 chung cư Kim Hoa đúng không?"
Tạ Mai Nhi trố mắt nhìn Phương Hạo Vân, gật đầu đáp: "Đúng rồi, chính là nhà chị, em đã tìm đến đây rồi còn gì."
Chính xác, chính là chỗ này. Phương Hạo Vân xác định xong, cười giả lả nói:
"Chị Mai, vừa nãy có phải có người gọi điện cho chị hỏi chuyện thuê
phòng không?"
"Đúng, ơ… Sao em lại biết?" Chưa nói hết câu, Tạ
Mai Nhi cũng đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, liền hấp tấp hỏi: "Hạo Vân, em không phải là vị Phương tiên sinh vừa gọi điện hỏi chuyện thuê phòng đó chứ?"
Phương Hạo Vân sụ mặt gật đầu, lí nhí nói: "Chị Mai,
thật ra em đến đây để thuê phòng, chỉ là không ngờ chủ nhà là chị, vừa
nãy trong điện thoại em đã thấy lạ lạ, sao mà giọng nói nghe quen thuộc
đến thế."
"Hô hô!"
Tạ Mai Nhi nhìn vẻ mặt ngây ngô của
Phương Hạo Vân, bật cười: "Ờ, đúng đó, khi nãy nghe điện thoại chị cũng
nghi ngờ rồi, cảm thấy vị khách thuê này có giọng nói quen quen…"
"À phải, Hạo Vân, có thật là em đến thuê phòng? Em là thái tử cơ mà, loại
con nhà giàu ấy, chị thấy em phải ở biệt thự sang trọng mới xứng, chung
cư Kim Hoa này chỉ thích hợp cho nhân viên văn phòng và sinh viên nghèo ở thôi." Tạ Mai Nhi thăm dò hỏi.
Phương Hạo Vân ra vẻ thật thà trả lời: "Chị Mai, chị hiểu lầm rồi, em đâu phải là con quan giàu có, gia
đình em chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, không có nhiều tiền đâu."
Thấy
sắc mặt Phương Hạo Vân nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, Tạ Mai
Nhi thở dài ngao ngán, người đàn ông tuyệt vời trong tim cô khó kiếm
thật đấy, tại sao mình không gặp được một người đàn ông tốt vừa đẹp trai vừa giàu có nhỉ?
"Phải rồi chị Mai à, nếu là hiểu lầm thì em
không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, không giấu gì chị, em còn phải đi tìm phòng thuê để ở." Tất nhiên, đây là căn hộ của Tạ Mai Nhi, cô ta ở
trong này, Phương Hạo Vân cảm thấy thuê phòng này hình như không phù hợp lắm.
"Cái gì mà hiểu lầm?" Tạ Mai Nhi gọi Phương Hạo Vân lại,
nói: "Em muốn thuê phòng đúng không? Chị đang có phòng trống cho thuê
nè, chị với em là chỗ quen biết với nhau, chị sẽ tính tiền thuê rẻ cho
em."
Phương Hạo Vân ngập ngừng một lát, đưa mắt nhìn xung quanh
căn hộ, cảm thấy cách bài trí và xây dựng khá tốt, vội hỏi: "Chị Mai,
chị định dọn đi nơi khác à? Căn hộ này tốt đấy, em rất vừa ý. À đúng
rồi, chị định dọn đi nơi nào ở vậy?"
Tạ Mai Nhi liếc xéo Phương
Hạo Vân một cái, bật cười buông một câu: "Ai nói với em là chị dọn đi
nơi khác, căn hộ này có hai căn phòng mà, chị ở một phòng, còn phòng kia cho em thuê."
"Chị muốn ở chung à?"
Phương Hạo Vân cứng
đờ ra, hắn không quen ở chung với phụ nữ. Hắn thuê phòng chẳng qua là
muốn có không gian yên tĩnh riêng, không muốn bị người khác quấy rầy.
Chuyện thuê phòng ở chung này, tuyệt đối không thể chấp nhận.
"Sao vậy? Em không bằng lòng ở chung với chị à?" Tạ Mai Nhi vốn nghĩ Phương
Hạo Vân sẽ rất vui lòng khi cùng mình thuê chung một nhà, ai ngờ hắn lại tỏ thái độ không vui.
Tất nhiên là không bằng lòng ở chung với
chị rồi. Phương Hạo Vân cảm thấy tốt xấu gì Tạ Mai Nhi cũng là con gái,
mình nói thẳng ra câu từ chối này có phần xúc phạm lòng tự ái của người
ta, nghĩ ngợi một hồi, bèn uyển chuyển lựa lời giải thích: "Cái này… Chị Mai, thật ra em chỉ đến xem trước thôi, không phải là thuê nhà vào ở
liền đâu. Chị cũng biết mà, em là tân sinh viên của trường đại học Hoa
Hải, theo như quy định hiện hành của bộ giáo dục, sinh viên đại học của
trường không được tự ý ra ngoài thuê nhà ở riêng."
Tạ Mai Nhi
trừng mắt nhìn hắn, sao lại không nhìn thấu tâm tư của cậu em này được,
cô không cho nó lấp liếm qua chuyện, gầm gừ: "Thôi được rồi, chị Mai của em cũng vừa tốt nghiệp đại học Hoa Hải nè, chuyện trong trường chị hiểu rõ hơn em. Cái quy định nhảm nhí của bộ giáo dục, em thử hỏi bất kì ai
coi có ai điên mà đi tuân thủ, sinh viên năm 1 đến năm 4 có bao nhiêu
người chịu được khuôn phép không ra ngoài tự thuê nhà để ở nào?"Nhưng tên tiểu tử này hình như hành động hơi sớm, vừa ghi danh nhập học đã đi thuê nhà sống riêng rồi. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
"Chị hiểu rồi, chị hiểu mà!" Tạ Mai Nhi đột nhiên mở to đôi mắt hết cỡ nhìn
trưng trưng vào Phương Hạo Vân ra vẻ bí hiểm, làm cho Phương Hạo Vân nổi cơn ớn lạnh.
"Chị hiểu ra chuyện gì?" Phương Hạo Vân rụt rè cất tiếng hỏi.
Tạ Mai Nhi liếc xéo hắn, nói: "Hạo Vân, em muốn sống chung với cô bạn gái ở ngoài đúng không? Sợ dọn đến chỗ chị không tiện chứ gì?"
Ôi, oan uổng quá! Người ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh không bị làm phiền
thôi mà, tại sao cứ nhắc tới thuê nhà, tất cả mọi người đều nghĩ sai
lệch hết cả. Đúng là lòng người éo le, xã hội suy đồi.
"Chị Mai,
chị hiểu lầm rồi, em chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh tập trung cho việc
học, sau này còn thi tiếp lên học nghiên cứu sinh nữa." Phương Hạo Vân
bịa đại ra một lí do để giải thích.
"Thật không? Đúng như vậy à?" Tạ Mai Nhi mỉm cười nói: "Không nhận ra nha, ở công ty em không có hứng làm việc, trong việc học em lại mang chí lớn như vậy. Hạo Vân, nếu em
vì mục đích học tập nên thuê nhà ngoài trường thì nên dọn đến ở chỗ chị, chị Mai dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của trường
đại học Hoa Hải, sau này có cơ hội chị còn có thể chỉ bảo bài vở cho em. Em yên tâm, chị không lấy tiền phụ đạo của em đâu."
"Hạo Vân, em đừng do dự nữa, chỗ chị Mai đây tuyệt đối yên tĩnh, ngày thường ngoài
chị ra một bóng ma cũng không có, chị ấy hả, ngay cả bạn trai cũng chưa
có…" Nói ra câu này, Tạ Mai Nhi đỏ ửng mặt, cô nói đúng sự thật, cô muốn chứng minh chỗ này tuyệt đối yên tĩnh, nhưng sau khi nói ra rồi lại cảm thấy hơi kì, câu này rất dễ khiến Phương Hạo Vân hiểu lầm.
Phương Hạo Vân nuốt mạnh nước bọt, câu nói sắp bật khỏi miệng được nuốt trôi
ngược vào bụng, chị Mai nhiệt tình như thế, hắn thấy khó từ chối, bằng
không mối quan hệ này tiêu tan, sau này gặp mặt nhau trong công ty, khó
xử lắm đây.
Suy nghĩ kĩ một hồi, thật ra căn hộ này của Tạ Mai
Nhi cũng không tệ, phòng ốc bài trí tốt, vị trí thuận tiện đi lại, còn
về yên tĩnh thì chắc đúng như những lời quảng cáo vừa nãy rồi, hơn nữa
hai người thuê chung thì tiền thuê hắn phải trả cũng ít hơn. Phương Hạo
Vân vào công ty làm việc lâu rồi, nhưng ngay cả một hợp đồng cũng chưa
làm được, dây dưa cho hết tháng thì chỉ nhận đủ 1500 tệ lương căn bản,
tất nhiên đó là do chế độ đãi ngộ của tập đoàn Thịnh Hâm tốt, đổi lại là công ty bình thường, cho dù trả mức lương thấp hơn, nhân viên cũng phải đảm bảo hoàn thành một khối lượng công việc tối thiểu mới được nhận.
Một điều chắc chắn là, từ khi tập đoàn Thịnh Hâm thực hiện chính sách tiền
lương ưu đãi này đến nay, ngoại trừ một mình Phương Hạo Vân ra, chưa có
ai cả tháng trời không làm được hợp đồng nào hết. Trong điều kiện bình
thường, chỉ cần chăm chỉ làm việc, cộng cả tiền thưởng, mỗi nhân viên
nghiệp vụ sẽ nhận được từ 5000 đến trên 10.000 tệ một tháng, mức thu
nhập quá hấp dẫn.
"Phải rồi, chị Mai này, trong mẫu quảng cáo
hình như chị không đề cập đến việc thuê chung nhà." Phương Hạo Vân chợt
nhớ ra điều gì, lên tiếng hỏi.
Tạ Mai Nhi cười hí hí: "Tất nhiên
là chị không ghi vào rồi, chị định xem mặt người đến thuê nhà trước, nếu gặp phải người đàn ông chị thấy ưa thì mới nói cho người ta biết là
thuê chung, ngược lại thì chị bảo với hắn giờ bổn tiểu thư bỏ ý định cho thuê phòng rồi. Em là đồng nghiệp của chị, hơn nữa giờ chị là sư tỉ của em, nên các vấn đề ưa hay không ưa không còn tồn tại nữa…" Tạ Mai Nhi
sợ Phương Hạo Vân hiểu lầm mình có ý đồ nên vội giải thích thêm câu
cuối.
"Ờ, thì ra là vậy." Phương Hạo Vân chán nản, mẫu quảng cáo
chết tiệt hại mình rồi, nếu biết trước là thuê chung, còn lâu hắn mới
gọi điện hỏi thuê.
"Thôi đừng hỏi nhiều lôi thôi nữa, chị dẫn em
đi xem qua phòng của em nhé, nếu được thì chị em ta làm thủ tục thuê nhà luôn, tối nay em vào ở ngay cũng được." Tạ Mai Nhi không thèm đợi
Phương Hạo Vân bày tỏ ý kiến, kéo tay hắn đi vào một căn phòng.
Căn phòng rộng khoảng hai mươi mấy mét vuông, làm phòng ngủ là thích hợp
rồi, khá sạch sẽ ngăn nắp, nhưng màu sắc hơi lòe loẹt, phòng này cho con gái ở thì tốt hơn.
Chính xác, đây đúng là phòng con gái từng ở, trên giường hãy còn vất vài chiếc áo nịt và quần lót mỏng tang kìa.
"Em đợi chút…"
Tạ Mai Nhi đột nhiên nhớ ra chuyện gì, khuôn mặt đỏ ửng cả lên, cô vội đẩy Phương Hạo Vân ra khỏi phòng, bối rối chạy nhanh vào thu dọn hết đống
nội y đang vất bừa bộn trên giường.
"Chị Mai, căn phòng này trước kia ai ở vậy?" Phương Hạo Vân quên giữ ý tứ lên tiếng hỏi.
Sắc mặt của Tạ Mai Nhi càng lúc càng đỏ chót, e ấp nói: "Là chị ở…"
Ngập ngừng một lúc, Tạ Mai Nhi tiếp tục giải thích: "Là thế này, thật ra căn hộ này trước đây do chị và chị Mỹ Kỳ thuê chung, gần đây chị Mỹ Kỳ và
chồng trước tái hôn, chị ấy mới dọn đi không lâu. Căn phòng bây giờ chị
đang ở là phòng của chị Mỹ Kỳ trước đây, còn căn phòng này là của chị
lúc trước… Hô hô, đẹp chứ cậu em, căn phòng này dạo trước chị bỏ ra cả
ngày để trang trí cho nó đấy… Coi như em lời to rồi."
Đúng như
mình nghĩ. Thật ra Phương Hạo Vân thấy Tạ Mai Nhi đỏ mặt khi hắn nhìn
thấy đống nội y khêu gợi kia là biết căn phòng này của cô ta rồi, nếu
không sao lại đỏ mặt đẩy hắn ra ngoài.
"Chị Mai, em là con trai
mà, ở căn phòng này…" Phương Hạo Vân thấy xuất hiện lí do để hắn từ chối thuê căn phòng, cách trang trí trong phòng rõ ràng là dành cho con gái
ở.
"Em… em thế là có ý gì?" Tạ Mai Nhi đanh mặt lại, trừng mắt
giận dữ nhìn Phương Hạo Vân, nói vẻ không vui: "Hạo Vân, có phải em chê
căn phòng này vì lúc trước chị đã từng ở… Nếu em coi thường chị Mai như
thế, chị cũng không còn gì để nói, thôi em đi về đi, chị tìm người khác
thuê chung vậy, nhỡ gặp một gã háo sắc hay người xấu nào đó, chị… chị cứ mặc kệ bị người ta ức hiếp…" Vừa nói, đôi mắt đen láy của Tạ Mai Nhi
nước mắt trực trào ra, bộ dạng trông rất tội nghiệp.
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày bối rối, hắn sợ nhất là nước mắt con gái.
Nhưng lạ một điều là bao năm qua, từ khi cô bé buộc tóc đuôi ngựa kia rời bỏ
hắn, hắn đã không còn gặp cảnh con gái khóc trước mặt hắn nữa.
Đắn đo hồi lâu, Phương Hạo Vân từ từ bước lại gần, nhỏ nhẹ nói: "Chị Mai, em sẽ thuê căn phòng này…"
Tạ Mai Nhi nghe xong lập tức đưa tay lau sạch nước mắt, nở nụ cười mãn
nguyện: "Thế mới phải chứ? Chị có lòng tốt mời em cùng thuê chung căn
hộ, nếu em từ chối chị, bảo chị nên nghĩ sao cho phải?"
Thật ra ngay từ giây phút đầu tiên Phương Hạo Vân bước vào nhà, Tạ Mai Nhi đã không có ý định để vuột mất con mồi.
Căn hộ của chung cư Kim Hoa có giá thuê không hề rẻ, như căn hộ đang ở này, mỗi tháng ít nhất cần tiêu tốn 3000 tệ, lúc trước tiền thuê do Tạ Mai
Nhi và Trương Mỹ Kỳ chia nhau ra trả, nay Trương Mỹ Kỳ tái hôn dọn đi,
chỉ còn lại một mình, tiền nhà quả thật đã trở thành gánh nặng với Tạ
Mai Nhi, hơn nữa cô cảm thấy ở một mình luôn có cảm giác bất an, nhất là vào ban đêm khi tắt đèn, cô sợ lắm. Tạ Mai Nhi vốn định tìm một sinh
viên ưa nhìn từ trường đại học Hoa Hải cô từng học đến thuê chung, như
vậy vừa đỡ gánh nặng tiền nhà vừa an toàn cho bản thân, ai ngờ chuyện
đời hay trùng hợp là thế, gặp ngay đồng nghiệp Phương Hạo Vân.
Tạ Mai Nhi trước đã có ấn tượng tốt với Phương Hạo Vân, tuy hắn không có
chí tiến thủ trong công ty, nhưng tính nết không tệ, là cậu em hay đỏ
mặt, điều quan trọng nhất là cùng làm chung một công ty, biết rõ nhau
cả, có thuê chung nhà cũng an toàn hơn với người lạ bên ngoài, sau này
còn có thể đi làm về nhà chung với nhau, quá tiện lợi. Tạ Mai Nhi đã suy tính kĩ trong lòng rồi, bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ Phương Hạo
Vân ở lại, dù có dùng mỹ nhân kế đi chăng nữa. Nhưng Tạ Mai Nhi phát
hiện ra một điều, xét về phương diện nào đó Phương Hạo Vân cũng có thể
được xem là người đàn ông tốt, đừng nói là mỹ nhân kế, ngay cả chỉ nhìn
thấy vài món nội y vất trên giường hắn cũng đỏ ửng cả mặt.
Ánh
mắt Tạ Mai Nhi toát ra tia nhìn tinh ranh, gian kế của cô đã thành công, mỉm cười nói: "Hạo Vân, hay là đêm nay em dọn luôn qua đây đi! Dọn sớm
để thích nghi với hoàn cảnh mới."
Phương Hạo Vân lại do dự một
lát, sau đó gật đầu: "Cũng được, đợi chị và em làm xong thủ tục thuê
nhà, em sẽ về kí túc xá dọn đồ qua đây."
"Không cần làm thủ tục
gì nữa đâu…" Tạ Mai Nhi nói: "Chị không giấu gì em, căn hộ này cộng tất
cả chi phí lại là 3000 tệ một tháng, hồi trước chị và chị Mỹ Kỳ mỗi
người một nửa. Chị biết hiện nay em còn chưa làm được vụ hợp đồng nào,
mỗi tháng chỉ nhận lương căn bản 1500 tệ. Chị quyết định thế này, em sẽ
trả 1000, còn lại 2000 kia để chị lo."
Phương Hạo Vân vội kêu
lên: "Không được, làm thế không hay lắm, hồi trước thế nào thì bây giờ
vẫn vậy chứ, em sẽ đưa hết tiền lương cho chị."
"Được rồi, ở công ty chị là đồng nghiệp, còn ở nhà chị lớn tuổi hơn, là chị của em, chút
tiền này em khỏi cần giành trả với chị, nói thật cho em biết, mấy tháng
gần đây tháng nào thu nhập của chị đều trên 10.000 tệ, chút tiền này chị Mai còn gánh vác nổi… Nếu em còn khách sáo với chị là chị giận đó." Tạ
Mai Nhi chặn ngay ý định đòi cưa đôi tiền thuê nhà của Phương Hạo Vân.
Dừng lại một hồi, Tạ Mai Nhi chợt nhớ ra chuyện gì, vội đi vào phòng, một
lát sau cô ôm một tấm mền đỏ có thêu hoa mẫu đơn trang trí bước ra, đưa
cho Phương Hạo Vân nói: "Cái này của chị Mỹ Kỳ bỏ lại khi dọn đi, chị ấy mới dùng có một lần, hãy còn mới, mua ở trung tâm thương mại Parkson
đó, nghe nói là sản xuất ở Trung Đông, chị cũng có một tấm, cái này
không dùng đến chị cho em vậy."
Phương Hạo Vân ngơ ngác đưa tay
nhận lấy tấm mền, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi: "Chị Mai, cám
ơn chị, chị tốt với em quá."
Phương Hạo Vân từ khi rời bỏ cuộc
sống sát thủ, hắn phát hiện trên thế gian này vẫn tồn tại tình người,
cách nghĩ trước đây của hắn tiêu cực thái quá rồi.
"Chị chỉ mượn hoa kính phật thôi mà, nếu em muốn cám ơn thì lựa dịp nào đi nói với chị Mỹ Kỳ đi…"
Tạ Mai Nhi sợ Phương Hạo Vân không kịp dọn vào ngay đêm nay nên thúc giục: "Thời gian không còn sớm nữa, em về kí túc xá thu dọn hành lí qua đây
đi."
Trong khoảng thời gian hơn một tuần Trương Mỹ Kỳ dọn đi, Tạ
Mai Nhi không có đêm nào ngủ ngon giấc, ngày thường cô hùng hổ giống con trai nhưng thật ra rất nhát gan, nhất là sợ bóng tối.
Phương Hạo Vân cũng muốn mau chóng dọn vào nhà mới, hắn vội quay về kí túc xá thu dọn.
……
Hai người bạn cùng phòng ở phòng 314 biết Phương Hạo Vân muốn dọn ra ngoài
liền tỏ vẻ không vui, Trương Binh và Đường Dần hết lời thuyết phục hắn ở lại.
Phương Hạo Vân chỉ còn cách đưa ra lí do hắn muốn một nơi
yên tĩnh để tập trung vào việc học, nhưng Trương Binh và Đường Dần không chịu tin.
Trương Binh cười bí hiểm nói: "Hô hô, Phương Hạo Vân
cậu lợi hại nha, tớ cứ tưởng Đường Dần là tên xấu xa chuyên đi làm hại
con gái, không ngờ chính cậu mới là cao thủ thật sự, vừa mới nhập học
cậu đã tóm được cô nào chịu ở chung với cậu rồi à? Khâm phục, tớ khâm
phục cậu sát đất nè."
Phía bên kia Đường Dần cũng vỗ vỗ vào vai
Phương Hạo Vân, cười khoái trá: "Hạo Vân, uổng cho Đường Dần ta tự cho
là một trang tài tử phong lưu, thật không ngờ núi cao còn có núi cao
hơn, cao minh, quả là cao minh, hô hô…"
Phương Hạo Vân cười trừ,
biết là mình lại bị hiểu lầm rồi, nhưng lần này hắn mặc kệ không thèm
giải thích, có những chuyện càng giải thích người ta càng tưởng mình cố
tình che giấu.
Phương Hạo Vân chỉ nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, sau này tớ sẽ thường xuyên về đây, chúng ta vẫn là bạn bè với nhau mà."
"Nhớ về đó nha, nếu không để bữa nào tớ qua nhà cậu bắt gian tại trận đó!" Đường Dần cười hí hí gian xảo.
Trương Binh cũng nói thêm vào: "Hạo Vân, tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi, cậu mau đi đi, đừng để cô bạn gái đợi lâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT