"Tôi sẽ cố gắng...!" Trong ánh mắt Dương Vọng Giang tràn đầy tự tin.
"Cứ yên tâm mà làm đi, tôi sẽ đứng phía sau ủng hộ cho anh. Đúng rồi, liên quan đến đám người Vương Hán Sanh, Hướng Vấn Thiên, anh có ý kiến xử lý họ như thế nào không?"
Lâm Quốc Đống sở dĩ bất chấp mọi giá để ủng hộ Dương Vọng Giang đắc cử, ngoài việc xem trọng năng lực của ông ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa, mà Dương Vọng Giang không hề biết. Chính là cách đây không lâu, nguyên thị trường thành phố Hoa Hải Lã Thiên Hành đã từng gọi điện cho ông ta, tỏ rõ sự chiếu cố và xem trọng đối với Dương Vọng Giang. Chính vì thế, Lâm Quốc Đống mới dốc toàn lực để ủng hộ Dương Vọng Giang. Mong là có thể mượn cơ hội này, được ông chủ Lã để mắt tới, tương lai có thể tiến thêm một bước nữa.
Đương nhiên, những nguyên nhân này Lâm Quốc Đống không hề nói rõ với Dương Vọng Giang. Theo ông ta nghĩ thì, chắc là trong lòng ông cũng đã rõ.
Chi là ông ta không thể ngờ rằng, Dương Vọng Giang không hề biết. Thật ra, ông và ông chủ Lã cũng không thân cho lắm. Lã Thiên Hành sở dĩ gọi điện cho Lâm Quốc Đống, hoàn toàn là do chủ ý của Trần Thiên Huy.
"Thứ ký Lâm, những chuyện này tôi sẽ không hỏi đến nữa, tôi tin cấp trên sẽ xử lý một cách công bằng?"
Dương Vọng Giang rất căm ghét thủ đoạn bỉ ổi của đám người Vương Hán Sanh. Nhưng ông không phải hạng người có thù phải trả, việc Vương Hán Sanh tiến hành mua chuộc đã vi phạm pháp luật, ông cảm thấy theo lý chắc chắn pháp luật sẽ xét xử công bằng với họ.
"Cũng tốt, tôi sẽ yêu cầu bộ phận kiểm tra và ủy ban kỷ luật điều tra chuyện này một cách nghiêm túc, nhưng anh cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc được, đừng quên là, anh bây giờ là phó thư ký thứ nhất của ủy ban thành phố..."
Lâm Quốc Đống vỗ vỗ vai hắn nói:
"Vẫn là câu nói đó, cứ yên tâm mà làm. Sự phát triển kinh tế của thành phố Hoa Hải phải trông cả vào anh đấy..."
Mặt trời đã xuống hướng tây, những ánh sáng màu vàng còn sót lại chiếu lên người của quan phụ mẫu thành phố Hoa Hải. Làm ánh lên những tia sáng lấp lánh màu vảng, thật là đẹp.
Ngày diễn ra buổi biểu diễn càng lúc càng gần, hon 90% số sinh viên của trường đại học Hoa Hải đã tụ tập về trường, từ đó có thê thấy sức hấp dẫn của nừ hoàng ca nhạc.
Đến ngay cả Đường Dần, Trương Binh ờ xa tận Tây Bắc sau khi nghe tin cũng đã mau chóng trở về trường.
Điều đáng nói là, Trương Binh đối với chuyện này không mấy hứng thú, nếu không phải do Đường Dần cứ lôi theo hắn cùng nhau về trường. Hắn còn định ở lại thêm một tuần nưa mới về.
Sau khi về trường, họ đã gặp phải chuyện buồn bực, vé vào cửa đêm diễn đã bán hết sạch rồi. Đối với loại học sinh không quyền không thế như họ. xem như đã hết hy vọng vào được hội trường đêm diễn.
Buổi trưa, Đường Dần đã gọi điện thoại cho bạn ờ chung ký túc xá Phương Hạo Vân, xem xem hắn có cách nào khác để kiếm cho hắn hai tấm vé không.
Đối với nữ hoàng ca nhạc này, Đường Dần rất sùng bái và yêu mến. Lúc trước, cô đều phát triển ở những nơi thuộc Đông Nam Á như Nhật, Hàn. Nay khó khăn lắm mới có thể nhận tổ quy tông, về nước để phát triển, sao hắn có thể để mất cái cơ hội lớn này chứ.
Sau khi gặp mặt, Đường Dần mời Phương Hạo Vân và Trương Binh ăn cơm ở căng tin trường. Trong lúc ăn đã mấy lần Đường Dần định mở miệng hỏi thăm chuyện vé vào cửa của đêm diễn. Nhưng cứ cảm thấy ngài ngại.
Còn Trương Binh thì cứ ra vẻ chuyện không liên quan đến mình, ngoài việc nhắc chuyện cũ với Phương Hạo Vân ra, phần lớn thời gian, hắn đều vùi đầu vào bát cơm. Cứ như là kỳ nghi vừa rồi chưa từng được ăn no vậy.
Phương Hạo Vân vừa ăn cơm, vừa nhìn Đường Dần một cách thích thú, cuối cũng nhịn không được bèn hỏi:
"Đường Dần, có chuyện gì thì, cậu cứ nói đi. cử để trong lòng hoài. Cậu không thấy khó chịu, nhưng tớ thì khó chịu lắm..."
"Đúng vậy. Đường Dần cậu cứ nói đi? Chẳng qua chỉ vì chuyện vé vào cửa của buôi diễn thôi mà? Có gì lớn lao đâu..."
Vô công bất thụ lộc, Trương Binh đã kịp thời ngấng đầu lên, nói ra ý của Đường Dần.
Đường Dần lại thấy có chút ái ngại. Hai má liền đỏ lên, đưa tay quệt đầu, ngại ngùng nói:
"Hạo Vân. tụi này về trễ rồi. Vé vào cửa của đêm diễn đã bán hết sạch rồi. Cậu xem... cậu có thể giúp tụi này nghĩ cách kiếm vài tấm vé không, cho dù có mua với giá cao cũng không thành vẩn đề..."
Phương Hạo Vân cười nhạt, suy nghĩ một lúc, nói:
"Vậy đi, đê tớ giúp hai cậu hỏi thử xem. Cố gắng thôi nhé, nếu không kiếm được, các cậu không được trách tớ đâu đấy..."
"Hạo Vân. tớ tin cậu làm được mà...!"
Trương Binh nuốt vội miếng thịt xá xíu to tướng, ngẩng đầu lên, cười nói:
"Hạo Vân, cậu đâu biết Đường Dần vì cái buổi biêu diễn này trên xe lửa cũng không hề chợp mắt qua... tớ thật không hiểu, chẳng qua chỉ là một nữ ca sĩ thôi. có cần làm đến nỗi vậy không?"
"Cậu hiểu gì chứ?"
Đường Dần không phục phản pháo lại:
"Những âm điệu xuất phát từ cái miệng xinh xắn đó, đó chính là thánh thót của trời cho. Phàm phu tục tử như cậu, sao có thể lĩnh hội được chứ. Hạo Vân, cậu nói đi, tớ nói có đúng không?'
Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, cũng không biết nên trả lời ra sao.
Trong ký ức của hắn, giọng của Đinh Tuyết Nhu quả thật rất ngọt ngào, nhưng cũng không đến nỗi gọi là tiếng thánh thót của trời? Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của thần tượng sao?
Nhưng nói đi nói lại. Phương Hạo Vân hình như chưa từng nghe Đinh Tuyết Nhu hát, lúc trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy...
"Đúng rồi Hạo Vân, nghe nói phòng bảo vệ của trường đang thu nhận sinh viên trường ta tham gia công tác bảo an, nếu lỡ không kiếm được vé, thì cậu giúp tớ được vào danh sách bảo an đi? Cứ cho là đứng ờ phía xa nhìn được vài cái, tớ cũng đã mãn nguyện rồi..." Đường Dần tràn trề hy vọng nói.
"Tớ sẽ cố thôi...!" Phương Hạo Vân lại đồng ý thêm lần nữa.
"Hạo Vân tớ còn nghe nói, lần hợp tác bảo an này, hội võ thuật của cậu được tham gia nhiều nhất, có phải cậu cũng có phần không?"
Trương Binh nuốt vội một miếng cơm, lại ngẩng đầu lên hỏi.
Phương Hạo Vân gắp một miếng thức ăn, tùy tiện nói:
"Ý của phòng bảo vệ là muốn tớ làm bảo vệ bên trong, cùng phối hợp với đặc cảnh của cục cảnh sát thành phố, nhưng tớ không hứng thú lắm."
"Cái gì? Bào vệ bên trong à? Cậu còn không hứng thú lắm à?"
Đường Dần nghe xong mắt liền đỏ hoe:
"Hạo Vân. cậu đừng có như thằng ngốc mà từ chối đi chứ?"
"Không có...!"
Phương Hạo Vân nói nhạt nhẽo:
"Vốn dĩ tớ muốn từ chối cho rồi. nhưng sau đó vì nể mặt chị Thanh Thanh, nên tớ đã đồng ý. Nhưng nói thật nhé, tớ thật không muốn làm bảo tiêu cho đám nghệ sĩ mua vui này chút nào."
"Hạo Vân, sao cậu có thể nói vậy được?"
Đường Dần nghe Phương Hạo Vân gọi Đinh Tuyết Nhu là đám nghệ sĩ mua vui. liền nóng lên, mặt hắn đanh lại. nói:
"Hạo Vân, tớ thật sự nghi ngờ không biết cậu có phải là đàn ông hay không? Đó là nữ hoàng ca nhạc đã gây sóng gió trên toàn Châu Á này đấy, sao cậu có thể gọi cô ấy như vậy? Tớ cảnh cáo cậu, cậu mà nói thần tượng của tớ như vậy nữa, tớ sẽ liều với cậu..."
Trương Binh tuy không mấy thích thú với cái gọi là nữ hoàng ca nhạc này, nhưng mấy ngày sần đây hắn đã tận mắt chứng kiến sự điên cuồng của Đường Dần và các cậu bạn học khác. Vốn dĩ, hắn cho rằng một thanh niên hiện đại sống ở thành phố lớn như Phương Hạo Vân. Mức độ theo đuổi ngôi sao sẽ còn mạnh gấp mấy lần Đường Dần. Lại không ngờ rằng người ta gọi thần tượng là đám nghệ sĩ mua vui.
Thôi nào, khẩu khí của Phương Hạo Vân sao có thể so với đám người dưới quê như họ được.
Phương Hạo Vân thầm cười đau khổ. Đinh Tuyết Nhu ơi Đinh Tuyết Nhu. Đã cách bao nhiêu năm rồi. càng lúc càng có nhiều người bảo vệ cho cô. lúc trước chăng qua chi có vài người, bây giờ đã lên đến hằng hà sa số rồi...
"Ha ha...!"
Phương Hạo Vân cười khô khốc một tiếng nói:
"Tớ chi thuận miệng nói đại thôi. xem cậu kìa, người ta cũng đâu phải vợ
câu..."
"Hạo Vân, tớ phải quyết đấu với cậu...!" Đường Dần tức tối nói:
"Sao cậu có thề dùng những lời lẽ thấp hèn, thô tục đề bôi nhọ nữ thần trong lòng tụi này chứ. Nhu Nhu băng thanh ngọc khiết, tuyệt đối sẽ không kết hôn, cô ấy là của công chúng, là những gì mà cộng đồng chúng ta có..."
"Băng thanh ngọc khiết?"
Phương Hạo Vân thầm cười lạnh lùng. Trong lòng thầm nghĩ: "Năm xưa cô ta vì một triệu đô la mà rời bỏ mình, bây giờ lại trở thành nữ hoàng ca nhạc. Chi có trời mới biết trong những năm đó đã xảy ra chuyện gì... Ai biết được, cô ta có còn là băng thanh ngọc khiết nữa hay không..."
Nói đến cùng. Đối với sự ra đi của cô năm đó, trong lòng Phương Hạo Vân vẫn không thể nào quên được.
"Hạo Vân, nể mặt anh em bọn tớ. Tớ sẽ không tính toán với cậu nữa. Nhưng tớ phải nhắc nhờ cậu, những lúc có người khác không nên nói xấu Nhu Nhu. coi chừng bị đánh đó."
Nói đến đây trên mặt Đường Dần đã nở nụ cười, hắn nghiêm túc hỏi:
"Hạo Vân. cậu có coi tớ là anh em của cậu không?"
"Uhm...!"
Phương Hạo Vân không hề do dự đã gật đầu ngay. Tuy giao du với hai cậu chung ký túc xá chưa được bao lâu, nhưng trong lòng hắn vẫn xem họ là bạn tốt của hắn.
"Nếu cậu đã xem tớ là anh em. Vậy thì tớ có gì nói nấy?" Tròng mắt Đường Dần khẽ chuyển động, cười nói:
"Hạo Vân, chẳng phải cậu không có hứng thú với việc bảo vệ vòng trong sao? Hay là, cậu giới thiệu anh em đi thế cậu đi..."
Phương Hạo Vân lại nghệch mặt ra, liền hỏi:
"Cậu xác định là cậu có thể làm bảo vệ vòng trong không?"
"Ưhm...”
Đường Dần lòng đầy tự tin nói:
"Dựa vào bầu nhiệt huyết của tớ dành cho Nhu Nhu tiểu thư, tớ tự tin bản thân tuyệt đối có tư cách đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ này, và được gặp mặt Nhu Nhu tiểu thư."
Trương Binh khinh thường giơ ngón tay giữa lên, nói:
“Thôi cậu đừng có mà ba hoa, dựa vào thân thủ của cậu, cho dù có làm bảo vệ cũng không đủ tư cách. Còn mơ làm bào vệ vòng trong nữa, nằm mơ đi cậu."
"Hạo Vân... anh em tốt của tớ, cậu nói gì đi chứ?"
Mặt Đường Dần đầy chờ đợi, trong mí mắt thậm chí còn ngân ngấn lệ nữa.
Cái chiêu này của hắn cũna không có tác dụna với Phương Hạo Vân, cười nói:
"Tuy lời của Trương Binh có chút khó nghe nhưng cậu ấy đã nói đúng, không phải người anh em này không muốn giúp cậu, cái quan trọng là cậu không đủ khả năng đảm nhận công tác bảo vệ vòng trong này. Hơn nữa, chuyện này cũng không thuộc phạm vy quyền hạn của tớ, phòng bào vệ trường và cục cành sát thành phố cũng sẽ không đồng ý. Vậy đi, nếu có thể thì, tớ sẽ giúp cậu xin một tấm hình có chữ ký của Đinh Tuyết Nhu? Cậu thấy vậy có được không?"
"Thật sao?"
Nghe những lời Phương Hạo Vân nói, sắc mặt Đường Dần từ u ám chuyên sang rạng rỡ, hai mắt như nổi đom đóm ấy, buông đôi đũa trên tay xuống liền ôm chặt đôi tay của Hạo Vân, kích động nói:
"Hạo Vân... cái tớ cần chính là câu nói này của cậu. Cậu không được quên tớ đâu đấy... Trương Binh, cậu là nhân chứng. Hạo Vân nói đó, sẽ tặng tớ một tấm hình có chữ ký của nữ hoàng ca nhạc..."
Trương Binh cười ngốc nghếch, nói với Phương Hạo Vân:
"Hạo Vân. hay là cậu cũng giúp tớ kiếm một tấm đi?"
"Cậu lấy để làm gì?"
Đường Dần khinh thường nói:
"Những người đàn ông không có máu nghệ thuật trong người giống cậu. vốn không cần lấy."
"Ai mượn cậu lo chứ..."
Trương Binh cười hi hi, đưa tay quẹt mũi, hếch mặt lên nói:
"Hạo Vân, một người đồng hương của tớ rất thích Đinh Tuyết Nhu, nên tớ muốn tặng cho người đó."
"Con gái hả?"
Phương Hạo Vân cười hỏi.
Trương Binh ngại ngùng gật đầu:
"Ưhm, là con gái, cô ấy cũng đẹp lắm..."
"Trời ơi, đất ơi, Binh ơi, chăng lẽ cậu cũng đã yêu rồi?"
Đường Dần mặt đầy kinh ngạc, liền than thở một câu:
"Xem ra trong số 3 anh em chúng ta tớ là đứa thảm nhất..."
"Chẳng phải cậu cứ luôn bảo lưu tinh không lưu tình sao? Cậu ganh tỵ gì chứ?"
Trương Binh nói lại một câu với Đường Dần, liền quay đầu nói với Phương Hạo Vân, nói với vẻ cầu xin:
"Hạo Vân, làm ơn đi, hạnh phúc của tớ đều nhờ cả vào cậu đấy. Nếu tớ có thê kiếm được tấm hình có chữ ký của Đinh Tuyết Nhu, thì đã không xin rồi..."
Phương Hạo Vân thẳng vai lại, nói:
"Thật là hết cách với hai cậu. Vậy đi, để tớ cố gắng xem sao. Nhưng chúng ta đã nói trước rồi nhé. nếu lỡ như không có được, mấy cậu không được trách tớ đâu."
"Hạo Vân. chúng tớ tin cậu được mà..."
Sau khi từ biệt hai người bạn xong, Phương Hạo Vân trở về khu vườn hoa Lam Tâm. Điều khiến hắn ngạc nhiên là Trần Thanh Thanh cũna đang ở phòng khách chờ hắn, nói là muốn dẫn hắn đến gặp người quản lý của Đinh Tuyết Nhu. Có thể tham gia công tác bào vệ hay không, cần phái được người quán lý Vương Hà thông qua.
Nghe nói Vương Hà không chỉ là người quản lý của Đinh Tuyết Nhu, mà còn là chị nuôi của cô ấy, Đinh Tuyết Nhu thường ngày rất nghe lời của Vương Hà.
"Hạo Vân, chuân bị một chút, thay một bộ quần áo mới, sửa soạn lại tóc tai, đợi chút nưa chúng ta đến quán khách sạn gặp mặt Vương Hà, đến lúc đó, cô ấy sẽ tiến hành khảo hạch với mình. Nếu không có cách nào khiến cô ấy hài lòng, chúng ta sẽ bị loại. Đúng rồi, chị vừa nhận được tin, ngoại trừ chị và em ra, phòng bào vệ còn tiến cử thêm Tần Tử Hoa nữa..." Trần Thanh Thanh đã nói sơ qua về tình hình cho hắn biết.
"Hạo Vân, quần áo chị cũng đã chuẩn bị xong cho em rồi. Em vào phòng vệ sinh đi, chị giúp em chỉnh trang lại đầu tóc..."
Tạ Mai Nhi tỏ ra ân cần, nếu không biết, người ta còn tưởng cô ấy là vợ của Phương Hạo Vân nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT