Nếu như cô đoán không lầm, người đàn ông trung niên này chính là ba của Bạch Lăng Kỳ.
Nghĩ tới đây, Trương Mỹ Kỳ đứng cứng đơ như pho tượng, bây giờ phải làm sao?
Chính vào lúc Trương Mỹ Kỳ đang đối đáp với người đàn ông trung niên lạ mặt, trong phòng vệ sinh Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ đã nghe tiếng ồn ào bên ngoài, vội vàng chạy ra.
Khi Phương Hạo Vân ló đầu ra nhìn rõ mặt người đàn ông trung niên kia, hắn lập tức biết mối nguy hiểm ập đến, thôi rồi, sao ba của Kỳ lại tìm đến tận đây rồi? Hơn nữa xem bộ dạng hậm hực của ông hình như không mang thiện ý gì.
- Ba, sao ba lại đến đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bạch Lăng Kỳ vội chạy tới kéo lấy tay Bạch Văn Sơn, cúi đầu hỏi:
- Ba đến đây làm gì vậy?
Bạch Văn Sơn đẩy con gái ra, chỉ thẳng vào mặt Phương Hạo Vân, tức giận sôi gan gào lên:
- Cái thằng tiểu tử khốn nạn này, mày cút ra đây cho tao, tao hỏi mày, con gái tao có gì không xứng với mày chứ? Mày đi tìm một con hồ ly tinh già làm tình nhân, tại sao mấy người giàu có đều vô liêm si thế hả?
Người giàu có? Tạ Mai Nhi liếc nhìn Phương Hạo Vân, cảm thấy hắn đâu giống người giàu có gì đâu? Hắn chẳng qua chi là cậu con nuôi của tổng giám đốc Trác Nhã thôi mà, đâu phải con ruột cơ chứ.
- Hạo Vân, chị tránh mặt đây. Chuyện nhà của em tốt nhất là chị không nên xen vào.
Với những chuyện rắc rối như thế này, Tạ Mai Nhi chọn lựa cách chuồn khỏi nơi chiến trường khói lửa làm thượng sách.
Đâu có liên quan gì tới cô, ngu gì ở lại chịu trận chung nào?
- Ba, ba nghe con nói đã, việc này không như ba nghĩ đâu. Ba khoan nóng giận theo con về nhà đi, con sẽ giải thích rõ cho ba nghe...
Nhìn thấy ba mình hừng hực lửa giận, Bạch Lăng Kỳ cho dù ngớ ngẩn cũng hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì. Không còn nghi ngờ gì nữa, ba cô nhất định đã biết quan hệ của Hạo Vân và Trương Mỹ Kỳ rồi.
Chuyện này mà làm ầm lên không tốt cho tiếng tăm bạn trai nên Bạch Lăng Kỳ dự định khuyên ba cô về nhà trước, đợi khi ông bình tĩnh lại mới từ từ giải thích với ông.
Bạch Văn Sơn ngàn vạn lần không ngờ tới con gái ông lại dám to gan dọn đến sống chung với Phương Hạo Vân, hơn nưa còn để nó cặp kè với một con tình nhân lớn tuổi hơn nữa chứ. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì nhà họ Bạch của ông đâu còn mặt mũi nào ra đường nữa, nói thật lòng, Bạch Văn Sơn thậm chí muốn tự sát chết đi cho xong.
Sau khi đẩy con gái ra, Bạch Văn Sơn lao tới túm lấy Phương Hạo Vân, hằn học nói với hắn:
- Thằng tiểu tử họ Phương kia, mày phải nói rõ cho tao biết, việc này rốt cuộc là thế nào? Không thì tao không bỏ qua cho mày đâu.
Bạch Lăng Kỳ sợ ba cô làm to chuyện nên chạy tới khuyên nhủ:
- Ba theo con về nhà đi, con sẽ giải thích rõ với ba mà, ba đừng làm ầm lên ở đây nữa, làm to chuyện thì ai cũng không tốt hết.
Bạch Văn Sơn tím tái mặt mày. lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hai mắt đỏ ngầu như máu, gào lên:
- Con giải thích cái gì? Cái thằng khốn kia làm ra chuyện xấu mặt này thì phải giải thích với tao, Phương Hạo Vân, tao nói cho mày biết, hôm nay mày không nói rõ thì tao sẽ không đi, làm to chuyện thì cứ mặc kệ, tao còn sợ ai chứ?
Trước khí thế của nhạc phụ tương lai, Phương Hạo Vân thở dài chán ngán, lần này rắc rối to rồi. Cũng không hiểu Bạch Văn Sơn biết được chuyện này từ đâu nữa. Đau đầu quá!
- Còn cô nữa, con hồ ly tinh già kia, đã lớn tuổi như thế rồi còn đi quyến rũ đàn ông... Đồ vô liêm sỉ...
Trên thực tế Bạch Văn Sơn cảm thấy con hồ ly tinh Trương Mỹ Kỳ nhìn vào chỉ khoảng 26,27 tuổi, nếu không phải trên lá thư nặc danh nói rõ cô đã ngoài 30, chắc ông cũng không dám dùng chữ "già" để gọi Trương Mỹ Kỳ.
Trương Mỹ Kỳ bị sỉ nhục, nước mắt ngắn dài tuôn rơi. Những lời Bạch Văn Sơn vừa nói rất nặng, nhưng cô không biết nên phản bác thế nào, câu chuyện giữa cô và Phương Hạo Vân không thể nói hết trong vòng một hai câu, tình tiết quanh co uốn khúc trong đó nhất thời tam khắc cũng khó thông cảm được.
- Chú Bạch, chú hãy khoan nóng giận, chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện có được không?
Chuyện đã đến nước này, Phương Hạo Vân chỉ còn cách một mình gánh vác. Thân là đàn ông không thể để hai cô gái chịu thiệt thòi được.
- Bình tĩnh? Mày kêu tao bình tĩnh? Đối lại là mày có bình tĩnh được không hả?
Trong lúc tức giận, Bạch Văn Sơn vung tay đánh thẳng vào Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân là ai chứ? Một trong tứ đại sát thủ của Thiên Đạo, đừng nói Bạch Văn Sơn chỉ là một người bình thường cho dù là cao thủ võ nghệ đầy mình cũng chưa chắc đánh được hắn.
Nhưng vụ việc lần này Phương Hạo Vân đuối lí trước, dù hắn có một vạn lí do nhưng đứng từ góc độ của Bạch Văn Sơn thì con giận của ông là chính đáng, ông có quyền đến tìm hắn hỏi tội, đòi lại công bằng cho con gái.
Bây giờ ông có ra tay đánh người cũng là điều bình thường. Tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ ai mà chẳng thương con, Phương Hạo Vân thấu hiểu tình thương của Bạch Văn Sơn dành cho Bạch Lăng Kỳ nên hắn không đánh trả, cũng không né tránh, hắn còn nghĩ nếu đổi lại là mình thì hành động của hắn tuyệt đối không chỉ đơn giản là đánh người thôi đâu.
'Binh!' một tiếng khô khốc vang lên, cú đấm của Bạch Văn Sơn chạm trúng ngực Phương Hạo Vân, ông thấy Phương Hạo Vân không né tránh cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng sau đó lại tiếp tục đánh mạnh thêm vài cú nữa.
- Tại sao anh không tránh đi?
Bạch Lăng Kỳ thấy Hạo Vân bị ba cô đánh liên tục, trong lòng đau xót, vội chạy tới kéo Bạch Văn Sơn lại, còn Trương Mỹ Kỳ tuy cũng xót thương nhưng không dám qua can ngăn.
Tạ Mai Nhi ló đầu ra khỏi cửa phòng, thấy Phương Hạo Vân bị đánh, sợ hãi chui đầu vào lại, khóa chặt cửa phòng, chắp tay ngay ngực cầu nguyện cho hắn, hy vọng vận rủi của hắn mau kết thúc.
- Con tránh ra!
Bạch Văn Sơn cả đời sống chân chất, hôm nay là lần đầu tiên ông tức giận đến thế, cho dù là cô con gái ông cưng như trứng ngày thường thì nay cũng không nể mặt nữa.
Phương Hạo Vân vội nháy mắt ra hiệu. nói:
- Kỳ, em tránh ra đi, không liên quan tới em, là anh không tốt, anh đáng bị đánh...
Những cú đấm của Bạch Văn Sơn đối với Phương Hạo Vân thật ra chẳng khác nào gãi ngứa cho hắn, hắn biết cơn giận đè nén trong lòng Bạch Văn Sơn, hắn hy vọng với cách này sẽ khiến ông bình tĩnh lại.
Bạch Lăng Kỳ do dự giây lát, cuối cùng cũng tránh ra không can ngăn nữa.
Nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ nước mắt giàn giụa, trong lòng Bạch Lăng Kỳ tiếc thương liền đi qua đó, cúi đầu nói:
- Chị Mỹ Kỳ, em xin lỗi, quả thật em không biết sẽ xảy ra chuyện này...
- Kỳ, em...
Trương Mỹ Kỳ mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói gì. Cô tin tưởng vụ việc hôm nay không phải do Bạch Lăng Kỳ làm đạo diễn, nhất định là có ai đó ngầm báo tin cho Bạch Văn Sơn biết nên mới ra cớ sự này. Cô thậm chí nghi ngờ vụ này tám chín phần là do tên khốn Tưởng Đại Phát gây ra.
Bạch Văn Sơn tay đấm chân đá vào Phương Hạo Vân một hồi, con giận trong lòng vơi đi một nửa, ông tròn mắt giận dừ hét hỏi Phương Hạo Vân:
- Phương Hạo Vân, mày làm ra chuyện này không thấy có lỗi với con Kỳ nhà tao hả? Chẳng lẽ mày muốn một chồng hai vợ, xã hội văn minh hiện nay đều có pháp luật quy định rõ ràng, mày dám làm ra chuyện bại hoại đạo đức như thế sao?
Phương Hạo Vân cúi đầu không lên tiếng, hắn không biết nên giải thích thế nào nữa, ít ra lí do hắn đưa ra Bạch Văn Sơn sẽ không bao giờ chấp nhận, thôi thì tốt nhất không nói ra.
- Mày câm đó à?
Bạch Văn Sơn tức tối gào lên:
- Bây giờ tao sẽ đi tìm Phương Tử Lân. Tao muốn hỏi thử xem ông ta dạy con như thế nào?
Bạch Văn Sơn quyết định tìm đến nhà họ Phương để làm cho ra lẽ, bây giờ tình hình xấu nhất đã xảy ra, con gái ông đã ngủ chung với thằng tiểu tử khốn khiếp này rồi. Sự trong sạch của con ông đã bị hủy trong tay nó, cho dù muốn tìm một gia đình khác chịu chấp nhận con gái ông làm dâu trong tương lai cũng không phải dễ.
- Ba, ba đừng vậy mà, con sẽ giải thích cho ba hiểu, bây giờ con sẽ theo ba về nhà, con hứa sẽ giải thích mà...
Bạch Lăng Kỳ hoảng lên, chuyện này không thể cho nhà họ Phương biết được.
- Kỳ, sao con có thể... sao con có thể làm ra chuyện này chứ?
Bạch Lăng Kỳ tất nhiên biết ý của ba cô, cô rất muốn giải thích thân con gái
của cô còn đó chứ chưa mất đâu, nhưng lại xẩu hổ không dám mở miệng.
Dạo gần đây đúng là cô ngủ chung giường với Phương Hạo Vân, nhưng hai người vẫn giữ ranh giới cuối cùng, chưa từng xảy ra chuyện gì đáng tiếc cơ mà.
- Kỳ, con đi theo ba, đi tìm Phương Tử Lân, ba phải bắt nhà họ Phương cho
chúng ta một câu trả lời
Bạch Văn Sơn kéo lấy tay con gái lôi đi.
Bạch Lăng Kỳ hốt hoảng nhìn Phương Hạo Vân cầu cứu, cô muốn hắn qua ngăn ba cô lại.
Phương Hạo Vân có cách nghĩ riêng, hắn muốn ngăn cản Bạch Văn Sơn chỉ là một chuyện đơn giản, chỉ quơ tay là làm được, nhưng nếu làm vậy hậu quả sẽ là gia tăng mối hận trong lòng Bạch Văn Sơn hơn.
Trương Mỹ Kỳ đột nhiên lấy hết can đảm chạy đến chặn trước mặt Bạch Văn Sơn, cắn chặt môi nói:
- Chú ơi, chú nghe cháu nói, việc này không liên quan gì đến Hạo Vân đâu.. Tất cả đều tại cháu, chính con hồ ly tinh này đã quyến rũ Hạo Vân... Nếu chuyện đã vỡ lở rồi thì cháu cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở bên Hạo Vân nữa, cháu xin hứa với chú cháu sẽ rời xa Hạo Vân. Xin chú đừng làm to chuyện có được không? Chuyện này mà đồn ra ngoài không tốt cho ai hết...
Câu này nói ra, Bạch Lăng Kỳ càng hoảng hốt hơn:
- Chị Mỹ Kỳ, chị nói linh tinh gì thế? Ba, ba nghe con nói, chuyện này không giống như chị Mỹ Kỳ nói đâu, chị ấy là người tốt.
Nghe hai cô gái bênh vực cho nhau, Bạch Văn Sơn trố mắt ngạc nhiên, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao có vụ tình địch nói tốt cho đối phương được chứ? Lạ thật, thằng tiểu tử họ Phương này giỏi thủ đoạn nhỉ.
- Ba, hôm nay con xin nói sự thật cho ba nghe, thật ra con mới là kẻ thứ ba, chị Mỹ Kỳ và Hạo Vân quen nhau trước đó...
Khoảng thời gian gần đây tuy Bạch Lăng Kỳ cố ý thân mật với bạn trai trước mặt Trương Mỹ Kỳ, muốn dằn mặt tình địch nhưng đó đều chỉ là tính háo thắng trẻ con của cô, sự thật là sau khi biết được tình tiết quanh co uốn khúc trong mối quan hệ giữa Trương Mỹ Kỳ và Hạo Vân, cô đối với Trương Mỹ Kỳ chi có thương cảm và nể phục mà thôi.
Thêm vào hành động đứng ra sánh hết mọi tội lỗi của Trương Mỹ Kỳ, Bạch Lăng Kỳ càng thêm cảm động.
'Bốp!' Nghe hết câu nói của con gái, Bạch Văn Sơn vung tay tát cho Bạch Lăng Kỳ một cái. Con gái ông lại là kẻ thứ ba... thật là mất mặt mà.
Nói thật lòng, lúc này Bạch Văn Sơn đã nghĩ tới cái chết. Ông quá thất vọng về đứa con gái mà hai vợ chồng ông xưa nay luôn tự hào về nó.
Đánh vào mặt Lăng Kỳ, đau trong lòng Hạo Vân. Hắn không thể tiếp tục im lặng nữa:
- Chú Bạch, tất cả đều là lỗi của cháu, có gì chú cứ xử tội cháu, đừng làm khó cho hai cô gái.
- Hừ!
Bạch Văn Sơn khinh bỉ nói:
- Mày có tư cách gì mà tao dạy con cũng cần mày xía vô hả?
Sắc mặt Phương Hạo Vân đanh lại, nói:
- Chú dạy con cháu không có quyền can thiệp, nhưng chú đừng quên Kỳ là bạn gái của cháu, cháu không thể bỏ mặc cô ấy. Chú Bạch, nếu chú muốn đánh muốn chửi xin cứ nhắm vào cháu, cháu tuyệt đối không nhăn mày...
- Mày tưởng tao không dám hả?
Bạch Văn Sơn đang lúc tức giận, bị Phương Hạo Vân trả treo càng tức thêm, không thèm suy nghĩ liền giơ chân đánh một cú mạnh vào bụng hắn, Phương Hạo Vân không hề né tránh, cũng không kêu lên một tiếng.
- Ba, xin ba đừng đánh nữa, muốn đánh thì ba cứ đánh chết con đi, là con không tốt, con làm cho ba mất mặt...
Cùng một cảm giác, đánh vào người Hạo Vân, đau trong lòng Lăng Kỳ. Bạch Lăng Kỳ lao tới quỳ xuống ôm lấy ba cô, có chết cũng không chịu cho ông đánh Phương Hạo Vân nữa.
Bạch Văn Sơn rất yêu thương con gái, nước mắt của Bạch Lăng Kỳ đã phát huy tác dụng, con giận cũng nguôi ngoai phần nào, ông nhức đầu suy nghĩ, nhìn cảnh này đủ biết tình cảm của hai đứa sâu nặng cỡ nào rồi.
Nhưng ông không thể nào hiểu nồi, tình cảm tốt đến thế sao lại có một con hồ ly tinh chen vào được chứ?
- Phương Hạo Vân, nghe tao hỏi, chuyện này mày tính giải quyết thế nào hả?
Bạch Văn Sơn là người mang nặng tư tưởng cổ hủ, con gái đã thuộc về người ta rồi còn biết làm gì hơn được nữa, bây giờ phải bắt hắn hứa thôi.
Phương Hạo Vân không hề do dự, nghiêm túc nói:
- Chú Bạch, xin chú cứ yên tâm, cháu sẽ lấy Kỳ làm vợ, chăm sóc cho cô ấy
suốt đời.
- Tại sao tao phải tin mày?
Nghe Phương Hạo Vân hứa hẹn chắc nịch, cơn giận trong lòng Bạch Văn Sơn suy giảm thêm một chút, nhưng con hồ ly tinh kia vẫn ở đây nên ông không yên tâm. Ông liếc xéo Trương Mỹ Kỳ, nói:
- Muốn tao tin cũng được, mày hãy đuổi con hồ ly tinh này đi trước mặt tao.
Tạ Mai Nhi trốn trong phòng nhưng dõng tai nghe ngóng tình hình bên ngoài, cô ngấm ngầm lo lắng, nếu chị Mỹ Kỳ bị đuổi đi, tất nhiên cô cũng không thể ở lại trong nhà, phải làm sao đây?
Nhưng nói gì thì nói, Tạ Mai Nhi không cảm thấy Phương Hạo Vân là loại đàn ông phụ bạc.
- Nói đi, rốt cuộc mày có chấp nhận đề nghị của tao không hả?
Bạch Văn Sơn trừng mắt dán chặt vào Phương Hạo Vân, xem ra ông muốn bắt hắn lựa chọn ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT