Về mặt này, Trương Bưu kể cũng nể phục tính cách của Trần Thiên Huy.

"Đúng vậy. Chính là Trần Thiên Huy."

Đại Phi nói tiếp:

"Theo như thông tin em biết, đám người này đều là thành viên thuộc các băng nhóm xã hội đen, sần đây có sảy xích mích với Trần Thiên Huy."

"Tại sao ông ta làm vậy nhi? Theo như quy tắc trên giang hồ, chuyện tranh chấp giữa các bang phái điều tối kị nhất là đề cánh sát chúng ta biết được mà."

Trương Bưu cảm thấy việc này rất kì lạ. Đầu dây bên kia Đại Phi nói:

"Cái này không quan trọng, quan trọng đám người kia đều đáng tội cả. Anh Bưu, thông tin về vụ này tin rằng phía sờ cảnh sát của anh sẽ sớm được thông báo thôi. Em gọi điện cho anh là muốn nói với anh, anh đừng cố chấp nữa, mặc kệ Trần Thiên Huy thuộc bạch đạo cũng được, hắc đạo cũng được, tóm lại trong vụ này ông ta làm rất đúng nên em hy vọng tạm thời anh đừng đi tiếp xúc với người ta..."

Trương Bưu nghĩ ngợi một hồi, nói:

"Thôi được. lần này tôi nghe cậu vậy. Thật ra cá nhân tôi có ấn tượng rất tốt về Trần Thiên Huy, người này tuy xuất thân hắc đạo nhưng hành xử rất có nguyên tắc, giới hạn đạo đức cũng rất tốt, nếu ông ta không phạm phải tội lỗi tày đình. tôi sẽ không dễ dàng đi đụng vào ông ta đâu."

Con người Trương Bưu tuy cố chấp nhưng chưa đến mức hết đường cứu vãn, hắn rất rõ nếu Trần Thiên Huy không còn giữ chức đại ca, người lên thay nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó số địa bàn do Trần Thiên Huy quản lí trước đây chắc chắn không còn sạch sê nữa. Đại ca có thể bị giết hoặc bị bắt, nhưng một người rơi đài thì sẽ xuất hiện khoảng trống quyền lực, sẽ có càng nhiều đại ca mới nổi lên phân tranh. Nơi có con người ờ chính là giang hồ, đồng nghĩa với việc các băng nhóm xã hội đen không bao giờ bị xóa sổ triệt để. Nếu làm cho tình hình tồi tệ đi chẳng thà duy trì trạng thái yên ổn hiện tại.

Đối với hành vi của Trần Thiên Huy, mặc kệ là mượn tay cảnh sát dẹp yên các thế lực chống đối hay là có ý làm một hành động lấy lòng cảnh sát cũng được, tóm lại lần này ông ta làm rất tốt.

"Anh Bưu, Đinh Tuyết Nhu chiều nay đà chính thức báo với em. Buổi ca nhạc ở thành phổ Hoa Hải cô và người quản lí đã xác định rồi, quyết định tỏ chức tại trường đại học Hoa Hải. Hiện giờ họ đang xin phép các cơ quan chức năng ở Hoa Hải, chắc vào lúc học kì mới bắt đầu có thể chuẩn bị xong."

Đại Phi nói qua một việc khác.

"Ờ, tốt lắm. đến lúc đó tôi phải xem thử Phương thiếu gia kia có gì khác thường không?"

Trương Bưu mĩm cười nói:

"Đại Phi. hay là đến lúc đó chúng ta mời Phương thiếu gia tham gia vào công tác bảo vệ Đinh Tuyết Nhu. cậu thấy thế nào?"

"Em biết anh đang nghĩ gì, nhưng người ta có đồng ý không?"

Đại Phi hơi lo lắng:

"Chuyện lằn trước em còn nhớ rõ, vị Phương thiếu gia này không dễ thuyết phục đâu."

"Yên tâm đi, việc này cứ đê tôi lo, tôi đảm bảo đến lúc đó Phương Hạo Vân sẽ không có lí do gì đê từ chối."

Trương Bưu đã sớm tính toán rồi, hắn dự định liên lạc với phòng bảo vệ của đại học Hoa Hải, do họ ra mặt chọn ra mấy cậu sinh viên có bối cảnh gia đình trong sạch và võ nghệ tài giòi từ trong trường để tham gia công tác bảo vệ Đinh Tuyết Nhu. Với vị trí trong lòng các sinh viên của Đinh Tuyết Nhu. đề nghị kiêu này chắc chắn nhận được sự đồng tình của số đông. Đến lúc đó, có phòng bảo vệ đại học Hoa Hải ra mặt, Phương Hạo Vân là sinh viên của trường. Trương Bưu tin chắc hắn sẽ không từ chối.

"Anh Bưu, nếu anh có niềm tin như thế thì coi như việc này thành công chắc rồi, lát nưa em sẽ báo lại với Đinh Tuyết Nhu, dù gì thì công tác bào an phải được họ đồng ý rồi mới tiến hành được."

Đại Phi suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

"Cậu cứ nói rõ trước với Đinh Tuyết Nhu đi, tôi nghĩ cô ta nhất định sẽ đồng

ý."

Trương Bưu đề nghị.

"Được rồi. em biết phải làm gì mà."

Đại Phi tươi cười sảng khoái:

"Anh Bưu, em cúp máy đây. tiện thể chúc anh có một cái tết vui vẻ luôn nhé."

"Cái cậu này màu mè quá! Vậy tôi cũng chúc cậu vui vẻ."

Đêm giao thừa là lúc cả nhà đoàn tụ bên nhau, Phương Hạo Vân từng này tuồi mới lần đầu tiên được đón giao thừa chung với người thân trong gia đình.

Nhớ lại khoảng thời gian còn sống trong cô nhi viện. Mỗi dịp giao thừa, khi những đứa con nít khác nũng nịu trong lòng ba mẹ chúng, hắn chi có thê ngồi thu lu với đám nhóc cô nhi khác ăn sủi cảo với nhau. vào khi ấy được ăn sủi cảo hình như là chuyện vui nhất trong đời của hắn.

Sau này khi đã rời khỏi cô nhi viện, hắn cũng chưa từng có cảm giác đón giao thừa chung với người thân. Hôm nay, thời khắc ấm cúng mà hắn hằng ước ao cuối cùng đã xuất hiện.

Phương Hạo Vân cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh, một cảm giác hạnh phúc lâng lâng trong lòng.

Màn đêm buông xuống, trong căn biệt thự của nhà họ Phương treo đầy lồng đèn đỏ có ghi chữ "Phúc" trên đó, khắp nhà đều tràn ngập hơi thờ tươi vui của ngày tết.

Hai chị em Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di cùng bắt tay vào việc. dán hết chữ "Phúc" treo ngược vào tất cả cửa ra vào trong nhà để lấy hên.

Sắp đến giờ ăn cơm. Phương Hạo Vân và chị gái Phương Tuyết Di kề vai nhau bước vào phòng ăn. Phương Hạo Vân phát hiện trên bàn có đặt một chiếc bánh kem ba tầng, hình như hôm nay là sinh nhật của ai thì phải.

"Chị. hôm nay là sinh nhật của ai vậy?"

Phương Hạo Vân kéo nhẹ tay áo của Phương Tuyết Di, hôi nhỏ.

"Thằng ranh này. ngay cả sinh nhật lần thử bốn mươi mốt của mẹ mà cũng quên nữa, chắc em không coi mẹ chị là mẹ ruột chứ gì?"

Phương Tuyết Di bĩu môi oán trách em trai.

Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai. bối rối giải thích:

"Em chỉ nhất thời chưa nhớ ra thôi mà, sinh nhật của mẹ sao em có thê quên được chứ?"

"Không quên thật sao?"

Đôi mắt xinh đẹp của Phương Tuyết Di toát ra tia sáng nghịch ngợm: "Vậy quà mừng sinh nhật của em đâu?"

"Cái này..."

Phương Hạo Vân nghệch mặt ra, nhủ thầm. mình vô tâm quá, sinh nhật mẹ mà không chuân bị quà mừng sao coi được, vậy chẳng phải nói rõ mình không thèm nhớ sinh nhật mẹ rồi sao?

"Hết đường chối cãi rồi chứ gì?"

Phương Tuyết Di tươi cười khoái chí khi bắt bẻ được em trai, cô lôi ra một sói quà từ dưới gầm bàn giao cho Phương Hạo Vân, lườm hắn một cái, nói:

"Sớm biết thằng tiểu tử này sẽ quên sinh nhật của mẹ mà, món quà này chị chuẩn bị sẵn cho em đó, lát nữa em tận tay dâng tặng mẹ cho mẹ vui đi."

"Cám ơn chị!"

Phương Hạo Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm. ít ra hắn không đến nỗi làm một đứa con vô tâm trước mặt hai ông bà già là được rồi.

Đối với Trác Nhã, thật ra Phương Hạo Vân khá kính trọng bà, trong khoảng thời gian sau khi thay đôi khuôn mặt hòa nhập vào cuộc sống nhà họ Phương hắn cảm nhận được tình thương bao la của người mẹ từ Trác Nhã mà trước giờ chưa từng trải qua. Nếu hắn biết trước hôm nay là sinh nhật Trác Nhã, nhất định hắn sẽ phí tâm tư chuẩn bị một món quà đặc biệt để dâng tặng bà mẹ kế này.

"Hạo Vân, nếu em thật lòng muốn cám ơn chị thì giúp chị giải quyết vụ gặp mặt mai mối đi."

Phương Tuyết Di nhăn mặt nói:

"Ba mẹ biết chị không chủ động đi tìm bạn trai nên đã sắp xếp mai mối cho chị rồi. Lần này chị nói gì cũng không thoát, em mau giúp chị nghĩ cách đi."

"Việc này dễ thôi mà."

Phương Hạo Vân không cần suy nghĩ nói ngay:

"Chị còn nhớ dạo trước chúng ta đối phó với Vương Thế Phi thế nào không?"

"Ý em là... em lại giả làm bạn trai của chị đi phá đám hả?"

Phương Tuyết Di lập tức hiếu ra ý của cậu em trai. Vẻ mặt lo lắng liền dịu lại rất nhiều.

"Vâng. em đang có ý định này nè."

Phương Hạo Vân phân tích:

"Lúc trước do em là một thằng mọt sách nên rất ít khi ra ngoài tiếp xúc với ai, cho dù là bạn bè làm ăn của ba cũng ít có ai biết mặt em, tin chắc đối tượng ba mẹ sắp xếp cho chị gặp mặt chỉ là con trai của một sổ bạn bè thân thiết thôi, trong số họ gần như không ai quen với em. em giả làm bạn trai chị là thích hợp nhất..."

"Cứ quyết định vậy đi."

Phương Tuyết Di thờ phào nhẹ nhõm, chuyện cô lo lắng suốt mấy ngày qua cuối cùng đã tìm ra cách giải quyết.

Một lát sau, Phương Tử Lân và Trác Nhã cùng bước vào phòng ăn, Phương Tử Lân nháy mắt ra hiệu cho Phương Hạo Vân đi tắt hết đèn, sinh nhật thì cần tạo chút không khí giống sinh nhật chứ.

Phương Hạo Vân cầm lẩy chiếc remote trên bàn, bấm nút tắt hết dàn đèn tự động trong phòng, khắp phòng lập tức chìm vào bóng tối, Phương Tử Lân vội thắp sáng những cây nến trên chiếc bánh sinh nhật.

"Happy birthday to you..."

Phương Tuyết Di mờ đầu bài hát, cả gia đình cùng hát lên bài ca mừng sinh nhật.

Chứng kiến cảnh tượng hạnh phúc ấm cúng của cả nhà, đôi mắt Trác Nhã đột nhiên rơi lệ, bà còn nhớ rất rõ vào ngày này năm ngoái, cũng là ngày sinh nhật của bà, Phương Hạo Vân lúc đó ngay cả tiếng dì cũng không thèm gọi, đêm đó hắn không tặng quà, thậm chí ngay cả một câu chúc mừng cũng không nói.

Nhưng hôm nay Phương Hạo Vân hoàn toàn tiếp nhận người mẹ kế này. Hơn nữa còn đích thân hát mừng sinh nhật bà, Trác Nhã cảm thấy đây chính là món quà sinh nhật quý nhất mà ông trời ban tặng.

"Mẹ, mẹ thổi nên đi."

Sau khi bài hát kết thúc, Phương Hạo Vân thấy Trác Nhã không tập trung, liền nhô tiếng nhắc nhỡ.

Trác Nhã ngẩng đầu lên, nhìn ý nhị vào Phương Hạo Vân. Gật đầu nói:

"Ờ, mẹ biết rồi. mẹ thổi nến liền nè."

"Khoan đã! Mẹ phải ước nguyện đã chứ."

Phương Tuyết Di kêu lên.

"Đúng, Tuyết Di nói phải lắm. nhất định phải ước nguyện xong mới được thổi tắt nến..."

Phương Tử Lân cũng rất vui khi thấy cả gia đình hòa thuận: "Nào, ước nguyện trước đi."

Trác Nhã đưa mắt nhìn khắp một lượt từng thành viên trong gia đình trước ánh mắt mong chờ cùa chồng và con gái, sau đó chắp tay nhắm mắt ước nguyện thầm trong tim.

"Xong rồi. mẹ ước xong rồi, bây giờ cả nhà cùng giúp mẹ thổi nến nào." Trác Nhã mở mắt ra nói.

Ngay sau đó, bốn cái miệng cùng thổi phù phù tắt hết nến.

"Mẹ, mẹ nói thử xem mẹ đã ước điều gì vậy? Có phải là ước cho ba sống lâu trăm tuổi không?"

Phương Tuyết Di mờ to mắt tò mò dò hỏi Trác Nhã.

Trác Nhã mĩm cười nói:

"Điều ước của mẹ chính là hy vọng trong một năm mới này cả nhà ta sẽ có sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý... Mẹ cảm thấy sống trên đời này nếu có được thân thể khỏe mạnh thì đó mới là tài sản quý giá nhất."

"Đúng vậy. nói hay lắm."

Phương Tử Lân vỗ tay tán đồng:

"Bọn trẻ các con hiện nay không hiểu được tầm quan trọng của sức khỏe đâu, đợi khi các con bước vào tuồi của ba rồi thì mới biết. núi vàng núi bạc không bằng có sức khỏe. Hạo Vân, con là người luyện võ, sức khỏe của con tất nhiên không chê vào đâu được, ba không lo phần con, còn Tuyết Di... sau này đừng vùi đầu ôm quá nhiều công việc trong công ty nữa, phải biết sắp xếp thời gian nghỉ ngơi hợp lí, thư giãn hồi phục sức lực rất quan trọng đấy, phụ nữ thời hiện đại làm việc trong công sở hay mắc bệnh nghề nghiệp lắm."

"Cám ơn ba đã quan tâm."

Phương Tuyết Di thấy sống mũi cay cay. đã lâu lắm rồi ba mới nói một câu quan tâm với cô.

"Ba ơi, xin ba cứ yên tâm. có con ở đây chị ấy sẽ không bị bệnh nghề nghiệp dày vò đâu ạ."

Phương Hạo Vân tươi cười giải thích:

"Con tinh thông kinh mạch khắp cơ thể con người, chi cần con xoa bóp huyệt đạo định kì cho chị ấy, khai thông kinh mạch, cơ thể của chị Tuyết Di sẽ mãi mãi khỏe mạnh thôi. Thật ra con cũng có thể làm luôn cho ba mẹ, chỉ cần làm trong thời gian một năm con dám bào đảm xua tan hết mấy thứ bệnh tật đau lưng nhức mỏi khi trái gió trở trời của bố mẹ."

Phương Tuyết Di nghe xong lập tức đỏ mặt, cô nhớ lại cảnh Phương Hạo Vân xoa bóp cho cô trước đây, quả nhiên rất dễ chịu, hiệu quả không chê vào đâu được, chỉ là... chỉ là hơi nhạy cảm thì phải, còn nhớ lần xoa bóp đó, quần lót của cô sau đó bị ướt nhẹp cả.

Trác Nhã và Phương Tử Lân lại háo hức muốn thử. vội hỏi:

"Hạo Vân. con nói thật đấy chứ?"

"Tất nhiên là thật rồi. À, dì Bạch đã về thành phố Hoa Hải rồi. mấy hôm nữa con đi tìm dì học chút kĩ thuật mát xa bấm huyệt, sau đó con sẽ trị bệnh cho ba mẹ."

Phương Hạo Vân vỗ ngực hứa hẹn.

"Được thôi."

Phương Tử Lân dặn dò:

"Hạo Vân, sau này con cứ dành thời gian xoa bóp giúp mẹ con nhiều một chút, sức khỏe của mẹ con vốn đã kém. công việc trong công ty bây giờ lại quá bận rộn.

"Dạ, con biêt rồi ạ."

Phương Hạo Vân gật đầu đồng ý, nhưng đối với tình trạng sức khỏe của ông bố hờ này, hắn vẫn rất lo lắng, dù gì thì hắn chi là một người luyện võ chứ không phải thần tiên, theo như lời của dì Bạch, sức khỏe của Phương Tử Lân không còn trụ được bao lâu nữa, cho dù không có căn bệnh tim quái ác. chức năng các bộ phận khác trong cơ thể ông đã bắt đầu suy kiệt. Nhắm mắt xuôi tay là chuyện không sớm thì muộn cũng xảy ra, điều Phương Hạo Vân có thể làm chính là sau khi Phương Tử Lân mất giúp ông chăm sóc tốt vợ con và công ty.

"Mọi người đều đói rồi, cắt bánh kem thôi."

Trong lòng Trác Nhã ngọt như mía lùi, khấp khởi vui mừng, không khí ấm cúng thế này mới giống một gia đình chứ. Từ khi vào nhà họ Phương năm nào cũng có tiệc mừng sinh nhật bà vào đêm giao thừa, nhưng từ trước đến nay chưa có năm nào Trác Nhã vui như hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play