Nguyệt Như nhướng mày, nếu như cô tàn nhẫn xông vào hạ thủ bừa bãi, thì e rằng nơi này sẽ biến thành một bãi chiến trường đầy chết chóc. Nhưng cô không muốn làm như vậy, cô không muốn càng ngày càng cách xa Quỷ Tử.

Trong ba năm phối hợp tác chiến cạnh Quỷ Tử, cô hiểu rõ, anh ấy chỉ giết những kẻ đáng giết. Những viên cảnh sát này đều là những người vô tội, cô sợ rằng nếu mình giết những người này thì sẽ khiến cho cô không được vui lắm.

Đều trách tên Hạo Thiên kia, nếu như không phải hắn tố giác, thì phía cảnh sát đã không biết, và chắc hẳn là cô đã nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ.

Hơi do dự trong chốc lát, Nguyệt Như quyết định hôm nay tạm thời từ bỏ.

Đúng vào thời khắc này, Nguyệt Như bỗng chợt nghĩ tới điều gì đó, cầm lấy thanh đoản kiếm trong tay, chém xối xả vào thân cây đại thụ trồng trước cửa biệt thự, chỉ nghe thấy những âm thanh đinh tai, chiếc cây cổ thụ hai người ôm không xuể tay đã bị chặt đứt, đổ sập xuống mấy bức tường chịu lực của biệt thự.

"Ta chỉ muốn giết Hoa Thiên Minh, các ngươi tốt nhất không nên xen vào việc của người khác, nếu không, lần sau, ta sẽ đại khai sát giới... Nói một câu không khách khí, chỉ dựa vào các người thì không bao giờ ngăn trở nổi ta đâu."

Nguyệt Như nhẹ nhàng nhảy lên, nói giọng oang oang: "Ta cho các người thời gian ba ngày, sau ba ngày nữa, nếu như các ngươi không chịu rút lui, thì đừng trách ta khách khí. Nhân tiện ta nhắc luôn các người,Hoa Thiên Minh không đáng để các người bảo vệ đâu, hắn là một tên ngụy quân tử chính hiệu, là một con sói đội lốt nai tơ. Hai năm trước, vụ cháy ở phòng khiêu vũ Thiên Nguyệt Hoa Hải, chính hắn là kẻ chủ mưu... Nói cạn lời rồi, các người tự lo liệu cho tốt."

"Pằng!"

Đúng vào khoảng lặng sau khi Nguyệt Như nói xong, Đại Phi tự mình dùng súng tự động nhắm chuẩn vào vị trí Nguyệt Như nói, nhưng trước khi viên đạn tới đó thì cô đã không còn ở đó nữa rồi.

Đại Phi hoàn toàn bị kinh ngạc, làm mấy năm đặc công rồi, anh đã gặp mặt không biết bao nhiêu loại người tốt có xấu có, nhưng hôm nay cảnh tượng này khiến cho anh không thể nào tưởng tượng nổi, tốc độ di chuyển của con người lại có thể nhanh hơn đạn, đó còn là người nữa không?

"Sếp, bây giờ phải tính sao?" Một viên đặc công bước lại hỏi.

"Tôi nghĩ hôm nay cô ta sẽ không đến nữa đâu. Cậu ở lại tiếp tục chỉ huy bảo vệ, tôi phải ra ngoài một lát..."

Đại Phi vẫn ghi nhớ câu nói mà sát thủ nói trước lúc bỏ đi. Không còn nghi ngờ gì, từ thực lực mà cô thể hiện lần cuối đó, thì rõ ràng là cô đã thủ hạ lưu tình rồi. Nếu như cô ta muốn, cô ta hoàn toàn có thể xông vào bên trong giết hại toàn bộ mọi người bên trong. Nhưng cô lại không làm vậy, trong đó chắc hẳn phải có một nguyên nhân nào đó chưa được tiết lộ.

Ngoài ra, cô ta nhắc tới vụ cháy ở phòng khiêu vũ Thiên Nguyệt, cũng khiến cho Đại Phi bán tín bán nghi. Vụ cháy đó Đại Phi có biết, chết hơn hai chục người, cuối cùng điều tra đưa ra kết luận là đường dây điện xuống cấp gây chập và cháy. Thế nhưng, với báo cáo lúc kết án, đã có một số cảnh sát viên không đồng ý với lập luận trên, nhất là Trương Bưu, anh kiên quyết không đồng ý với kết quả kết án như vậy, anh cho rằng bên trong còn có rất nhiều điều ẩn tình để đào sâu khai thác. Chỉ là cuối cùng dưới sự tác động của cấp trên, vụ án đã kết thúc chóng vánh.

Hôm nay nghe sát thủ nói như vậy, anh cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ Hoa Thiên Minh.Hoa Thiên Minh quá hoàn mỹ, hoàn mỹ tới mức có chút giả tạo. Qua vài ngày tiếp xúc, Đại Phi nhận thấy người này có nụ cười ngụy quân tử, trong ngoài bất nhất, anh quyết định lội đêm quay về bàn bạc với Trương Bưu.

….

12 giờ đêm, Phương Hạo Vân bừng tỉnh trong giấc mộng, vừa mới xong, hắn đã có một cơn ác mộng, mơ thấy Kỳ đang cầu cứu hắn.

Sau khi lau những giọt mồ hôi trên trán, Phương Hạo Vân không ngủ tiếp nữa. Tuy rằng chỉ là một giấc mơ, nhưng trong lòng hắn phát sinh một chút bai rối khó hiểu.

Trong cuộc sống hiện thực, thần giao cách cảm đã có vô số ví dụ được nêu ra. Hắn đang nghĩ, Kỳ liệu có gặp rắc rối nào không, suy nghĩ một hồi, Phương Hạo Vân quyết định đi công ty xem tình hình. Từ sau chuyện ấy, cô ấy đều qua đêm ở tại phòng nghỉ của chị.

Sau khi đánh xe qua đó, Phương Hạo Vân vượt qua hệ thống bảo vệ, nhẹ nhàng lọt vào trong phòng nghỉ của chị, trong phòng hắt ra ánh sáng lờ mờ đèn ngủ, người yêu Bạch Lăng Kỳ dường như đã chìm sâu vào giấc ngủ, có điều kỳ lạ ở chỗ, cơ thể cô đang không ngừng run lên nhè nhẹ, bước lại gần một chút, Phương Hạo Vân thậm chí còn cảm thấy khắp mặt Bạch Lăng Kỳ vẫn lưu lại giọt lệ long lanh nơi đáy mắt.

Hiển nhiên, trước khi ngủ cô ấy đã khóc rất nhiều.

Phương Hạo Vân thầm tự trách mình, Kỳ khóc nhất định là vì chuyện của mình.

"Hạo Vân, đừng bỏ rơi em.... Đừng..." Bỗng nhiên, Bạch Lăng Kỳ bắt đầu nói mê, thần tình trông rất thảm thiết, giọng nói có chút tủi hổ.

Phương Hạo Vân cảm thấy sống mũi cay cay, vội vàng lại gần, ôm lấy cơ thể Bạch Lăng Kỳ, nói giọng vỗ về: "Kỳ, anh sẽ không bỏ rơi em đâu, mãi mãi không đâu."

Phương Hạo Vân không ngờ rằng một Bạch Lăng Kỳ ban ngày trông có vẻ như không có chuyện gì, nhưng khi ở một mình lại thương tâm đến vậy. Hắn cảm thấy mình thật tệ, hắn lẽ ra phải đi thăm Kỳ từ sớm.

Ôm Bạch Lăng Kỳ thật chặt trong vòng tay âu yếm, Phương Hạo Vân đau đớn từng cơn, quả quyết nói: "Kỳ, em tỉnh đi, sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em."

"Hạo Vân..." Bạch Lăng Kỳ tựa hồ như đang trong cơn mơ, cơ thể của cô hình như hơi nóng lên, nói chính xác thì cô đã bị sốt.

"Không phải là nhiễm bệnh rồi chứ?"

Phương Hạo Vân vội vàng sở tay lên trán: "Kỳ, tỉnh lại, tỉnh lại."

Bạch Lăng Kỳ ư hử nói mê, nhưng không mở mắt, hình như cô đang rơi vào trạng thái hôn mê, Phương Hạo Vân áp mặt vào sát hai gò má cô, trong lòng đau như cắt.

"Hạo Vân, là anh à? Phải vậy không?" Bạch Lăng Kỳ cố gắng mở to hai mắt, tầm nhìn có chút mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bờ vai quen thuộc.

"Kỳ, em tỉnh rồi, tốt quá, chỗ nào của em không thoải mái, anh giờ sẽ đưa em đi viện." Ngước mắt nhìn lên khuôn mặt tiều tụy của Kỳ, Phương Hạo Vân vẻ mặt đau xót.

"Em tưởng rằng anh không cần em nữa..." Nói tới đây, ánh mắt của Kỳ dưng dưng nước mắt, hai bàn tay đang rủ xuôi theo cơ thể cũng ôm chặt lấy Hạo Vân.

"Kỳ, xin lỗi, những ngày này anh đã hại em phải chịu khổ rồi." Phương Hạo Vân tự trách mình nói.

Trên mặt Bạch Lăng Kỳ hiện lên vẻ tái nhợt, cô lắc đầu nhè nhẹ nói: "Hạo Vân, em không muốn đi bệnh viện, em không sao, trong ngăn kéo có thuốc, anh giúp em rót cốc nước, em uống xong rồi sẽ ổn thôi."

Phương Hạo Vân theo lời, nhẹ nhàng đặt Kỳ xuống, vội vàng đi tới ngăn kéo cạnh giường lấy ra thuốc cảm mạo, rót một cốc nước ấm, uống thử xem có bỏng lưỡi không, rồi mới bưng tới.

Nhìn Phương Hạo Vân ân cần chăm sóc, trong lòng Bạch Lăng Kỳ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng khi cô nghĩ tới việc mình phải chi sẻ tình yêu với một người phụ nữ khác, sắc mặt lập tức trở nên buồn rũ rượi.

Những ngày qua, Bạch Lăng Kỳ mỗi tối đều không khỏi nhớ tới những thời khắc hạnh phúc của hai người xưa kia, rồi còn nghĩ tới Trương Mỹ Kỳ, cô ấy đã từng mấy lần thử thuyết phục mình, nhưng đều không có hiệu quả gì. Chí ít, cho tới bây giờ, cô vẫn không thể nào chấp nhận được việc một ông ở với hai bà.

"Kỳ, nào, uống thuốc đi nhé..." Phương Hạo Vân tưởng rằng khuôn mặt Kỳ buồn bã như vậy là do chịu sự dày vò của đau đớn, không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng đỡ cho cô uống thuốc.

"Hạo vân, anh đi đi, giờ thì em khỏi rồi..." Bạch Lăng Kỳ khi nói câu này trong lòng quặn đau dữ dội, nhưng cô biết rằng, mình cần phải làm như vậy.

"Không... anh không đi.."

Phương Hạo Vân thành thực nói: "Kỳ, bị bệnh thì phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều vào, em cứ ngủ đi, anh sẽ ở đây bảo vệ cho em."

Sau khi uống thuốc cảm mạo xong, cơ thể của Bạch Lăng Kỳ lúc nóng lúc lạnh, so với lúc nãy còn khó chịu hơn, nếu là lúc thường, thì cô đã rúc vào trong ngực của Hạo Vân rồi, nhưng ngày hôm nay, cô kìm nén những cảm xúc trong lòng, không làm gì hết.

"Kỳ, có phải là khó chịu ở đâu không?" Phương Hạo Vân nhìn trán cô là đã nhận ra điều không bình thường, vội vàng chẳng nói năng gì ôm lấy người yêu vào lòng.

Bạch Lăng Kỳ cảm thấy toàn thân rét run, cô bất giác vùi mình vào trong ngực bạn trai, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Kỳ, anh thấy hay là đi viện đi" Phương Hạo Vân đang suy nghĩ, có nên đưa Kỳ đi viện không, bệnh phong hàn cảm mạo của cô không hề nhẹ.

"Không... Không đi viện, cứ vậy là được rồi..." Bạch Lăng Kỳ tin tưởng vào bờ ngực của Hạo Vân, cô không muốn vì đi viện mà mất đi bờ ngực ấm áp kia. Tuy cơ thể rất khó chịu, nhưng lòng cô dâng trào một niềm hạnh phúc khó tả.

Phương Hạo Vân do dự đôi lát, bỗng nghĩ tới một phương pháp hữu hiệu, hắn đã từng mấy lần đả thông kinh mạch tiêu trừ hàn khí trong người của Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ, đã có những lần thực tập trước đây, hắn nghĩ rằng, mình cũng có thể dùng nội gia chân khí để tiêu giải hàn khí trong người, để xua tan hàn khí. Làm như vậy, hàn khí của Kỳ sẽ không trị mà hết.

Đương nhiên, đây chỉ là một ý tưởng trên lý thuyết.

Trước đó khi chữa cơn đau bụng cho hai người kia, chỉ là trong phạm vi vùng xương đáy chậu, hơn nữa còn được sự chỉ điểm của dì Bạch, còn bây giờ, muốn tiêu trừ hàn khí, cần phải vận chân khí lên toàn bộ vùng cơ thể của cô. Phương Hạo Vân có chút lo lắng, với kinh mạch và thể chất của một người bình thường như Kỳ, liệu có chịu được chân khí nội gia lớn vậy không.

Đúng vào lúc hắn do dự không quyết, tần suất co giật của Bạch Lăng Kỳ lại càng lúc càng tăng lên.

Cẩn thận cân nhắc đôi chút, Phương Hạo Vân quyết định dùng 1 thành nội gia chân khí đẩy từ từ vào trong, khi nào thấy cơ thể Kỳ không thể chịu được thì sẽ ngừng.

Khẽ rùng mình, tay phải Phương Hạo Vân ôm lấy Kỳ, tay trái chống phía sau lưng cô, bắt đầu từ từ vận khí, chậm dãi truyền chân khí nội gia vào trong cơ thể cô.

"Hạo Vân, dễ chịu quá, bàn tay của anh ấm quá..."

Chân khí bắt đầu vận hành, Bạch Lăng Kỳ bỗng chốc cảm thấy một luồng noãn lưu xâm nhập vào trong cơ thể, bắt đầu khuếch tán, cùng với sự khuếch tán của luồng noãn lưu đó, cơ thể của Kỳ không còn cảm thấy run lạnh nữa, cảm giác nóng lạnh khác thường cũng bắt đầu tiêu biến. Ngay cả trên khuôn mặt nhợt nhạt cũng bắt đầu chuyển sang hồng hào.

Phương Hạo Vân biết rằng cách của mình có hiệu quả, trong lòng thầm vui, tiếp tục tăng cường chân khí, để cho hàn khí tích tụ trong người Kỳ tiêu tan hoàn toàn mới thôi.

Mãi liên tiếp trong một giờ đồng hồ, Phương Hạo Vân mới có thể làm tiêu giải hết hoàn toàn hàn khí trong người Bạch Lăng Kỳ. Kỳ lúc này do dễ chịu và cũng đã mệt mỏi, nên nằm ngủ ngon lành từ lúc nào rồi.

Phương Hạo Vân thu công xong, đặt Kỳ nằm xuống, đắp chăn lên người cô, thở một hơi dài. Sự thực chứng minh, giữa hắn và Kỳ quả thực có thần giao cách cảm, nếu tối này hắn không đến thì sẽ gay to. Sau một đêm không biết Kỳ sẽ sao đây?

Lau mồ hôi bám đầy trên trán, Phương Hạo Vân chuẩn bị đi rửa mặt, nhưng vào lúc này, Kỳ đã nắm thật chặt tay của hắn, làm gì cũng không buông ra.

Phương Hạo Vân nhìn xuống, Kỳ vẫn đang ngủ say, cũng tức là, hành vi lúc này của cô hoàn toàn là vô thức. Nói cách khác, Kỳ vẫn luôn yêu hắn.

"Kỳ, anh cũng yêu em!" Phương Hạo Vân giọng chất chứa tình cảm nói, chỉ có điều Kỳ đang ngủ say nên không nghe thấy được.

Nhẹ nhàng gỡ tay của Kỳ ra, Phương Hạo Vân quyết định đi rửa mặt trước, ai ngờ hắn vừa đứng dậy thì nghe thấy Kỳ nói: "Hạo Vân, anh định đi à?"

Quay đầu lại nhìn, Kỳ cứ ngỡ đang ngủ đã tỉnh lại, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn mong mỏi vào mình, có chút bịn rịn.

Phương Hạo Vân cười tinh quái: "Có phải tiếc anh đi rồi không? Nếu em đã không nỡ bỏ anh, thì anh sẽ không đi nữa."

"Đi đầu anh ấy, ai tiếc anh cơ chứ, anh đi đi."

Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt, khẽ sẵng giọng, khẩu thị tâm phi, khẽ quay mặt đi, không nhìn Hạo Vân nữa. Có điều đôi tai của cô thì cứ vểnh lên, xem xét hành động của Phương Hạo Vân. Hiển nhiên, cô không hề muốn Phương Hạo Vân bỏ đi.

Có lẽ do ngã bệnh, nên Bạch Lăng Kỳ tối nay rất tin tưởng vào Phương Hạo Vân. Cho dù cô vẫn chưa thể mở lòng, cho dù cô vẫn chưa thể hoàn toàn lượng thứ cho tên phong lưu kia. Nhưng cô vẫn luôn hy vọng rằng hắn có thể ở lại bầu bạn với mình.

Những tâm sự đó của Bạch Lăng Kỳ, Phương Hạo Vân hiểu rất rõ, hắn cúi người xuống, hôn vào trán Kỳ rồi nói: "Kỳ, em yên tâm ngủ đi, anh nói rồi, đêm nay anh sẽ không rời em nửa bước đâu."

Bạch Lăng Kỳ nhìn vào vành mắt của hắn ngượng nghịu nói: "Anh nói thật chứ?"

"Thật!"

Phương Hạo Vân gật đầu, ôn nhu nói: "Kỳ, tin anh đi, từ nay về sau anh sẽ không để em chịu khổ nữa. Anh sẽ giữ lời thề của anh, sẽ tiếp tục theo đuổi em, cho tới khi em quay lại với anh..."

Bạch Lăng Kỳ rơm rớm nước mắt, cô rất muốn nói với Phương Hạo Vân, trong lòng cô đã chấp nhận hắn rồi. Nhưng lời đến miệng thì nghẹn ứ lại, Trương Mỹ Kỳ đứng ngăn cách giữa họ không thể xóa nhòa được.

"Ai thèm anh theo đuổi... Người thích tôi nhiều lắm."

Nói rồi, Bạch Lăng Kỳ bỗng nhiên khóc thút thít, cô há miệng ngoạm thật mạnh vào cánh tay phải của Phương Hạo Vân: "Cắn chết anh đi, cái đồ tồi tệ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play