Vương Hán Sinh và mấy vị cán bộ đầu ngành của quận Linh Giang nhìn nhìn nhau, cũng không biết là trong hồ lô của vị Dương thị trưởng này có thuốc gì? Nguyên bản chuyện này phải đáng ăn mừng nhưng không hiều sao lại làm ông ấy bất mãn đến thế?
Vương Hán Sinh vội thay đổi cách xưng hô: “Dương phó thị trưởng, hợp đồng này có vấn đề gì chăng? Hay là còn có nguyên nhân nào khác?”
Quận Linh Giang lần này hưởng ứng chủ trương kêu gọi đầu tư của thành phố nên đã đặt ra rất nhiều ưu đãi, thu hút đông đảo nhà đầu tư nước ngoài. Trong số đó nhà đầu tư Nhật Bản và Hàn Quốc tương đối nhiều. Đơn cử như công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản bỏ ra 1,5 triệu USD để xây trụ sở lương thực, nơi được lợi nhất chính là quận Linh Giang, đây cũng là thành quả lớn nhất thu được từ đợt chiêu thương lần này. Do đó Vương Hán Sinh thật sự không thể hiểu nổi tại sao Dương Vọng Giang lại không có chút phản ứng vui mừng?
“Mọi người xem xong chưa?” Dương Vọng Giang không trả lời Vương Hán Sinh mà chỉ đưa mắt nhìn đồng hồ xem đã đủ 10 phút chưa.
“Xem xong rồi…!” Tất cả đồng thanh trả lời.
Dương Vọng Giang đứng dậy, trầm giọng nói: “Các vị thử phát biểu ý kiến của mình xem hạng mục lần này như thế nào?”
Người tham dự hội nghị vẫn chưa rõ suy nghĩ trong đầu của vị thị trưởng đại nhân này nên không ai dám lên tiếng trước. Tuy nhiên về mặt lý thuyết thì 1,5 triệu USD tiền đầu tư quả đúng là một con số không tồi.
“Không ai phát biểu đúng không?”
Dương Vọng Giang đem ánh mắt chiếu vào người thường vụ phó khu trưởng Vương Hán Sinh của quận Linh Giang, lạnh giọng hỏi: “Vương phó khu trưởng, tôi hỏi ông, việc hợp tác xây dựng trụ sở lương thực tại quận Linh Giang, vì sao không báo cáo trước cho thành phố mà ông lại lợi dụng quyền hạn của mình để đề ra quá nhiều nhượng bộ và ưu đãi cho công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản? Tôi không biết ông thống kê tra cứu như thế nào, nhưng theo như trên hợp đồng thì có thể thấy sau khi trụ sở lương thực được xây dựng, bên được lợi chỉ có phía người Nhật, còn chính phủ của chúng ta, người dân của chúng ta căn bản không có bao nhiêu chỗ tốt… Dĩ nhiên đối với Vương phó khu trưởng mà nói, thành tích thu hút 1,5 triệu USD tiền đầu tư này có thể coi như là công của ông rồi…
Lời này vừa nói ra, Vương Hán Sinh liền nóng cả người. Mình kêu gọi đầu tư hoàn toàn là để hưởng ứng chủ trương của thành phố, là vì chính phủ, vì nhân dân mưu lợi, làm sao kết quả lại nói là mình ham mê lập công được?
“Dương phó thị trưởng, tôi không rõ ý của ông là gì…” Vương Hán Sinh uất ức nói.
“Ông tất nhiên không rõ, nếu không thì đã không làm ra chuyện hồ đồ như thế…”
Dương Vọng Giang bình tĩnh nhìn Vương Hán Sinh, nghiêm nghị nói: “Tôi đã sớm nói với các người, thu hút đầu tư nhất định phải có nguyên tắc, không thể bởi vì đối phương là nhà đầu tư nước ngoài mà phá bỏ nguyên tắc, phá bỏ lập trường của mình. Ông xem các hạng mục và phương án mà các người đặt ra kia, nếu cứ tiếp tục tiến hành, vạn nhất công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản đó nửa đường rút vốn thì sao? Trong điều khoản của các người cơ bản không hề có hạn chế nào đối với bọn họ cả. Hiện nay trong cả nước có bao nhiêu công ty ma, chẳng lẽ các người còn không biết sao? Thời buổi bây giờ, khi tiến hành hợp tác với thương nhân hai nước Nhật, Hàn thì nhất định phải tìm được đối tác có uy tín cao mới được. Huống chi ông nghĩ xem, hạng mục các người xây dựng là trụ sở lương thực. Lương thực vốn là điều kiện tiên quyết cho đời sống nhân dân, cũng là tài nguyên chiến lược của quốc gia. Mấy năm trước, có vài địa phương tại đông bắc cũng vì mù quáng thu hút đầu tư mà để cho nơi quan trọng như khu lương thực bị người nước ngoài nắm giữ, tạo thành trở ngại lớn khi cần cung ứng lương thực. Vết xe đổ đó sao các người không xem xét kỹ…”
Vương Hán Sinh phản biện: “Dương phó thị trưởng, chúng tôi đã tiến hành điều tra cặn kẽ đối với công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản. Tài chính bọn họ rất hùng hậu, hơn nữa uy tín không tệ, nhất định không phải là công ty ma đâu.
“Vậy sao?”
Dương Vọng Giang không hề khách khí nói: “Ông điều tra như thế nào? Ông đi Nhật Bản tự mình khảo sát, hay căn cứ vào tài liệu mà bọn họ đưa cho ông xem? Mà cho dù ông có nói đúng, nếu quả thật tài chính của họ hùng mạnh, không phải công ty ma, thì việc xây dựng trụ sở lương thực này là ai phê chuẩn cho ông cùng người Nhật hợp tác?”
Dương Vọng Giang trước đây quản lý về nông nghiệp của thành phố Hoa Hải, từng có lần nhấn mạnh trong một hội nghị rằng thành phố Hoa Hải mặc dù là đô thị quốc tế hiện đại nhưng cũng không thể bỏ qua nông nghiệp. Nhà nước những năm gần đây tập trung vào tam nông, đại ý là mặc dù xã hội ngày nay đang tiến hành công nghiệp hóa nhưng chúng ta tuyệt đối không thể xem nhẹ sản xuất nông nghiệp, bởi sản xuất nông nghiệp có liên quan tới cuộc sống của hàng vạn hộ gia đình.
“Dương phó thị trưởng, ông nghe tôi giải thích, hạng mục này tôi đã cho Thang phó thị trưởng xem rồi, ông ấy ngoài miệng cũng đã đồng ý. Tôi vốn định hôm nay báo cáo luôn trong hội nghị lần này để ông vui mừng…”
“Vui mừng à?”
Dương Vọng Giang liền nổi giận: “Tôi thấy quả thật quá hồ đồ rồi. Không chỉ công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản đó có vấn đề, mà hơn phân nửa hạng mục đầu tư mà ông báo cáo cũng không phù hợp quy định.”
“Dương phó thị trưởng, chuyện này…” Sắc mặt Vương Hán Sinh nhất thời đại biến, thế này chẳng phải nói là công sức mình lao khổ hơn nửa năm nay coi như đổ sông đổ biển sao?
“Ông đừng có chuyện này chuyện nọ nữa…Tôi không ngại cho ông biết, hưởng ứng đợt kêu gọi đầu tư lần này của quận Linh Giang có hơn phân nửa là công ty ma rồi, dù chính phủ đã đề ra cho họ rất nhiều ưu đãi…"
Những năm gần đây, GDP trở thành chỉ tiêu chính để đánh giá mức độ thu hút đầu tư của địa phương, là yếu tố quan trọng nhất để chính phủ đánh giá thành quả công tác của địa phương đó. Nên nó trở thành mục tiêu phấn đấu tối thượng của quan chức các cấp. Trong hoàn cảnh như vậy, để làm nên công trạng, các địa phương đã nghĩ đủ mọi biện pháp, đề ra rất nhiều các ưu đãi để thu hút các nhà đầu tư nước ngoài.
Thân là chủ nhiệm kinh tế kiêm phó thị trưởng thường vụ, Dương Vọng Giang hiểu rõ những vấn đề này hơn ai hết. Nhưng ông ngàn vạn lần không thể ngờ quận Linh Giang vì mời gọi đầu tư mà ngay cả nguyên tắc cơ bản nhất cũng phớt lờ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một khi xây dựng xong công trình, tất nhiên Vương Hán Sinh sẽ được ghi công, nhưng đối với chính phủ và nhân dân địa phương mà nói lại không có một chút lợi ích nào. Loại quan chức như vậy quả thật đáng giận, đáng hận, đáng căm ghét mà…
Đối với vấn đề “công ty ma” mà Dương Vọng Giang đề cập, Vương Hán Sinh cũng có biết đôi chút. Các công ty, xí nghiệp này sau khi tiến hành đầu tư, một khi thấy địa phương khác có chính sách ưu đãi tốt hơn thì họ sẽ không ngần ngại nhảy qua ngay. Bởi quan chức địa phương vì tranh giành thành tích cho mình nên sẽ không ngừng đề ra những ưu đãi ngày một lớn. Loại hình công ty, xí nghiệp này được một số người hình tượng hoá thành hình ảnh “xí nghiệp chim di trú”.
“Dương phó thị trưởng, tôi không đồng ý quan đểm của ông…”
Vương Hán Sinh không đành lòng để công sức của mình bị hủy bỏ như vậy. Không thể phủ nhận, lần này để quảng cáo cho quận Linh Giang thì địa phương đã đề xuất những chính sách hỗ trợ hết sức béo bở mà nhiều nơi khác không có được. Với điều kiện như vậy, những công ty đó chắc chắn sẽ an cư lạc nghiệp tại đây, không lý nào lại nhảy sang địa phương khác.
“Tôi biết tâm tư của ông…”
Dương Vọng Giang ném tài liệu qua phía Vương Hán Sinh, giận dữ nói: “Ông nhất định nghĩ rằng mình đưa ra điều kiện lớn như vậy là có thể ngăn chặn những công ty, xí nghiệp đó dời đi nơi khác, đúng không? Tôi cho ông biết, phương pháp của ông không thể tiến hành được, bởi chỉ cần sự cạnh tranh thu hút đầu tư giữa các địa phương còn tồn tài thì ưu đãi của ông sẽ phải ngày một mở rộng.”
Nói đến đây, Dương Vọng Giang đột nhiên kích động lên: “Nói cho các người biết, phải lập tức dừng ngay kế hoạch hợp tác với công ty Hiroshika Nhật Bản ngay. Mặt khác, những xí nghiệp nào bởi vì chính sách ưu đãi mà tới đây thì cũng phải ngừng làm ăn với họ luôn. Đối với dạng doanh nghiệp ích kỷ, không có đạo đức kinh doanh như vậy nhất định phải tuyệt giao, để tránh thất thoát tài sản cho nhà nước và nhân dân…”
“Dương phó thị trưởng, ông không thể làm như vậy được…”
Vương Hán Sinh tranh luận: “Nếu làm như ông nói thì chẳng phải chỉ tiêu thu hút đầu tư của quận Linh Giang năm nay sẽ không thể hoàn thành sao?”
Đây là cái gì? Chính là phạm pháp, là bán nước… Vì hoàn thành kế hoạch, những người này dường như chuyện gì cũng dám làm!
Dương Vọng Giang tự tay xé hết đống văn kiện, tài liệu kia, tức giận nói: “Chẳng lẽ ông vì thành tích, nhiệm vụ của mình mà phải hy sinh lợi ích của nhân dân, của quốc gia hay sao? Ông xem ông là cái thứ gì…”
Quan chức tham dự hội nghị lần đầu tiên thấy Dương Vọng Giang giận dữ đến như vậy. Mọi người đều cúi đầu, đến cả nuốt nước bọt cũng không dám, chỉ mong hội nghị lần này có thể kết thúc sớm một chút.
“Dương phó thị trưởng, trước hết xin ông bớt giận. Những hạng mục này chúng tôi sẽ xem xét lại một lần nữa, nếu có vấn đề lập tức sửa chữa, bảo đảm sẽ không làm tổn hại tới lợi ích quốc gia và dân tộc…”
Cục trưởng cục thương nghiệp quận Linh Giang là Hướng Vấn Thiên cùng Vương Hán Sinh có quan hệ cá nhân rất tốt, hơn nữa những hạng mục này ông ta là chủ thầu, cho nên cũng nói đỡ cho Vương Hán Sinh một câu.
“Bớt giận cái gì? Còn xem xét cái gì nữa? Các công ty xí nghiệp các người mời gọi tới đều nằm trong sổ đen, vậy mà còn xem xét cái gì nữa…”
Dương Vọng Giang dột ngột vỗ bàn một cái, dọa cho mọi người sợ nhảy dựng lên. Ông ta phẫn nộ nói: “Vết xe đổ rành rành trước mặt sau các ông không chịu nhìn, không chịu nghe, chẳng lẽ cái thành tích giả dối đó đối với các ông quan trọng đến như thế?”
Hương Vấn Thiên thấy Dương Vọng Giang đột nhiên nổi đóa lên nên cũng có chút lúng túng, ông cười gượng một cái, thấp giọng nói: “Dương phó thị trưởng dạy rất đúng, tôi sẽ mau chóng truyền đạt lại cho cấp dưới, cứ y theo chỉ thị của ông mà làm…”
“Chuyện này để các ông làm tôi không yên tâm. Khi trở về tôi sẽ báo cáo với thư ký Lâm, nhờ thành ủy điều người tới đặc biệt thanh tra tỉ mỉ công tác 8 quận 12 huyện của thành phố Hoa Hải, kiên quyết ngăn chặn các hành vi khinh suất, làm loạn, càn rỡ… như thế này phát sinh.” Giọng điệu của Dương Vọng Giang càng lúc càng nghiêm trọng.
Thôi, thế là hết thật rồi!
Vương Hán Sinh và Hướng Vấn Thiên đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ chờ hội nghị kết thúc sẽ lập tức đi tìm Thang phó khu trưởng, nếu không chẳng những kết quả đầu tư tại đại hội lần này thành công cốc. mà không chừng tiền đồ của bọn họ cũng sẽ chấm dứt.
Dương Vọng Giang hôm nay hình như thật sự bị chọc giận, tựa hồ không còn khống chế được tâm tình của mình nữa: “Nhân viên của công ty TNHH Hiroshika Nhật Bản ở thành phố ta bị tình nghi là hành hung, cưỡng bức phụ nữ, lại còn tàng trữ vũ khí trái phép, các người có biết chưa? Nhân viên mà đã như vậy rồi thì chứng tỏ công ty của họ làm sao mà tốt được? Tôi thật không rõ, đường đường là quan chức cấp chính phủ mà các người lại giao du với loại doanh nhiệp như thế…”
Vương Hán Sinh giận đến nổ đom đóm, vốn định nhân hội nghị hôm nay báo cáo kết quả với Dương Vọng Giang, ai ngờ ngược lại bị khiển trách, thành tích bị hủy bỏ. Mà buồn bực hơn là người ta còn đem chuyện đó ra thuyết giáo trước mặt mình.
“Bọn họ làm vậy quả thật không tốt…” Vương Hán Sinh nhịn không được cãi một câu.
“Được rồi, hôm nay hội nghị đến đây là kết thúc, trước khi tổ điều tra liên hiệp của thành ủy xuống, tất cả hoạt động mời gọi đều tạm thời đình chỉ…Tan họp…” Sau khi để lại một câu nói, Dương Vọng Giang liền dẫn bí thư Lý và các cán bộ phụ trách hầm hừ rời đi.
Quan chức của quận Linh Giang thì chưa đi ngay mà còn ở lại đợi chỉ thị của thường vụ phó quận trưởng. Hướng Vấn Thiên chủ động nói: “Quận trưởng, giờ phải làm sao?”
“Tôi làm sao biết được, một mình suy nghĩ chắc sẽ không ra biện pháp rồi…Tất cả mọi người giải tán đi, tạm thời ngừng lại hoạt động thu hút đầu tư…”
Vương Hán Sinh biết đối nghịch cùng Dương Vọng Giang là điều không thể. Huống chi kế hoạch kêu gọi đầu tư của quận Linh Giang lần này quả thật có vấn đề. Thật ra trước kia, trình tự như vậy là hoàn toàn thích hợp. Nhưng kể từ sau khi khủng hoảng tài chính thế giới bùng nổ, các công ty Hàn Quốc đóng trên địa bàn liên tục đội nón ra đi, do đó việc thu hút đầu tư nước ngoài trở thành tiêu điểm được cán bộ và nhân dân hết sức coi trọng. Chỉ có thể thầm trách ông ta quá xui xẻo mà thôi.
….
Phương Hạo Vân ôm bạn gái vào trong phòng nghỉ ngơi của chị mình, Phương Tuyết Di rất biết điều, nhanh chóng lui ra để tránh làm cản trở hai người trò chuyện.
“Được rồi, bây giờ buông em xuống, em nghỉ ngơi chút thì sẽ không sao đâu, anh về trước đi…” Bạch Lăng Kỳ nhăn nhó nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT