Tạ Mai Nhi vỗ về phía sau lưng Bạch Lăng Kỳ, nói giọng hiền hòa: "Quay về cùng chị đi, trời lạnh, cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh thì chết..."

Bạch Lăng Kỳ lắc đầu: "Em không muốn về..."

So với sự đau đớn trong cõi lòng, chút lạnh lẽo này có đáng là gì. Huống hồ, sau khi trở về, thì cô sẽ phải đối mặt với Trương Mỹ Kỳ như thế nào đây..

"Chị Mai, chị biết chuyện này lúc nào?" Bạch Lăng Kỳ bối rối nhìn Tạ Mai Nhi hỏi lần nữa.

"Một thời gian trước rồi, chị cũng chỉ là vô tình phát hiện ra thôi."

Tạ Mai Nhi biết chuyện này đã không thể nào tránh né được nữa rồi, cô nói giọng trầm ấm: "Kỳ, nghe chị nói, chuyện này em không thể oán trách chị Mỹ Kỳ được, thật ra chị ấy cũng là người bị hại. Hạo Vân nói, cậu ấy cũng đã kể hết đầu đuôi câu chuyện cho em nghe hết rồi, chị nghĩ là em cũng hiểu, ngay từ lúc bắt đầu chị Mỹ Kỳ đã bị ép buộc?"

"Em hiểu chứ..."

Bạch Lăng Kỳ lau khô nước mắt trên mặt, nói với giọng bình tĩnh: "Hạo Vân đã kể hết với em rồi, em không oán hận chị Mỹ Kỳ, chị ấy cũng là người bị hại."

"Trở về thôi Kỳ, Hạo Vân và chị Mỹ Kỳ rất lo lắng cho em, bọn họ lo là em không chịu gặp mặt bọn họ cho nên mới bảo chị tới đây tìm em đưa về. Có chuyện gì thì mọi người ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh rồi nói."

Nói thực lòng, cái cảnh ngày hôm nay Tạ Mai Nhi cũng không muốn chứng kiến. Trong khoảng thời gian ở chung, khiến cho tình cảm của cô với Bạch Lăng Kỳ tốt lên rất nhiều, chẳng khác gì như chị em ruột thịt. Xảy ra chuyện như vậy, trong lòng của cô cũng có chút khổ não.

"Chị Mai, chị trở về nói lại với anh Hạo Vân và chị Mỹ Kỳ, nói rằng em không sao đâu. Tối nay em sẽ không trở lại khu Lam Tâm nữa, em muốn về nhà..." Bạch Lăng Kỳ nói.

Tạ Mai Nhi nghĩ một lúc rồi nói: "Kỳ, lẽ nào em thật sự không có ý định tha thứ cho chị Mỹ Kỳ và Hạo Vân sao?"

"Không phải chuyện tha thứ hay không tha thứ... Em với Hạo Vân đã nói rất rõ ràng rồi, em chọn cách rút lui... Em muốn sau này em sẽ thử làm một người bạn của anh ấy. Được rồi, không nói nữa, lúc này thì em hơi thấy lạnh thật rồi, em muốn về nhà rồi. Chị Mai, chị cũng sớm quay về đi, kẻo bọn họ lại lo..." Nói dứt lời, Bạch Lăng Kỳ cất bước chuẩn bị bỏ đi.

"Đợi đã...!"

Sự lạnh lùng của Bạch Lăng Kỳ khiến cho Tạ Mai Nhi có chút bất an. Cô sợ rằng Bạch Lăng Kỳ sẽ làm chuyện ngốc nghếch nào đó. Đến lúc đó, cô sẽ là tội nhân thiên cổ mất.

"Kỳ, để chị đưa em về, nếu không chị không an tâm." Nói rồi, không đợi Bạch Lăng Kỳ có bất cứ phản ứng nào, cô đã nắm chặt lấy tay của Bạch Lăng Kỳ, đi dọc theo con phố chầm chậm rảo bước.

Bạch Kỳ nhè nhẹ gật đầu: "Cũng được, chị với em cùng về."

Đi được vài bước, Tạ Mai Nhi vẫy tay gọi một chiếc ta xi, chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã tới khu nhà của Bạch Lăng Kỳ.

"Chị Mai, em đến nơi rồi, chị cứ ngồi luôn ở xe trở về đi. Em không có chuyện gì đâu..."

Sau khi bước xuống xe, Bạch Lăng Kỳ ngăn không cho Tạ Mai Nhi xuống theo, rồi nói với tài xế: "Phiền bác tài đưa chị ấy về hoa viên Lam Tâm."

"Kỳ, vậy em cũng mau chóng đi lên đi, khi về chị sẽ gọi điện lại cho em..." Dặn dò lấy một câu, Tạ Mai Nhi cũng không cố gắng tiễn nốt Bạch Lăng Kỳ vào phòng nữa.

Đợi đến sau khi xe taxi đã đi thật xa, Bạch Lăng Kỳ liền không chịu trở về nhà, mà từ từ bước ra khỏi khu nhà, chậm rãi dạo bước trên con phố vắng. Cô không muốn ba mẹ phải lo lắng, cho nên đã lựa chọn việc trốn tránh.

Khu nhà ở hoa viên Lam Tâm, phòng khách số nhà 80A, Trương Mỹ Kỳ vẫn vận một bộ đồ công sở cùng với Phương Hạo Vân vẻ mặt buồn bã nhìn nhau, chẳng ai biết nên nói như thế nào.

Ở vào tầm mắt của Phương Hạo Vân, hắn có thể quan sát được chiếc quần lót đăng ten màu tím nhạt của chị Mai, nhưng vào lúc này hắn chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức nữa, trong lòng cũng không có chút dục vọng nào hết.

"Hạo Vân, thật ra em không nên nói thật với cô ấy như thế. Chị chịu chút thiệt thòi thì có đáng là bao. Chị tình nguyện âm thầm mà đi bên em suốt cuộc đời này, nhưng còn Kỳ... cô ấy còn nhỏ, cô ấy nhất định không thể nào chịu nổi một sự đả kích lớn như vậy. Em không hiểu nỗi lòng của con gái, với một cô gái vào độ tuổi như Kỳ thường chất chứa rất nhiều khát vọng và ước mơ trong tình yêu. Hôm nay em lại đi nói cho cô ấy biết những điều này, chắc chắn sẽ khiến những khát vọng về tình yêu của cô ấy bị tan vỡ hoàn toàn..." Trương Mỹ Kỳ nói giọng nhỏ nhẹ mang ý trách móc, hình như cũng không chú ý tới mình nữa.

"Mỹ Kỳ, em không hề hối hận..."

Phương Hạo Vân ngẩng đầu nhìn Trương Mỹ Kỳ, nghiêm túc nói: "Em thừa nhận, cách nói của em rất vô sỉ, nhưng trong hai người, em không thể bỏ rơi một ai cả, ai trong hai người thì em cũng không thể để phải chịu tổn thương nào hết... Vốn ý của em là nói sớm giải quyết sớm..."

"Vạn nhất Kỳ thật sự không chịu quay lại thì phải tính sao?"

Sắc mặt của Trương Mỹ Kỳ có chút ngưng trọng, vốn dĩ, Bạch Lăng Kỳ ra đi, đối với cô là một chuyện tốt, nhưng cô không thể vui mừng nổi, cô rất hiểu tình yêu của Hạo Vân với Kỳ. Nếu như bởi chuyện ngày hôm nay cậu ấy chấm dứt tình cảm với Bạch Lăng Kỳ, cô tin rằng, sau này khi cô ở bên Phương Hạo Vân cũng sẽ không có hạnh phúc.

Phương Hạo Vân trầm ngâm thở dài một tiếng, âm thầm suy nghĩ, Bạch Lăng Kỳ là nhân chứng đầu tiên của việc hắn bắt đầu lại cuộc sống mới sau khi ‘hoán kiểm trọng sanh’, cũng là sự khởi đầu của việc hắn chuẩn bị vứt bỏ gánh nặng lúc trước, bắt đầu lại từ đầu.

Nếu quả thật mất đi Lăng Kỳ, hắn sợ là cả đời này cũng sẽ không an lòng.

Phương Hạo Vân ngồi tựa vào ghế sopha, không hề động đậy, trong đôi mắt vẫn là sự minh mẫn, trong lòng có chút bất an. Hắn âm thầm cười khổ, chuyện tình cảm so với việc luyện công giết người còn phức tạp hơn nhiều.

Trương Mỹ Kỳ lén nhìn khuôn mặt đang dựa ở ghế của Phương Hạo Vân, trong nội tâm lẫn lộn như tơ vò, cô lại nghĩ, hay là cô rút lui cũng được. Cô biết, Phương Hạo Vân thương hại cô nhiều hơn là tình yêu, người tình trong lòng của cậu ấy là Bạch Lăng Kỳ, chứ không phải là cô. Huống hồ, tuổi của cô cũng không còn thấp nữa rồi.

Nếu như.... nếu như trẻ hơn mười tuổi, cô nhất định sẽ giành giật tới cùng.

"Hạo Vân, chị..." Trương Mỹ Kỳ quyết định chủ động bỏ cuộc.

"Chị không cần phải nói gì với em nữa hết, em sẽ không bao giờ vứt bỏ chị đâu."

Phương Hạo Vân dường như biết rằng cô sẽ định nói điều gì, ngắt lời nói luôn: "Nếu như vào thời điểm này chị nói lời bỏ cuộc với em, vậy thì tất cả những gì em làm đều chẳng phải đổ sông đổ bể sao?"

Trương Mỹ Kỳ nghe vậy, khe khẽ gật đầu, nói nhẹ nhàng: "Hạo Vân, bất kể nói thế nào, chị cũng luôn ủng hộ quyết định của em."

Sau khi Tạ Mai Nhi đi xe quay về, đem tình hình của Bạch Lăng Kỳ nói lại cho hai người rồi quay trở vào phòng. Cô biết rằng, bọn họ cần có một không gian đơn độc để bàn bạc chuyện này.

Hôm sau, Trương Mỹ Kỳ mở điện thoại lên, nhìn thấy một tin nhắn nhắn vào lúc 3 giờ sáng sớm hôm nay gửi tới: "Chị Mỹ Kỳ, em chúc hạnh phúc cho chị với anh Hạo Vân..."

Trương Mỹ Kỳ nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong điện thoại khoảng chừng một phút đồng hồ sau mới định thần lại.

Thoáng do dự phút chốc, cô bấm máy định gọi điện nói chuyện với Bạch Lăng Kỳ, nhưng rất nhanh sau cô đã phát hiện ra, điện thoại của Bạch Lăng Kỳ đã tắt máy rồi.

"Không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tin nhắn được gửi vào lúc 3 giờ sáng nay, trong lòng Trương Mỹ Kỳ có một chút ý niệm bất an, không còn kịp thay đồ nữa, cô mặc nguyên đồ ngủ tất tả chạy ra ngoài, vừa hay bắt gặp Tạ Mai Nhi và Phương Hạo Vân đang đi từ phòng ngủ của từng người ra.

"Chị Mỹ Kỳ, chị hở áo kìa..." Trương Mỹ Kỳ đi hơi vội, nên dây đai ở bộ đồ ngủ cũng bị trễ xuống, nửa đầu bờ vai bị lộ trần ra ngoài, bộ ngực cũng lồ lộ rõ ràng, Tạ Mai Nhi vội vàng nhắc nhở.

"Hạo Vân, em biết số điện thoại của nhà Kỳ không? Hỏi xem cô ấy có ở nhà không?" Sự việc hết sức cấp bách, Trương Mỹ Kỳ hình như có vẻ không bận tâm việc mình mặc áo hở.

Phương Hạo Vân nghe vậy, thầm cảm thấy bất an, cũng không hỏi thêm, cũng không còn tâm trạng thưởng thức hàng họ của cô, vừa nghe xong đã vội vàng chạy tới chiếc điện thoại trong phòng khách, bấm máy tới số điện thoại bàn của nhà Bạch Lăng Kỳ.

Người bắt máy là mẹ của Bạch Lăng Kỳ Liễu Hồng Hà. Nghe thấy giọng qua điện thoại là của con rể, bà rõ ràng là rất niềm nở. Phương Hạo Vân đi thẳng ngay vào chủ đề: "Dì ạ, Kỳ có nhà không? Cho Kỳ gặp con chút có được không?"

"Kỳ không có ở nhà, chẳng phải nó ở cùng phòng trọ với một cô bạn học nữa sao? Đúng rồi, con tìm nó có việc gấp à? Sao không gọi thẳng tới điện thoại của nó?" Trương Hồng Hà qua điện thoại giọng nói có vẻ rất ngạc nhiên.

Phương Hạo Vân khẽ quặn lòng lại, sai lầm rồi, tối qua sai lầm rồi, quả nhiên cô ấy không trở về nhà.

"Dì ơi, vậy dì cứ làm việc tiếp đi, con gọi tới số của Kỳ..." Phương Hạo Vân không muốn làm to chuyện thêm, tìm một lý do để gác điện thoại xuống.

"Thế nào rồi Hạo Vân? Kỳ có nhà không?" Trương Mỹ Kỳ lo lắng hỏi.

"Không có!"

Phương Hạo Vân đảo con mắt, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Mai Nhi, hỏi: "Chị Mai, chẳng phải chị nói Kỳ đã về nhà rồi sao? Mẹ Kỳ nói là cô ấy chưa hề về nhà..."

Tạ Mai Nhi lập tức cuống lên rồi, tối qua tự thân cô ấy đã dẫn Bạch Lăng Kỳ về tới tận trước cửa khu nhà của cô ấy rồi. Lẽ nào... sau đó cô ấy lại bỏ đi...

Nghĩ tới đây, Tạ Mai Nhi cảm thấy sợ hãi, mình đã phạm sai lầm rồi, đáng ra cô nên tiếp tục đưa Bạch Lăng Kỳ về nhà mới đúng, ngộ nhỡ mà có xảy ra chuyện gì, thì cô không thể gánh chịu nổi.

"Thực xin lỗi, Hạo Vân, chị đã đích thân dẫn cô ấy về tới trước cửa khu nhà, vốn dĩ chị định đưa cô ấy vào tới tận cửa nhà, nhưng cô ấy khăng khăng không muốn cho chị đích thân dẫn cô ấy vào trong.... Chị... Chị sơ xuất rồi, chị sai rồi, giờ chị sẽ đi tìm cô ấy..." Dưới ánh mắt đầy ý trách cứ lạnh lùng của Phương Hạo Vân, Tạ Mai Nhi bắt đầu cảm thấy sợ sệt.

Trương Mỹ Kỳ cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô thầm tự trách mình, tối qua nếu không tắt máy thì có phải mọi chuyện ổn rồi không. Tạ Mai Nhi cũng thật là, đã dặn đi dặn lại cô ấy phải để ý thật kỹ tới Kỳ, vậy mà kết quả lại mắc sai lầm tồi tệ như thế này.

"Mai Nhi, em đáng ra phải suy nghĩ tới tâm tình của Kỳ, nhất định phải dẫn cô ấy về tận nhà, giao phó cho cha mẹ của cô ấy mới phải chứ..." Trương Mỹ Kỳ cũng không nhịn nổi nữa mở lời trách cứ.

Tạ Mai Nhi có khổ mấy cũng chẳng nói nổi ra miệng, vốn dĩ đây là chuyện của hai người, chẳng qua tôi chỉ thuận tiện thì giúp đỡ mà thôi, kết quả là làm phúc phải tội, cuối cùng lại hướng mũi giáo đầu mâu vào mặt tôi.

Nhân tính là một thứ hết sức phức tạp.

Quan hệ giữa ba người, hình như đã có một chút thay đổi nào đó.

"Bây giờ không phải là lúc trách móc, quan trọng là phải mau chóng tìm ra Kỳ..."

Nếu như Kỳ xảy ra chuyện gì, Phương Hạo Vân biết rằng, suốt cả đời này của hắn sẽ phải dằn vặt.

"Vậy chúng ta chia nhau ra hành động thôi, chị đi tới trường xem.."

Tạ Mai Nhi cảm thấy ở bên cạnh Phương Hạo Vân, luôn phải chịu những áp lực và bất an vô cùng, cô dẫn đầu đoàn bước ra ngoài.

"Chị đi công ty xem..." Vào khoảng thời gian này, ban ngày Bạch Lăng Kỳ đều đi làm ở công ty, ở đó cô có phòng nghỉ ngơi riêng. Trương Mỹ Kỳ suy đoán, liệu cô có khả năng đang náu mình tại công ty.

"Hãy giữ liên lạc!" Phương Hạo Vân điềm nhiên nói.

Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi rời đi xong, Phương Hạo Vân ngồi trên ghế sô pha điều chỉnh lại tâm tình của mình, bình tĩnh suy nghĩ lại vấn đề. Sau đó, hắn bấm máy gọi điện thoại tới cho bà chị Phương Tuyết Di.

"Chị, chị có gặp Kỳ ở công ty không?"

"Hình như là không..."

Phương Tuyết Di ở đầu dây bên kia nghe thấy nói: "Hạo Vân, chẳng phải hai đứa đang ở chung với nhau sao? Tại sao em lại hỏi chị như vậy? Đúng rồi, em đang ở đâu thế? Bình thường vào lúc này, em lẽ ra phải trên đường tới công ty rồi chứ?"

Phương Hạo Vân khẽ chau mày, thoáng do dự chốc lát, rồi nói: "Chị, hôm nay em không tới công ty được. Nếu như chị gặp Kỳ ở công ty, thì lập tức gọi cho em. Cứ như vậy nhé, em còn có chút việc, tạm thời không nói chuyện với chị được."

"Ê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

Phương Tuyết Di ở đầu dây bên kia khàn giọng hỏi to. Có điều Phương Hạo Vân hình như không nói thêm gì nữa, gác máy ngay tắp lự.

Nửa giờ sau, Tạ Mai Nhi gọi điện thoại tới, thông báo cho Phương Hạo Vân, Bạch Lăng Kỳ cũng không trở về ký túc xá, cô ấy còn đi lên dò hỏi một chuyến, hai cô bạn học ở lại trong ký túc xá cũng nói không thấy Bạch Lăng Kỳ đâu.

Được một lúc, điện thoại của Trương Mỹ Kỳ cũng vang lên, đồng thời, cô cũng chẳng có thu hoạch gì ở công ty cả.

Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, cố gắng không để cho đầu óc nghĩ tới chuyện chẳng lành.

"Có rồi, bảo học tỷ giúp đỡ..."

Phương Hạo Vân bỗng nhiên nghĩ tới nhà họ Trần, với nhân lực và tin tức từ nhà họ Trần, tìm được một người ở thành phố Hoa Hải không phải là chuyện khó.

Sau khi nối máy tới chỗ Trần Thanh Thanh, Phương Hạo Vân vội vàng kể lại việc Bạch Lăng Kỳ bỏ nhà ra đi với Trần Thanh Thanh, hy vọng cô có thể phái nhân viên bảo vệ ở nhà họ Trần tìm kiếm.

Trần Thanh Thanh ở đầu dây bên kia nói với Phương Hạo Vân rằng cô đang ở khu nhà Lam Tâm, muốn tìm Phương Hạo Vân gặp mặt nói chuyện.

Trần Thanh Thanh hôm nay tới tìm Phương Hạo Vân, Trần Thiên Huy bảo cô đi tới chỗ Phương Hạo Vân nói cho hắn một số chuyện, phòng bị chu đáo, ngăn ngừa việc nhà họ Tần và Kim Gia trả thù.

Mấy phút đồng hồ sau, Trần Thanh Thanh đã xuất hiện trước phòng khách của Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, Kỳ vì sao mà lại bỏ nhà ra đi, có phải hai người cãi vã hay là đã xảy ra chuyện gì?"

"Bây giờ không phải lúc để truy cứu trách nhiệm, đợi khi tìm được Kỳ rồi nói sau..."

Những chuyện phong lưu ám muội đương nhiên không thể để cho Trần Thanh Thanh biết. Thêm một người biết được, thì sẽ thêm một phần không tốt cho ba người bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play