Lúc bắt máy nghe tin từ Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân đang nắm tay Bạch Lăng Kỳ sánh bước về nhà, thấy sắc mặt bạn trai lộ vẻ lo lắng, Bạch Lăng Kỳ vội quan tâm hỏi thăm: “Hạo Vân, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nhìn anh có vẻ căng thẳng quá vậy…”
“Chị Tuyết Di vừa lên nhà chúng ta, chị ấy biết mình cho chị Mai và chị Mỹ Kỳ vào ở chung nên giờ đang điên tiết lên trên kia kìa…” Phương Hạo Vân thông báo tình hình nguy cấp với bạn gái.
“Sao chị lại tức giận vậy, em thấy đâu có chỗ nào không ổn đâu ?” Bạch Lăng Kỳ lấy làm lạ.
“Cái này... tóm lại là chị không thích anh cho họ thuê phòng...” chuyện này Phương Hạo Vân cũng không tiện giải thích thêm, đâu thể nói là, do anh với chị Mỹ Kỳ từng có mối quan hệ bất thường, nên bà chị mới phản đối chứ...
“Vậy hai đứa mình mau về nhà đi...” Bạch Lăng Kỳ cười nói: “Thật ra anh cũng không cần lo lắng như vậy, để em nói chuyện với chị xem sao...”
Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, nói: “Kỳ à, lần này phải nhờ cả vào em rồi, em phải khuyên chị vài câu, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau cả. Cúi đầu không gặp nhưng ngẩng đầu cũng gặp, làm to chuyện lên cũng chẳng hay ho gì.”
“Uhm...!”
Bạch Lăng Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Em biết rồi.”
Đứng cãi nhau hơn nửa ngày trời, hai cô dường như cũng đã thấm mệt, hai người không hẹn mà cùng ngồi trên một chiếc sofa, hai mắt nhìn nhau, liếc qua liếc lại, mặt ai cũng đầy tức giận.
Theo Phương Tuyết Di thì, người đàn bà này thật không biết xấu hổ, cứ luôn tìm cách bám lấy Hạo Vân. Vốn dĩ cô muốn giúp em trai tìm một căn nhà mới, sau đó để Bạch Lăng Kỳ đến ở cùng hắn, thì mọi chuyện xem như đã giải quyết xong, cuối cùng dọn dẹp cả nữa ngày trời, quả nhiên phát hiện người đàn bà không biết xấu hổ này đã theo đến tận đây, đúng là không thể nhịn được nữa.
Cũng như vậy, theo Trương Mỹ Kỳ thì, cái cô nữ cường nhân trong giới kinh doanh này cũng thật đáng chê cười, biết người ta đã có bạn gái rồi, sao còn chưa chịu bỏ cuộc nữa, ngược lại còn lấy lý do chính đáng để mà chỉ trích mình. Nói một câu khó nghe thì, cả hai đều là người thứ ba, thì đừng có mà chê cười nhau thế. Trước mặt tình yêu, ai cũng bình đẳng như ai, đừng nghĩ cô là giám đốc thì có thể lấy quyền thế ra ép người. Trong công ty thì tôi kính trọng cô. Việc công làm theo công, nhưng còn việc tư thì, muốn tôi rút lui sao. Không có cửa đó đâu.
“Giám đốc Phương, chị Mỹ Kỳ, hai người đừng cãi nhau nữa, Hạo Vân đã gọi điện về, cậu ấy và Kỳ sẽ mau chóng trở về...” Tạ Mai Nhi mở cửa phòng ra, ló đầu vào nói một câu.
Phương Tuyết Di liền cười: “Về đúng lúc lắm. Đợi chút nữa tôi sẽ bảo Hạo Vân đuổi cổ hai người đi...” thằng nhóc này, lần này hãy xem chị xử tội em thế nào. Tức chết đi được.
Trương Mỹ Kỳ cười khinh miệt: “Hạo Vân về rồi sẽ đuổi cổ ai đi cũng chưa biết chừng ?”
Trương Mỹ Kỳ vẫn có lòng tin ở mình, nhất là sau mấy lần tiếp xúc với Phương Hạo Vân gần đây. Cô có thể cảm nhận được, hình như Hạo Vân cũng có ý thích cô. Chắc hắn cũng không tuyệt tình đến vậy đâu.
“Vậy thì chờ mà xem ?” Phương Tuyết Di thầm cười trong bụng. Mình là chị của nó. Nó còn có thể đuổi cổ mình đi à, muốn phản lại trời sao ?
Tạ Mai Nhi tuy là người ngoài cuộc, cô cũng thấy những lời của giám đốc Phương có chút quá đáng, mọi người đều là kẻ thứ 3 cả, dựa vào gì mà cô có thể oai phong như thế.
Vốn dĩ cô cũng tính đứng ra nói giúp Trương Mỹ Kỳ vài câu, nhưng hễ nghĩ đến công việc của mình, hay là rút lui vẫn hơn. Nỗi đau nhất thời, không chừng sẽ dẫn đến nỗi đau thất nghiệp.
Nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ đã trở về nhà. Trương Mỹ Kỳ và Phương Tuyết Di dường như đã chửi nhau đến chán rồi. Hai người họ chỉ ngồi liếc nhìn nhau, không nói câu nào. Tạ Mai Nhi thấy Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ trở về, vội vàng tiến đến nói khẽ: “Hạo Vân, giám đốc Phương bảo căn nhà này là của cô ấy, cô ấy muốn đuổi chị và chị Mỹ Kỳ đi. Em phải làm chủ cho tụi chị đó. Cứ cho là em vì chị đi. Em đừng để chị Mỹ Kỳ phải chịu thiệt thòi nữa...”
Có mặt Bạch Lăng Kỳ ở đây, Tạ Mai Nhi không tiện nói thẳng.
Bạch Lăng Kỳ vội nói: “Chị Mai, chị yên tâm đi, em sẽ đi khuyên giám đốc Phương. Tin em đi, sẽ không có chuyện gì đâu...”
Lúc đầu, thật ra Bạch Lăng Kỳ cũng muốn loại trừ Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ. Nhưng sau khi chung sống với nhau một thời gian, cô cảm thấy hai người họ cũng rất tốt. Nên cũng dần dần thích nghi với cuộc sống như vậy. Dù gì thì hai căn phòng vẫn cứ để trống, có thêm hai người họ, cũng đâu có trở ngại gì. Ngược lại, bây giờ ăn cơm, xem ti vi, bốn người ở chung với nhau cũng khá vui vẻ. Căn nhà lớn như vậy, nếu chỉ có cô và Phương Hạo Vân, cô vẫn cảm thấy có chút buồn tẻ.
Cô bé ngốc ơi, cả hai người đó đều là tình địch của cô đấy. Tạ Mai Nhi đã bị sự thơ ngây của Bạch Lăng Kỳ làm cho cảm động, thật muốn nhắc nhở cô ấy vài câu. Nhưng khi lời nói đã đến mép môi, cô vẫn cứ kềm lại. Thôi, những chuyện đau đầu này cứ để cho Hạo Vân tự giải quyết, cô chẳng muốn can dự vào làm gì.
“Chị Tuyết Di, chị Mỹ Kỳ, hai người đang làm gì vậy ? Cứ liếc qua liếc lại hoài, đều là đồng nghiệp với nhau cả, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng gặp thôi, có chuyện gì lại không thể cùng nhau ngồi xuống mà thương lượng chứ, cần gì phải đỏ mặt tía tai nào...”
Bạch Lăng Kỳ bước vào, đứng giữa hai người họ một cách tự nhiên, vừa cười vừa nói.
‘Cô bé ngốc, chị làm vậy đều là vì em thôi’. Phương Tuyết Di ngẩng đầu nhìn Bạch Lăng Kỳ, nói: “Kỳ, căn nhà này là chị đã tặng cho em và Phương Hạo Vân. Chị tuyệt đối không cho phép có người khác ở đây. Nhất là Trương Mỹ Kỳ...”
Trương Mỹ Kỳ thầm cười, cô mà rộng rãi vậy sao, mua nhà cho người đàn ông yêu quý của cô ở chung với người yêu à ? Cô cho rằng cô là thánh nhân chắc ? Xem người ta như cô bé con để gạt à ?
“Giám đốc Phương, chúng tôi có tư cách ở đây hay không, tôi nghĩ không phải là chuyện cô nói là được, hay là cứ gọi Hạo Vân đến để quyết định đi ?” Bạch Lăng Kỳ về rồi, nên có một số câu Trương Mỹ Kỳ không tiện nói, chỉ đành giao cho Phương Hạo Vân cái quyền quyết định vậy.
Bạch Lăng Kỳ mở miệng ra, tính nói gì đó, nhưng lại chưa biết nên khuyên thế nào. Xem tình hình này thì, hình như họ đang ở trong tình trạng như nước với lửa vậy, khó khuyên can quá.
Nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Phương Hạo Vân thầm thở dài một cái, từ từ bước vào trong, điều chỉnh lại tâm trạng một chút, cười nói: “Giám đốc Phương, em có thể nói riêng với chị vài câu không ?”
Giám đốc Phương ? Thằng nhãi này lại giả vờ khiêm tốn nữa, để mình bị chọc tức ở đây, đúng là đáng chết. Hứ một tiếng, Phương Tuyết Di cười lạnh lùng, cố tình nói: “Có chuyện gì mà không thể nói ở đây chứ ?”
Phương Hạo Vân buồn bực trong lòng, bà chị này cũng thật là, không nể mặt mình chút nào hết, đây chẳng phải là đang ép người quá đáng đó sao. Chính vào lúc hắn đang phiền não, lại thấy Phương Tuyết Di liếc nhìn hắn, nói: “Đi nào, đến phòng của em, xem em có gì nói với chị...” nói xong bèn đi về hướng phòng ngủ chính.
Cảnh tượng này khiến Trương Mỹ Kỳ nhìn đến ngơ ngác, chuyện này là sao đây, làm gì có chuyện kẻ thứ 3 lại có thể có thái độ ta đây như thế này, cô căng thẳng nhìn Bạch Lăng Kỳ, mong cô ấy có thể ngăn lại, nhưng cô bé này lại chẳng có chút phản ứng nào. Mặt như tỏ vẻ không có chuyện này xảy ra vậy. Cô có ý muốn lên tiếng phản đối, nhưng danh không chính, ngôn không thuận.
Đóng cửa phòng lại, Phương Tuyết Di chỉ ngay vào mặt em mình mắng: “Thằng ranh này, đúng là càng lúc càng hư, còn rước cả con hồ ly tinh Trương Mỹ Kỳ đến căn nhà mới nữa... em làm vậy rốt cuộc là có ý gì. Em không sợ Kỳ sẽ biết sao ?”
“Chị, đừng có kích động quá, nghe em nói đã.”
Phương Hạo Vân hít một hơi sâu nói: “Em tính là qua một thời gian nữa sẽ tìm cơ hội nói với Kỳ chuyện giữa em và chị Mỹ Kỳ...”
“Cái gì ?”
Phương Tuyết Di ngạc nhiên. Mắt mở to hỏi: “Em đang nói đùa đây hả ? Em điên rồi à, nếu Kỳ biết gian tình giữa em và con hồ ly tinh Trương Mỹ Kỳ, nó có thể chấp nhận em sao ? Hạo Vân chị nói em biết, cả nhà ta đều rất hài lòng với Kỳ. Cả nhà sẽ không cho phép em ức hiếp Kỳ đâu.”
“Chị...” Phương Hạo Vân hình như có chút do dự. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn vẫn quyết định phải nói rõ một số chuyện, tránh để chị Mỹ Kỳ lại phải chịu thêm thiệt thòi nữa. Chị ấy là một cô gái tốt, không cần phải gánh chịu những lời đánh giá không công bằng như vậy.
“Chị à, chuyện giữa em và chị Mỹ Kỳ, không có như chị nghĩ đâu, đều là lỗi của em, là em đã uống say để rồi cưỡng bức chị ấy, mà lúc đó chị ấy vẫn còn trong trắng...” lời nói của Phương Hạo Vân nửa thật nửa giả. Cưỡng bức là thật, nhưng sau khi uống rượu say thì là giả. Nguyên nhân thật sự, hắn không tiện nói ra, mà có nói ra đi chăng nữa, hắn đoán Phương Tuyết Di cũng khó mà hiểu được. Thôi thì cứ quy đại là uống rượu say rồi làm bậy vậy.
Phương Tuyết Di chau mày. Cảm thấy lời nói của em trai không đáng tin lắm. Một cô gái hơn 30 tuổi đã kết hôn mà vẫn còn giữ thân trong trắng sao. Có ma mới tin.
Cô thầm thở dài, bản lĩnh của con hồ ly tinh này cũng không nhỏ. Tên nhóc này chắc đã bị nó mê hoặc rồi.
“Không được, mình nhất định phải cứu nó... thằng em của mình.” Phương Hạo Vân nói thầm.
“Hạo Vân, em đang nói bậy gì đấy, em nghe chị đi, Trương Mỹ Kỳ là người như thế nào, chị hiểu rõ hơn em... nếu em không muốn Kỳ bị tổn thương, thì rời khỏi cô ta càng sớm càng tốt. Nếu không sau này em nhất định hối hận.”
Phương Tuyết Di nói nghiêm túc: “Nghe lời chị đi, chị sẽ không hại em đâu.”
“Chị à, em đang nghe chị nói đây, nhưng chị có nghe em nói không.” Rõ ràng lần này Phương Hạo Vân muốn đính chính cho Trương Mỹ Kỳ, không muốn cô ấy bị mọi người hiểu lầm là hồ ly tinh, là người đàn bà không biết xấu hổ nữa.
“Chị à, những gì em nói đều là thật, chị Mỹ Kỳ đúng là bị em cưỡng bức, chuyện chị ấy còn trong trắng cũng là thật.”
Phương Hạo Vân nói nghiêm túc: “Tưởng Đại Phát là một tên bất lực, tuy chị Mỹ Kỳ đã kết hôn được 10 năm, nhưng giữa hai người vẫn giữ một khoảng cách nhất định, sống một cuộc sống hôn nhân không có tình dục... chị ấy là người con gái tốt, chị ấy không như những lời chị nói đâu. Chuyện giữa em và chị ấy, không phải lỗi của chị ấy. Lúc đầu đều là do em đã ép chị ấy. Cho đến bây giờ, em nghĩ chắc chị ấy cũng bắt đầu có thiện cảm với em... chị, em có thể đảm bảo , những gì em nói đều là thật.”
Thấy vẻ mặt Phương Hạo Vân nghiêm túc như thế, không giống giả chút nào, Phương Tuyết Di cũng đành tin một chút. Dĩ nhiên, cô vẫn không thể hoàn toàn tin được: “Hạo vân, em xác định là những gì em nói đều là thật chứ ? Em không có gạt chị chứ ?”
“Chị, em rất có trách nhiệm để mà nói với chị, những lời em nói đều là sự thật...”
Phương Hạo Vân buồn bã thở dài một tiếng: “Chị, chị cũng là phụ nữ mà. Phụ nữ tại sao phải làm khổ phụ nữ chứ ?”
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, sắc mặt có chút ảm đạm. Cúi đầu trầm tư một lúc. Không lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân, trên mặt có chút tức giận: “Sao em lại có thể làm ra những chuyện hồ đồ như vậy chứ ? Ngộ nhỡ lúc đó Trương Mỹ Kỳ báo cảnh sát thì, chẳng phải cả đời em sẽ bị hủy hoại hết sao. Vậy bây giờ em tính sao đây ? Em nên biết là, em và Trương Mỹ Kỳ sẽ không có tương lai đâu. Chẳng lẽ em muốn chia tay với Kỳ ? Tuyệt đối không thể được, cứ cho là những gì em nói đều là thật đi, rằng Trương Mỹ Kỳ vẫn còn giữ thân trong sạch và là một cô gái tốt, nhưng nhà họ Phương của chúng ta cũng không thể chấp nhận một cô con dâu đã hơn 30 tuổi, và đã từng kết hôn như vậy được... Hơn nữa, tình cảm của Kỳ đối với em thế nào chắc em cũng biết. Nếu em bỏ rơi Kỳ, chị nghĩ Kỳ sẽ không còn đủ dũng khí để tiếp tục sống nữa...”
“Chị, không có nghiêm trọng đến vậy đâu.” Phương Hạo Vân biết chị đã tin lời hắn, nên thái độ đối với Mỹ Kỳ đã có chút cải thiện.
Ngừng một lúc, hắn chậm rãi nói: “Em không có dự định sẽ chia tay với Kỳ, em cũng không dự định sẽ kết hôn với chị Mỹ Kỳ, nhưng em cũng không thể cắt đứt ngay với chị ấy. Ít ra thì bây giờ vẫn chưa được. Chị, em biết, những lời em nói có vẻ vô sỉ. Cho dù là đối với Kỳ, hay đối với chị Mỹ Kỳ đều không công bằng, nhưng em không còn sự lựa chọn nào khác...”
“Em có thể lựa chọn...!”
Phương Tuyết Di nghiêm túc nói: “Đau dài chi bằng đau ngắn, em có hiểu đạo lý đó không ?”
Đạo lý ai mà chẳng hiểu, nhưng làm thì đâu có đơn giản như vậy. Phương Hạo Vân không muốn quá tuyệt tình, Kỳ cần hắn, nhưng Mỹ Kỳ cũng cần hắn vậy.
“Chị à, chuyện này em sẽ giải quyết từ từ, em mong là chị đừng tiếp tục gây khó dễ cho chị Mỹ Kỳ nữa, thật ra chị ấy rất tội nghiệp...” Phương Hạo Vân nói một cách chân thành, thậm chí trong giọng điệu còn có thêm một chút van xin.
Phương Tuyết Di cảm thấy khó xử.
Lùi một bước mà nói, cứ cho là những gì em trai nói đều là thật, là do hắn sau khi say rượu đã làm cưỡng bức Trương Mỹ Kỳ. Bản thân Trương Mỹ Kỳ là một cô gái tốt, nhưng là thân con gái, nên cô không cách nào chấp nhận đàn ông bắt cá hai tay được. Hơn nữa tên đàn ông này lại là em trai mình.
Cô cảm thấy em trai vẫn còn nhỏ, vẫn chưa biết cách xử lý những chuyện ở phương diện tình cảm, nếu cứ tiếp tục như thế, có khác gì đang đùa với lửa đâu.
Đạo lý ngàn xưa không thay đổi, chơi lửa có ngày bỏng tay.
Nhân nhượng thì rất dễ, nhưng vấn đề là những chuyện xảy ra sau này sẽ do ai chịu trách nhiệm đây ?
“Chị, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, em đủ khả năng giải quyết chuyện của mình mà, hay cho em chút thời gian, em sẽ giải quyết chuyện này một cách tốt đẹp nhất.” Phương Hạo Vân lại van nài lần nữa.
Phương Tuyết Di chưa từng thấy em trai mình nói chuyện nhỏ nhẹ với mình đến thế, cho dù là sau khi đổi tính, thì đây cũng là lần đầu tiên hắn nói vậy với mình.
Chần chừ một lúc, Phương Tuyết Di thở dài nói: “Hạo Vân, vốn dĩ đây là chuyện riêng của em, chị cũng không tiện nói nhiều. Nhưng bây giờ em vẫn còn nhỏ, người làm chị đây không thể cứ mở to mắt nhìn em phạm sai lầm mà không lo tới được. Nhưng nếu em đã nói vậy thì, chị cũng không kiên quyết nữa. Mong em biết bản thân em đang làm gì, và cũng biết nắm chắc tình cảm của mình. Nhớ nhé, sai một ly đi một dặm...”
Phương Hạo Vân nói tiếp: “Chị, em biết rồi, đến lúc muốn quay đầu lại cũng không được chứ gì... tin em đi, em nhất định có thể xử lý tốt mọi chuyện.”
“Được, chị hứa với em, sẽ không gây khó dễ cho Trương Mỹ Kỳ nữa. Nhưng, em cũng phải hứa với chị một việc ?”
Phương Tuyết Di có chút ái ngại: “Lúc trước em và Trương Mỹ Kỳ đã từng làm những gì chị không nói tới, cũng không có cách nào để nói nữa rồi, nhưng từ hôm nay trở đi, chị không cho phép em có quan hệ giới tính nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT