Hôm nay Hứa Mộc Bạch rộng rãi chi tiền nhằm mục đích lấy lòng người đẹp, đồng thời qua đó chơi xỏ thằng mọt sách Phương Hạo Vân một phen. Hứa Mộc Bạch không phải coi thường Phương Hạo Vân, ngược lại đối với thành tích học tập của hắn, Hứa Mộc Bạch xưa nay luôn khâm phục, nhưng có điều Hứa Mộc Bạch luôn cảm thấy một cô gái xinh xắn tựa thiên thần như Bạch Lăng Kỳ không nên lấy một khúc gỗ, làm vậy thật phí của giời.
Hứa Mộc Bạch muốn giành lại người đẹp, hắn phải chứng minh cho Bạch Lăng Kỳ thấy hắn mới xứng đáng nhất với cô.
“Kỳ, cậu đến rồi đấy à!” Hứa Mộc Bạch vội đi qua tiếp đón, xem như Phương Hạo Vân tàng hình không thèm chào hỏi một câu, đưa tay ra chuẩn bị bắt tay với Bạch Lăng Kỳ.
“Lớp trưởng, cậu vẫn phong độ như xưa, y như bạch mã hoàng tử vậy đó.” Hứa Mộc Bạch vốn định nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Lăng Kỳ, nhưng Phương Hạo Vân đã chen vào bắt tay trước với hắn, lịch sự chào hỏi.
Mẹ kiếp! Tay của bạn gái tao mà mày dám đụng vào à? Phương Hạo Vân đang nói chuyện vui vẻ với Bạch Lăng Kỳ về những chuyện vui của chúng bạn trước đây, đối với số bạn cũ có mặt Phương Hạo Vân đã nắm được chút ít thông tin, tên Hứa Mộc Bạch này là một trong số đó. Từ cách nói chuyện của Bạch Lăng Kỳ hắn đã nhận ra một tín hiệu, người này chính là bạch mã hoàng tử trong lòng nhiều cô gái khi còn học trung học, nhưng hắn lại chung tình với chỉ một Bạch Lăng Kỳ, không thèm để ý tới những cô gái khác.
Bạch Lăng Kỳ cố hết sức níu kéo Phương Hạo Vân đến tham dự buổi họp mặt bạn cũ hôm nay, mục đích chính là muốn nhân dịp này nói với Hứa Mộc Bạch, cũng là nói trước mặt tất cả chúng bạn, bạn trai của cô, người đàn ông cô giao phó cuộc đời trong tương lai được xác định chắc chắn là Phương Hạo Vân, tuyệt đối sẽ không có gì thay đổi.
“Hạo Vân, cậu cũng khá đấy chứ, nghe nói cậu nhờ người giúp đưa vào làm ở tập đoàn Thịnh Hâm đúng không?”
Hứa Mộc Bạch mỉm cười nói: “Còn chưa tốt nghiệp mà một thàng đã được nhận lương 3000 tệ, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Câu này Hứa Mộc Bạch cố tình nói to cho các bạn khác nghe, 3000 tệ đó nha, cậu có làm suốt hai năm trời không ăn không uống không tiêu xài cũng chưa đủ trả 3 bàn tiệc cung đình hôm nay.
Số bạn học cũ có mặt thật ra đều biết tình ý của Hứa Mộc Bạch đối với Bạch Lăng Kỳ, bây giờ được người ta đãi ăn một bữa thịnh soạn, đương nhiên sẽ ngả về phía Hứa Mộc Bạch rồi. Tuy con người Phương Hạo Vân cũng rất tốt, nhưng chẳng qua chỉ là một thằng mọt sách nghèo hèn, Bạch Lăng Kỳ đi theo hắn chẳng khác nào một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu sao?
Lã Vĩ và mấy người bạn thân của Hứa Mộc Bạch bắt đầu xôn xao bàn tán, cố tình nói lớn cho Phương Hạo Vân nghe cho hắn quê độ chơi.
Nhìn thấy thái độ của chúng bạn, Bạch Lăng Kỳ tỏ ra rất không vui, rủa thầm: “Một bọn người nông cạn, nếu các người biết Hạo Vân là người thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm trong tương lai, chắc lại gió chiều nào theo chiều nấy chứ gì…”
“Hạo Vân, đừng để tâm mấy tên tiểu nhân đó.” Bạch Lăng Kỳ nhỏ tiếng nói với bạn trai.
Phương Hạo Vân mỉm cười trấn an: “Anh không thèm chấp lũ tiểu nhân đó đâu, anh chỉ quan tâm bảo bối của anh thôi à.”
Bạch Lăng Kỳ e thẹn đỏ mặt, sắc mặt trở nên bối rối: “Nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy…” Dù sao hai người hiện nay vẫn còn bạn bè, nên giữ ý tứ một chút thì tốt hơn.
Nhìn thấy cảnh hai người tình tứ với nhau, Hứa Mộc Bạch không khỏi tức giận sôi gan, chỉ là hắn không biết phải làm gì, Bạch Lăng Kỳ có quyền lựa chọn bạn trai của cô, hắn đâu thể can thiệp vào.
Lã Vĩ tinh mắt nhận ra vẻ mặt ấm ức của Hứa Mộc Bạch, hắn có ý kết giao công tử nhà giàu, vội vàng kéo theo mấy người bạn thân cận với Hứa Mộc Bạch vây lấy Phương Hạo Vân hỏi han lôi thôi, nhưng ai nhìn vào là biết ngay bộ dạng thân thiết của đám người Lã Vĩ giả tạo đến phát khiếp.
Hứa Mộc Bạch là người rất biết chớp thời cơ, thấy Lã Vĩ dẫn người cản trở Phương Hạo Vân, liền lịch sự mời Bạch Lăng Kỳ ngồi xuống nói chuyện.
Bạch Lăng Kỳ do dự giây lát, nhủ thầm hôm nay là buổi họp mặt bạn cũ, nếu từ chối e là không hay lắm, hơn nữa cô cũng muốn nói rõ ràng một lần cho Hứa Mộc Bạch biết, để hắn bỏ ý định tiếp tục theo đuổi cũng tốt.
“Kỳ, cậu đang nghĩ gì đó? Hạo Vân đang nói chuyện với các bạn, không rảnh tiếpcậu, hay là chúng ta qua kia ngồi đi. Yên tâm, tớ có ăn thịt cậu đâu nào…” Hứa Mộc Bạch vẫn giữ nụ cười nho nhã trên mặt.
“Ừm!” Bạch Lăng Kỳ khẽ gật đầu đi theo Hứa Mộc Bạch, hai người đứng kế nhau bên cửa sổ, không khí trở nên tĩnh lặng, không ai lên tiếng trước.
Phương Hạo Vân nhìn thấy bạn gái tách ra khỏi đám đông đi với Hứa Mộc Bạch nhưng hắn không hề tỏ vẻ không vui, hắn đoán chắc là Bạch Lăng Kỳ muốn nói rõ với lớp trưởng.
Có một số chuyện hắn không muốn can thiệp vào, trừ khi tên Hứa Mộc Bạch kia giở thủ đoạn đê hèn với bạn gái hắn.
“Kỳ, cậu cảm thấy Hạo Vân sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu thật sao?”
Cuối cùng Hứa Mộc Bạch cũng lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng, hắn quay sang dán mắt vào Bạch Lăng Kỳ, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Chúng ta đều đã trưởng thành, không còn là con nít như xưa nữa, cậu nên biết thời đại hiện nay không phải có thành tích học tập giỏi là làm nên chuyện đâu…”
Hứa Mộc Bạch trước giờ cứ cho rằng Bạch Lăng Kỳ thích Phương Hạo Vân nguyên nhân chủ yếu là vì thành tích học tập xuất sắc.
Bạch Lăng Kỳ cười thầm trong bụng, đám người này không nhận ra ưu điểm của Phương Hạo Vân, hơn nữa cô cho rằng chuyện tình cảm nên do cô tự quyết định, liên quan gì tới các người mà xen vào chứ?
“Lớp trưởng, cậu không thấy cậu nói vậy rất tức cười sao?”
Bạch Lăng Kỳ lộ vẻ không vui, nói: “Tớ muốn chọn ai làm bạn trai là chuyện riêng của tớ, cậu dựa vào đâu mà cho ý kiến tầm bậy hả?”
Hứa Mộc Bạch nghệch mặt ra, hình như hắn cũng không ngờ Bạch Lăng Kỳ xưa này hiền dịu lại nói ra những lời cứng rắn như thế. Câu nói ấy đúng là làm khó hắn. Dựa vào đâu? Đúng là hắn đâu có tư cách can thiệp chuyện tình cảm của người ta. Xã hội hiện đại ngay cả ba mẹ ruột còn không có quyền can thiệp chuyện tình yêu hôn nhân của con cái, còn hắn và Bạch Lăng Kỳ chỉ là quan hệ bạn học bình thường.
“Lớp trưởng, mỗi người đều có quyền chọn lựa, hơn nữa mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình, nếu cậu bỏ qua thành kiến, cậu mới nhận ra ưu điểm thật sự của Hạo Vân.”
Bạch Lăng Kỳ mỉm cười giải thích, xong khẳng định chắc nịch: “Nói thật với cậu, dù người khác nói gì nghĩ gì cũng mặc kệ, trong mắt tớ Hạo Vân là người đàn ông ưu tú nhất.”
“Có lẽ cậu nói đúng…” Bạch Lăng Kỳ đã nói tới mức này, Hứa Mộc Bạch còn biết nói gì thêm. Những câu tán tỉnh nghĩ sẵn trong đầu bây giờ hắn không còn cơ hội dùng đến nữa rồi.
“Kỳ, em và lớp trưởng đang nói gì vậy, thấy hai người vui vẻ thế?” Chính vào lúc này, Phương Hạo Vân đã thoát khỏi đeo bám của đám người Lã Vĩ, bước tới hỏi thăm.
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Hứa Mộc Bạch sém chút tức đến nỗi phun máu, mình bị từ chối đang buồn thúi ruột, ở đâu ra mà vui vẻ? Mở to mắt nói láo chính là bộ dạng giống thằng Phương Hạo Vân đáng ghét này đó.
“Hạo Vân, anh đến đấy à…”
Bạch Lăng Kỳ tình tứ nắm lấy tay bạn trai, mỉm cười nói: “Hạo Vân, em và lớp trưởng đang nói anh đó. Anh là một người đàn ông ưu tú, em rất hạnh phúc khi lựa chọn anh làm bạn trai của em.”
Hứa Mộc Bạch biết Bạch Lăng Kỳ cố tình nói những câu này cho hắn nghe, thở dài ngao ngán, nhìn trừng trừng vào Phương Hạo Vân, nói: “Hạo Vân, Kỳ là một cô gái tốt, cậu phải đối xử tốt với cô ấy, bằng không tớ sẽ không tha cho cậu.”
Phương Hạo Vân cười gằn, nói vẻ khinh miệt: “Lớp trưởng ơi, có phải cậu lú lẫn rồi không? Chuyện giữa tớ và Kỳ đến lượt cậu lo từ khi nào vậy? Cậu lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tớ?”
Hứa Mộc Bạch cảm thấy bất ngờ, thằng mọt sách này… hình như khác xa lúc trước, hồi trước hắn không bao giờ dám trả treo với mình. Trong kí ức của Hứa Mộc Bạch, Phương Hạo Vân chỉ là một tên mọt sách yếu đuối, xưa nay chỉ bị người ta ức hiếp.
“Lớp trưởng, tớ và Kỳ sẽ hạnh phúc bên nhau, không cần cậu lo lắng giùm bọn tớ đâu.” Đôi mắt sâu hoắn của Phương Hạo Vân dán chặt vào Hứa Mộc Bạch có ý đe dọa.
Hứa Mộc Bạch dưới tia nhìn sắc lẹm của Phương Hạo Vân, toàn thân cảm thấy không tự nhiên lắm, thậm chí nội tâm nảy sinh ý định trốn tránh khỏi hắn: “Hạo Vân, Kỳ, hai cậu nói chuyện đi, tớ qua tiếp các bạn.”
Hứa Mộc Bạch học ở trường đại học giao thông Hoa Hải, đối với hành động vẻ vang của Phương Hạo Vân ở trường đại học Hoa Hải không hề hay biết, nên hắn tỏ ra rất bất ngờ với biểu hiện hôm nay của tên mọt sách. Hứa Mộc Bạch quyết định tìm người bạn học chung trường với Phương Hạo Vân là Lã Vĩ hỏi thăm chút tin tức. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Còn về Bạch Lăng Kỳ, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, chí ít hắn kiên trì quan điểm của mình, Phương Hạo Vân sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho Bạch Lăng Kỳ.
Lã Vĩ đang vắt óc suy nghĩ có cách nào tiếp cận Hứa Mộc Bạch thì hắn tự tìm đến.
Gần đây Lã Vĩ xui xẻo tận mạng, trước tiên là Tần Tử Hoa bị Trần Thanh Thanh đánh bại, rút lui khỏi hội võ thuật trong trường đại học Hoa Hải, từ đó hắn bị thất thế, hội võ thuật truất quyền phó hội trưởng đuổi hắn ra khỏi hội. Tiếp đó, con cá lớn khó khăn lắm mà em gái Lã Văn Văn câu được cũng vuột mất, vì đêm kia đắc tội với Trần Thanh Thanh nên Vương Thế Phi đã đá văng em gái hắn không chút nuối tiếc.
Tốn bao công sức bợ đỡ, một chút lợi ích hắn cũng không thu được.
Buổi họp mặt bạn cũ này đúng là một cơ hội tốt, Lã Vĩ ngấm ngầm hạ quyết tâm phải nhân dịp này kết giao Hứa Mộc Bạch, tìm một bóng cây to dễ dựa dẫm đó mà.
“Lã Vĩ, cậu qua đây một lát, tớ muốn hỏi cậu chút chuyện.” Hứa Mộc Bạch réo gọi Lã Vĩ đang trầm ngâm suy tính kề hoạch, kéo hắn qua một bên nói rõ thắc mắc của mình.
Đang suy tính làm thế nào để kết giao với Hứa Mộc Bạch, người ta chủ động tìm đến, đây chẳng phải cơ hội trời cho sao?
Lã Vĩ vội vàng kể hết mọi chuyện của Phương Hạo Vân ở đại học Hoa Hải cho Hứa Mộc Bạch nghe, sau cùng khẳng định chắc nịch nói: “Lớp trưởng, thằng tiểu tử Hạo Vân này toàn dựa dẫm vào con gái, là tên mặt trắng không biết sỉ diện, nhưng hắn có chút bản lĩnh đấy nhé, không thì hắn không khiến cho hoa khôi ngành kinh tế của đại học Hoa Hải điên đảo vì hắn rồi…”
Suy tính kĩ càng, Lã Vĩ không hề kể chuyện Phương Hạo Vân giỏi võ nghệ cho Hứa Mộc Bạch nghe, hắn đoán chắc mình có kể ra thì Hứa Mộc Bạch cũng sẽ không tin. Trước kia Phương Hạo Vân thường hay bị người khác ăn hiếp, nó chỉ biết cúi đầu chịu trận chứ chưa dám chống trả bao giờ.
Nghe Lã Vĩ nói xong, trong lòng Hứa Mộc Bạch càng tức tối không nguôi, hắn cảm thấy đàn ông mà sống nhục như thế chi bằng chết đi cho rồi, sống trên đời chỉ làm mất mặt hết toàn bộ cánh đàn ông trên thế gian. Mặt khác, Phương Hạo Vân dám bắt cá hai tay nghĩa là lừa dối cô gái hắn thầm thương trộm nhớ, Kỳ đi theo tên bạc bẽo này sao có thể hạnh phúc được chứ?
Không, hắn không cho phép cô gái hắn yêu đi theo tên cặn bã mặt trắng kia được, tuyệt đối không bao giờ…
Mới vừa rồi Hứa Mộc Bạch còn có chút ý định bỏ cuộc, nay nghe Lã Vĩ kể lại sự tích lăng nhăng của Phương Hạo Vân xong, cơn giận trong lòng lập tức bộc phát dữ dội.
Không còn gì phải bàn cãi nữa, Hứa Mộc Bạch cảm thấy hắn so với Phương Hạo Vân cứ như lấy trời cao so với vực thẳm, khoảng cách quá chênh lệch, tin chắc bất kì cô gái nào còn chưa mù đều sẽ chọn lựa hắn chứ không phải thằng mặt trắng sống bám vào con gái như Phương Hạo Vân kia.
“Lớp trưởng, tớ nghĩ chắc Kỳ bị thằng tiểu tử Hạo Vân lừa dối rồi. Cậu phải ra tay anh hùng cứu mỹ nhân mới được, tuyệt đối không thể để hoa khôi lớp chúng ta cắm vào bãi phân trâu.”
Lã Vĩ hí hửng châm thêm dầu vào lửa, hậm hực nói: “Thằng Phương Hạo Vân kia ngoài trừ vẻ ngoài hơi đẹp trai còn có thứ gì tốt chứ?”
“Thành tích học tập của nó rất giỏi.” Hứa Mộc Bạch trả lời thẳng thắn.
“Ối trời, lớp trưởng ơi, xã hội bây giờ coi trọng đồng tiền mà, học giỏi thì có ích gì chứ, nghèo vẫn hoàn nghèo…”
Lã Vĩ tiếp tục tâng bốc: “Cậu không biết đó thôi, các bạn trong lớp đều cảm thấy cậu và Kỳ mới xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc, một cặp trời sinh, còn tên tiểu tử Phương Hạo Vân kia chỉ đáng xếp xó.”
Quả nhiên, Hứa Mộc Bạch nghe lời khích bác của Lã Vĩ trong lòng liền nóng hừng hực, ai cũng nói người bạn tri âm khó gặp, chẳng phải mình may mắn có được một người bạn hiểu lí lẽ đó sao?
“Lã Vĩ, cậu khá thật đấy, sao hồi trước tớ không phát hiện mặt tốt của cậu ấy nhỉ? Đúng vậy, vừa nhìn vào là biết chỉ có tớ mới xứng với Kỳ thôi, tuy hiện nay tớ và cô ấy không học chung một trường, nhưng vẫn sống chung trong thành phố Hoa Hải mà. Sau này tớ phải cố gắng liên lạc thường xuyên hơn với cô ấy mới được.”
Hứa Mộc Bạch vỗ vai Lã Vĩ tỏ vẻ cảm kích, hí hửng nói: “Hôm nay nhất định tớ sẽ làm cho tên Phương Hạo Vân kia mất mặt một phen mới được, tớ sẽ để Kỳ nhìn rõ bộ mặt thật của nó…”
“Lớp trưởng, tất cả trông cậy hết vào cậu.”
Lã Vĩ vui như mở cờ trong bụng, cuối cùng cũng bám được vào một bóng cây to, tuy rằng xét về gia sản thì Hứa Mộc Bạch thua xa Vương Thế Phi và Tần Tử Hoa, nhưng được thế cũng tốt lắm rồi. Hắn đang suy tính có nên tìm dịp nào đó giới thiệu cô em gái cho Hứa Mộc Bạch, Lã Vĩ nghĩ Hứa Mộc Bạch đeo đuổi Bạch Lăng Kỳ phần nhiều là thất bại, tình hình của Phương Hạo Vân hắn đâu có nói hết cho Hứa Mộc Bạch nghe, ngay cả bản thân hắn cũng cho rằng phần thắng của Hứa Mộc Bạch rất mong manh, Phương Hạo Vân bây giờ đã thay da đổi thịt so với hồi còn học trung học, hắn cố tình không kể hết sự thật là muốn tạo cơ hội cho Hứa Mộc Bạch gây hấn với Phương Hạo Vân cho thằng mặt trắng kia quê độ một vố chơi.
Lã Vĩ rất muốn giới thiệu em gái Lã Văn Văn cho Hứa Mộc Bạch, em gái hắn tuy thuộc dạng gái săn tìm đại gia nhưng nhan sắc cũng coi được, thuộc hàng cao cấp đấy chứ.
Sau khi nắm rõ thông tin về Phương Hạo Vân từ chỗ Lã Vĩ, khóe môi Hứa Mộc Bạch liền treo một nụ cười đắc ý, bước thong dong đến bên Phương Hạo Vân, nói nhỏ: “Hạo Vân, dù sao cậu cũng là thủ khoa của lớp chúng ta, thật không ngờ lại khốn cùng đến mức phải dựa vào con gái mới có chén cơm bỏ bụng… Nhưng tớ rất khâm phục cậu, muốn moi tiền từ một cô gái đâu phải dễ, dùng tiền đó chu cấp cho một cô gái khác càng đúng là thủ đoạn cao siêu, trước đây tớ đã xem thường tài năng của cậu rồi, xin thứ lỗi cho tớ nhé!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT