Trong điện thoại quả nhiên phát ra giọng nói trong trẻo của Bạch Lăng Kỳ: "Hạo Vân này, những ngày này anh có nhớ em không nè?"
"Nhớ chứ, sao mà không nhớ, anh ngày nào cũng nhớ, ngày nhớ đêm mong, từng phút từng giây đều nhớ đến em…"
Phương Hạo Vân nói ra một tràng câu nhớ nhung làm người ta mát lòng mát dạ,
thật ra hắn cũng không phải là người lẻo mép, nhưng mỗi khi nhớ đến nụ
cười dễ thương của Bạch Lăng Kỳ, hắn lập tức có hơi động lòng, tuy hai
người chỉ mới gặp mặt vội vàng có một lần, nhưng Phương Hạo Vân cảm nhận được từ cô gái này tình yêu chân thành đối với hắn, cứ như cô bé thắt
tóc bím năm xưa vậy.
Nên bắt đầu từ ngày đó trở đi, hắn đã sờ vào khuôn mặt và hứa rằng hắn sẽ thay chủ nhân của khuôn mặt này chăm sóc
tóc cho cô bạn gái xinh xắn Bạch Lăng Kỳ.
Bạch Lăng Kỳ hiển nhiên không ngờ Phương Hạo Vân xưa nay bị cô mắng là khúc gỗ lại có thể nói
ra những câu tình tứ khiến cô vui mừng khôn tả như vậy.
Bạch Lăng Kỳ không đi suy xét tại sao Phương Hạo Vân lại có sự thay đổi đột ngột
này, lúc này cô đang hạnh phúc vô cùng, tim cô đang ngọt như mật ong, cô nhõng nhẽo nói: "Hạo Vân, em cũng nhớ anh, ngày đêm nhớ tới anh, em
muốn mau quay về Hoa Hải, nhưng dì em bắt em ở lại thêm mấy hôm. À phải
rồi, mấy hôm nữa là nhập học, nhỡ đến lúc đó em không kịp quay về, có lẽ sẽ xin phép nhà trường vắng mặt mấy ngày, anh đừng đợi em, cứ đi nhập
học trước nhé. Chúng ta sẽ gặp nhau trong trường, em sẽ mang quà cho anh đấy. Đúng rồi, em nghe các bạn học nói đại học Hoa Hải là trại tập
trung gái đẹp, anh không được nhân lúc em vắng mặt, trêu ghẹo các bạn
gái khác đấy nhé, bằng không… em bỏ mặc anh luôn…"
Phương Hạo Vân vội cười trấn an: "Lăng Kỳ, em nói gì vậy? Anh là người như thế nào em
còn chưa rõ à, em đó, cứ yên tâm chơi mấy ngày ở Hàng Châu đi, chúng ta
sẽ gặp nhau trong trường."
……
Sau khi tan sở, Phương Hạo
Vân do dự trong giây lát, bước đến một tiệm bán quà tặng trên đường Phúc Nguyên. Vừa bước vào cửa thì thấy dì Bạch đang dọn hàng chuẩn bị đóng
cửa.
"Hạo Vân, là cháu đấy à, hay quá, mau phụ dì một tay."
Bà chủ tiệm bán quà thấy Phương Hạo Vân đi vào, mỉm cười đưa cho hắn một
giỏ hoa bự: "Hôm nay làm ăn khá lắm nên dì định đóng cửa tiệm sớm một
chút."
Phương Hạo Vân xắn tay áo lên bắt đầu giúp dì Bạch làm
việc, không đến mấy phút sau, hai người đã thu dọn xong đống hoa tươi
đặt trước cửa vào nhà.
Đóng xong cửa tiệm, Phương Hạo Vân theo dì Bạch đi vào trong khu vực nhà ở.
"Làm hết bao nhiêu việc chắc mệt rồi phải không? Nào, uống ly nước trước đã, đợi dì thu dọn một chút sẽ đi làm cơm tối, cháu ăn xong rồi hãy về, dù
sao dì cũng có chút việc muốn nói với cháu." Dì Bạch đưa một ly nước qua cho hắn, trong đó là nước trà mát lạnh.
Phương Hạo Vân đưa tay đón lấy, hớp một ngụm trà, mỉm cười khen lấy khen để: "Trà ngon, đúng là trà ngon…"
Lúc này dì Bạch cũng tự rót cho một một ly, ngồi đối diện Phương Hạo Vân,
dáng vẻ hạnh phúc và mãn nguyện, từ tốn nói: "Hạo Vân, cháu sống có quen không? Cháu cảm thấy cuộc sống hiện giờ thế nào? Có phải như mong muốn
của cháu? Có phải cuộc sống cháu cần?"
Nghe dì Bạch nói vậy,
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, luồng suy nghĩ trôi bồng bềnh một hồi lâu,
hắn nghiêm túc nói: "Cháu cũng không rõ, có lẽ vẫn có chút khác biệt so
với tưởng tượng của cháu, nhưng… nhưng cháu quả thật rất thích cuộc sống hiện tại."
"Có gia đình, có người thân, cảm giác đó thật tuyệt!" Phương Hạo Vân đặt ly trà xuống, nhìn dì Bạch cười mãn nguyện.
Dì Bạch nhìn xoáy vào Phương Hạo Vân, hớp thêm một ngụm trà thơm, tiếp tục hỏi: "Cháu sẽ sống tiếp cuộc sống bình dị như thế à?"
Phương Hạo Vân lóe lên nụ cười như tia sáng mặt trời, lại cầm ly trà lên, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt hiền từ xinh đẹp của dì Bạch, từ tốn hỏi: "Còn
dì? Dì không nên vì…"
"Hạo Vân, cháu không cần nói thêm gì nữa, dì nghĩ cháu đã hiểu lầm rồi."
Dì Bạch ảm đạm nói tiếp: "Thiên phạt là do dì tận tay giao cho cháu, dì
không muốn để Thiên phạt hủy diệt cháu, cho dù phải mất công sức cả một
đời, dì cũng sẽ nghĩ ra cách hóa giải tác dụng phụ của Thiên phạt."
"Nhưng mà dì Bạch này, làm thế không công bằng với dì."
Ánh nhìn của Phương Hạo Vân trở nên sắc bén, hắn quả quyết nói: "Dì và cháu không giống nhau, dì vốn có một cuộc sống rực rỡ hơn nhiều, cuộc sống
của dì nên tràn ngập ánh sáng huy hoàng, dì không nên giống như hiện tại làm một bà chủ nhỏ bán quà tặng không ai biết đến…"
"Hạo Vân, cháu đừng kích động trước đã!"
Cảm thấy Phương Hạo Vân bắt đầu hơi kích động, dì Bạch đứng dậy bước qua,
ngồi sát vào hắn, dịu dàng giải thích: "Con người phải là con cá, mới
biết được những thú vui của cá chứ?"
Dì Bạch kéo lấy tay Phương
Hạo Vân, nói khẽ: "Thật ra dì cũng rất mãn nguyện với cuộc sống hiện
tại, có lẽ trước đây sống những ngày tháng giết chóc quá nhiều, có hơi
mệt mỏi rồi, dì phát hiện dì đã yêu thích cuộc sống bình dị này rồi. Mỗi ngày đối mặt với những bông hoa tươi, trong lòng dì có một niềm vui
không sao nói ra được."
"Dì Bạch, những gì dì nói đều là thật đó
ư?" Phương Hạo Vân có hơi nghi hoặc, hình như không tin lắm vào lời nói
của người phụ nữ trước mặt. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
"Đương nhiên là thật rồi, cháu biết rõ mà, con người của dì xưa nay chưa bao
giờ nói dối. À phải, Nguyệt Như cứ hỏi thăm tình hình của cháu với dì
hoài, hình như nó không quên được cháu."
"Nguyệt Như?"
Phương Hạo Vân ngập ngừng giây lát, hỏi: "Dì Bạch, nếu dì đã rời khỏi tổ chức, theo như luật lệ, Nguyệt Như cũng không thể liên lạc với dì nữa?"
"Luật lệ thì đúng là như vậy, nhưng cháu đừng quên mất, thân phận giữa dì và Nguyệt Như."
Dì Bạch mỉm cười nói tiếp: "Với thân phận giữa hai người dì và Nguyệt Như, dù có phá lệ đôi chút thì có ai dám nói gì nào?"
Nghe dì Bạch nói thế, Phương Hạo Vân lập tức hiểu ra, đúng vậy, sức chiến
đấu của dì Bạch trong tổ chức thuộc hàng có một không hai, hơn nữa rất
nhiều sát thủ của tổ chức đều từng được dì đào tạo, tôn xưng dì làm
thầy.
"Dì Bạch, nếu đã vậy có cơ hội dì giúp cháu khuyên bảo Nguyệt Như, thay cháu nói một câu xin lỗi với cô ấy."
Nói đến đây, giọng Phương Hạo Vân trầm hẳn xuống: "Cháu và cô ấy dù sao
cũng là người của hai thế giới khác nhau, chúng cháu đến với nhau sẽ
không có kết quả tốt đâu, cháu đã tìm được cuộc sống bình dị của riêng
mình, nên cháu cũng mong cô ấy tìm được cuộc sống thuộc về cô ấy."
"Dì sẽ khuyên bảo Nguyệt Như, nhưng cháu cũng nên biết, tính cách của
Nguyệt Như xưa nay rất cứng cỏi, có nhiều lúc lời của dì nó cũng chưa
chắc nghe lọt tai đâu."
Dì Bạch rầu rầu nói tiếp: "Có những lúc
dì đang nghĩ ông trời thật là xấu tính, thật là tàn nhẫn… tại sao những
người yêu nhau lại không đến được với nhau?"
Nói đến đây, dì Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào Phương Hạo Vân, dò hỏi: "Hạo Vân, cháu còn nhớ không? Vào một đêm hai năm trước, cháu uống say rượu đã hỏi dì
một câu?"
Phương Hạo Vân cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó nói: "Ờ, nhớ chứ."
"Lần đó, dì không có trả lời cháu."
Sắc mặt dì Bạch trở nên nghiêm nghị, nói chắc nịch: "Hôm nay dì sẽ trả lời
cháu, hai người muốn đến được bên nhau cần có duyên phận, nhưng cháu có
biết không? Duyên do trời định, nhưng phận lại là con người sắp đặt.
Hạnh phúc, phải do bản thân đi đấu tranh giành lấy, tuy dì không biết
trước khi cháu gia nhập tổ chức đã trải qua những gì, nhưng dì biết cháu từng bị phụ nữ làm tổn thương."
"Lần đó, dì không có trả lời cháu."
Sắc mặt dì Bạch trở nên nghiêm nghị, nói chắc nịch: "Hôm nay dì sẽ trả lời
cháu, hai người muốn đến được bên nhau cần có duyên phận, nhưng cháu có
biết không? Duyên do trời định, nhưng phận lại là con người sắp đặt.
Hạnh phúc, phải do bản thân đi đấu tranh giành lấy, tuy dì không biết
trước khi cháu gia nhập tổ chức đã trải qua những gì, nhưng dì biết cháu từng bị phụ nữ làm tổn thương."
Thấy sắc mặt Phương Hạo Vân có
vẻ không vui, dì Bạch cười nhạt phân bua: "Dì không muốn biết quá khứ
của cháu, dì chỉ muốn nói cho cháu biết nếu như cháu thật lòng yêu một
cô gái thì không nên so đo e dè gì hết, hạnh phúc cần chính tay mình đi
nắm bắt mà."
"Ừm, cháu hiểu rồi." Phương Hạo Vân bị chạm trúng
nỗi đau, không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, những đề tài như thế đối với hắn có hơi nặng nề.
Hồi lâu sau, khóe miệng Phương Hạo
Vân lóe lên một nụ cười: "Những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, bây
giờ nghĩ lại chẳng qua giống như trải qua một cơn ác mộng mà thôi. Dì
Bạch, nói thật với dì, cháu quả thật rất thích cuộc sống hiện tại như
thế này."
"Hô hô!"
Dì Bạch ngắm nhìn nét mặt kiên quyết
của Phương Hạo Vân, thở phào nói: "Hạo Vân, nghe cháu nói thế là dì yên
tâm rồi. À phải, mấy hôm nữa là phía đại học bắt đầu báo danh, cháu có
tính chưa? Sau khi nhập học cháu ở trong kí túc xá của nhà trường hay là dọn ra ngoài tự thuê phòng để ở. Dì cảm thấy cháu nên dọn ra ngoài ở,
như vậy sẽ tiện cho dì nghiên cứu tác dụng phụ của Thiên phạt."
"Dì Bạch, ý của dì là… muốn cháu dọn đến ở cùng với dì à?" Phương Hạo Vân
ngớ người, câu nói vừa bật ra khỏi miệng liền thấy hối hận, nói như thế
dường như không tôn trọng dì Bạch lắm thì phải.
"Thằng nhóc này,
ai mà chịu ở chung với mi hử?" Quả nhiên dì Bạch lườm hắn một cái, đưa
tay cốc đầu hắn, đôi mắt đen láy xinh đẹp thậm chí còn toát ra vẻ gì đó e thẹn.
Nhìn thấy dì Bạch đỏ ửng mặt, Phương Hạo Vân lúng túng khó xử, nhưng dì Bạch cho đến giờ vẫn là người mà hắn kính trọng nhất, hắn
chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện bậy bạ với dì.
"Nghệch mặt ra gì đó? Dì đi nấu cơm, cháu ngồi đợi một lát đi." Có lẽ vì câu hỏi vừa rồi
của Phương Hạo Vân, sắc mặt của dì Bạch lúc này cũng không giữ được vẻ
bình tĩnh nữa rồi…
……
Cùng dì Bạch ăn cơm tối xong, thời
gian không còn sớm nữa, Phương Hạo Vân cáo từ về nhà. Về đến nhà, hắn
thấy Phương Tử Lân và Trác Nhã vẻ mặt lo âu, hắn cảm thấy hơi ray rứt
trong lòng, quyết định sau này khi không về nhà đúng giờ, sẽ gọi điện
thoại về báo trước.
Nói thật, sự quan tâm lo lắng của Phương Tử
Lân và Trác Nhã khiến hắn cảm thấy rất ấm áp, vì hắn lại cảm nhận được
tình thân ruột thịt.
Ai cũng nói xã hội bây giờ quá thực dụng
rồi, tình người như cỏ rác, nhưng Phương Hạo Vân thì thấy tình yêu vẫn
tồn tại trên cõi đời này đó thôi.
Nằm ở trên giường, Phương Hạo
Vân tắt đèn đi, mở to đôi mắt trong màn đêm, nhìn chăm chăm lên trần
nhà, suy ngẫm lại những việc xảy ra trong hôm nay.
Cho đến hiện
giờ mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, từ chút một, dường như hắn đã hòa
nhập hoàn toàn vào gia đình mới này, rất nhiều khi hắn thậm chí quên mất thân phận sát thủ trước đây của hắn.
"Hạo Vân, sau này nếu em về nhà trễ, nhớ phải gọi điện về báo cho gia đình biết trước nghe chưa?"
Đột nhiên dòng suy nghĩ của hắn bị tiếng gõ cửa ngắt đứt.
Nghe là biết tiếng của bà chị khó chịu Phương Tuyết Di, hắn vội trả lời chiếu
lệ: "Ừm, em biết rồi, hôm nay làm mọi người lo lắng thật áy náy quá."
"Hứ!"
Phương Tuyết Di nguýt dài: "Ai mà lo lắng cho em, chị không nỡ nhìn thấy ba
đứng ngồi không yên thôi. À phải, sao em không mở cửa ra, chị phải dạy
bảo em một trận mới được."
"Em cởi sạch hết quần áo ra rồi!"
Phương Hạo Vân không muốn bị quấy rầy trong lúc cần yên tĩnh, bèn tìm ra lí do hắn cảm thấy hợp lí nhất vào lúc này để không mở cửa.
"Thằng lưu manh!"
Phương Tuyết Di buông một câu trách mắng xong bỏ đi, Phương Hạo Vân nghe tiếng bước chân của chị gái từ từ đi xa, hắn cười đắc ý lắm.
Cũng không biết từ lúc này, hắn từ từ ngủ thiếp đi.
……
Có lẽ đêm qua ngủ quá trễ, hoặc có lí do nào khác không ai biết, khi
Phương Hạo Vân giật mình thức dậy vào sáng sớm hôm sau, nhìn đồng hồ đã
là chín giờ sáng rồi.
Thời gian bắt đầu làm việc của nhân viên
tập đoàn Thịnh Hâm là đúng tám giờ sáng, nói chính xác là lúc này Phương Hạo Vân đã chắc chắn trễ mất một tiếng đồng hồ.
Nghe Tạ Mai Nhi
nói, sếp của họ Văn Kỳ là người quản lí nghiêm khắc nhất trong số tất cả nhân viên cấp cao trong công ty, nhất là không bao giờ cho phép nhân
viên cấp dưới của mình đi trễ về sớm.
Nghĩ đến cảnh bà cô già đó
nổi cơn lôi đình là Phương Hạo Vân rầu thúi ruột, trễ là cái chắc rồi,
còn phải tắm táp thay quần áo nữa, tập đoàn Thịnh Hâm yêu cầu tác phong
ăn mặc của mỗi nhân viên cũng khá nghiêm khắc. Vùa bước vào cổng lớn của tập đoàn, ngay chính giữa đã là một tấm gương lớn, làm vậy để nhắc nhở
nhân viên phải chú ý sửa soạn ăn mặc cho chỉnh tề vào.
Sau khi
hấp tấp chuẩn bị xong xuôi, lúc chín giờ ba mươi phút Phương Hạo Vân mới đặt chân vào công ty, hắn ngồi vào vị trí ngày thường của mình.
Tạ Mai Nhi vừa thấy Phương Hạo Vân đã vội vàng bước tới, vẫy vẫy tay vênh
vênh mũi với hắn, hình như muốn nói với hắn là phen này chết em rồi đó
nha.
Phương Hạo Vân mặc kệ động tác của bà chị đồng nghiệp Tạ Mai Nhi, thở dài một hơi, đưa tay bật máy tính lên.
Vừa khởi động máy tính xong, cấp trên quản lí của Phương Hạo Vân, tổ trưởng tổ hai phòng thị trường Văn Kỳ tối sầm mặt bước tới, nói giọng đều đều: "Qua đây một lát!"
Nghĩ đến việc Văn Kỳ đang làm tròn trách nhiệm với công ty nhà mình, Phương Hạo Vân không hề do dự, vội nối bước theo sau.
Văn Kỳ đi thẳng đến khu vực lễ tân trước cửa văn phòng làm việc của tổ hai
tổ thị trường, ngồi xuống trên ghế sofa làm bằng da thật, sắc mặt âm u,
nói mỉa: "Phương tiên sinh, mời ngồi!"
Xưng hô Phương Hạo Vân là
tiên sinh, chính bản thân Văn Kỳ cũng cảm thấy ngượng miệng, thậm chí có hơi quá đáng, ngoài cặp mắt kia ra, cô thấy Phương Hạo Vân chẳng khác
nào một đứa trẻ mới lớn.
Phương Hạo Vân nhìn kĩ một lượt nghệch
mặt ra, ngồi vào đâu bây giờ? Xung quanh chỉ có hai chiếc ghế sofa, Văn
Kỳ ngồi mất một ghế, ghế kia Văn Kỳ đặt túi xách LV và áo khoác của cô
lên đó.
Tất nhiên câu mời ngồi đó chỉ là nhằm giễu cợt Phương Hạo Vân.
Bên kia, Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ đều chú ý theo dõi, chuẩn bị xem vở tuồng hay.
Phương Hạo Vân hơi chần chừ một lát, làm ra một hành động không ai dám nghĩ
tới, hắn đi đến ghế sofa kia cầm túi xách LV và áo khoác của Văn Kỳ lên, nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Vậy em ngồi vào đây, tổ trưởng à, những
thứ này của chị đúng không? Em ôm lấy giúp chị trước nha…"
Đối
mặt với Phương Hạo Vân to gan lớn mật và nụ cười thành khẩn của hắn, Văn Kỳ không nhịn được bật cười một tiếng: "Hay lắm đó Phương tiên sinh,
xem ra khả năng nhận biết của cậu không đến nỗi tệ."
"Đương nhiên không tệ rồi, nếu không em đâu có thi đậu với điểm cao vào đại học Hoa
Hải." Phương Hạo Vân có vẻ đắc ý khoe khoang.
"Tốt, thế tôi hỏi
cậu, nếu khả năng nhận biết của cậu không có vấn đề gì, tại sao hôm nay
cậu lại đi làm trễ? Chẳng lẽ cậu không biết công ty đúng 8h vào làm việc à?"
Văn Kỳ gay gắt nói liền một hơi, không thèm nể nang nữa:
"Tôi không mong muốn cấp dưới của tôi tập thói quen lười biếng không có
kỉ luật. Tôi hiểu rõ là dù cậu có đi làm đúng giờ cũng không mang lại
lợi ích gì cho công ty, nhưng đó là vấn đề về năng lực, tôi có thể chấp
nhận, vì không phải ai đều là thiên tài, là nhân viên xuất sắc, nhưng
hôm nay cậu đi trễ thì đó lại là thái độ của cậu. Năng lực có thể đào
tạo, từ từ cải thiện, còn thái độ thì phải chỉnh sửa ngay tức thì…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT