Trương Mỹ Kỳ nói trong điện thoại với Tạ Mai Nhi, cô sẽ dọn đến muộn một chút.
Nhìn vẻ mặt hí hửng của Tạ Mai Nhi, Phương Hạo Vân khó xử vô cùng, tuy nói là căn nhà đủ rộng dành cho 4 người ở, bức tường cách âm lại hiệu quả tốt, nhưng sống chung dưới một mái nhà với 3 cô gái, những vụ va chạm e khó tránh khỏi, thêm vào đó hắn và Trương Mỹ Kỳ còn có mối quan hệ nam nữ nữa chứ.
“Ngớ ngẩn gì đó? Còn không mau xách vali giúp chị đi.” Tạ Mai Nhi thấy Phương Hạo Vân nghệch mặt ra nghĩ ngợi, bước lại gần kéo áo hắn một cái.
Phương Hạo Vân bừng tỉnh, mỉm cười khả ố, nói đùa: “Em đang nghĩ có khi nào được chơi trò 4 người không ta?”
Tạ Mai Nhi trố mắt ra nhìn hắn, sau đó lui lại mấy bước, nhìn từ đầu đến chân Phương Hạo Vân như con khủng long tuyệt chủng, gằn giọng: “Thật không ngờ em còn là một con quái vật biến thái nhỉ?”
“Sợ em chưa?” Phương Hạo Vân nhếch mép hù dọa.
“Sợ à? Chị đâu có gì phải sợ… cẩn thận chị biến em thành thái giám đó…”
Tạ Mai Nhi dứ dứ nắm đấm vào mặt Phương Hạo Vân: “Em dám ức hiếp chị là chị lấy kéo cắt phăng cái đó của em.”
Đối mặt với cô gái cá tính mạnh này, Phương Hạo Vân chỉ còn cách lắc đầu bó tay.
Sau khi dọn dẹp hành lí phụ Tạ Mai Nhi xong, Phương Hạo Vân gọi điện liên lạc với Bạch Lăng Kỳ nhưng hắn không kể chuyện Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ sẽ dọn đến ở chung mà chỉ hỏi bạn gái tối nay có về nhà không?
Bạch Lăng Kỳ nói với Phương Hạo Vân rằng sáng sớm ngày mai cô mới dọn đến.
Vào khoảng 6h chiều, Tạ Mai Nhi về nhà đưa Trương Mỹ Kỳ đến, Phương Hạo Vân sắp xếp cho cô ở căn phòng dành cho khách còn lại. Tiếp theo Trương Mỹ Kỳ và Tạ Mai Nhi cùng lăn vào bếp làm cả một bữa tối thịnh soạn, uống rượu chúc mừng dọn vào nhà mới.
Sau khi ăn uống no say ai về phòng nấy nghỉ ngơi, Trương Mỹ Kỳ len lén gõ cửa phòng Phương Hạo Vân, bước vào phòng, cô cúi đầu xin lỗi: “Hạo Vân, xin lỗi em, chị không cố ý đến quấy rầy cuộc sống của em đâu, chỉ là…”
Phương Hạo Vân bước tới nắm lấy tay Trương Mỹ Kỳ, ngắt lời: “Thôi đi, không cần nói gì nữa, người nên nói tiếng xin lỗi là em mới phải… Chị Mỹ Kỳ, sau này chị và chị Mai cứ yên tâm sống ở đây đi.”
“Cám ơn em, Hạo Vân.”
Trương Mỹ Kỳ ưu tư nói: “Nếu như Kỳ không đồng ý, chị sẽ khuyên Mai Nhi cùng dọn đi, bọn chị không quấy rầy cuộc sống của hai đứa em đâu.”
“Chị đừng nói vậy.”
Nhìn vẻ mặt ai oán của Trương Mỹ Kỳ, trong lòng Phương Hạo Vân cảm thấy hổ thẹn, tiện tay ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Kỳ là một cô gái hiểu lí lẽ, em nghĩ cô ấy sẽ không giận đâu. Chị Mỹ Kỳ, chị cho em thêm chút thời gian, em sẽ nói quan hệ giữa chúng ta với Kỳ.”
“Đừng… đừng làm vậy…”
Trương Mỹ Kỳ vội can ngăn: “Đừng nói ra với người khác, những ngày này chị đã suy nghĩ rất nhiều. Hạo Vân, nếu em không chê, chị muốn suốt đời này làm người phụ nữ sau lưng em, chị không cần danh phận gì đâu, có được không?”
Nhìn vào vẻ mặt trông chờ của Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân không biết nên trả lời sao cho phải? Hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Chị Mỹ Kỳ, như thế không công bằng với chị.”
Trương Mỹ Kỳ lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Không có gì là không công bằng cả, con đường chị đã chọn chị sẽ không hối hận. Hạo Vân, quá khứ của chị em đã biết rõ, em nên hiểu so với trước đây bây giờ chị hạnh phúc hơn nhiều rồi. Nếu chị trẻ lại 10 tuổi, chị nghĩ chị sẽ tranh giành với Kỳ… nhưng hiện nay… chỉ cần em không chê chị là một cô gái già là được…”
“Chị Mỹ Kỳ, chị đâu có già, ai nói chị già em đánh gãy răng…”
Phương Hạo Vân kéo tay Trương Mỹ Kỳ đi tới trước quầy rượu, mỉm cười nói: “Hôm nay Kỳ không về nhà, chúng ta đã lâu không tâm sự với nhau rồi. Để em khui chai rượu, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện nha.”
Nói thật, ngay cả bản thân Phương Hạo Vân cũng cảm thấy mình rất vô liêm sỉ vào lúc này, bạn gái không có nhà liền muốn vụng trộm với cô gái khác, nhưng quả thật hắn không thể cắt đứt quan hệ với Trương Mỹ Kỳ rồi, không bao giờ.
Trương Mỹ Kỳ toàn thân giật bắn lên một cái, tất nhiên cô nhận ra ý định của Phương Hạo Vân, tuy có cảm giác hắn đang bố thí cho mình khi Kỳ đi vắng, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu đồng ý.
Trải qua một loạt biến cố, cảm giác của Trương Mỹ Kỳ đối với Phương Hạo Vân đã không đơn thuần là khoái cảm xác thịt nữa, mà là cảm giác tình yêu chân chính đối với hắn nảy sinh từ tận đáy lòng.
Tình yêu của phụ nữ xưa nay đều mù quáng, nhất là loại phụ nữ thiếu thốn tình cảm lâu ngày như Trương Mỹ Kỳ. Một khi quyết định hiến dâng thì sẽ trở nên bất chấp hậu quả, cố chấp, điên dại…
Tình yêu đối với loại phụ nữ này chẳng khác nào ma túy, một khi dính vào sẽ không bao giờ thoát ra được. Như trường hợp của Trương Mỹ Kỳ vậy, biết rõ giữa cô và Phương Hạo Vân sẽ không có kết quả, nhưng giờ đây cô đã bất chấp tất cả, bắt đầu yêu say đắm người đàn ông này.
Có người nói giữa yêu và hận chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh, nhưng quá trình vượt qua lằn ranh mỏng manh đó mới là quan trọng.
Thái độ của Trương Mỹ Kỳ đối với Phương Hạo Vân trải qua nhiều giai đoạn chuyển biến, từ sợ hãi căm ghét lúc ban đầu đến cảm kích mang ơn sau này, cuối cùng vì trò chơi đổi vợ của Tưởng Đại Phát chuyển đổi thành tin tưởng, quyến luyến.
Hai người uống hết cả chai rượu vang, Trương Mỹ Kỳ đã ngà ngà say, dè dặt hỏi: “Hạo Vân, chúng ta làm vậy có khi nào có lỗi với Kỳ không?”
Phương Hạo Vân đặt ly rượu trên tay xuống, vuốt má Trương Mỹ Kỳ, âu yếm nói: “Chị đừng nói vậy, cho dù là có lỗi thì cũng là lỗi của em, không phải của chị.”
“Nếu có báo ứng thì để ông trời báo ứng lên mình em vậy.”
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng: “Em nghĩ chắc em sẽ nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.”
Trương Mỹ Kỳ cảm động vô cùng, từ từ bước tới sau lưng Phương Hạo Vân đấm lưng nhè nhẹ cho hắn, cô là một cô gái thông minh, cô biết lúc này đây trong lòng Phương Hạo Vân chắc chắn mang nỗi phiền muộn nên mới dùng cách này xoa dịu cho hắn, hy vọng có thể giúp hắn thư thái tâm trạng.
“Hạo Vân, đừng lo nghĩ nhiều quá về chuyện của chị nữa, chị đã nói chị quyết tâm rồi, chị không cần danh phận, cái gì cũng không cần, chỉ cần được ở bên em…”
Trương Mỹ Kỳ từng nghĩ tới rời xa Phương Hạo Vân, rời khỏi thành phố Hoa Hải làm lại từ đầu, nhưng cuối cùng cô không đủ quyết tâm thực hiện, cô không nỡ từ bỏ người đàn ông này, cũng không nỡ từ bỏ thành phố Hoa Hải, cô cũng không biết mình có thể đi đâu về đâu? Một cô gái ngoài 30 tuổi, chớp mắt sẽ bước vào tuổi trung niên, cô không còn thời gian, cũng không có sức lực đi tranh giành với lớp trẻ, cái cô cần chỉ là một cuộc sống ổn định.
Suy đi tính lại, cô quyết định tiếp tục ở lại bên cạnh Phương Hạo Vân, làm tình nhân cũng được, cái gì cũng mặc kệ, chỉ cần được ở lại là cô mãn nguyện rồi.
Có những lúc yêu cầu của phụ nữ thật ra rất dễ thực hiện, nhưng trên thực tế số người đàn ông có thể thực hiện những yêu cầu thấp này lại không nhiều.
“Chị Mỹ Kỳ, cám ơn chị!” Tâm trạng của Phương Hạo Vân vốn đang buồn bực khó chịu, nay từ từ thư giãn ra một chút.
“Cám ơn chị gì chứ? Chị còn lo em sẽ chê chị già…” Nói xong, Trương Mỹ Kỳ liền lướt tới trước mặt Phương Hạo Vân, dựa đầu hắn vào bầu ngực căng đầy của cô, chủ động dẫn dắt Phương Hạo Vân tận hưởng khoái lạc.
Tham lam hít lấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Trương Mỹ Kỳ, Phương Hạo Vân như lạc vào cõi tiên, hắn dẹp bỏ hết tất cả những chuyện phiền muộn ra khỏi đầu, bàn tay to bè bắt đầu lướt xuống vùng mông cô gái, xoa bóp nhè nhẹ nơi ấy.
“Hạo Vân… đừng…” Đã có một khoảng thời gian không gần nhau, cơ thể của Trương Mỹ Kỳ vốn đã nhạy cảm, nhất là dưới tác động từ đôi tay ma quái của Phương Hạo Vân càng trở nên nhạy cảm hơn, tuy cách lớp quần áo sờ soạng nhưng cảm giác nhột nhạt đê mê không ngừng xô từng đợt sóng vào tâm hồn cô.
Tiếng rên khe khẽ của Trương Mỹ Kỳ càng làm gia tăng cảm hứng cho Phương Hạo Vân.
Hiện nay khả năng tự kiềm chế của Phương Hạo Vân rất kém, một khi bị nữ sắc cám dỗ, chỉ cần hắn không cố tình chế ngự, dục vọng mãnh liệt liền lập tức bùng nổ.
Phương Hạo Vân bắt đầu cấu xé lớp áo của Trương Mỹ Kỳ, hắn sắp chịu hết nổi.
Trước cơn phấn khích của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ không hề tỏ vẻ kháng cự, chí ít trong lòng cô lúc này cũng có cùng khát khao như hắn, khi thể xác và tâm hồn hòa chung một ý nghĩ, đôi tay ma quái của người đàn ông có công hiệu hơn bất cứ loại thuốc kích thích nào.
Phương Hạo Vân tỏ ra hơi thô bạo, nhưng thô bạo như thế lại phù hợp với loại phụ nữ có dục vọng cao như Trương Mỹ Kỳ, tiếng rên xiết sung sướng vang lên, hai người bắt đầu lao vào nhau xáp lá cà.
Bầu ngực đầy đặn không ngừng biến dạng dưới sức nhồi nặn của Phương Hạo Vân, thân dưới va vào nhau phành phạch, vang lên khúc nhạc hoang dại điên loạn.
Tiếng rên của Trương Mỹ Kỳ càng lúc càng mất kiểm soát, thậm chí chốc chốc lại nói ra mấy từ ngữ phóng đãng, chỉ có điều cử chỉ như thế càng làm Phương Hạo Vân phấn khích.
Hai người hoàn toàn lạc vào một thế thần tiên, ở đó không có phiền muộn, không có bực nhọc, chỉ có cảm giác khoan khoái cuồng si đưa con người ta lâng lâng thoát khỏi chốn phàm tục.
“Hạo Vân, chị muốn ăn thử!” Tình yêu đến lúc mặn nồng, phụ nữ luôn luôn bằng lòng làm tất cả cho người đàn ông họ yêu. Sau mấy lần đạt đến đỉnh, Trương Mỹ Kỳ thấy khúc cây của Phương Hạo Vân vẫn cương cứng đỏ rực như ngọn đuốc, bèn định đổi một phương thức khác để hắn tiếp tục hưởng thụ khoái lạc.
Trước lời yêu cầu đầy cám dỗ kiểu này, nghĩ chắc không người đàn ông nào lại lắc đầu từ chối.
Trương Mỹ Kỳ e thẹn liếc nhìn Phương Hạo Vân, liền sau đó cúi xuống ngậm lấy vật thể cương cứng kia, bắt đầu dùng miệng hút thổi nó. Cách làm này cô mới chỉ học mấy ngày trước từ mấy đĩa phim XXX xem cùng Tạ Mai Nhi. Cô đoán chắc đàn ông thích được chiều chuộng kiểu này lắm, nên hôm nay mới thử áp dụng phục vụ người đàn ông cô yêu coi hiệu quả thế nào.
Mấy phút sau, Phương Hạo Vân được Trương Mỹ Kỳ tác động đã đạt đến đỉnh điểm của dục vọng, nghe nói thứ đó có tác dụng chống ung thư, nghĩ vậy Trương Mỹ Kỳ càng lấy hết can đảm ngậm hết nguyên khúc vào miệng.
Sau cơn khoái lạc, tâm trạng Phương Hạo Vân quả nhiên tĩnh lặng lại rất nhiều, hắn mỉm cười khả ố: “Chị Mỹ Kỳ, có cần em giúp ngược lại chị…”
“Đồ đáng ghét, người ta đã 3 lần rồi…” Trương Mỹ Kỳ có hơi xấu hổ, nhưng trước lời đề nghị của Phương Hạo Vân, cô mong chờ nhiều hơn là hổ thẹn.
“Chị Mỹ Kỳ qua đây, bây giờ đến lượt chị ngồi xuống ghế rồi…”
Trương Mỹ Kỳ do dự giây lát, cuối cùng cũng làm theo lời hắn, Phương Hạo Vân cười hi hí, tách chân cô gái ra, đưa chiếc lưỡi ma quái chạm vào chỗ nhạy cảm nhất.
Hai người lại quấn vào nhau, chiến đấu hết đợt này đến đợt khác tới tận 12h khuya mới kết thúc, gần như thử hết mọi tư thế mới mẻ khác nhau.
Hai cơ thể nằm cạnh nhau ngủ vùi, cả hai đều đạt được thỏa mãn trọn vẹn nhất về mặt tinh thần. Tờ mờ sáng, Trương Mỹ Kỳ giật mình tỉnh giấc, hai người vẫn đang ôm chầm lấy nhau, cô rất muốn tiếp tục ngủ chung với người đàn ông cô yêu, nhưng cô biết trời mau sáng rồi, cô nên thức dậy. Mây mưa suốt cả buổi, khắp phòng đều để lại vết tích yêu đương của cô và Phương Hạo Vân, cô cần chút thời gian để dọn dẹp, tránh để Bạch Lăng Kỳ nhận ra có gì bất thường.
Tuy hôm qua Phương Hạo Vân từng ngỏ ý định nói quan hệ của hai người với Bạch Lăng Kỳ, nhưng Trương Mỹ Kỳ chưa hề dám mơ tưởng điều đó sẽ xảy ra. Vì hạn chế về mặt tuổi tác, cô không đủ can đảm đi cạnh tranh bạn trai với Bạch Lăng Kỳ.
Cô thà làm nhân tình của người đàn ông cô yêu mãi mãi.
Đắm đuối nhìn Phương Hạo Vân đang say ngủ, Trương Mỹ Kỳ chồm người đặt một nụ hôn lên trán hắn, thì thầm: “Hạo Vân, chị yêu em!”
Phương Hạo Vân bỗng mở to mắt, bắt gặp ánh mắt si tình của Trương Mỹ Kỳ, mỉm cười hỏi: “Chị Mỹ Kỳ, chị sao vậy?”
Trương Mỹ Kỳ liền nũng nịu: “Con sâu lười biếng kia, đến giờ thức dậy rồi đó, nếu không Kỳ về nhà sẽ phát hiện ra chúng ta…”
Phương Hạo Vân cười hi hí đưa tay vỗ vào mông Trương Mỹ Kỳ, nói: “Đừng vội, còn sớm mà…” Vừa nói vừa đưa ngón tay vào khe hở nghịch ngợm.
Nghỉ ngơi cả đêm nay đã hồi sức, Trương Mỹ Kỳ lo lắng mình không chịu nổi sự khiêu khích của Phương Hạo Vân, vội đẩy hắn ra ngồi bật dậy.
Phương Hạo Vân cũng ngồi dậy, đưa tay bẹo má Trương Mỹ Kỳ một cái, âu yếm hứa hẹn: “Chị Mỹ Kỳ, em nói thật đấy, em sẽ tìm cơ hội để nói chuyện của chúng ta với Kỳ, em sẽ cố gắng để cô ấy chấp nhận chị…”
Phương Hạo Vân chưa từng nghĩ tới phải lấy tam thê tứ thiếp, nhưng sự việc nếu phải phát triển đến nước đó thì hắn cũng không cách gì từ chối. Cho đến hiện nay, tuy hắn đối với Trương Mỹ Kỳ thương hại nhiều hơn yêu mến, nhưng ít ra đã bắt đầu nhen nhóm tình yêu… Hơn nữa ngọn lửa tình yêu đang từ từ cháy bừng, trực giác mách bảo trong một tương lai không xa, hắn rất có thể sẽ nảy sinh tình yêu với cô gái bất hạnh này.
Ánh mắt của Trương Mỹ Kỳ thoáng lộ vẻ vui mừng, hai má ửng đỏ, nói: “Hay là đừng nói ra, nhỡ Kỳ giận lên thì…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT