Mắt thấy Thiên Đạo Tu La đã hiện thân, lửa giận trong lòng Phương Hạo Vân không khỏi bốc lên ngùn ngụt.

" Quỷ Thủ, tôi biết anh đang trốn ở gần đây, xuất hiện đi, nếu không những cảnh sát vô tội này sẽ phải chết..."

Hạo Thiên cười vang, nói:

"Ông bạn cũ, sau khi tôi biết anh đã rời khỏi tổ chức, hy vọng duy nhất trong lòng tôi là muốn đối chiến với anh một trận thật công bằng, tôi muốn đánh bại anh, tôi muốn để cho anh biết, tôi mới là chiến sĩ mạnh nhất."

Trương Bưu thấy kẻ chủ mưu đã hiện thân, vội vàng hét lớn một tiếng hỏi:

"Anh chính là hung thủ giết người? Tôi nhất định sẽ bắt anh về quy án, để cho pháp luật và thẩm phán nhân dân phán quyết anh."

"Đồ sâu bọ đáng thương, mày đang nói chuyện với tao đó hả?"

Hạo Thiên khinh thường cười châm biếm:

"Nếu như mà tao muốn ấy, thì không cần tới một phút đồng hồ, tao có thể giết chết hết bọn mày, cần quái gì phải để ý đến mày là ai..."

" Quỷ Thủ, tôi biết anh đang ở đây, nếu không phải do anh nói, tôi nghĩ lũ cảnh sát ngu xuẩn này sẽ không thể chuẩn bị sẵn sàng như vậy... Tôi biết, anh là một người rất lương thiện, nhất định là do anh đã nhắc nhở bọn chúng rằng thi thể sẽ biến bệnh, cho nên bọn chúng mới có chuẩn bị trước. Được rồi, tôi rất tán thưởng nhân phẩm của anh, xuất hiện ra đi, hôm nay là một ngày không tồi chút nào, tôi hy vọng có thể được phân cao thấp với anh. Anh không cần phải lo lắng, tôi cũng đã đồng ý với Nguyệt Như rồi, cho dù anh có thất bại thì tôi cũng sẽ không giết anh."

"Tôi lặp lại lần cuối cùng, nếu không muốn bọn họ phải chết, anh xuất hiện ngay đi..."

Trong đôi mắt của Hạo Thiên không ngừng lóe ra sát khí.

Nhóm người Trương Bưu càng nghe càng thấy hồ đồ, không biết là hắn đang nói bậy bạ cái gì đó.

Nhưng Phương Hạo Vân nghe thì lại hiểu rất rõ ràng, Thiên Đạo Tu La Hạo Thiên tới là vì mình, gã giết người, rồi sau đó còn sử dụng cà độc dược, là để bức cho mình phải hiện thân.

Sau khi hiểu được ngọn nguồn của sự tình, trong lòng Phương Hạo Vân cũng đã tràn ngập sát khí. Từ khi còn ở tổ chức, Hạo Thiên đã luôn cố ý cạnh tranh với hắn, có điều do còn ngại những quy củ do đầu lĩnh định ra, cho nên không dám đồng môn chém giết lẫn nhau. Không nghĩ tới, mình đã thoát ra khỏi tổ chức rồi, gã này vẫn còn không cam lòng như vậy.

Mày đã không để cho tao được yên, tao đây cũng sẽ không khách khí với mày. Phương Hạo Vân đã nổi sát tâm, chuẩn bị triệu hồi Thiên phạt, giết chết Hạo Thiên ngay tại chỗ.

"Đủ rồi, trò hề của anh nên dừng ở đây thôi."

Đúng lúc này, từ giữa không trung có một bóng người bay tới, chỉ thấy cô giơ tay chém xuống, trong chớp mắt đã tiêu diệt sạch sẽ tám tang thi kia.

Nhóm người Trương Bưu xem mà thấy ngây người, những người này rốt cuộc là ai? Bọn họ đến tột cùng là nắm giữ sức mạnh cường đại đến thế nào?

Người vừa đến là một cô gái, mặc một bộ đồ đen bó sát, dáng người ma quỷ hiện ra những đường cong lả lướt, chỉ có điều cô đang đeo mặt nạ, cho nên không thể nhìn ra được khuôn mặt của cô.

"Sếp, người âm thầm nhắc nhở chúng ta liệu có phải là cô ta hay không?"

Tiểu Lý thấp giọng hỏi hỏi nhỏ.

" Không phải, người báo tin là đàn ông. Tuy rằng người đó đã cố gắng thay đổi giọng nói, nhưng mà tôi biết hắn khẳng định là đàn ông."

Trương Bưu thấp giọng ý bảo mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ, sức mạnh của hai người ở trước mặt này, tuyệt đối không phải là những người như bọn họ có thể đối phó, đành ngồi yên xem biến cố vậy. Theo tình huống hiện trường mà xét, dường như cô gái đến sau là đứng về phía bọn họ.

"Em tới đây làm gì?"

Hạo Thiên khó chịu nhìn cô gái đó, hầm hừ nói:

"Tôi không hy vọng em tới nhúng tay vào chuyện này."

Cô gái cười lạnh một tiếng, nói:

"Bức Quỷ Thủ xuất hiện, vậy thì anh chết chắc rồi. Tôi đến là vì tốt cho anh thôi. Mau rời khỏi chỗ này, nếu không, tôi sẽ báo hành vi của anh lên cấp trên, đến lúc đó anh sẽ bị trừng phạt."

"Em... Thôi bỏ đi, tôi nghe em vậy."

Có Nguyệt Như ở đây, gã biết rằng gã sẽ không thể thực hiện được mục đích.

" Quỷ Thủ, anh là một kẻ hèn nhát, tôi khinh bỉ anh."

Nói xong, Hạo Thiên liền xoay người biến mất vào trong đêm tối.

"Cô là ai, vì sao lại giúp chúng tôi?"

Sau khi Hạo Thiên rời đi rồi, Trương Bưu lớn gan hỏi cô gái đó một câu.

"Không quan trọng tôi là người như thế nào, tóm lại, những gì nhìn thấy, nghe thấy tối hôm nay, các anh đều phải quên đi, nếu không, các anh sẽ gặp phải phiền toái đấy."

Cô gái thản nhiên nói:

"Dẫn tôi đi, tôi sẽ cứu cho người của các anh tỉnh lại."

Cứu người quan trọng hơn, Trương Bưu cũng không hỏi han nhiều nữa, vội vàng mang theo cô gái tới chỗ bốn cảnh sát đặc nhiệm để cứu cho họ tỉnh lại.

"Tôi phải đi rồi, nhớ kỹ lời tôi nói, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi đâu!"

Trước khi đi, cô gái nghiêm túc dặn dò một tiếng.

"Có thể hỏi thêm một câu được không? Là cô đã âm thầm nhắc nhở chúng tôi phải không?"

Tiểu Lý đột nhiên hỏi.

"Không phải!"

Cô gái lạnh giọng nói:

"Quá mức tò mò cũng không phải là chuyện tốt."

Tiểu Lý có hơi không cam lòng, vốn còn muốn hỏi thêm gì đó nữa, nhưng lại bị Trương Bưu ngăn lại:

"Im miệng, lập tức cắt bỏ đi những đoạn phim ghi hình."

"Vâng, đội trưởng, em biết rồi."

Tiểu Lý vội vàng chạy ra.

"Cho dù cô là ai, chuyện hôm nay tôi vẫn phải cám ơn cô."

Trương Bưu thấp giọng hỏi nhỏ:

"Hẳn là do Quỷ Thủ âm thầm gọi điện thoại nhắc nhở chúng tôi phải không?"

" Gặp lại sau!"

Cô gái cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà thân hình thoáng nhảy lên, chỉ vài bước nhảy đã ra khỏi trường bắn, biến mất vào bên trong màn đêm.

Nhìn theo bóng dáng của cô gái, nhớ tới chuyện vừa xảy ra, Trương Bưu vẫn cảm thấy tim đập thình thịch. Xem ra trên thế giới này, những chuyện mà hắn không biết còn rất nhiều, rất là nhiều...

" Nguyệt Như, cám ơn em!"

Phương Hạo Vân trong lòng âm thầm cảm kích cô gái đã kịp thời xuất hiện, tránh cho hắn khỏi bị bại lộ. Tuy rằng với sự sắc bén của Thiên phạt, hắn có thể giết chết được Thiên Đạo Tu La, có điều sau đó thể nào cũng sẽ bị tổ chức Thiên Đạo đuổi giết và trả thù vô cùng tận. Tuy rằng, thân phận của hắn sau khi hoán kiểm trọng sanh là vô cùng bí ẩn, chỉ có Nguyệt Như và dì Bạch biết, nhưng mà với thủ đoạn của tổ chức, nếu muốn tập trung vào để điều tra ra cho bằng được, thì cũng không phải là không có khả năng.

"Giờ giải quyết lũ này ra sao?"

Nhìn những mảnh thi thể nằm tứ tung trên mặt đất, Tiểu Lý cảm thấy buồn nôn, có cảm giác như muốn nôn mửa tại trận.

Trương Bưu khẽ nhíu mày, quay đầu nói với Bạch Vân Kiệt:

"Cậu Bạch, có biện pháp nào khâu lại những mảnh thi thể đó không?"

Bạch Vân Kiệt dùng ánh mắt chuyên môn nhìn kỹ một hồi rồi nói:

"Không thành vấn đề, đao pháp của vị nữ hiệp kia rất nhanh, rất dứt khoát, tôi nghĩ rằng tôi có thể khâu chúng lại với nhau."

Sau khi có được khẳng định của Bạch Vân Kiệt, Trương Bưu trầm tư một chút, rồi ngẩng đầu lên nói với Tiểu Lý:

"Đi, mang tất cả những phim ghi hình lại đây."

Tiểu Lý vội vàng dẫn người đi chấp hành mệnh lệnh của đội trưởng, tập trung tất cả những máy ghi hình lại, chờ đợi đội trưởng đưa ra chỉ thị tiếp theo.

" Tập trung hết lại, dùng súng phun lửa tiêu hủy hết những băng ghi hình này. Buổi tối hôm nay, cho dù là nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì cũng không được nói ra với người khác, nếu không sẽ bị luật pháp nghiêm khắc nhất trừng trị, đã hiểu chưa?"

Trương Bưu lạnh lùng nhìn những cảnh sát viên ở bốn phía, nghiêm túc dặn.

"Hiểu rõ!"

Mọi người trăm miệng một lời nói.

Tiểu Lý thấp giọng hỏi nhỏ:

"Sếp, anh tiêu hủy toàn bộ phim ghi hình, như vậy thì dặn dò của cục trưởng phải tính sao?"

Trương Bưu nhỏ giọng nói:

"Di động của tôi đã quay lại cảnh những thi thể này biến bệnh, tôi sẽ đưa cho cục trưởng xem. Còn những quan lớn ở trên thành phố, tôi nghĩ là thôi đi, những thằng cha đó nếu mà xem những cảnh này, kiểu gì cũng cho là chúng ta cắt ra từ phim Mỹ rồi chỉnh sửa lại cho mà xem."

"Cậu Bạch, những chuyện còn lại giao cho cậu, bây giờ tôi phải đi báo cho cục trưởng."

Trương Bưu phân phó một tiếng, rồi một mình rời đi.

Tiểu Lý tập trung các huynh đệ cảnh sát viên lại, nhắc việc giữ bí mật một lần nữa.

.....

Sau khi trở về đại khách sạn Shangri-La, Hạo Thiên uống một hơi hết hai bình rượu Whiskey, trong lòng vô cùng không thoải mái, thật vất vả mới tìm được một ít manh mối, ai ngờ đâu lại bị Nguyệt Như phá hỏng.

Nếu không phải có Nguyệt Như, hắn dám khẳng định Thiên Đạo Quỷ Thủ sẽ phải xuất hiện, tâm nguyện của hắn cũng được thỏa mãn.

"Yêu Cơ đáng chết, tức chết ta mất!"

Hạo Thiên hầm hừ cầm cái chai trong tay quẳng lên mặt bàn.

" Ngu xuẩn!"

Nguyệt Như sau đó cũng đã tới phòng của Hạo Thiên, cười lạnh nói:

"Anh hẳn phải cảm thấy may mắn, hôm nay tôi đã xuất hiện kịp lúc, nếu không anh mà bức cho Quỷ Thủ phải ra tay, anh nhất định sẽ phải chết."

"Tôi sẽ không bỏ qua đâu, nếu tôi đã xác định được Quỷ Thủ đang ở trong thành phố này, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua."

Hạo Thiên cố chấp nói:

"Nếu tâm nguyện không thể được hoàn thành, tôi sẽ nổi điên mất."

"Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, không được ép anh ta."

Nguyệt Như lạnh lùng nói:

"Nếu anh cứ cứng rắn ép buộc anh ấy, anh sẽ không chỉ đắc tội với một mình Quỷ Thủ đâu, tin rằng giáo quan cũng sẽ không bỏ qua cho anh."

" Hạo Thiên, tôi hỏi anh, anh có thể tiếp được mấy chiêu của giáo quan?"

Nguyệt Như lớn tiếng quát hỏi.

Hạo Thiên nghe thấy vậy, trong lòng run rẩy mãnh liệt, đôi mắt dường như có ý hoảng sợ:

"Không thể như vậy... Giáo quan sẽ không thể xuống tay được với tôi. Giáo quan đối với chúng ta đều bình đẳng như nhau. Cô ấy đã nói rồi, cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuống tay với người một nhà."

"Anh chớ quên, giáo quan hiện giờ cũng đã tách khỏi tổ chức, mà cô ấy là vì Quỷ Thủ mà tách khỏi tổ chức."

Nguyệt Như cười lạnh nói:

"Tôi nói như vậy, anh hẳn là có thể hiểu được quan hệ của giáo quan và Quỷ Thủ rồi chứ? Trước khi rời khỏi thành phố này, giáo quan đã từng nói qua với tôi, cô sẽ không để cho người trong tổ chức lại đến quấy rầy Hạo Vân."

"Thì có sao, dù sao cô ta cũng chẳng ở đây."

Hạo Thiên xem thường nói:

"Đến khi cô ta biết, cuộc quyết đấu giữa chúng ta cũng đã xong rồi, khi đó tôi cũng đã rời khỏi Trung Quốc, tôi không tin rằng giáo quan sẽ đuổi giết tôi. Hơn nữa, tôi chỉ muốn đánh bại Quỷ Thủ mà thôi, chứ không phải là muốn giết chết hắn."

"Anh vẫn cứ ngu xuẩn như vậy, không có một tí giác ngộ nào."

Nguyệt Như yếu ớt thở dài một hơi:

"Anh quá ngu xuẩn, sự ghen tị đã khiến cho anh mất đi lý trí, có lẽ anh cũng không thích hợp để trở thành một sát thủ hàng đầu."

"Anh tự giải quyết cho tốt đi!"

Nguyệt Như xoay người đi ra ngoài.

" Nguyệt Như, tôi sẽ dùng sự thực để bác bỏ lại những lời đánh giá của em với tôi hôm nay, tôi là mạnh nhất, chiến sĩ mạnh nhất."

Hạo Thiên hướng theo bóng dáng của Nguyệt Như kêu gào.

.......

Mấy ngày kế tiếp, Phương Hạo Vân vẫn sống một cuộc sống bình thường, chạy qua chạy lại giữa trường học và công ty. Để mau chóng đề cao võ thuật của Trần Thanh Thanh, thời gian đặc huấn trong mấy ngày này cũng đã được kéo dài tới bốn tiếng, chỉ cần có thời gian rảnh là hai người lại gặp nhau tiến hành huấn luyện.

Trần Thiên Huy và Lữ Nguyệt Hồng sau khi biết được cuộc đánh cược luận võ của con gái và Tần Tử Hoa thì có hơi lo lắng. Vài ngày gần đây, hai vợ chồng thay phiên nhau tìm con gái và Phương Hạo Vân để nói chuyện, hy vọng có thể từ bọn họ tìm được một câu trả lời thuyết phục. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì đành phải ngưng việc luận võ lại.

Trần Thanh Thanh đối với bản thân mình, đối với Phương Hạo Vân có niềm tin tuyệt đối, cho ba mẹ một câu khẳng định thuyết phục, cam đoan rằng có thể giành được thắng lợi.

Câu trả lời của Phương Hạo Vân đương nhiên là cũng vô cùng quả quyết, theo con mắt của hắn đánh giá, với võ công hiện giờ của Trần Thanh Thanh, hơn nữa còn có Hoạt bộ, thì ít nhất phải có tới 80% thành công.

Đối với một võ giả mà nói, 50% nắm chắc thôi là đã có thể đánh rồi, càng không cần phải nói tới 80% nắm chắc.

Hôm nay còn cách Nguyên Đán hai ngày nữa, sau khi hoàn thành bốn tiếng đặc huấn, Phương Hạo Vân quyết định trở về nhà trọ Kim Hoa, hắn dự định tới siêu thị gần nhà mua một ít thịt và đồ ăn, trở về vui vẻ tụ họp với chị Mỹ Kỳ và chị Mai.

Khi hắn ra khỏi cổng trường thì lại ngoài ý muốn nhìn thấy Kim Phi. Kim Phi hôm nay ăn mặc rất đẹp đẽ quý phái, mặc một chiếc áo lông chồn màu đen, khiến cho ả trông càng thêm lộng lẫy. Hơn nữa hai gò má vốn đã đủ quyến rũ, khiến cho cô ả ở cổng trường đại học thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Vài tên sinh viên tự cho là bô giai, thậm chí còn dừng chân lại một lúc, nháy nháy mắt về phía Kim Phi, hy vọng có thể được vị phu nhân này quý trọng.

Nếu là mấy ngày hôm trước, đối mặt với sự khiêu khích của những tên mặt trắng cao cấp đó, có lẽ Kim Phi còn có chút hứng thú, nhưng mà mục đích hôm nay của ả là Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân lại không thèm đếm xỉa gì đến con tiện nhân này, gần đây hắn thật sự là bận rộn túi bụi. Về chuyện cô ả sai bọn lâu la có ý đồ muốn xúc phạm tới Bạch Lăng Kỳ, trong lòng Phương Hạo Vân vẫn nhớ kỹ, chẳng qua là hắn muốn sau dịp Tết Nguyên Đán, giải quyết cho xong chuyện của Tần Tử Hoa, mới tìm ả để tính sổ.

" Phương thiếu khoan đã!"

Thấy Phương Hạo Vân không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, Kim Phi vội vàng đuổi theo tới.

Phương Hạo Vân dừng bước, tùy ý liếc mắt nhìn cô ả một cái, cười nói:

"Thật sự là trùng hợp nha."

"Không trùng hợp, là tôi cố tình ở đây chờ anh."

Kim Phi vội vàng xin lỗi:

"Phương thiếu, chuyện mấy ngày hôm trước, tôi đã sai rồi, tôi mong rằng anh sẽ có thể cho tôi một cơ hội để giải thích, tôi muốn nói chuyện với anh có được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play