- Tuyết Di, đừng tự lừa dối mình, em yêu anh mà, nếu như không
phải em hiểu lầm chuyện anh với Mễ Lam lần trước, thì chắc em
đã đồng ý đính hôn với anh rồi. Tuyết Di, cho dù em tin hay
không, anh cũng phải nói với em rằng, anh yêu em. Hơn nữa, em
cũng đừng quên, tới đây tập đoàn Thịnh Hâm của em có mấy dự
án lớn, thiếu rất nhiều vốn huy động, nếu em đồng ý đính hôn
với anh, những chuyện đó sẽ được giải quyết dễ dàng, em nghĩ
kỹ đi.
Phương Hạo Vân nghe vậy, lại càng chê cười thêm.
Thằng đầu đất này đúng là không biết mình là ai ở đời. Bà
chị kia thích những người lãng mạn, chứ không phải những mối
hôn nhân có tiền bạc xen vào.
Thằng ngu, mày hết hy vọng rồi. Phương Hạo Vân khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
Thấy Vương Thế Phi nhắc tới khó khăn của công ty, sắc mặt Phương Tuyết Di lập tức trầm xuống, giận dữ nói:
- Vương Thế Phi, chuyện của công ty tôi làm sao anh biết được, trừ phi anh gài nội gián vào?
Vương Thế Phi cười nói:
- Tuyết Di, Vương Thế Phi này không bỉ ổi như em nghĩ đâu, chỉ là anh quan tâm đến em mà thôi. Hai ta đã lớn rồi, không nên hờn
dỗi vu vơ làm gì cả. Tin anh đi, chúng ta là một đôi rất hợp
nhau, là một đôi trời sinh đấy.
Phương Hạo Vân mãi sau mới hiểu, có điều cũng coi là đã rõ ý tứ của Vương Thế Phi.
Ăn bám cái con mẹ mày ấy, lão tử đường đường là nam nhi bảy
thước cao, vậy mà mày dám nói ông là đi ăn cơm chùa. Ông đây là sinh viên, ông đây là thế hệ tiếp nối quản lý đất nước đấy
con ạ.
Phương Hạo Vân nổi giận rồi, phải nói là điên tiết lên mới đúng.
Mà lúc này đây, Vương Thế Phi như thể lại muốn được đằng chân lân
đằng đầu, trước tiên là hắn nhục mạ bạn trai Phương Tuyết Di,
rồi sau đó bỏ ngoài tai những câu chửi hằn học của Phương
Tuyết Di, còn mặt trơ mày tráo kéo tay Phương Tuyết Di:
-
Tuyết Di, phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trong thôi, lần sau nếu còn tìm người mạo nhận làm bạn trai của em, hy vọng em
tìm cho một tên ra dáng vào, có khí chất vào, cái lũ phục vụ ở câu lạc bộ thì nhìn cái là nhận ra ngay.
Theo như thống kê chưa đầy đủ, trong quá khứ, đám
thuộc hạ của Vương Thế Phi đã ra tay tàn nhẫn, đánh tới tàn
phế với ít nhất là trên mười người dám theo đuổi Phương Tuyết
Di.
Vừa dứt lời, vài tên côn đồ đô con đã chạy từ đằng xa tới, mục tiêu rõ ràng là Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân ánh mắt âm u, đưa mắt tỉ mỉ quan sát, trong đám người
kia, ngoại trừ gã mặc áo jacket tuổi tầm trung niên kia, những
đứa còn lại đều là bọn nhãi nhép.
- Vương Thế Phi, anh định làm gì?
Phương Tuyết Di cảm giác bất an, vội vàng quát giận một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Thế Phi, nói:
- Vương Thế Phi, giữa nơi đông người thế này mà anh cũng dám làm bậy sao?
Phương Tuyết Di thật sự cuống cuồng rồi, nếu như em bị đánh, thì số mình thê thảm rồi, quay về chẳng biết phải ăn nói ra sao với
ba mẹ cả.
- Tuyết Di, xem em cuống lên kìa, anh là người
đọc sách, có văn hóa, anh không lỗ mãng, anh chỉ muốn để đám
thủ hạ của anh mời người anh em này tới quán trà phía đối
diện kia uống nước, không ảnh hưởng tới việc chúng ta xem phim.
Yên tâm, sẽ không sao đâu.
Phương Tuyết Di lo lắng cho em của mình bị thương, chạy ra đứng ngăn cho em.
Phương Hạo Vân một tay đẩy chị sang bên, tự tin mỉm cười:
- Đừng lo, chị quên rồi à, em đã từng luyện võ thuật, đánh mấy con chó thì có tính vào đâu.
Phương Tuyết Di hơi sửng sốt, cẩn thận nhớ lại, từ hồi nhỏ Hạo Vân cơ thể ốm
yếu, hình như có học qua một vị đại võ sư nào đó mấy ngày, nhưng sau đó
chẳng phải nó không học tiếp nữa ư?
"Tiểu tử này, thì ra nó giấu mọi người bao lâu nay."
Phương Tuyết Di cũng không buồn nghĩ ngợi nhiều, chỉ nghĩ rằng cậu em học võ
tăng cường sức khỏe suốt mấy năm nay, có điều nó luôn giấu mọi người.
Hằng Thúc chưa đánh xong một chiêu, chiêu khác đã tới, chiêu nào chiêu nấy
sắc như dao cạo, giống như hùng ưng giương cánh, vật lộn trời xanh, uy
thế kinh người.
Phương Hạo Vân không hề có chút sợ hãi, chỉ là
thờ ơ nhìn đối phương khoa chân múa tay, phải một bước, trái một bước,
tránh né rất linh hoạt, dường như là những cước rất bình thường, nhưng
lại có thể né tránh những đòn thế hiểm ác của đối phương vào thời khắc
quyết định.
Phương Tuyết Di tuy không hiểu võ đạo, nhưng nhìn như vậy thì cũng tá hỏa, tâm sự đều đổ dồn con mắt về phía trước.
Vẻ mặt của Hằng Thúc bắt đầu trầm trọng, người thanh niên trước mặt hình
như còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng nhiều, đánh suốt một hồi, vậy mà hắn không hề đánh trả một đòn, đã thế đánh nhau mà cứ như dạo chơi vậy.
- Nếu cậu mà còn không đánh trả, ta sẽ không khách sáo nữa đâu đấy.
Hằng Thúc hét lớn một tiếng, một hơi tung ra hơn mười chiêu, khiến cho hắn
đỏ mặt tía tai, tuy nhiên vẫn y như cũ, chẳng có chiêu nào dính tới một
mảnh vạt áo của Phương Hạo Vân cả.
Vừa dứt lời, Phương Hạo Vân
bỗng nhiên bắt được cơ hội, giơ tay ra chộp lấy hai tay của Hằng Thúc,
theo đó là một tiếng kêu đau đớn vang lên, chỉ trong nháy mắt, cổ tay
của Hằng Thúc đã bị chệch khớp.
- Công tử, chúng ta đi thôi!
Hằng Thúc biết người thanh niên này đã nương tay, chỉ làm hắn bị chệch khớp, nếu gặp phải kẻ nào độc ác, hai tay của hắn e là sẽ bị phế luôn. Hảo
hán không chịu thiệt thòi, hắn cảm thấy tốt nhất là nên bảo vệ công tử
rời khỏi đây đã.
" Hằng Thúc, sao lại như vậy? Sao anh lại không
đánh?" Vương Thế Phi căn bản là không thấy được ngọn nguồn trong đó, vẻ
mặt không vui, chất vấn Hằng Thúc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
"Công tử, người kia là một cao thủ, tôi cũng đã bị thua rồi, Ưng trảo thủ
thiếu chút nữa cũng bị hắn phế đi." Hằng Thúc cũng không giấu diếm, nói
ra tình hình thực tế.
"Sao có thể như vậy?" Vương Thế Phi biến
sắc, Hằng Thúc khác với những bảo tiêu khác bên cạnh hắn, hắn phải lấy
quan hệ của ba hắn, cùng với tiêu phí một số tiền lớn mới mời tới được
một Ưng trảo quyền sư. Mấy năm trước thậm chí còn giúp nhà họ Vương đánh thắng mấy trận quyền chợ đen, chưa từng thất bại lần nào. Thế mà hiện
giờ lại bị một gã mặt trắng thiếu chút nữa thì phế đi, thật sự là khiến
cho người ta khó có thể tin.
"Là thật...!" Bại bởi một tiểu tử
còn chưa có lông mao, Hằng Thúc mặc dù hơi xấu hổ, nhưng mà kỹ năng
không bằng người ta là thực, không có gì phải giấu giếm.
Vương
Thế Phi biết Hằng Thúc chưa bao giờ nói linh tinh, huống hồ một quyền sư chân chính cũng không tùy tiện lấy danh dự của mình ra mà nói giỡn.
Nghĩ đến đây, Vương Thế Phi vội vàng ra dấu cho một bảo tiêu khác của mình,
bảo bọn họ thối lui, còn hắn bình tĩnh lại tâm tình, tao nhã đi tới,
thực nhiệt tình nắm lấy hai tay Phương Hạo Vân, cười nói: "Ha hả, hóa ra Soái Soái huynh là 'chân nhân bất lộ tướng' à, Vương mỗ đắc tội rồi,
xin bỏ quá cho."
Phương Hạo Vân bất động thanh sắc rút tay trở
về, lạnh nhạt cười, nói: "Vương huynh khách khí rồi, tốt xấu gì mọi
người cũng coi như là quen nhau, không có gì phải ngại. Chỉ có điều tôi
hy vọng từ nay trở đi anh không nên dây dưa với bạn gái của tôi nữa, nếu không tôi thấy một lần đánh một lần, cam đoan rằng ngay cả mẹ của anh
cũng sẽ không nhận ra được anh là ai."
Phương Tuyết Di nghe thấy
vậy, vô cùng đắc ý ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, liếc mắt khiêu
khích sang Vương Thế Phi, hừ một cái, nói: "Vương Thế Phi, anh đã nghe
thấy chưa? Nếu không muốn bị Soái Soái nhà tôi đánh cho thành đầu heo,
về sau anh cách xa tôi ra một chút."
Vương Thế Phi tức giận đến
mức muốn giết người, nhưng mà ngoài mặt lại vẫn duy trì nụ cười như
trước: "Tuyết Di, Soái Soái huynh, tôi còn có việc, không quấy rầy hai
người nữa."
.......
" Công tử, cứ như vậy mà bỏ đi à?"
Đến khi Phương Tuyết Di rời đi, lâu la của Vương Thế Phi là A Tài nói lấy
lòng: "Công tử, thật sự không được, phải kiếm một cơ hội trói Phương
Tuyết Di lại, cho nó uống một ít thuốc kích tình, đến lúc đó nó còn
không cầu anh đè lên sao? Ha hả, công tử, anh nói em có thông minh hay
không?"
"Bốp!"
Vương Thế Phi vung tay lên, thấp giọng
mắng: "Ngu xuẩn, phế vật, mày có biết cái rắm, Phương Tuyết Di con tiện
nhân kia lúc nào cũng có bảo tiêu nhà nó đi theo, mày có cơ hội mà bắt
cóc à? Hơn nữa, bố mày đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, tao là người có văn hóa, sao có thể dùng thủ đoạn đê tiện xấu xa như vậy được?"A Tài
bụm lấy má phải bị đánh cho đỏ rát, oan ức nói: "Công tử, em không phải
chỉ giúp anh nghĩ biện pháp thôi sao? Nếu không làm vậy, con bé này chỉ
sợ anh không bắt được."
"Bốp!"
A Tài vừa dứt lời, mặt trái đã lại bị Vương Thế Phi dữ dằn tát một cái: "Tao khinh, mày theo tao
lâu như vậy, đã khi nào thấy tao cưa gái thất bại chưa? Mày cứ chống mắt mà xem, không bao lâu đâu, con tiện nhân Phương Tuyết Di kia sẽ phải
tới tận cửa cầu ta."
" Xem ra công tử đã sớm định liệu từ trước?" A Tài vội vàng vuốt mông ngựa.
Vương Thế Phi đắc ý cười cười: "Đó là đương nhiên. Hừ, tập đoàn Thịnh Hâm gần đây vận khí tốt, nhận được vài hạng mục lớn, đáng tiếc là tài chính lại không đủ, mới đây còn trao đổi muốn vay của ngân hàng Kiến Hành. Giám
đốc Lã của Kiến Hành là bạn cũ giao hảo với ba của tao, chỉ cần tao thọc gậy vào bánh xe, tập đoàn Thịnh Hâm cũng đừng hòng vay tiền được thuận
lợi."
" Tập đoàn Thịnh Hâm muốn vay tiền ngân hàng đúng không,
đương nhiên phải nghĩ đến công ty đầu tư của nhà họ Vương, đến lúc đó,
công tử lại nhân cơ hội đưa ra điều kiện..."
"Bốp!" lại một
tiếng, không đợi cho A Tài nói hết lời, Vương Thế Phi lại tát hắn một
cái: "Đồ ngu, đừng lớn tiếng như vậy, việc này rất vinh quang sao?"
........
" Trác Nhã, từ giờ tới lúc đăng ký vào đại học còn một ít thời gian, tôi
thấy để Hạo Vân cứ ở nhà cũng không hay, thay vì nó cứ học suốt ngày,
không bằng cho nó sớm đến công ty học hỏi kinh nghiệm, mình thấy thế
nào?"
Phương Tử Lân nhẹ nhấp một ngụm trà thơm, thản nhiên nói. Tuy rằng là hỏi, nhưng mà ngữ khí của ông có chút kiên quyết.
" Tử Lân, tôi biết tâm tư của mình, có điều Hạo Vân không có hứng thú với kinh doanh, theo như tôi thấy, không bằng cứ để nó ở nhà học đi. Không
chừng tương lai nhà họ Phương chúng ta lại có một học giả, nhà khoa học
gì đó đấy."
Trác Nhã cũng không ủng hộ việc Phương Hạo Vân tới
công ty. Không phải vì tâm địa của bà là mẹ kế không tốt, mà là Phương
Hạo Vân thực sự không thích. Cho tới nay, hắn luôn không thích kinh
doanh. Trác Nhã phản đối, kỳ thật cũng là đứng ở góc độ của Phương Hạo
Vân mà suy xét vấn đề.
"Ý mình là gì?"
Sắc mặt Phương Tử
Lân có chút không vui: "Trác Nhã, mình hẳn là rõ, tương lai của tập đoàn Thịnh Hâm sớm hay muộn cũng là của Hạo Vân, nó là con trai của Phương
Tử Lân tôi, con theo nghiệp ba, đó là chuyện đương nhiên, nó không thích cũng không được. Lần này, tôi nhất định phải cho nó vào công ty."
Trác Nhã nghe vậy thì chán nản buồn bã, ở trong mắt chồng bà, con gái cho dù có vĩ đại thế nào, cũng không thể quan trọng bằng con trai.
Yếu
ớt thở dài một tiếng, Trác Nhã cẩn thận nói: "Tử Lân, Tuyết Di ngoại trừ là con gái ra, có cái gì không tốt đâu, tập đoàn Thịnh Hâm nếu ở trong
tay nó, cũng có thể phát dương quang đại được."
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa."
Phương Tử Lân nhíu mày nói: "Tuyết Di đích thực rất tốt, đáng tiếc nó là con
gái chứ không phải con trai, đó là sự thật mà không ai có thể thay đổi
được. Cho dù mình có bảo tôi là phong kiến cũng được, tóm lại, kế thừa
gia nghiệp của tôi chỉ có thể là con trai tôi."
" Tử Lân, mình
không nên kích động có được không? Tôi hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh nói về vấn đề này có được không?" Trác Nhã cũng không vì thái độ của
chồng mà cảm thấy không vừa lòng, ngược lại bà vẫn nhẫn nại, ngữ khí
bình tĩnh nói: "Tử Lân, mình và tôi đều biết rằng, Hạo Vân không có chí
kinh doanh, càng cứng rắn lại càng không tốt. Nó thích học tập, thích
học thuật, chúng ta không bằng lập kế hoạch cho nó, tương lai chuyên tâm vào nghiên cứu học vấn cũng là một tiền đồ không tồi."
" Tập
đoàn Thịnh Hâm của tôi thì sao đây? Tôi khổ khổ sở sở, mấy thập niên mới dựng nên được một tập đoàn Thịnh Hâm giờ làm sao bây giờ? Truyền cho
Tuyết Di, để hai mẹ con kinh doanh phải không? Mình nghĩ như thế có đúng không?"
Phương Tử Lân 'hừ' một tiếng nói: "Trác Nhã, mình nghe
rõ đây, tôi mặc kệ là Hạo Vân có thích kinh doanh hay không, tóm lại, nó là dòng giống của Phương Tử Lân tôi, trong cơ thể nó có máu của Phương
Tử Lân tôi, nó chắc chắn có tiềm chất kinh doanh. Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ bắt đầu bồi dưỡng tiềm chất của nó, bồi dưỡng hứng thú kinh doanh
của nó. Về phần mình và Tuyết Di, tôi sẽ không bạc đãi hai người, nhiều
năm như vậy, tính cách của tôi thế nào chẳng nhẽ mình còn không biết
sao?"
Nghe chồng mình nói như vậy, trong lòng Trác Nhã mặc dù có
chút uất ức. Sở dĩ bà khuyên nhủ chồng, căn bản không phải là vấn đề
quyền sở hữu tương lai của tập đoàn, mà là thực sự muốn tốt cho gia
đình.
Mỗi nhà đều có khó khăn bên trong.
Trác Nhã ở trong
thương trường nổi danh là một người phụ nữ mạnh mẽ, làm việc đều như sấm rền gió cuốn, có điều khi ở nhà, lại là một người vợ hiền lành, phần
lớn thời điểm, bà đều coi chồng như thiên lôi sai đâu đánh đó. Bà biết
rằng chồng của mình rất bướng bỉnh, một khi đã quyết chuyện gì, rất khó
mà thay đổi được. Thở dài một tiếng, bà thản nhiên nói: "Mình cứ khăng
khăng như vậy, tôi cũng không nói nữa. Tôi sẽ phối hợp với mình cùng
nhau bồi dưỡng hứng thú và năng lực kinh doanh của Hạo Vân."
Nghe được vợ mình nói như vậy, Phương Tử Lân liền giãn mày ra nhiều, thái độ cũng tốt hơn, nhàn nhạt nói: "Trác Nhã, thực xin lỗi, tôi có hơi kích
động, hy vọng mình không để trong lòng. Tôi hy vọng về sau mình có thể
chăm sóc cho Hạo Vân nhiều hơn, giúp nó nhiều hơn, tôi hy vọng sau khi
tôi và mình khuất núi, Hạo Vân có thể trở thành một tinh anh trên thương trường."
.....
"Chị, chị hình như có tâm sự? Không phải là hối hận đấy chứ? Hay là chị đối với cái gã Vương Thế Phi kia có tình cảm gì?"
Chị em Phương Hạo Vân sau khi giáo huấn xong Vương Thế Phi thì quay xe về
nhà, cũng không đi xem phim, không đi dạo phố. Sau khi trở về, Phương
Tuyết Di vốn là muốn đi tìm ba nói một ít tình hình khó khăn gần đây của công ty, không nghĩ rằng lại vô ý nghe được ba mẹ nói chuyện, trong
lòng có chút mất mác. Cho dù nàng có cố gắng thế nào, ở trong mắt ba,
con gái tóm lại vẫn chỉ là con gái, sớm hay muộn cũng trở thành con
người khác."
Thấy Hạo Vân quan tâm mình, nàng hơi hơi ngẩng đầu,
khóe miệng gắng gượng lộ ra một nụ cười, nhàn nhạt nói: "Thằng trẻ ranh, nói năng bậy bạ cái gì đó, cái loại cậu ấm như Vương Thế Phi, xách giày cho chị cũng không xứng. Đúng rồi, Hạo Vân, em có muốn tới tập đoàn để
làm quen với nghiệp vụ của công ty không? Tương lai, ba sớm hay muộn
cũng sẽ giao tập đoàn Thịnh Hâm cho em quản lý đó."
Phương Hạo
Vân đầu tiên là hơi sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra bà chị 'dỏm' vì sao
lại cảm thấy mất mác, hóa ra là vì chuyện của tập đoàn Thịnh Hâm.
Nói thật, Phương Hạo Vân cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc kế
thừa tập đoàn Thịnh Hâm. Chưa nói, hắn vốn cũng không phải con trai của
Phương Tử Lân, mà chỉ vì cuộc sống yên ổn, hắn cũng sẽ không đi nhận một cái tập đoàn buôn bán khổng lồ. Kinh doanh mệt chết đi được, lại mất
thời gian, không phù hợp với mong muốn hiện giờ của Phương Hạo Vân.
Hắn bây giờ, chỉ muốn hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, hưởng thụ lạc thú
của một người bình thường. Cứ như vậy, bình bình thản thản, hắn cảm thấy cũng không tệ tí nào.
"Chị, chị cũng biết mà, em không có hứng
thú kinh doanh." Phương Hạo Vân giống như đang tỏ thái độ: "Em sẽ không
thừa kế tập đoàn Thịnh Hâm đâu."
Nghe thấy em trai nói như vậy,
tâm thần của Phương Tuyết Di có chút chấn động, cô thật sự không thể
tưởng tượng, em trai lại có thể từ chối kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm, đó
chính là chuyện tốt mà cô nằm mơ cũng muốn.
Kỳ thật cũng không
thể nói Phương Tuyết Di là một cô gái có lòng tham, cô chỉ là muốn có
một sân khấu để có thể thể hiện được chính mình, muốn có một không gian
để thi triển tài hoa.
"Nhưng ba sẽ không đồng ý đâu, cho dù như
thế nào ba cũng đã chọn em làm người kế thừa sản nghiệp của ba, quản lý
tập đoàn Thịnh Hâm." Nói đến ba, đôi mày của Phương Tuyết Di nhất thời
chau lại, ba đúng là cố chấp.
"Chị, chị yên tâm đi, có cơ hội em sẽ nói chuyện với ba. Em cũng trưởng thành rồi, có một số việc em tự mình có thể làm chủ."
Phương Hạo Vân tươi cười để bà chị yên tâm, thản nhiên nói: "Chị à, em biết,
chị mới là người thích hợp nhất để nối nghiệp tập đoàn Thịnh Hâm, kỳ
thật ba và dì cũng đều biết, chỉ là quan niệm của ba có hơi truyền
thống, em nghĩ em sẽ thử đi thuyết phục ba xem sao."
" Hạo Vân... Em nói được như vậy, chị thật sự cũng không biết phải nói sao cho phải. Kỳ thật chị cũng không phải muốn làm mọi cách để được kế thừa tập đoàn
Thịnh Hâm, chị chỉ là muốn một sân khấu để chứng minh chính mình, thi
triển tài hoa. Nếu em tin tưởng chị, chị sẽ giúp em quản lý tập đoàn
Thịnh Hâm thật tốt." Phương Tuyết Di chân thành nói.
"Xem hai chị em nói chuyện hợp ý chưa kìa, đang nói cái gì đó?" Phương Hạo Vân đang
định nói tiếp, không ngờ Trác Nhã đã đi tới, trên mặt nở nụ cười.
"Mẹ, con và em trai đang nói một vài chuyện cũ thú vị." Phương Tuyết Di vội
vàng đổi đề tài, tựa hồ không muốn cho mẹ biết chủ đề mà cô đang nói với Phương Hạo Vân.
"Ha hả, nhìn hai chị em có thể hòa hợp như vậy,
trong lòng mẹ rất vui vẻ. Đúng rồi, Hạo Vân, dì và ba con đã nói qua,
quyết định cho con tiến vào công ty, quen thuộc dần với tình hình trong
công ty. Con nghĩ xem, con thích vào phòng nào hay chức vị nào?" Trác
Nhã tìm Phương Hạo Vân, chính là để nói chuyện này.
Nói cái gì tới cái đó, không ngờ vừa mới nói chuyện với bà chị xong, dì đã tìm tới cửa rồi.
"Dì, có thể không đi được không?" Phương Hạo Vân thật sự là không muốn tới
tập đoàn Thịnh Hâm, không muốn tự đi tìm phiền toái. Cứ như bây giờ, hắn thấy rất tốt.
" Không được!"
Trác Nhã trầm giọng nói:
"Hạo Vân, về chuyện cho con tới công ty, dì và ba con đã nói qua vài
lần, thái độ của ba con rất kiên quyết. Lần này, ổng quyết định không
nhân nhượng con nữa, muốn ép con vào công ty để làm quen trước. Hạo Vân, mẹ phải nhắc nhở với con là, bệnh tim của ba con gần đây lại tái phát,
con tốt nhất không nên chọc cho ổng tức giận, làm tổn thương đến tim của ba con."
Lời này vừa nói ra, cũng đã phá đi đường lui của Phương Hạo Vân.
Phương Tuyết Di vội vàng nói: "Hạo Vân, nếu đã như vậy, không bằng ngày mai em đi theo chị tới báo danh đi. Nếu không, em trước làm trợ lí của chị đi, có chị ở bên cạnh chỉ đạo em, em học sẽ rất nhanh thôi."
"Thật sự là không còn con đường nào để thỏa hiệp sao?" Phương Hạo Vân có hơi đau đầu nói.
" Hạo Vân, ba kỳ vọng rất lớn vào con, mẹ hy vọng con sẽ không làm cho
ổng thất vọng. Nhất là mấy ngày này, quả tim của ổng lại bắt đầu nghiêm
trọng rồi, con không thể từ chối được nữa." Trác Nhã tận tình khuyên bảo thuyết phục.
Phương Hạo Vân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, gãi
gãi đầu, nói đều đều: "Được rồi, một khi đã như vậy, con đi. Dì, chị,
hai người cứ tùy tiện an bài một chức vụ, con thế nào cũng được. Có điều con nói rõ trước, con sẽ không làm quản lí đâu, tốt nhất ấy, là an bài
cho con làm một nhân viên bình thường là được."
Không phải là
Phương Hạo Vân không thể đảm nhiệm chức vụ quản lí, mà là hắn không muốn gây phiền toái cho mình. Làm nhân viên bình thường còn sung sướng hơn,
nói chung là cũng được ăn chung uống chung.
Trác Nhã hiểu ý cười cười, gật gật đầu nói: "Được rồi, sẽ như con muốn. Có điều con nên nói trước với ba một tiếng..."
"Vâng, dì yên tâm, bên phía ba con sẽ đi nói."
Phương Hạo Vân biết, Trác Nhã sợ rằng phải chịu tiếng là mẹ kế độc ác, cho nên để cho Phương Hạo Vân tự mình đi nói rõ.
.......
Sau khi đã nói qua với Phương Tử Lân, sáng sớm hôm sau, Phương Hạo Vân đã có mặt ở văn phòng tổng giám đốc của Trác Nhã.
" Hạo Vân, vào ngồi đi, nói với dì, con tính vào phòng nào?"
Tuy rằng Trác Nhã vô cùng hy vọng Phương Hạo Vân có thể gọi bà là mẹ, nhưng mà bà biết rằng trong thời gian ngắn là không thể được. Bà tin tưởng,
chỉ cần bền lòng, cũng sẽ tới lúc Phương Hạo Vân chính thức tiếp nhận
bà.
"Dì, công ty chúng ta có phòng nào chỉ tới ăn chung uống chung rồi về không?" Phương Hạo Vân ngượng ngùng cười hỏi.
Trác Nhã đầu tiên là sửng sốt, rồi liền che miệng cười, hơi giận nói: "Tập
đoàn Thịnh Hâm chúng ta làm việc vô cùng nghiêm khắc, làm gì có phòng
nào như vậy chứ."
Phương Hạo Vân xấu hổ cười cười: "Nếu không, dì cố gắng sắp xếp cho con vào một phòng ít việc, không bị làm phiền,
không cần động não được không?"
"Dì, sao dì lại cười, con nói
thật đó, cứ cho là con xin dì đi, con từ trước tới giờ còn chưa từng xin dì cái gì, lần này dì nhất định phải giúp con đó." Phương Hạo Vân chớp
chớp mắt, nói như kiểu làm nũng.
Trác Nhã thấy Phương Hạo Vân bất ngờ làm nũng trước mặt mình, nhất thời liền vui vẻ, thoáng do dự một
chút, rồi nói: "Được rồi, lần này dì sẽ giúp con, có điều con cũng không được làm gì quá trớn, nếu không ba của con sẽ mất hứng đó."
"
Dì, dì cứ yên tâm, chờ mấy ngày nữa khai giảng, con sẽ có lí do để không phải tới công ty nữa, mấy ngày này cứ đơn giản vậy đi, ứng phó trước
cái đã." Phương Hạo Vân bình chân như vại nói.
Trác Nhã âm thầm
thở dài một tiếng, đứa con láu lỉnh này, quả nhiên không để ý kinh
doanh, xem ra có cơ hội phải từ từ khuyên bảo Tử Lân, ổng thật là cố
chấp.
......
" Hạo Vân, đợi lát nữa dì sẽ đưa con đi nhận
chức, thủ tục dì cũng đã bảo thư kí đi làm. Hiện giờ chúng ta nói chuyện được không?"
Trác Nhã nhìn Phương Hạo Vân, đột nhiên nói: "Hạo
Vân, ngày đó những gì con nói với Tuyết Di, kỳ thật dì đều đã nghe được. Dì ở đây cám ơn con, cám ơn con đã thành toàn cho Tuyết Di."
Nhìn Trác Nhã thành khẩn nói lời cảm tạ, trong lòng Phương Hạo Vân dâng lên
một cỗ tình cảm ấm áp, đã nhiều năm qua, chưa từng có cảm giác như vậy
bao giờ.
Vô hình chung, Phương Hạo Vân cũng đã dần dần dung nhập vào gia đình này. Sự ấm áp của gia đình, khiến cho mũi hắn hơi cay cay.
"Dì, dì không cần phải cảm tạ con, kỳ thật con cũng chỉ là suy nghĩ cho tập
đoàn Thịnh Hâm thôi, dì cũng biết, con không có hứng thú với kinh doanh
mà." Phương Hạo Vân thản nhiên cười.
"Không nên nói vậy, Hạo Vân. Kỳ thật con rất thông minh, nếu con chịu kinh doanh, tuyệt đối không
thua kém Tuyết Di, chỉ là dì biết, chí của con không ở mặt này."
Phương Hạo Vân mỉm cười: "Dì, vẫn là dì hiểu con. Kỳ thật... kỳ thật, mấy năm
nay con vẫn cảm kích những gì dì làm cho con. Con trước kia vẫn chưa
hiểu chuyện, luôn xích mích với dì, từ nay về sau, con sẽ không làm cho
dì phải tức giận nữa."
Nói thật, Phương Hạo Vân cũng chưa hề trải qua cái gì, nhưng mà theo tư liệu của Nguyệt Như, Trác Nhã làm mẹ kế mà làm được như thế này, quả thực là không hề dễ dàng. Rất nhiều thời
điểm, bà còn thân thiết với Phương Hạo Vân hơn cả con gái mình. Ít nhất, Phương Hạo Vân hiện giờ rất thích hưởng thụ tình thương của người mẹ
này.
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, ánh mắt của Trác Nhã có hơi chút ươn ướt, đứa nhỏ thật là tốt.
Có thể nói rằng, những lời nói đó của Phương Hạo Vân, chính là sự khẳng
định và báo đáp lại cho những cố gắng của bà những năm qua.
Do dự một chút, Trác Nhã ngẩng đầu, bộ dáng như muốn nói lại thôi, thấp giọng hỏi nhỏ: "Có thể gọi dì một tiếng 'mẹ' được không?"
" Hạo Vân, thực xin lỗi, dì..."
Lời vừa nói ra miệng, Trác Nhã đột nhiên cảm thấy mình hơi vội vàng quá,
cúi đầu, thậm chí không dám trực tiếp nhìn vào mắt Phương Hạo Vân.
Thật lâu sau không có tiếng động gì, Trác Nhã tựa hồ có hơi thất vọng, bà
ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn Phương Hạo Vân, nhè nhẹ nói: "Hạo Vân, thực
xin lỗi."
"Mẹ... mẹ không có gì sai... trước kia là do con không hiểu chuyện."
Thanh âm của Phương Hạo Vân rất nhỏ, nhưng mà tiếng 'mẹ' kia gọi lên rất lưu
loát. Trong ký ức của Phương Hạo Vân, đây là lần đầu tiên nói lên tiếng
gọi thần thánh này, một khắc đó, trong con ngươi của hắn tràn ngập nước
mắt. Hắn là cô nhi, từ nhỏ đã không có mẹ. Hôm nay, hắn rốt cục cũng có
cơ hội chính mình hô lên tiếng gọi thần thánh này.
"Con ngoan, con ngoan!"
Trác Nhã sau khi giật mình, liền nở nụ cười, cười thật sự ngọt ngào, mặc dù
bà đã hơn bốn mươi, nhưng bởi vì nội tâm vui vẻ, nên giờ phút này nhìn
qua cũng không khác thiếu nữ thanh xuân là mấy.
Hèn chi người ta nói, cười một cái, trẻ đi mười tuôit, hóa ra chính là đạo lý này.
Cười xinh đẹp như gió xuân, Trác Nhã kích động nói: "Hạo Vân, con ngoan, không uổng công... mẹ mấy năm nay luôn yêu thương con."
Có thể bỏ qua ngại ngùng trước kia, gây dựng mối quan hệ hòa hợp với
Phương Hạo Vân, đối với Trác Nhã mà nói, chính là chuyện tốt đến nằm mơ
cũng muốn, đó cũng là tâm nguyện của vợ chồng bà mấy năm gần đây. Hôm
nay, bà rốt cục cũng làm được.
" Hạo Vân, con chờ một lát, mẹ sẽ giúp sắp xếp văn phòng cho con."
Trác Nhã lấy cớ rời đi, kì thật bà muốn tìm một chỗ không người để khóc rống lên, sau đó nói tin tức tốt này cho chồng mình. Tin rằng, chồng bà một
khi biết chuyện này, nhất định sẽ rất phấn khởi.
Phương Hạo Vân
dường như cũng đã nhìn ra tâm tư của Trác Nhã, nên cũng không bóc trần
lời nói dối của bà, mà nhu thuận gật đầu, nói: "Mẹ, mẹ đi đi."
Ước chừng hơn nửa giờ sau, Trác Nhã thân mặc một bộ trang phục công sở màu
trắng tiến vào, mỉm cười nói: "Đã sắp xếp xong rồi, trước mắt công ty
chỉ có phòng thị trường là hơi thoải mái một chút, mẹ cũng đã nói trước
với quản lí phòng thị trường, chú ý đặc biệt đến con. Bây giờ mẹ sẽ đưa
con tới đó..."
Phương Hạo Vân vừa nghe bà nói, vừa cẩn thận quan
sát bà, phát hiện ra bà đã trang điểm lại, xem ra bà thực sự là đã khóc
vì hạnh phúc.
" Đúng rồi mẹ, mẹ không để cho đồng sự trong công
ty biết thân phận thật của con đấy chứ?" Phương Hạo Vân đột nhiên nhớ
tới điều gì đó.
Trác Nhã mỉm cười: "Con yên tâm, mẹ đã sớm sắp
xếp tốt cho con rồi. Chỉ cần con không nói ra, cả công ty cũng không ai
biết con là đại thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT