“Tùy cô muốn hiểu sao cũng được, dù gì thì tôi cũng nhất định bắt cô rời khỏi Hạo Vân.” Phương Tuyết Di hậm hực nói.
“Hai vị cấp trên, hai vị từ từ nói chuyện, tôi có việc xin phép đi trước.”
Phương Hạo Vân sợ ngọn lửa chiến tranh lại bùng cháy, vội mở cửa ra chuồn trước cho chắc ăn.
“Thằng ranh, lát nữa về nhà chị cho một trận nhớ đời, coi có còn bênh vực con hồ ly tinh kia không?” Nhìn theo bóng lưng Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di tức tối xoa xoa nắm đấm.
Trương Mỹ Kỳ đỏ mặt quay đầu đi nơi khác, nhớ lại hồi nãy trong lúc tức giận đã nói ra bao nhiêu câu đáng xấu hổ.
Nhưng nghĩ kĩ lại đều do tình thế ép buộc, chính giám đốc Phương đã dồn cô vào đường cùng, dù sao thì giám đốc cũng thích Phương Hạo Vân, hai người đều là kẻ thứ ba, hà cớ gì cô ta có tư cách dạy đời mình chứ?
Tuy kết quả cuối cùng làm không ai hài lòng, nhưng đó là cách giải quyết tốt nhất vào lúc này, ít ra giám đốc không còn ép cô từ chức, Trương Mỹ Kỳ quả thật rất thích công việc này, nay cô chỉ còn biết lao vào làm tốt công việc, cô thề sẽ không để mình thua kém Phương Tuyết Di, không cho Phương Tuyết Di cơ hội đuổi cô khỏi công ty.
Vì không có một mái ấm gia đình trọn vẹn, tình yêu chân thành đúng nghĩa nên Trương Mỹ Kỳ đặt hết tâm trí vào sự nghiệp, cô không muốn rời khỏi công ty sau bao nhiêu năm gắn bó.
Nói cách khác, công việc này là chỗ dựa tinh thần của cô, nếu mất đi cô sẽ sụp đổ.
Sau khi về đến nhà, hai vợ chồng Phương Tử Lân không hỏi han gì nhiều, chỉ hối thúc hai đứa con ngồi vào bàn ăn cơm. Cả nhà nói cười vui vẻ trên bàn ăn, để ba mẹ không nghi ngờ, Phương Tuyết Di cố gắng quên hết chuyện mới xảy ra, háo hức gắp thức ăn cho em trai.
“Hạo Vân, Tuyết Di, hôm nay kêu hai con về nhà ăn bữa cơm đoàn tụ, chủ yếu là ba và mẹ muốn nói chuyện này cho hai con biết…”
Đang ăn giữa chừng, Phương Tử Lân bỗng nhiên buông đũa, nghiêm túc nói.
Trái tim Phương Tuyết Di co thắt mạnh, một dự cảm xấu chợt dâng lên.
Phương Hạo Vân tỏ ra bình thản như không có chuyện gì xảy ra, hắn mở to miệng ngoặm một miếng đùi gà béo ngậy, ngẩng đầu lên hỏi: “Ba, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Ba nói ra đi, chúng con nghe nè.”
“Thật ra chuyện này không liên quan đến con, nhưng con là một thành viên trong gia đình nên ba mẹ cũng muốn con góp ý kiến vào.”
Nói đến đây, Phương Tử Lân quay sang phía Phương Tuyết Di, ân cần nói nhỏ: “Tuyết Di, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, những cô bạn cùng lứa với con giờ đã có gia đình hết rồi, thậm chí còn tay bồng tay bế nữa kìa. Mấy năm nay con ra sức làm việc cho công ty mà quên mất hôn nhân đại sự của mình. Ba muốn nói với con một tiếng xin lỗi.”
Phương Tuyết Di trong lòng hoảng loạn, vội nói: “Ba, con không vội lập gia đình đâu, con muốn nhân lúc còn trẻ gầy dựng sự nghiệp cho tốt đã.”
“Tuyết Di, con đừng vội, con nghe ba nói hết đã.”
Phương Tử Lân nghiêm túc nói tiếp: “Lập gia đình và phát triển sự nghiệp là hai việc hoàn toàn độc lập với nhau, hơn nữa tuổi của con quả thật không còn nhỏ nữa rồi, nên tính tới chuyện lập gia đình thôi. Ba và mẹ con đã bàn với nhau, nếu con đồng ý thì sẽ tìm người mai mối cho con. Sau khi con lấy chồng, chức vụ của con trong công ty không thay đổi, con có thể tiếp tục giữ chức giám đốc quản lí công ty, phụ trách toàn bộ nghiệp vụ kinh doanh của tập đoàn Thịnh Hâm…”
Trác Nhã mỉm cười góp tiếng nói: “Tuyết Di, mấy hôm nay mẹ đi nhờ người ta giới thiệu cho con vài chàng trai tốt, có dịp mẹ sẽ sắp xếp cho con gặp mặt người ta thử coi có hợp không. Nếu con thấy anh nào vừa ý thì trước tết Nguyên Đán ba mẹ sẽ làm chủ hôn sự cho con.”
Phương Hạo Vân vừa tức cười vừa lo lắng cho bà chị, thế kỉ 21 rồi mà còn tồn tại tư tưởng ba mẹ sắp đặt hôn sự cho con gái sao? Ba mẹ cũng thật là cổ hũ, hắn đoan chắc Phương Tuyết Di sẽ không bao giờ đồng ý.
Quả nhiên Phương Tuyết Di lên tiếng cự tuyệt: “Thưa ba mẹ, chuyện hôn nhân đại sự con không vội, hiện giờ con vẫn chưa muốn bàn chuyện yêu đương. Cho dù muốn tính tới hôn nhân, con cũng sẽ tự tìm đối tượng, còn vụ mai mối thì xin ba mẹ miễn cho con đi ạ.”
Câu này nói ra, Phương Tử Lân lập tức nổi giận, ông thở mạnh một cái, hậm hực trách mắng: “Đứa con gái bướng bỉnh này, ba mẹ làm vậy không phải chỉ vì muốn tốt cho con sao? Con suốt ngày vùi đầu vào công việc, không có thời gian quen bạn trai thì mẹ con tìm giúp vài anh trước để con từ từ chọn lựa, nếu hợp thì tiến tới, không hợp thì làm bạn. Ba mẹ đối xử tốt với con như thế mà con không chịu thấu hiểu cho tình thương của ba mẹ…”
Ép người ta lấy chồng còn giảng bài đạo lí, Phương Hạo Vân cảm thấy không thể tiếp tục im lặng được nữa, hắn phải lên tiếng nói giúp cho bà chị.
Phương Tuyết Di đã nhận lời che giấu giùm chuyện giữa hắn và Trương Mỹ Kỳ nên hắn muốn trả ơn, trong thời khắc quyết định này bênh vực cho chị gái.
“Ba mẹ à, cho phép con bày tỏ ý kiến một chút. Bây giờ đã vào thời đại nào rồi, thế mà ba mẹ còn nghĩ ra chiêu này hành hạ chị con, con phục ba mẹ luôn đó. Theo ý con chuyện mai mối nên dẹp sang một bên đi thôi.”
Phương Hạo Vân nghiêm túc nói ra suy nghĩ của hắn. Thấy em trai đứng về phía mình, Phương Tuyết Di lập tức đưa mắt cảm kích nhìn hắn, trong lòng ấm áp hẳn lên.
Phương Tử Lân có tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ, thái độ đối với con trai đương nhiên khác, cùng một câu nói, hiệu quả do Phương Hạo Vân nói ra khác xa so với Phương Tuyết Di. Ông gật gù xiêu lòng khi nghe Phương Hạo Vân nói thế, nhìn sang Trác Nhã, cuối cùng mới quay sang con gái, nói: “Nếu con không chịu ba mẹ mai mối giúp con thì ba cũng không ép, nhưng chuyện hôn nhân đại sự của con không nên kéo dài quá lâu, cần phải nhanh chóng giải quyết mới được…”
Trác Nhã thừa cơ nói chen vào: “Tuyết Di, mẹ và ba con đã bàn với nhau rồi, con có lấy chồng thì địa vị trong nhà của con vẫn không thay đổi, con đừng suy nghĩ lung tung nữa, cứ mạnh dạn theo đuổi tình yêu đi nha con.”
“Quyết định vậy đi!”
Phương Tử Lân suy ngẫm giây lát, quả quyết nói: “Trước tết Nguyên Đán, con hãy đưa bạn trai về cho ba mẹ gặp mặt, nếu không có vấn đề gì ba sẽ tổ chức nghi thức đính hôn long trọng cho con ngay trong dịp tết luôn. Ba chỉ có yêu cầu này thôi, còn những việc khác ba không can thiệp, nếu không tụi con lại cho rằng ba cổ hủ chuyên chế.”
“Tuyết Di, ba con nói như thế không vấn đề gì chứ con?” Trác Nhã mỉm cười hỏi.
Phương Hạo Vân đổ mồ hôi hột, tìm bạn trai mà còn hạn định thời gian nữa sao trời? Khoảng cách thời đại đây mà, Phương Hạo Vân đoan chắc quan niệm tình yêu của ba mẹ vẫn dừng lại ở mấy chục năm trước, lấy nhau trước rồi mới vun đắp tình cảm…
Phương Tuyết Di cắn chặt môi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, lí nhí nói: “Dạ, con biết rồi.”
Trong cái gia đình này, Phương Tuyết Di gần như không có quyền quyết định, cô biết rõ ba mẹ nhất trí với nhau rồi thì cô không còn cách từ chối. Hơn nữa ngoài thời gian có hơi gấp một chút, họ không quá đáng can thiệp vào chuyện hôn nhân của cô nữa, bây giờ chỉ còn cách nhận lời trước, nghĩ cách đối phó sau vậy, dù nói thế nào cô cũng sẽ không chịu kết hôn vào lúc này đâu.
“Ba mẹ à, giờ còn 2 tuần nữa là đến tết Nguyên Đán, ba mẹ không cảm thấy làm vậy là hơi gấp đó ư?”
Phương Tuyết Di không dám phản đối nhưng em trai cô dám. Phương Hạo Vân cảm thấy dù gì cũng là hôn nhân đại sự, nhất là chị hắn là phận gái, càng phải chú ý lựa chọn cẩn thận tránh hối tiếc về sau.
Hôn nhân đối với một người phụ nữ mà nói quan trọng biết dường nào, trong thời gian mười mấy ngày mà tìm đại một bạn trai, sau đó nhanh chóng đính hôn, qua tết cưới nhau như điện xẹt, đây chẳng phải là nhắm mắt đưa chân kiểu được ăn cả ngả về không đó sao? Đến với nhau nhanh thì chia tay cũng nhanh, hắn không muốn chị gái chọn phải cuộc hôn nhân không hạnh phúc như Trương Mỹ Kỳ.
Phương Tử Lân đột nhiên cảm thấy bực bội, chuyện hôn nhân của con gái mà nó còn chưa lên tiếng phản đối, thằng ranh con này cứ trả treo là sao?
“Tuyết Di, ý con thế nào?” Trác Nhã ân cần hỏi con gái.
Nghe xong câu hỏi của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di lần này can đảm lên rất nhiều: “Thưa ba mẹ, thời gian đúng là có hơi gấp gáp, tất nhiên nếu ba mẹ cứ bắt con tìm bạn trai trước tết Nguyên Đán thì con cũng không phản đối, đợi sau khi lấy nhau rồi phát hiện không hợp, đến lúc đó mới ly hôn vậy, dù gì thì xã hội bây giờ đang thịnh hành ly hôn…”
“Không được!”
Phương Tử Lân tức tối gào lên: “Dựng vợ gả chồng là chuyện lớn suốt đời, sao có thể lấy nhau rồi lại ly hôn hả?”
“Tuyết Di, con đừng nói gở, không tốt đâu nha con.” Trác Nhã cũng hùa theo chồng trách mắng con gái.
Phương Hạo Vân thừa cơ nói vào: “Thưa ba mẹ, nếu ba mẹ đã biết hôn nhân là chuyện lớn suốt đời, sao lại bắt chị con quyết định trong vòng có mười mấy ngày?”
Phương Tử Lân suy ngẫm một hồi, nói: “Coi như lần này thằng ranh con này nói có lí, như vậy đi, ba gia hạn cho tới hết mùa xuân được chưa? Lần này thời gian đến 3 tháng chắc đủ rồi chứ? Mùa xuân tươi vui rộn ràng, nếu nhà mình đãi tiệc mừng cưới hỏi chắc sẽ càng thêm vui mừng náo nhiệt lắm đây…”
Không biết tại sao trong lòng Phương Tuyết Di luôn có một bản năng chống cự lại việc hôn nhân, thậm chí còn pha chút sợ hãi. Cô liếc sang Phương Hạo Vân, thở dài ngao ngán, tự nhủ lần này phải nghĩ ra cách gì đó buộc ba mẹ từ bỏ ý định bắt mình lấy chồng mới được.
Còn chưa tìm thấy đối tượng thích hợp, cô thà ở vậy một mình.
…..
Buổi trưa ngày thứ tư, Lý Trạch Huệ tự lái chiếc Audi nhà nước cấp cho ông về nhà, ông đậu xe vào bãi đỗ xe gần nhà, đang định mở cửa bước xuống, tiếng chuông điện thoại chợt réo vang.
Lý Trạch Huệ giật mình lo lắng, vội lấy điện thoại ra xem thử số máy gọi đến, lại là một số lạ. Do dự giây lát, ông khóa chặt cửa xe lại, bấm nút kết nối cuộc gọi.
“Chào Lý chủ nhiệm, chắc bây giờ ông đang định bước xuống xe về nhà đúng không nào?”
Đầu dây bên kia vọng sang giọng nam âm u quen thuộc tối hôm đó.
Lý Trạch Huệ vội hạ thấp giọng nói, hỏi: “Anh là ai, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”
“Lý chủ nhiệm, ông đừng sợ, tôi là bạn của ông đây mà, mấy hôm trước tôi đã gọi cho ông một lần, chắc ông giữ chức quan to có nhiều công vụ cần giải quyết nên mới có mấy ngày đã quên mất tôi rồi.”
Trong điện thoại vọng đến một tiếng cười bí hiểm: “Lý chủ nhiệm, hôm nay vợ ông Triệu Nguyệt Dung và con trai Lý Cường đều ở nhà đúng không? Nghe nói cả nhà ông xưa nay sống hòa thuận với nhau, hơn nữa ông và vợ cũng yêu thương nhau thắm thiết?”
“Anh rốt cuộc muốn nói gì?” Nhịp tim của Lý Trạch Huệ trở nên gấp gáp.
“Đừng vội, tôi đã nói chúng ta là bạn mà, tôi sẽ không làm gì ông đâu. Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu này thôi, nếu vợ và con trai ông biết chuyện giữa ông và Tuyết Phi Phi, ông nghĩ gia đình ông còn nồng ấm như bây giờ được không ấy nhỉ?”
“Chết tiệt, tôi nhớ ra rồi, anh chẳng phải đã nói muốn làm một cuộc giao dịch với tôi sao? Anh nói đi, anh muốn gì ở tôi?” Lý Trạch Huệ hậm hực hét vào điện thoại.
“Ông đang tức giận đấy à? Nhưng cũng đúng thôi, nếu đổi lại là tôi, bị người ta uy hiếp chắc trong lòng không dễ chịu gì đúng không nào?”
Người đàn ông bí ẩn trong điện thoại ung dung nói: “Hôm nay tôi chỉ nhắc nhở ông một chút thôi, còn về nội dung cuộc giao dịch của chúng ta, đợi mấy hôm nữa tôi sẽ liên lạc với ông, ông chờ điện thoại đi nhé? Chào ông, chúc cả nhà ông vui vẻ sum vầy bên nhau.”
Nói xong, bên kia lập tức ngắt cuộc gọi.
Lý Trạch Huệ ném mạnh máy điện thoại xuống ghế, trong lòng tức tối, rõ ràng ông đã bị một nhóm người ngoài ông chủ Kim để ý, miếng thịt Đường Tăng vịnh Kim Thủy này ai cũng muốn nhảy vào tranh đoạt, ông thì không thần thông quảng đại như Tôn Ngộ Không, phen này chắc chôn xác theo dự án quá!
Ổn định lại tinh thần, Lý Trạch Huệ bước xuống xe đi bộ về nhà. Ấn chuông cửa một hồi không thấy ai ra mở cửa, ông bèn lục tìm chìa khóa trong túi ra mở cửa vào nhà.
Cứ tưởng người nhà đã ra ngoài hết, ai ngờ vừa bước vào phòng khách, Lý Trạch Huệ thấy vợ Triệu Nguyệt Dung đi ra từ trong nhà bếp, từ tốn nói: “Tôi đang định ra mở cửa cho ông nè.”
“Tiểu Cường có ở nhà không? Giờ này chắc nó đã tan học rồi chứ?”
Con trai Lý Cường của ông hiện mới vào trung học, thành tích học tập cũng thuộc loại khá, chỉ có điều hơi nghịch ngợm, nhưng con trai có đứa nào mà không nghịch ngợm nào? Lý Trạch Huệ tuy ham tài háo sắc nhưng ông rất yêu con trai, tình cảm với Triệu Nguyệt Dung cũng rất tốt, chỉ là vợ ông đã không còn thu hút ông trong chuyện chăn gối nữa. Chính vì lí do ấy mà ông lợi dụng chức quyền lăng nhăng ở bên ngoài, phong lưu khoái lạc.
Nhưng mỗi lần về nhà, khi ông nhìn thấy người vợ hiền thục quán xuyến việc nhà đâu ra đó, trong lòng khó tránh nảy sinh đôi chút hổ thẹn.
“À, lão Lý này, vừa rồi có người gọi điện cho tôi bảo ông có vợ bé bên ngoài đó?”
Triệu Nguyệt Dung đột nhiên nhớ ra chuyện gì, liền chất vấn chồng.
Sắc mặt Lý Trạch Huệ trở nên trắng bệch trong tích tắc, vội giả vờ giận dữ thét lên: “Nói bậy, tôi công tác ở cơ quan luôn thanh liêm trong sạch, nếu tôi mà lăng nhăng làm bừa ở ngoài thì đã sớm bị cách chức rồi, còn có thể lái xe do nhà nước cấp về nhà sao?”
“Ha ha!”
Triệu Nguyệt Dung mỉm cười nói: “Xem ông rối lên kìa, tôi đâu có nói là không tin ông, ông là người như thế nào trong lòng tôi hiểu rõ. Nhưng lão Lý này, từ khi ông giữ chức phó chủ nhiệm dự án phát triển vịnh Kim Thủy gì đó, tôi đã phát hiện có gì không ổn, ngày nào cũng có điện thoại nặc danh gọi vào nhà mình, nói đủ thứ lời xằng bậy. Tôi hơi lo lắng cho an toàn của ông, ông phải cẩn thận hơn mới được…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT