Phương Tuyết Di bắt đầu nghi ngờ bản thân, lông mày cô nhíu chặt, cô tự bảo trong lòng Phương Hạo Vân là em trai của cô, hắn là em trai của cô.
“Hạo Vân là người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp, tuy giám đốc là đại tiểu thư đài các, nhưng giám đốc có thích cậu ta, tôi cũng cảm thấy bình thường. Tôi không phiền lòng nếu được cạnh tranh công bằng vời giám đốc.”
Trương Mỹ Kỳ thấy Phương Tuyết Di tinh thần bấn loạn, chớp thời cơ tiếp tục công kích. Dù gì cũng bị người ta ngộ nhận là dâm phụ rồi, chi bằng thẳng thắn thừa nhận luôn mối quan hệ ngoài luồng này.
Tất nhiên, nếu cô gái ngồi trước mặt không phải là người yêu thích Phương Hạo Vân như cô nghĩ, chắc chắn cô không dám tự tin to tiếng như thế.
Tuy trong lòng Trương Mỹ Kỳ chưa chắc đã thích Phương Hạo Vân, nhưng trong lúc này cô quyết định không nhường bước, vấn đề đặt ra trước mắt liên quan đến sĩ diện và tiền đồ của cô, cô phải gắng đến cùng.
Phương Tuyết Di ngây mặt ra, cô thật không ngờ đứa em trai ngờ nghệch của cô lại có giá trị đến thế trong trái tim người phụ nữ khác. Tạm thời không xét nhân phẩm của Trương Mỹ Kỳ, về mặt tướng mạo, khí chất, năng lực… cô ta đều là một cô gái ưu tú không phải nghi ngờ, Phương Hạo Vân được người ta tôn sùng chấp nhận, Phương Tuyết Di còn chưa dám tin vào thú nhận của Trương Mỹ Kỳ, mặt khác cô lại cảm thấy tự hào, xem ra em trai cô không đơn giản như bộ dạng ngây ngô bề ngoài.
“Hình như thằng tiểu tử ấy đã không còn là con nít nữa rồi.” Phương Tuyết Di chợt ý thức rằng từ khi em trai vào đại học đã thay đổi rất nhiều, không còn nhu nhược như trước đây. Tuy vẫn còn ham thích học hỏi nhưng không giữ phong thái tên mọt sách nữa, ngược lại hắn còn cao tay ấn trong xử lí tình cảm, bằng không sao có thể bắt cá hai tay, cùng lúc giữ quan hệ với Bạch Lăng Kỳ và Trương Mỹ Kỳ chứ?
“Giám đốc Phương, tôi hy vọng chị có thể phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư?”
Trương Mỹ Kỳ nhắc nhở.
Phương Tuyết Di không lên tiếng, cô đang suy ngẫm về tình cảm của cô đối với Phương Hạo Vân, trong lòng rối rắm, tận sâu thẳm trái tim cô hình như đang ẩn chứa một thứ gì ngay cả cô còn không biết rõ, không thể nói ra, chỉ là cô hiểu nó liên quan đến em trai cô Phương Hạo Vân.
Phương Tuyết Di thậm chí nghi ngờ bản thân, mình muốn đuổi Trương Mỹ Kỳ rời khỏi công ty, chẳng lẽ không mang chút lòng riêng? Nếu có lòng riêng, vậy rốt cuộc là lòng riêng gì chứ?
Phương Tuyết Di đã hai mươi mấy tuổi, những cô bạn cùng trang lứa phần lớn đã lập gia đình, một số đã có con, còn cô vì lo cho sự nghiệp mà bỏ mặc tình yêu, trong một thời gian dài trái tim cô luôn trống trải, pha chút cô đơn. Cho đến bây giờ người đàn ông thân thiết nhất bên cạnh cô chỉ có em trai Phương Hạo Vân.
Cô biết rất rõ giữa cô và Phương Hạo Vân là quan hệ chị em, cô chưa từng dám nghĩ bậy bạ, nhưng cô đã tập thành thói quen mỗi ngày đều nhìn thấy Phương Hạo Vân.
Tuy cô không thể xảy ra tình yêu với Phương Hạo Vân, tuy cô là chị gái của hắn, nhưng khi cô phát hiện ra mối quan hệ mờ ám của em trai và Trương Mỹ Kỳ, trong lòng liền hụt hẫng, tận đáy lòng một cảm giác chiếm hữu dâng trào mãnh liệt. Thực tế Phương Tuyết Di không nhận ra trạng thái tâm lí của mình, tất cả dường như ngấm ngầm diễn ra trong tiềm thức.
Vì yêu thương nên muốn chiếm hữu, vì muốn chiếm hữu nên mới nổi giận. Tất cả xem tựa vô cớ nhưng đều là từng mắt xích liên quan mật thiết.
“Đúng vậy, tôi thừa nhận mình thích Hạo Vân, nên tôi hy vọng cô chủ động rời khỏi, cạnh tranh với tôi, cô không có mảy may cơ hội chiến thắng, vì cô là gái đã có chồng.”
Không thể công khai quan hệ chị em với Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di quyết định tương kế tựu kế, xuôi theo cách nghĩ của Trương Mỹ Kỳ, mạo nhận mình cũng đang yêu thầm Phương Hạo Vân.
Hít một hơi sâu, dồn hết can đảm, Trương Mỹ Kỳ nhiêm túc nói:
“Không sai, tôi là gái đã có chồng, nhưng tôi đã trao cho Hạo Vân tấm thân trong trắng.”
Câu này nói ra, tâm trạng Trương Mỹ Kỳ nhẹ nhõm đi rất nhiều, cô cảm thấy Phương Tuyết Di cao quý thuần khiết hơn mình chỉ vì hoàn cảnh, nếu không phải cô là đứa con bị bỏ rơi, nếu cô xuất thân gia đình danh giá như Phương Tuyết Di, bây giờ cô dám chắc mình làm tốt hơn người ta.
Không ai có thể chọn lựa thay số phận, nhưng Trương Mỹ Kỳ có quyền phấn đấu kiên cường trong số phận nghiệt ngã.
Nghe Trương Mỹ Kỳ nói vậy, Phương Tuyết Di giật mình kinh ngạc, nếu Trương Mỹ Kỳ không nói dối, cô cảm thấy việc này thật khiến người khác khó tưởng tượng. Nên nhớ Trương Mỹ Kỳ đã lấy chồng 10 năm rồi, cô ta sao có thể trao tấm thân trong trắng cho Phương Hạo Vân được chứ?
“Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, nếu giám đốc không tin, tôi có thể thề độc, hoặc giám đốc cứ đi hỏi trực tiếp Phương Hạo Vân…”
Trương Mỹ Kỳ tự cười chế giễu:
“Bao năm qua tất cả mọi người đều nói xấu sau lưng tôi, dè bỉu tôi là dâm phụ, nhưng tôi vẫn luôn giữ được tấm thân trong trắng, cho đến khi Hạo Vân xuất hiện…”
Phương Tuyết Di đã bắt đầu tin đây là sự thật, cô đột nhiên động lòng trắc ẩn, cuộc đời của Trương Mỹ Kỳ cũng thật đáng thương.
Cảm giác thương hại nhanh chóng qua đi, Phương Tuyết Di không định bỏ cuộc, cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Trương Mỹ Kỳ, nói:
“Hạo Vân đã có bạn gái rồi, hơn nữa giữa hai người có tuổi tác quá chênh lệch, tôi khuyên cô nên rời xa cậu ấy thì tốt hơn, hai người sẽ không có kết quả gì đâu?”
Trương Mỹ Kỳ cười khinh miệt vặn lại:
“Thì ra giám đốc cũng biết đạo lí này à? Nếu giám đốc nói Hạo Vân đã có bạn gái, sao giám đốc không bỏ cuộc đi. Giám đốc Phương, tôi không có hứng thú tranh cãi quan điểm về tình cảm với chị, tôi chỉ hy vọng chị công tư phân minh, nếu không có lí do chính đáng, tôi sẽ không tự động từ chức đâu. Tiện thể báo luôn cho giám đốc một tiếng, tôi rất thích công việc đang làm hiện tại…”
Phương Tuyết Di lắc đầu tức tối, hình như quyền chủ động trong cuộc tiếp xúc này đang dần dần chuyển sang phía Trương Mỹ Kỳ.
Tất cả đều tại cô nghi ngờ bản thân có lòng riêng, cộng thêm không thể nói ra quan hệ chị em với Phương Hạo Vân.
Trương Mỹ Kỳ thở dài một tiếng, thần sắc lộ vẻ ưu uất, nói:
“Giám đốc Phương, cùng là phụ nữ sao lại phải cố làm khó nhau? Xưa nay tôi luôn tôn trọng chị, vì tôi cảm thấy chị là một phụ nữ tài năng xử sự theo lí trí, nhưng không ngờ cuối cùng tình yêu vẫn tước đi sức phán đoán của giám đốc…”
Phương Tuyết Di tức anh ách trong lòng, hậm hực cắt ngang câu nói:
“Cô đừng đưa mớ đạo lí này ra với tôi, cô đừng quên dù cô có nói thế nào thì cô cũng là gái đã có chồng, đó là sự thật không thể chối cãi, cô nên giữ tròn phụ đạo, thế mới là đạo đức luân thường cô phải kiên định. Cô bắt buộc phải rời xa Phương Hạo Vân, tôi sẽ không thỏa hiệp bất cứ vấn đề gì với cô.”
Trương Mỹ Kỳ thấy thái độ của Phương Tuyết Di trở nên cứng rắn, trong lòng cũng tức tối không kém, tôi và cô đều cùng chung mục đích yêu thích Phương Hạo Vân, tại sao tôi phải là người chịu thiệt? Nói đến tuổi tác, giám đốc Phương chẳng lẽ không lớn hơn Phương Hạo Vân hả?
Càng nghĩ càng tức, Trương Mỹ Kỳ lạnh lùng rít qua khẽ răng:
“Giám đốc Phương, chị muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, tôi nghĩ không dễ đâu. Chị là giám đốc chức vụ lớn hơn tôi, tôi không thể làm gì chị nhưng tôi sẽ báo cáo lên tổng giám đốc, thậm chí lên chủ tịch tập đoàn. Nếu cả nhà chị đều nhất trí bắt tôi từ chức, lúc đó tôi sẽ không do dự rời khỏi công ty… Nhưng tôi dám chắc tổng giám đốc sẽ không ngu ngốc như chị, ngay cả việc công việc tư cũng không phân biệt rõ… Nếu chị quả thật thích Phương Hạo Vân, tại sao không dám cạnh tranh công bằng với tôi chứ?”
Phương Tuyết Di khó biện bạch cho mình, rõ ràng cô đang nghĩ tốt cho em trai, có gì mà ghen hay không ghen ở đây. Trương Mỹ Kỳ đang cố tình gây hấn, cô rất muốn nói ra quan hệ chị em với Phương Hạo Vân cho Trương Mỹ Kỳ biết, đến lúc đó coi cô ta còn dám to mồm không? Nhưng cô lại do dự không dám tự ý làm vậy, ba mẹ đã quyết định trước khi em trai tốt nghiệp đại học, sẽ không công khai thân phận của nó ra ngoài.
Chính vào lúc này, ngoài kia chợt vọng vào tiếng gõ cửa của Phương Hạo Vân:
“Giám đốc Phương, chị có ở trong đó không?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hai cô gái cùng lúc giật mình bối rối.
Do dự giây lát, Phương Tuyết Di đứng dậy đi mở cửa cho em trai bước vào phòng làm việc của cô.
Khi Phương Hạo Vân nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ cũng đang ngồi trong phòng liền giật mình nhận ra nghi ngờ của mình là đúng, chị gái quả nhiên đã biết chuyện của hắn và Trương Mỹ Kỳ.
Hắn cố gắng bình tĩnh bước vào phòng, hoàn toàn vì không muốn Trương Mỹ Kỳ bị xử ép, cũng không muốn giữa Trương Mỹ Kỳ và Phương Tuyết Di xảy ra xung đột căng thẳng nào.
Phương Tuyết Di thấy em trai tỏ vẻ lo lắng cho Trương Mỹ Kỳ, trong lòng tức giận, sắc mặt đanh lại, lạnh lùng nói:
“Em đến tìm chị có chuyện gì?”
Phương Hạo Vân gãi đầu gãi tai, mỉm cười giả lả:
“Em qua xem thử thôi mà!”
“Xem cái gì mà xem? Đến xem người tình già của cậu có bị tôi ức hiếp hay không đó hả?”
Phương Tuyết Di tức tối gào lên, quay lưng trở lại chiếc ghế sang trọng dành cho giám đốc ngồi phịch xuống. Cũng tốt, em trai có mặt càng dễ nói cho ra ngô ra khoai. Cô không tin con dâm phụ Trương Mỹ Kỳ thật sự có khả năng cướp hồn của em trai đi.
Phương Hạo Vân nghe xong xấu hổ ra mặt, chỉ có điều chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chuyện đã đến nước này trốn tránh cũng vô dụng.
“Hạo Vân, chị xin lỗi!”
Trương Mỹ Kỳ thấy Phương Hạo Vân bước vào, đột nhiên nói ra một câu chấn động:
“Chị biết mình đang đùa với lửa nhưng chị thật sự yêu em.”
Nói xong cô đưa mắt gây hấn liếc sang Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân không phát hiện ra ánh mắt khiêu chiến của Trương Mỹ Kỳ, chỉ tưởng cô đã bị hắn hoàn toàn chinh phục, trong lúc phấn khích còn chưa kịp hiểu ra. Thực tế tình yêu với Trương Mỹ Kỳ không phải là kết quả hắn mong chờ, hắn chỉ muốn giữ mối quan hệ bạn tình với Trương Mỹ Kỳ, được như thế hai người sẽ thoải mái không hề vướng bận.
Phương Tuyết Di đanh mặt, trong lòng chửi thầm con dâm phụ này đúng là vô liêm sỉ đến cực độ, ngay cả câu này cũng dám nói ra, tức chết đi được!
“Hạo Vân, bây giờ cậu hãy nói với Trương Mỹ Kỳ là từ nay cậu sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta.”
Phương Tuyết Di hậm hực nói.
“Hạo Vân, em hãy nói với giám đốc Phương, nói là em yêu chị… nói em sẽ mãi mãi sống chung với chị.”
Trương Mỹ Kỳ không chịu thua kém.
Gặp phải cảnh này, Phương Hạo Vân bối rối khó xử, sớm biết như vậy thì hắn không dại gì chui vào đây, bây giờ phải làm sao đây? Một người là chị, một người là nhân tình, chọn lựa như thế nào cũng chết. Nghe lời chị thì tàn khốc với Trương Mỹ Kỳ quá, đây không phải tác phong hành xử của hắn, hơn nữa hắn vẫn cần Trương Mỹ Kỳ để giải tỏa dục vọng. Còn theo ý Trương Mỹ Kỳ, bà chị khó tính chắc chắn không bỏ qua.
Trong lúc hết cách, Phương Hạo Vân chỉ có thể sụ mặt lại, ngẩng đầu lên nhìn trưng trưng vào trần nhà, mặc kệ hai người muốn cãi gì cứ cãi, mình thì giả đò không nghe không thấy không biết.
“Hạo Vân, cậu bày tỏ thái độ đi chứ? Nghe lời tôi là không sai đâu, cậu nhất định phải cắt đứt quan hệ với Trương Mỹ Kỳ, bằng không… hứ, xem tôi nói với Kỳ như thế nào…”
Phương Tuyết Di tức giận sôi gan, vốn nghĩ em trai sẽ đứng về phía cô, ai ngờ nó bị con hồ ly tinh kia làm mê muội đầu óc, ngay cả chị gái cũng muốn bỏ mặc luôn.
Dám giả đò ngây thơ chứ gì? Xem chị xuất chiêu sát thủ đây nè. Phương Tuyết Di nhếch mép mỉm cười bí hiểm, lạnh lùng nói:
“Phương Hạo Vân, cậu đừng quên mất mình đã có bạn gái rồi. Kỳ tốt hơn cô ta gấp trăm ngàn lần… Sai một ly đi một dặm, cậu đừng dại dột phá hỏng hết tương lai.”
Trương Mỹ Kỳ nghe những lời đe dọa này càng thêm tức tối.
Tại sao giám đốc Phương luôn miệng nhắc tới bạn gái người ta, còn chửi mình mặt dày, thì ra giám đốc Phương còn mặt dày hơn. Đi tranh đàn ông với mình, thế mà làm ra vẻ chính nghĩa như đang giúp đỡ bạn gái Phương Hạo Vân.
Trương Mỹ Kỳ lập tức phản đòn:
“Giám đốc Phương, nếu chị đã biết Hạo Vân có bạn gái rồi, sao chị còn thầm thương trộm nhớ cậu ta chứ? Còn muốn lợi dụng chức vụ buộc tôi từ chức. Nói trắng ra chúng ta là cùng một loại người nhỉ, chị dựa vào gì mà tự cho mình cao thượng hơn tôi. Có phải chị cho rằng mình giữ chức giám đốc, còn Hạo Vân là nhân viên cấp dưới nên chị muốn lấy việc công làm chuyện riêng không nào?”
Phương Hạo Vân toát mồ hôi lạnh, chị Mỹ Kỳ nói thế là có ý gì vậy? Giám đốc Phương thầm thương trộm nhớ mình ư? Giám đốc là chị mình cơ mà? Cái gì mà yêu thầm rồi tranh giành gì đó, rốt cuộc là sao?
Phương Tuyết Di thấy em trai nhìn chằm chằm đầy vẻ nghi ngờ vào mình liền đỏ mặt tía tai, sắc mặt trắng bệch vì tức giận nay ửng hồng trông thật xinh xắn, vừa rồi đúng là cô đã mạnh miệng khẳng định như thế với Trương Mỹ Kỳ…
“Giám đốc Phương… Việc này… tôi có thể hỏi xem rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện là như thế nào không ạ?”
Phương Hạo Vân dè dặt lên tiếng hỏi. Trời ơi! Đừng nói với mình đây là sự thật nha, có trời cao chứng giám hắn không hề suy nghĩ bậy bạ về chị gái, hắn chỉ ngưỡng mộ vẻ đẹp cao quý của bà chị này thôi, tuyệt đối không có ý định chiếm đoạt người đẹp, dù trong lòng biết rõ Phương Tuyết Di không có quan hệ máu mủ với mình, nhưng Phương Hạo Vân đang đóng vai em trai, nếu để xảy ra tình cảm nam nữ với Phương Tuyết Di há chẳng phải loạn luân rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT