Trên đời này đúng là có kẻ không sợ chết, nhưng người đó không phải là A Hùng. Ở nhà gã trên có cha mẹ già, dưới có vợ trẻ con thơ, nếu gã chết đi cả nhà biết dựa vào gì mà sống đây? Tuy gã dấn thân vào bang hội xã hội đen, làm toàn chuyện chém giết máu me nhưng gã rất biết quý trọng mạng sống, không vì thứ khác, chỉ vì nghĩ cho người nhà.

“Bây giờ tao thả tay khỏi miệng mày, mày ra lệnh cho chúng biến ra xa, ta có chuyện muốn hỏi. Nhớ lấy, đừng giở trò trước mặt tao, mày nên biết rõ chỉ cần tao ấn mạnh là mày toi mạng ngay tức khắc.”

Phương Hạo Vân ghé tai A Hùng nói nhỏ.

A Hùng vội gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.

Phương Hạo Vân thả tay khỏi cổ họng gã. Sự thật thì dù A Hùng có thét lên vào lúc này hắn cũng không sợ, cùng lắm là cả đám đàn em kia cùng xúm vào, trong số những tên đàn em quả thật có kẻ gan lì, thậm chí có người còn mang theo súng, nhưng đối với Phương Hạo Vân chúng chẳng qua chỉ là một đám tép riu không đáng ngại.

Hắn muốn A Hùng lệnh cho bọn đàn em đi ra xa chỉ là định hỏi ra kẻ chủ mưu sau lưng là ai, hơn nữa hắn không muốn ra tay giết người nữa, tránh lại gây ra một vụ án mạng tập thể nghiêm trọng, đến lúc đó e là người anh em Trương Bưu lại nghi ngờ bám theo hắn, phiền phức lắm thay!

“Chúng mày đi tìm nơi khác mau, lên lầu, đi hết lên trên lầu mà tìm, tìm không ra thì đừng bước xuống.”

A Hùng ngoan ngoãn ra lệnh cho đám đàn em bỏ đi.

“Tốt lắm, phải công nhận là mày vừa có chọn lựa khôn ngoan đấy.”

Phương Hạo Vân cười mỉa, tay phải nắm lấy cổ A Hùng, nhẹ nhàng nhất bổng gã lên cao, sải bước đi ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, tìm một góc khuất vắng vẻ, sau đó ném gã xuống đất.

“Nói đi, có phải cha con họ Tần phái chúng mày đến giết tao không hả?”

Phương Hạo Vân hỏi thẳng vào vấn đề.

“Không phải.”

A Hùng cũng trả lời ngắn gọn.

“Xem ra mày cũng biết bảo vệ chủ nhỉ?”

Phương Hạo Vân nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt bắt đầu bắn ra sát khí.

A Hùng khóc lóc quỳ xuống van xin:

“Đã đến bước đường cùng rồi, tôi còn dám bảo vệ chủ gì nữa chứ? Tôi nói thật đó, tôi không biết nhà họ Tần gì cả, tôi chỉ biết là đại ca Mặt Sẹo phái chúng tôi làm việc này thôi.”

“Mặt Sẹo? Là Mặt Sẹo của Hỏa Long bang hả?”

Phương Hạo Vân cảm thấy bất ngờ, liền hỏi tiếp:

“Nói vậy nghĩa là cha con họ Tần không đi chung với chúng mày à?”

“Đúng vậy, tôi vốn là đàn em dưới trướng của Kim Gia, gần đây được điều sang Hỏa Long bang của đại ca Mặt Sẹo. Chính đại ca Mặt Sẹo trực tiếp ra lệnh thủ tiêu anh, tôi chỉ biết có bấy nhiêu đó thôi.”

A Hùng không dám che giấu điều gì, run rẩy khai ra tất cả những gì gã biết.

“Thì ra là thế…”

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, nhớ lại những lời cảnh báo của Trần Thiên Huy, tất nhiên dù là Mặt Sẹo hay Kim Gia thì kẻ đứng sau lưng chúng cũng là Tần gia. A Kim của Tần gia và Kim Gia của Kim Tiền bang chắc chắn là cùng một người.

“Quay về nói lại với Mặt Sẹo, lần trước tao đá bể trứng của nó, biến nó thành thái giám, nếu nó còn chưa biết sợ thì lần sau tao đá bể cái đầu của nó…”

Phương Hạo Vân cười mỉa, dặn dò thêm:

“À, mày nói luôn với Kim Gia, bảo ông ta chuyển lời tới cha con họ Tần, nếu muốn lấy mạng của Phương Hạo Vân này, thì chúng phải đem chút bản lĩnh thật sự ra mới được.”

A Hùng sợ hãi tột độ, lắp bắp nói:

“Anh… không giết tôi?”

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày:

“Tạo sao tao phải giết mày? Nhìn bộ dạng nhát chết của mày là biết trong lòng mày nhất định còn lưu luyến người thân rồi, thật ra mày không thích hợp làm xã hội đen, quay đầu là bờ…”

A Hùng được tha chết trong lòng mừng rơn, liền gật đầu lia lịa:

“Đa tạ anh thương tình tha mạng, những lời căn dặn của anh tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp.”

Phương Hạo Vân mỉm cười, chỉ lắc mình một cái đã biến mất trước mặt A Hùng. Hắn làm vậy chỉ muốn biểu diễn cho A Hùng sợ mà ngoan ngoãn nghe lời.

Hồi lâu, A Hùng mới lấy lại bình tĩnh, gã lê bước nặng nhọc trở vào tòa nhà bỏ hoang, to tiếng hét:

“Đừng tìm nữa, người đã đi rồi.”

Nhiệm vụ thất bại, A Hùng cũng không biết Kim Gia và Mặt Sẹo xử tội mình như thế nào nữa.

Về đến khu phố náo nhiệt ngay trung tâm thành phố, Phương Hạo Vân liền gọi điện cho Trần Thiên Huy, hẹn ông đến Kim Bích Huy Hoàng gặp mặt.

Trần Thiên Huy cũng định dành thời gian tìm Phương Hạo Vân để nói chuyện, nhận được điện thoại của hắn liền đồng ý ngay không cần suy nghĩ, hẹn nửa tiếng sau sẽ có mặt.

Phương Hạo Vân đến làm khách tại Kim Bích Huy Hoàng, ông chủ nơi đây là Vương Thế Phi vô cùng xúc động, trong lòng mừng rơn, lần trước trong buổi dạ hội không có cơ hội tỏ lòng kính trọng, lại bị hai anh em con tiện nhân Lã Văn Văn mình dẫn theo nói xốc Phương thiếu gia, không biết có làm hắn nổi giận không nữa? Hôm nay Phương Hạo Vân đến đây, Vương Thế Phi đã chuẩn bị tiếp đãi chu đáo vị thánh sống này, mong hắn đừng điên tiết lên giận cá chém thớt thì nguy.

“Phương thiếu gia, anh đến đó à, mời vào, muốn chơi gì cứ tự nhiên, hôm nay miễn phí hết cho anh, đảm bảo làm anh vừa lòng… À, hôm qua tôi mới nhập về mấy cô gái Châu Phi, anh có muốn thử không ạ?”

Vương Thế Phi khúm núm như người hầu trung thành ra tiếp đón tận cửa.

“Cút, có anh mới thích gái Châu Phi, mấy con đen thui đó chỉ mình anh thích thôi…”

Phương Hạo Vân biết trong xã hội có một số người tâm lí biến thái, gái đẹp trong nước chơi chán rồi thì đi tìm gái Châu Phi, thậm chí mấy cô gái bộ lạc hoang dã về để đổi món. Hắn thì không có sở thích lệch lạc đó, nhất là mấy con Châu Phi đen từ đầu đến chân, ai mà chịu cho nổi, nuốt không tiêu đâu.

Vương Thế Phi biết mình đã thất bại, người ta không thích đổi khẩu vị, có mấy cô xinh xinh Châu Á là được rồi.

“Mau chuẩn bị một căn phòng, tôi phải bàn chuyện với người khác, nhớ lấy, đừng cho người ngoài biết…”

Phương Hạo Vân dặn dò một câu, nghiêm túc nói:

“Anh đích thân lo liệu luôn đi.”

“Dạ, tôi đi lo liệu liền đây ạ.”

Vương Thế Phi bây giờ đã tâm phục khẩu phục Phương Hạo Vân, đối với mệnh lệnh của hắn đương nhiên không dám trễ nải, liền chạy vội đi sắp xếp ổn thỏa.

Một lát sau Trần Thiên Huy đến nơi, hai người được Vương Thế Phi dẫn đến một căn phòng sang trọng có tên là Thủy Nguyệt Động Thiên trong Kim Bích Huy Hoàng gặp mặt.

Vương Thế Phi rất muốn ở lại tham gia câu chuyện, nhưng thấy Phương Hạo Vân không lên tiếng chấp nhận, chỉ còn cách lủi thủi lui ra ngoài.

“Hạo Vân, cháu nói trong điện thoại có việc gấp, rốt cuộc là việc gấp gì vậy? Có phải là Tần gia đã bắt đầu ra tay đối phó với cháu?”

Đóng cửa phòng lại, Trần Thiên Huy bảo trợ thủ đắc lực, nhân vật số 2 của công ty bảo an A Lượng đích thân dẫn theo mấy tên đàn em tài cán canh giữ bên ngoài.

Phương Hạo Vân khẽ gật đầu, nói:

“Đúng vậy, chỉ mới đây thôi cháu đã bị mai phục, nhưng Tần gia đã quá coi thường cháu rồi.”

“Nói cụ thể hơn tình hình lúc đó cho chú nghe.”

Trần Thiên Huy cảm thấy nếu Tần gia ra tay chắc không dễ dàng để Phương Hạo Vân thoát thân như thế, trừ khi hắn có bản lĩnh đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa.

Phương Hạo Vân nghĩ lại tình hình khi nãy, kể lại chi tiết cho Trần Thiên Huy nghe.

Sau khi Phương Hạo Vân kể xong, Trần Thiên Huy cảm thấy chuyện này không đúng lắm, nghĩ ngợi một hồi, ông nói:

“Hạo Vân, chú thấy vụ này không phải do Tần gia ra tay đâu. Chú nghĩ Tần gia đã điều tra kĩ thông tin về cháu, chắc họ đã biết cháu đánh bại Kameda, nên bây giờ chắc họ sẽ không khinh suất tìm người ra tay. Chú thấy lần này cháu bị phục kích không liên quan đến Tần gia.”

“Ý của chú là vụ này do Mặt Sẹo tự ý hành động?”

Phương Hạo Vân ngây mặt ra giây lát, sau đó hiểu ra ý của Trần Thiên Huy.

Trần Thiên Huy nheo mắt tự đốt cho mình điếu thuốc, nghiêm túc nói:

“Đúng vậy, vụ này chắc do Mặt Sẹo tự ý hành động, cháu đá bể trứng của nó, biến nó thành thái giám sống không bằng chết, nó đâu thể dễ dàng cho qua. Hạo Vân này, về phía Tần gia cháu tuyệt đối không được khinh thường, trực giác mách bảo chú, lần này Tần gia chắc đang sắp đặt một kế hoạch phục thù nham hiểm nên mới chưa ra tay.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Phương Hạo Vân tự tin mỉm cười:

“Cháu sẽ không sao đâu.”

“Anh hùng sợ kẻ tiểu nhân đâm lén sau lưng. Hạo Vân, tuy chú không rõ trình độ của cháu đạt đến cảnh giới nào, nhưng dù sao cũng nhắc nhở cháu nên cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Nói đến đây, Trần Thiên Huy dừng lại một lúc, nói tiếp:

“Hạo Vân, chuyện cháu bị phục kích tạm thời gác lại đã, bây giờ chú nói cho cháu biết một việc rất quan trọng. Chú vừa nhận được tin chính xác, Tần gia đang muốn thông qua phó chủ nhiệm phụ trách dự án phát triển vịnh Kim Thủy là Lý Trạch Huệ giành lấy gói thầu công trình.”

“Nói như vậy thì 2 vụ bắt cóc nhắm vào Hàn gia đều do Tần gia đứng sau lưng chỉ đạo rồi?”

Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi.

“Đúng vậy, ngay cả vụ tai nạn giao thông của cháu chú nghĩ chắc cũng do Tần gia sắp đặt. Chúng làm như vậy nhằm mục đích ép Trần gia, Hàn gia rút lui khỏi cuộc đấu thầu dự án phát triển vịnh Kim Thủy.”

Trần Thiên Huy gằn giọng nói:

“Theo điều tra của chú, kế bên tên đại tham quan Lý Trạch Huệ có người của Kim Gia, là một cô nữ sinh tên Tuyết Phi Phi, Kim Gia thông qua Tuyết Phi Phi để khống chế Lý Trạch Huệ làm việc cho lão…”

Trong lòng Trần Thiên Huy vẫn còn một mối nghi ngờ, ông luôn không nghĩ ra, với võ nghệ của Phương Hạo Vân, tại sao hắn lại không tránh được vụ tai nạn giao thông đó. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, đúng là hắn từng gặp tai nạn, đã mấy lần ông muốn hỏi rõ Phương Hạo Vân, nhưng cuối cùng vẫn chưa dám hỏi. Con người sống trên đời có ai mà không có bí mật cần che giấu chứ?

“Nữ sinh à?”

Phương Hạo Vân thở dài ngao ngán:

“Đồng tiền làm cho đạo đức suy đồi rồi. Chú Trần, chú nói thử xem, một cô nữ sinh xinh đẹp tài giỏi, sao lại chấp nhận đi làm tình nhân cho một lão già, chỉ vì tiền mà cam tâm biến mình thành món đồ chơi cho người khác sao?”

Trần Thiên Huy hít một hơi sâu, điệu nghệ nhả ra vòng khói trắng, mỉm cười nói:

“Xã hội bây giờ thực tế lắm cháu à, rất ít người từ chối được sức cám dỗ của đồng tiền. Số ông chủ giàu có mà chú quen biết, gần như không ai là không nuôi một cô sinh viên hoặc nghiên cứu sinh làm vợ bé cả, thậm chí có cả nữ tiến sĩ vì muốn xuất ngoại cũng sẵn sàng đem thân xác ra để trao đổi. Hạo Vân, thế giới này muôn màu muôn vẻ, ai cũng có cách sống riêng của mình, cháu không chấp nhận nhưng người ta lại cảm thấy vẻ vang khi kiếm được nhiều tiền, trong mắt những cô gái này đây là con đường ngắn nhất để thoát nghèo, một thủ đoạn mưu sinh…”

“Đứng dưới góc độ khác nhau có cách nhìn nhận cuộc sống khác nhau, đời người vốn phức tạp như thế.”

Trần Thiên Huy đúc kết lại câu cuối, nói:

“Thôi, không nói nữa, dù gì con bé Thanh Thanh nhà chú không thuộc loại con gái không biết liêm sỉ đó, con gái nhà ai muốn nhơ nhuốc thì mặc kệ người ta. Bây giờ chúng ta bàn tính kế hoạch hành động tiếp theo, chú cần cháu giúp đỡ…”

“Chú nói đi, chú muốn cháu giúp thế nào?”

Vụ việc ngày càng rõ ràng, tất cả đều liên quan đến Tần gia, họ vì muốn độc chiếm dự án phát triển vịnh Kim Thủy nên ra tay độc ác trừ khử đối thủ cạnh tranh, chuyện đã đến nước này, cả Phương Hạo Vân và Trần Thiên Huy đều có chung một kẻ thù, hai người hợp tác với nhau là lẽ đương nhiên.

Trần Thiên Huy hít một hơi thuốc, sau đó ném điếu thuốc đi, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn vào Phương Hạo Vân, nói:

“Chú đã điều tra thông tin rồi, con người Lý Trạch Huệ tuy háo sắc tham tiền, nhưng lại rất quan tâm chăm lo cho vợ và con trai… Chú nghĩ chúng ta có thể dựa vào điểm này khống chế ông ta.”

“Chú nói tiếp đi.”

Phương Hạo Vân gật gù lắng nghe.

“Về việc này chú có thể làm được…”

Bỏ lửng câu nói, Trần Thiên Huy nói một câu đầy ẩn ý với Phương Hạo Vân:

“Chú cho rằng nếu muốn đảm bảo kế hoạch thành công, chúng ta buộc phải khống chế luôn Tuyết Phi Phi.”

“Ý của chú là muốn cháu đi lo liệu Tuyết Phi Phi?”

Trần Thiên Huy nói rõ ràng đến thế, Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu ý ông ta.

“Đúng vậy, ý của chú là vậy đó.”

Trần Thiên Huy giải thích:

“Tuyết Phi Phi khác với Lý Trạch Huệ, cô ta không có điểm yếu nào để chúng ta uy hiếp, dựa vào những gì chúng ta đang có không có khả năng khống chế cô ta mà không làm kinh động đến Tần gia. Vì thế nên chú mới cần cháu đích thân ra tay… Tất nhiên chú không bảo cháu sử dụng Mỹ nam kế, làm vậy với con tiện nhân đó không đáng, hơn nữa việc này để con bé Thanh Thanh nhà chú biết được, chắc nó liều mạng với chú mất, ha ha…”

Trần Thiên Huy không quên nhắc đến con gái trước mặt Phương Hạo Vân.

“Con tiện nhân Tuyết Phi Phi này, cháu chỉ cần dùng vũ lực đe dọa nó là được. Tất nhiên, tốt nhất là không nên kinh động đến Kim Gia, không được để Tần gia phát giác, dù gì thì đám thuộc hạ của chú không ai đủ sức đảm đương…”

Trần Thiên Huy nhẹ nhàng phân tích tình hình.

“Không thành vấn đề, việc này cứ giao cho cháu.”

Phương Hạo Vân khẳng khái gật đầu đồng ý.

“Hạo Vân, chú nghe ngóng được chút tin tức từ cơ quan chính quyền thành phố, lần này dự án phát triển vịnh Kim Thủy tuy chỉ có 30% hạng mục công trình được đưa ra đấu thầu công khai, nhưng số tiền đầu tư của nhà nước vào dự án này không hề nhỏ, có thể lên đến cả trăm tỉ. Đây là một cơ hội tốt cho tập đoàn Thịnh Hâm nhà cháu, nên cháu phải cố gắng lên.”

Trần Thiên Huy thông báo tin tức ông ta thu thập được cho Phương Hạo Vân biết.

Phương Hạo Vân mỉm cười nói:

“Dù chú không nói ra thì cháu sớm muộn gì cũng biết, tin rằng lần hợp tác này của hai tập đoàn Thịnh Hâm và Trần thị sẽ rất có ý nghĩa.”

Trần Thiên Huy vỗ vai Phương Hạo Vân, tươi cười hớn hở:

“Phải đó cháu. Chúc cho chúng ta hợp tác thành công, cạn một ly với chú nào.”

“Hay lắm, cạn ly!”

Phương Hạo Vân nâng ly rượu lên cụng ly với Trần Thiên Huy, phát ra tiếng va chạm khô khốc. Trong tiết trời lạnh lẽo, ly rượu vào bụng, một cảm giác ấm áp lâng lâng lan tỏa khắp cơ thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play