Bởi một đêm ngủ mê man nên chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm, Tử Huyên cảm nhận đêm qua có người trong phòng, nhưng rõ ràng trong nhà hôm qua ngoài cậu không hề có ai khác. Đêm qua anh cậu không có về, điều này làm cậu vô cùng khó chịu. Cậu tự giễu bản thân già mà còn ham hố, lại có sở thích luyến huynh. Cố gắng làm mình chỉnh chu nhất trước khi bước ra khỏi nhà, Tử Huyên lướt qua căn phòng không bóng người của anh trai và rời đi.

Ngay khi cậu vừa tới trường thì Diêu Kha đã túm lấy cậu mà hỏi:

“Ông ổn chứ, sao nhìn mặt mày ông như kiểu đêm qua chật vật lắm vậy”.

Cậu lắc đầu, chắc Diêu Kha hôm qua phải tìm kiếm cậu lâu lắm, nhìn người bạn này lo lắng cho mình mà cậu thấy ấm lòng. ‘Nếu người cậu yêu là người này thì có lẽ cuộc sống sẽ tốt hơn không, đời trước cũng yêu sai lầm, đời này cậu cũng lại sai lầm tiếp, tại sao cậu luôn sai lầm chứ.’ Bởi suy nghĩ như vậy mà cậu đã khóc, nước mắt cứ thế mà chảy.

Diêu Kha hoảng hốt nhìn cậu trai đang ôm lấy mình mà khóc:

“Đừng khóc nữa, người đó không đáng để ôngphải khóc, tôisẽ giới thiệu cho ông mấy đứa tốt hơn con nhỏ đó nhiều. Tôi nhất định sẽ cho con nhỏ đó đẹp mặt.”

Tử Huyên lắc đầu, tay buông Diêu Kha, cậu bất tri bất giác khi khóc lại ôm lấy Diêu Kha, nếu để Diêu Kha biết cậu coi Diêu Kha là một cô bạn gái thân thiết mà ôm thì chắc chắn cậu sẽ bị cười chết mất.

“Không phải là do cô ấy đâu.”

“Cái gì mà không phải do cô ta chứ, ông nhìn ông phờ phạc chưa kìa, chỉ mới có một đêm mà trông ông như thế nào?”

Diêu Kha lắc lắc hai vai Tử Huyên nói.

“Không phải, tôi mộng xuân.”

Tử Huyên bỏ tay Diêu Kha khỏi vai mình nói.

“Tôi mộng xuân.”

Tử Huyên nhắc lại lần hai, trướng ngại giao tiếp khiến cậu khó khăn nói hết suy nghĩ của mình.

“A”

Diêu Kha hai tròng mắt mở to.

“Ông cuối cùng cũng là đàn ông.”

Diêu Kha cười lớn.

“Thế trong mộng ông thấy ai, không phải Lệ Chi chứ.”

Tử Huyên lắc đầu:

“Không phải…”

‘người đó là anh trai tôi’, cậu rất muốn nói hết cả cậu nhưng cậu tựđộng bỏ lại vế sau.

“Không phải là cô ta thì tốt rồi”.

Diêu Kha khoác tay qua vai Tử Huyên bước song song vào lớp.

“Có thể nói cho tôi biết người đó là ai không?”

Tử Huyên lắc đầu thay cho câu trả lời.

….

Tối hôm nay, cậu lại tiếp tục mộng xuân, .... (những mô tả liên quan đến cảnh H đã bị cắt bỏ, mời bạn đọc tiếp tại đây) . Cậu giật mình mở mắt và nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên và đầy tò mò của Tử Linh.

“Anh!”

Giọng nói cậu hơi khàn khàn, ...(những mô tả liên quan đến cảnh H đã bị cắt bỏ, mời bạn đọc tiếp tại đây). Cậu xấu hổ vội vàng vơ lấy cái chăn mỏng mùa hè che đi cái xấu hổ của cậu. Cậu nghe thấy tiếng cười của anh.

Tử Linh mấy ngày nay vì bận rộn cho công việc nên thường xuyên về muộn và đi sớm, khi anh về nhà thì Tử Huyên đều đã ngủ rồi. Sáng hôm sau, anh lại đi sớm trước khi Tử Huyên chưa tỉnh dậy. Như thường ngày, việc đầu tiên về nhà là qua phòng Tử Huyên ngắm Tử Huyên ngủ rồi mới yên lòng đi về phòng mình, nhưng không ngờ hôm nay khi anh đang nhìn Tử Huyên thở dốc vì mộng xuân thì Tử Huyên lại mở mắt, Tử Linh hoảng hốt chưa kịp thu hồi ánh mắt ngạc nhiên vì thú vị khi nhìn Tử Huyên.

Vừa nghe thấy tiếng gọi “Anh” với giọng nói khàn khàn của Tử Huyên mà Tử Linh thấy một trận tê dại chạy khắp cơ thể. Anh thấy Tử Huyên vội vội vàng vàng vơ lấy cái chăn mỏng che đi địa phương phía dưới của cậu, khi hiểu ra lý do gì thì anh mỉm cười.

Tử Linh ngồi xuống bên giường vươn tay vào trong chiếc chăn mỏng và sờ tới địa phương nào đó của Tử Linh. Tử Huyên cả người giật nảy vì hành động này của Tử Linh, cậu vội vàng bắt lấy cái tay vừa làm đoạn của anh.

“Anh, cái này”

Cậu thật hận vì sao giờ này không thể nói ra được lời cần nói chứ. Vì xấu hổ mà cả người cậu nóng dần lên.

“Em đã lớn rồi.”

Tử Linh vừa đụng tới thứ đang cương lên của thiếu niên vừa đưa cả thân mình ngồi nghiêm chỉnh trên giường.

“Em không cần cảm thấy xấu hổ, ai cũng từng trải qua.”

Tử Linh ngừng lại, một tay nâng cằm Tử Huyên lên đối diện với tầm mắt của mình và nói:

“Em biết làm sao để nó trở nên thoải mái không?”

... (những mô tả liên quan đến cảnh H đã bị cắt bỏ, mời bạn đọc tiếp tại đây)

Ngay khi cậu đang lắc đầu rồi gật đầu suy nghĩ thì cậu lại nghe anh nói bên tai, tiếng nói của anh ấm áp như gió ấm thổi vào tai cậu khiến cậu mềm nhũn:

“Anh sẽ giúp em”.

...(những mô tả liên quan đến cảnh H đã bị cắt bỏ, mời bạn đọc tiếp tại đây).

“Em thật nhạy cảm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play