Ngày hôm sau mưa vẫn rơi , Hàn Mỹ Úy cầm cây dù ngồi xe buýt đi làm, lúc đến bệnh viện suýt nữa đã trễ, khuôn mặt y tá trưởng nghiêm túc dạy dỗ cô hơn nửa tiếng, các y tá nhỏ đi qua đi lại cũng len lén ở sau lưng y tá trưởng làm mặt quỷ.

Y tá trưởng dường như giáo huấn còn chưa đã ghiền, vô tình nhìn thấy bác sĩ Trần đi tới bên này, nghĩ thầm nói thế nào bác sĩ Trần cũng là chồng chưa cưới của Hàn Mỹ Úy, ở khoa vừa trẻ tuổi vừa tài cao , vì vậy kịp thời dừng trách móc.

Hàn Mỹ Úy ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trần Hạo khoác một bộ áo màu trắng đi tới bên này, ánh mắt luôn nhìn thẳng vào mắt cô. Hàn Mỹ Úy tiếp tục cúi đầu không nhìn anh, trong lòng còn đang tức giận chuyện ngày hôm qua anh mất tích.

Trần Hạo dừng lại ở bên cạnh Hàn Mỹ Úy, liếc nhìn các y tá nhỏ đang vây xem ở cửa, đối mặt y tá trưởng, tươi cười rạng rỡ mà nói: "Thế nào? Hàn Mỹ Úy của chúng ta lại tới trễ nữa à?"

Y tá trưởng khách sáo cười một tiếng, hoàn toàn không giống vẻ mặt nghiêm nghị vừa rồi: "Đúng vậy, nha đầu này lúc nào cũng tới trễ, tôi mới nói hai câu liền ủ rũ cúi đầu, chẳng qua tôi nghĩ nhất định là vợ chồng son các người chuẩn bị kết hôn quá mức bận rộn, cho nên mới bị trễ thôi?"

Hàn Mỹ Úy ở một bên cúi đầu, giống như học sinh tiểu học không có làm bài tập được mời phụ huynh tới.

Trần Hạo vươn tay sờ sờ đầu Hàn Mỹ Úy, thay cô giải thích: "Đều tại tôi không tốt, sáng nay không lái xe tới đón cô ấy."

Trần Hạo nói chuyện luôn không nhanh không chậm, âm thanh từ tính mà trầm thấp, ép được khí thế.

Vì vậy y tá trưởng ôn tồn gật đầu, bày tỏ hết sức có thể hiểu được, cuối cùng các y tá vây xem cũng rối rít giải tán, áp tai có chút khen ngợi Trần Hạo săn sóc cùng đẹp trai.

Hàn Mỹ Úy mặt lạnh đi ở phía trước, Trần Hạo nhắm mắt đi theo, tiếng giày da không chậm không kín đi theo tiếng giày y tá, cô không nói lời nào, anh cũng không nói chuyện, điều này giống như là cô sai lầm vậy! Hàn Mỹ Úy tức giận bước nhanh hơn, lúc này Trần Hạo mới bước mấy bước đến trước mặt cô ngăn cô lại.

"Đi đâu? Đi nhanh như vậy?" Giọng nói cùng ánh mắt đều là trước sau như một cưng chiều.

"Ai cần anh lo!"

"Em phải trở thành vợ của anh, anh bỏ mặc thì ai quan tâm em?" Anh khẽ cau mày, gương mặt vô tội khiến lửa giận của Hàn Mỹ Úy giảm một nửa.

Thôi, cũng sắp thành người một nhà, không cần bởi vì một chút chuyện nhỏ cũng không bỏ qua.

Hàn Mỹ Úy thở ra, giọng nói giống như tính cách hỏi một câu: "Ngày hôm qua anh thật sự đi cấp cứu hả ? Tai nạn xe cộ lớn?"

"Anh đã lừa gạt em lúc nào chưa?"

Trần Hạo chăm chú nhìn cô, đôi tay khoác lên trên vai của cô, hôn một cái nhàn nhạt lên trán của cô. Hàn Mỹ Úy cười ngọt ngào, đánh một cái trên ngực của anh, lại bị anh dễ dàng ôm vào trong ngực.

Hạnh phúc, thường thường đều là xây dựng trên sự giả dối êm ái, như vậy mới có thể sống thoải mái hơn không phải sao? Có chân thật tồn tại thì có lời nói dối nảy sinh, nếu là bạn chọn, bạn sẽ chọn sự phơi bày tàn khốc, hay chọn để cho anh ta, lừa bạn cả đời?

10.

"Tớ cũng không thể lừa gạt anh ấy cả đời. . ." Hàn Mỹ Úy mất hồn mất vía chống cằm tự nói. Hạt mưa rơi đầy trên cửa sổ thủy tinh trong quán cà phê, thỉnh thoảng từng hạt chảy xuống, giống một dòng suối nhỏ nỉ non. Đường San ngồi ở đối diện cô, đầu tóc mới uốn cong lên như con sóng rũ xuống, che sống mũi xinh xắn, trong tay cô liếc nhìn tạp chí mới nhất《Hàng cao cấp》[Luxury], trong miệng bình luận nhãn hiệu bằng Tiếng Anh Hàn Mỹ Úy nghe không hiểu.

"San San, người ta đang nói chuyện với cậu đó !"

"Tớ nghe ....!"

"Sau này tớ cũng không muốn gặp mặt da heo?"

"Da heo" là biệt danh giữa Hàn Mỹ Úy và Đường San nói tới Hàn Mạch.

"Cậu cứ gọi khối da heo kia là da heo da heo sao không biết anh ta tên gì." Đường San nói.

"Tóm lại là một khối da heo, không cần phải biết rõ tên của anh ta."

"Có gặp hay không là chuyện của cậu, Trần Hạo không phải đối với cậu rất tốt sao? Cậu lập tức ổn định yên tĩnh làm bà Trần đi, không cần suy nghĩ quá nhiều."

"Chính là đối với tớ rất tốt, trong lòng tớ mới thấy áy náy. . ." Lương tâm Hàn Mỹ Úy bị che giấu chà xát đi chà xát lại, làm hình dáng tiều tụy, đột nhiên tò mò hỏi Đường San: "Đúng rồi, người kia của cậu đối với cậu như thế nào?"

Đường San buông tạp chí trong tay, ngón tay thon dài cầm muỗng khuấy khuấy cà phê, vẻ mặt thoáng qua vẻ cô đơn, nhưng rất nhanh biến mất, nói: "Thích hợp."

Hàn Mỹ Úy "Hứ" một tiếng, bĩu môi: "Nhất định đối với cậu đặc biệt tốt, người của chòm sao Xử Nữ luôn theo đuổi tình yêu hoàn mỹ như vậy, không giống tớ, Cự Giải, luôn luôn thỏa mãn."

"Vui mừng?" Đường San để cái muỗng xuống chăm chú nhìn cô: "Cậu thật đúng là chớ vui mừng, trở về mua một que thử thai đi sẽ vui mừng!"

Dứt lời, tao nhã cầm túi lên đi ra ngoài, hôm nay Đường San trực, phải chạy về bệnh viện.

Hàn Mỹ Úy sợ ngây ngốc ở trên ghế, thật lâu mới phản ứng được lời Đường San nói, trong nháy mắt như sét đánh, vội vã giống như đuổi theo ăn trộm xông tới kéo áo khoác Tây cao cấp của Đường San, run rẩy nói: "Cậu không phải là nói phụ nữ lần đầu tiên hoàn toàn sẽ không mang thai sao!"

Đường San đẩy móng tay của cô ra cầm trong lòng bàn tay, dắt cô đi ra ngoài, bình tĩnh trả lời: "Cậu chắc chắn, đêm hôm đó các người chỉ làm một lần?"

Cậu chắc chắn, đêm hôm đó, chỉ làm một lần?

Lời nói của Đường San giống như một trăm kẻ ti tiện bỉ ổi như bánh sủi cảo nhảy vào trong đầu cô, trong nháy mắt trăm ngàn bọt nước văng lên, đầu óc Hàn Mỹ Úy vang ong ong, vừa bước đi theo Đường San, vừa bức tóc cố gắng nhớ lại, đêm đó tràn ngập mùi rượu cùng mùi vị tình ái quyến rũ, cô nằm ở dưới người anh ta trằn trọc hầu hạ, cô say giống như bùn thơm mát, bị anh vân vê nặn thành đủ các loại tư thế, quyến rũ, e lệ rụt rè , ham muốn, đau đớn, cô mệt mỏi, hoa mắt buồn ngủ ngất xỉu, lại một lần một lần bị anh làm cho tỉnh, tùy tiện đòi hỏi.

"Không phải, không phải chỉ một lần, San San, không phải một lần!" Hàn Mỹ Úy bất lực nhìn cô, giống như một giây sau Trần Hạo liền đứng ở trước mắt mình, chỉ vào bụng của mình ảm đạm hỏi: "Đứa bé của ai?"

Tiếp theo là mẹ của Trần Hạo, người thân của Trần Hạo cùng với cha mẹ của Hàn Mỹ Úy tất cả đều hung dữ vây quanh, tức giận nhìn cái bụng như quả bóng của cô.

Trời ạ!

Thật là quá đáng sợ!

"San San, cậu phải cứu mình!"

"Tịch Không, cậu phải cứu mình. . ." Hàn Mạch phiền não kéo cà vạt, lười biếng ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt buồn bực nhìn về phía Tịch Không cầm bản vẽ thiết kế ngồi trên ban công.

Tịch Không đẩy gọng kính dày một cái, ngón tay thon dài xoay cây bút chì, lại quét mắt nhìn anh khinh thường, giọng nói trước sau như một lạnh lùng : "Cứu không được."

Trời muốn đổ mưa, người muốn kết hôn, ai có thể ngăn cản?

Tô Đỉnh từ trong phòng tắm đi ra, trên người mặc một cái quần cộc nam rộng, dưới bàn chân nhỏ là đôi dép trong nhà to lớn của Tịch Không, có vẻ hơi kềnh càng, cô không ngừng lau mái tóc quăn ướt, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh tế hiện ra sau khi tẩy đi lớp trang điểm đậm, nhưng mở miệng vẫn như một người đàn ông: "Tôi nói nè Hàn Mạch, anh muốn kết hôn anh không trở về nhà bồi vợ đi tới nhà Tịch Không làm gì?"

Hàn Mạch nói: "Cô không phải cũng tới sao? Còn tắm ở nhà Tịch Không."

Đôi tay Tô Đỉnh bỏ trong túi quần cộc, tùy tiện ngồi trên đùi Tịch Không, hướng về phía Tịch Không liếc mắt đưa tình khinh bỉ, nói: "Tôi tới nhà vợ của tôi tắm có cái gì không đúng sao? Đúng không vợ?"

Tịch Không ấn trên hai gọng kính dày 24K trong suốt trên mặt, môi môi mỏng cong lên, mạnh mẽ đá Tô Đỉnh xuống.

Tô Đỉnh đỡ eo già hung tợn phun một câu, mắng: "Con trai bốn mắt! Anh hèn hạ!"

Tịch Không không động, bút chì viết sào sạt ở trên bản vẽ phác thảo.Từ cấp hai Hàn Mạch bắt đầu biết Tịch Không, tướng anh là con mọt sách, đến khi học đại học kiến trúc, tay càng không rời bản vẽ, anh mang kính mắt thật dày, cho tới bây giờ anh đều quý chữ như vàng, nhưng dù sao vẫn tài năng vào thời điểm mấu chốt có thể bỗng nhiên nổi tiếng. Tô Đỉnh vui vẻ, liền gọi anh là "Vợ", mất hứng liền lập tức gọi anh là"Con trai bốn mắt" .

Hàn Mạch vừa nghĩ tới một tháng sau lễ đính hôn sẽ bắt đầu đầu liền lâm râm đau đớn, vì vậy chỉ ngón tay vào các kế hoạch đám cưới, nhìn hai người nhờ giúp đỡ: ""Bọn họ lại có thể bảo tớ trong lễ đính hôn vì cô dâu giả trang thành người bay từ trên không bay xuống.!"

Cũng không biết là cái người chết tiệt nào sắp đặt lễ đính hôn, lại dám bảo Hàn Mạch trong lễ đính hôn ngày hôm đó gắn thêm cánh bay từ trên không bay xuống, quỳ một gối trước Đường San! Đây không phải là vô nghĩa sao!

"Tớ thấy rất tốt!" Tô Đỉnh ngồi ở trên ghế sô pha lắc lư ngón chân của mình, hết sức bất nhã.

Tịch Không trước sau như một ưa thích sạch sẽ căm ghét nhìn cô một cái, nói: "Cô đừng ở trên ghế sô pha của tôi cắt móng chân được không?"

"Không được, lão nương thích, anh thử ngăn tôi xem?" Dứt lời mở rộng năm ngón chân của mình , đưa tới trước mặt Tịch Không.

Tịch Không lườm cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Mạch ngắt lời hai oan gia, khổ đại cừu thâm mà nói: "Không nên ồn ào, tớ bây giờ rất buồn khổ."

Tịch Không nhìn về phía Hàn Mạch, trong lời nói ẩn giấu con dao: "Phá hoại người vô tội, cậu có tính là báo ứng hay không?"

Tịch Không chỉ là Hàn Mạch cố ý đến gần phòng của Đường San ngọt ngào, thừa dịp con gái người ta đang thất điên bát đảo mang lên giường, đáng thương nhất chính là con gái người ta sẽ lập tức kết hôn, Hàn Mạch lại còn đi đùa giỡn, ý đồ giữ mối quan hệ bất chính lâu dài. Đàn ông như vậy không nên xuống địa ngục sao?

Hàn Mạch hý hoáy cái bật lửa trong tay, ngọn lửa "Tạch" một cái cháy lên, ở đó vừa chính vừa tà trên mặt diêm dúa lẳng lơ hiện ra, chợt sáng chợt tắt.

"Tớ chỉ là, ăn miếng trả miếng." Anh nói như vậy.

Ở một bên Tô Đỉnh nhìn mắt nhìn mũi, nhìn mũi nhìn tâm, len lén nhéo Tịch Không một cái, Tịch Không biết rõ tính khí của Hàn Mạch, lập tức không nói gì nữa.

Từ nhỏ Hàn Mạch đã như thế này, hơn nửa thời gian đều là bộ dạng bất cần đời tỏ ra phóng khoáng, chỉ khi nào động chạm đến ngọn lửa của anh, sẽ không có chuyện gì tốt lành.

Tô Đỉnh lúng túng ho khan một tiếng, trêu đùa vỗ tay Tịch Không một cái, "Ha ha! Anh chỉ toàn nói lời thừa! Hàn tổng phá hoại người vô tội còn ít sao? Bạn gái đã từng lui tới có thể đứng lên cả một vòng trái đất."

Tịch Không xoa xoa bả vai của mình bị con gấu đánh, đẩy mắt kiếng tiếp tục vẽ.

Tô Đỉnh đứng lên ở trước gương mân mê nửa ngày, cuối cùng đeo lên cổ dây chuyền đủ các loại hạt leng keng, dùng mười ngón tay bảy màu sắc trên móng tay chọc chọc đầu Tịch Không, có sức cám dỗ nói tạm biệt: "Tôi đi làm nha vợ."

Tịch Không vẫn không nhúc nhích làm như không nghe thấy, lúc đầu Hàn Mạch tới nơi này của Tịch Không là để trút nỗi khổ tâm, nhìn bên ngoài một chút cũng nên đến công ty đi làm rồi, vì vậy hai người cùng rời khỏi nhà trọ của Tịch Không. Hàn Mạch lái xe chở Tô Đỉnh đến tiệm thuốc của cô cho cô đi làm, trên đường đi Tô Đỉnh buồn chán, liền mượn điện thoại của Hàn Mạch chơi game, đến tiệm thuốc, Hàn Mạch liền nghênh ngang rời đi, để lại cho Tô Đỉnh một hàng khói xe thật dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play