Trung tâm thành phố một nhà hộ sinh tư nhân cao cấp., nét mặt Hàn Mỹ Úy hiển
nhiên bàng hoàng không quá thích ứng hoàn cảnh nơi này.
Y tá mở
ti vi LCD trong phòng bệnh, mỉm cười vội bưng tới một chén chè hạt sen
cho cô, cười cười hết sức tiêu chuẩn:"Hàn phu nhân, người đã đứng trước
cửa sổ bồi hồi một tiếng rồi, có phải tâm tình không tốt hay không?"
Hàn Mỹ Úy được người khác nhắc nhở qua, lúc này mới phát giác khác thường
của mình, liền lắc đầu một cái, hỏi "Cô tên là Hiểu Tình đúng không? Xin hỏi, thấy tôi. . ."
Cô nói đến xưng hô thì có điểm khác biệt im miệng.
Cô không biết nên gọi Hàn Mạch thế là tốt hay không nữa.
"Chồng của người sao?" Hiểu Tình đáp.
". . . Đúng vậy."
"Hàn tiên sinh trước khi đi nói là về xử lý chuyện công ty, bảo tôi chăm cho phu nhân thật tốt, nhưng tôi thấy tinh thần của phu nhân không ổn định, Hàn phu nhân, để cho ta chăm sóc thật tốt ngài, mà ta nhìn ngài luôn là tâm thần bất định , Hàn phu nhân, có phải người ở nhà trọ quen rồi
không thích ứng hoàn cảnh nơi này?"
Hàn Mỹ Úy lại nhìn hoàn cảnh
quanh căn phòng một chút, cái phòng bệnh này là phòng, bên trong còn có
hai người, bên trong phòng lắp đặt thiết bị có thể xem như xa hoa cao
cấp, y tá bác sĩ đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, tự nhiên so với
phòng nhỏ cô thuê ở nông thôn tốt hơn gấp trăm ngàn lần, chỉ là có chút
gì đó cô đơn.
Thiếu anh sao?
Trong mấy tháng này cô chung
sống với anh một tấc cũng không rời, mỗi ngày rời giường là có thể nghe
thấy âm thanh anh đang trong phòng bếp nấu cơm, mỗi ngày mặt trời lặn là thấy anh ngồi ở trước ti vi thoải mái xem kênh nước ngoài, nhưng hôm
nay đổi sang hoàn cảnh, thế nhưng anh lại càng bận rộn, cả ngày không
thấy được bóng dáng.
Mỹ Úy nhớ tới mấy ngày trước đây ba mẹ đến
xem cô thì vừa hận lại không biết làm thế nào lại dáng vẻ lo lắng. Bọn
họ nói: Con gái à, đứa nhỏ này con nhất định phải sinh ra sao? Con hiểu
được người kia sao? Con gặp qua cha mẹ nó chưa? Con cần phải yêu cầu
danh phận? Cô bé ngốc? Con không phải tranh không cướp đoạt, ai sẽ thay
con suy nghĩ hả!
Tất cả Hàn Mỹ Úy cũng không có trả lời, cô từ
đầu đến cuối đều cảm thấy mình so với ai khác cũng hồ đồ, rồi lại là
nhất thời minh mẫn một chút.
Y tá Hiểu Tình vừa giúp Hàn Mỹ
Úy gấp quần áo sạch sẽ đổi quần áo giặt vừa nói: "Ngàn vạn lần không
được suy nghĩ lung tung, phụ nữ có thai tâm tình rất quan trọng, lúc bác sĩ Vương kiểm tra cho phu nhân nói thầy thuốc Vương cho ngươi kiểm tra
thời điểm nói, đầu thai nhi của phu nhân vị trí rất chính, tình trạng vô cùng tốt. Cho nên Hàn phu nhân người rất may mắn."
"Gọi tôi Mỹ Úy là được rồi." Cô thật sự không có quen cách xưng hô Hàn phu nhân này.
Hiểu Tình le lưỡi một cái:"Mỹ Úy cô làm nghề gì?"
"Y tá. Trước kia tôi làm y tá ."
"Đồng nghiệp nha! Tại sao là trước kia vậy?"
"Sau tai nạn làm lại!"
"À?" Hiểu Tình không có hiểu rõ mỹ úy ý tứ:"Cô là từ Vấn Xuyên tới (Vấn Xuyên: tên sông ở tỉnh Sơn Đông – Trung Quốc)?"
"Ha ha, không có, " Mỹ Úy bị chọc cười:"Ý của tôi đó là cuộc đời của tôi xảy ra một cuốc chấn động rất ngiêm trọng."
"Thật trừu tượng, vậy về sau cô lại vẫn làm y tá sao?"
"Không làm."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi ghét bác sĩ."
"Ách. . . Lý do kỳ quái. Vậy cô chuẩn bị làm cái gì?"
"Tôi muốn đi nước ngoài học. Đi bất cứ đâu." Mỹ Úy nhìn phía ngoài cửa sổ.
Y tá Hiểu Tình còn nói:"Tôi làm công việc tại nhà hộ sinh đã nhiều năm
như vậy, thấy được quá nhiều, phụ nữ khi sinh một đứa bé, giống như chim bị trói chặt chân nhỏ, bay không xa. Huống chi Hàn tiên sinh đối với cô tốt như vậy, cô làm sao bỏ được?"
"Rất tốt với tôi không lẽ cô
có thể nhìn ra?" Hàn Mỹ Úy cười khổ nhìn Hiểu Tình. Chính cô đều không
xác định, người ngoài tại sao có thể nhìn ra được?
"Đối với cô
không tốt sao có thể sắp xếp chu đáo như vậy ? Hiện tại giường trong
bệnh viện đều rất thiếu, ngay cả bệnh viện tư nhân này của chúng tôi,
sẵn một gian phòng VIP cũng phải dùng tiền và quan hệ đưa tới, huống chi mấy tháng trước Hàn tiên sinh đã định ra gian phòng cho cô rồi, gian
phòng này đã để đó không dúng mấy tháng, cô gái quét dọn gian phòng cho
cô của chúng tôi đều nói nếu có một người đàn ông vì mình xa xỉ quá
đáng, chết cũng đáng giá."
Hàn Mỹ Úy sững sờ, nhưng có chút không tin nhìn Hiểu Tình, nói: "Cô nói là, anh ấy đã sớm đặt nó?"
"Đúng vậy ạ mấy tháng trước !"
"Mấy tháng?"
"Ước chừng hai tháng rưỡi đi!"
Hai tháng rưỡi. . . Vậy không phải là trước khi anh tới vùng nông thôn đó? Chẳng lẽ anh đã tính cô sẽ trở lại với anh?
Hàn Mỹ Úy có cảm giác bị người từ phía sau lưng hung hăng đẩy một cái, vừa
quay đầu lại nhưng không nhìn thấy cảm giác của con người.
Giống
như đây tất cả đều ở đây trong lòng bàn tay của anh, như Đường San từng
nói, nagy từ đầu anh đã sắp người nằm vùng bên cạnh quyến rũ Trần hạo,
giống như ngồi trong phòng theo dõi quan sát cô, từng bước tính toán,
thưởng thức cảnh cô hốt hoảng bị Trần Hạo phản bội, lại xuất hiện trước
mặt cô khoan dung tất cả rất thỏa đáng, dùng tình cảm ấm áp, dụ dđược
Hàn Mỹ Úy. . .
Hiện tại dụ được cô liền một giây cũng không thấy anh, cũng cảm thấy hoảng hốt. . .
Tất cả anh đều nằm trong lòng bàn tay.
Ở trong ấn tượng Hàn Mỹ Úy, Hàn Mạch là người vui vẻ, không biết điều ,
nhưng có thể cẩn thận suy nghĩ, không khỏi có chút toát mồ hôi lạnh,
người đàn ông này, quá thông minh.
54.
Lúc nhỏ xem phim
tình cảm, luôn cảm thấy lãng mạn rất thuần túy và tinh khiết, sau khi Tô Đỉnh lớn lên, mới hiểu được tình yêu cùng hôn nhân, nhưng thật ra là
hai gia đình kết hợp.
Tịch Không mang Trịnh Bách Hợp tới nhà lúc
thấy cha mẹ, Tô Đỉnh vừa lúc bị mẹ Tịch Không dì Đoạn Băng gọi vào trong nhà giúp đỡ thay đổi nhà cửa.
Người phụ nữ Đoạn Băng này không
đơn giản, làm việc mạnh mẽ vang dội khéo léo, từ tố độ nói chuyện cực kỳ mau lẹ của bà có thể biết được. Qua nhiều năm như vậy dì Đoạn Băng đối
với Tô Đỉnh không quá coi trọng, luôn âm thầm chỉ điểm cho đứa con trai
nhà mình không cần luôn ở chung một chỗ với Tô Đỉnh, chê cô quá mức cẩu
thả, nhưng trên mặt vẫn luôn dụ dỗ Tô Đỉnh, trong nhà có chuyện gì cũng
gọi Tô Đỉnh, cũng không coi cô như người ngoài mà sai bảo.
"Tô
bảo, lệch một chút rồi ! Qua trái một chút!" Tô Đỉnh đứng ở trên cái
ghế, treo đồ trang trí dì Đoạn Băng mới mua trên đường. Đoan Băng đúng ở một bên chỉ bảo.
"A. . . Dì ơi, đây ạ?"
"Chỗ này được
rồi, bé con mau xuống đây! Mệt muốn chết rồi chứ?" Đoạn Băng bưng ly
nước trà giá rẻ đưa cho Tô Đỉnh, giả khuôn mẫu giả kiểu cách đau lòng.
"Không có việc gì dì, con không mệt."
"Cái con bé này cũng giúp dì một chút sống một ngày rồi, bức tường cũ kỹ
này, dì đã nghĩ muốn sớm đổi, vẫn không có rảnh tay, nếu không phải là
chú Tịch của con đi làm, Tịch Không lại đi ra ngoài rồi, dì cũng sẽ
không phiền đến con."
Nhà Tịch Không ở chính là biệt thự, lắp đặt thiết bị vô cùng đường hoàng, Đoạn Băng người này đam mê màu vàng kim,
trong nhà cùng Phật Đường một dạng, cực kỳ khí phái, mỗi lần Tô Đỉnh tới nơi này cũng cảm thấy đặc biệt đè nén buồn bực, luôn muốn đi ra ngoài
hóng mát một chút.
"Dì ơi. . . Cái kia. . . Nếu là việc xong rồi con liền đi về trước."
"Sao có thể để cho con trở về, ở lại ăn cơm tối, hôm nay dì mua rất nhiều đồ ăn, một hồi có khách quý tới chơi."
Mặt dì Đoạn Băng đỏ lừ cầm một ít hoa quả vỏ cứng ít nước d9at835 ở trong
phòng khách, bận rộn vui sướng. Tô Đỉnh vừa muốn hỏi khách nào, cửa lầu
một liền mở ra.
Tịch Không một tay cầm chìa khóa xoáy mở cửa, một cái tay khác xách theo quà tặng vào phòng, Trịnh Bách Hợp đi theo phía
sau giống nhau giơ lên một đống lớn vật phẩm y tế.
Sau khi Tô Đỉnh nhìn thấy rõ ràng tình hình, cực kỳ muốn xé bức tường màu vàng kim mới vừa dán xong trên bức tường ra.
Tư thế này, là tới gặp cha mẹ phải không? (giống ra mắt người lớn)
Thực vui vẻ. Quả nhiên là phong cách làm việc của Tịch Không.
Tô Đỉnh đần độn đứng ở trong phòng khách, trong tay còn bưng một bàn quả
thạch dùng để đón khách, trơ mắt nhìn dì Đoạn Băng xông lên, bộ mặt vui
mừng nghênh đón Trịnh Bách Hợp.
Tim làm sao không đau đây? Ngột ngạt khó thở.
"Tô Đỉnh?" Trịnh Bách Hợp mắt tinh phát hiện Tô Đỉnh, không chút nào cho cô có cơ hội trốn.
Tịch Không một hồi sững sờ: "Làm sao cô ở đây?"
Trong lòng Tô Đỉnh cười lạnh, ha ha, ha ha ha, ha ha ha a. Mẹ nó làm sao tôi biết tôi cũng ở đây chứ!
"Tôi cái đó. . . Tôi giúp mẹ anh dán giấy dán tường kia, ngó ngó, dán không
xấu ha ha? Tôi nhớ rồi, hôm nay mẹ tôi nói muốn tôi về sớm ăn cơm mà,
tôi đi trước hè hè...!" Tô Đỉnh lúng túng rút khóe miệng, sửa sang lại
cái mũ đội trên đầu che tóc ngắn mới vừa mọc ra, lúng túng không biết
tay để vào đâu cho hợp.
Trong mắt Tịch Không có chút kinh ngạc
lóe lên, ngay sau đó biến thành lạnh nhạt, xoay người săn sóc giúp Trịnh Bách Hợp treo áo khoác lên trên giá.
"Cám ơn." Trịnh Bách Hợp
thẹn thùng cười một tiếng, giống như là cô vợ nhỏ mới cưới len lén liếc
nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Đỉnh.
"Trở về nhà cái gì, " Đoạn Băng ngắt lời: "Lát nữa ta gọi điện cho mẹ con, dì làm cho con đồ ăn ngon."
Sau khi chào hỏi qua đi, Đoạn Băng nói với Trịnh Bách Hợp: "Dì đi làm cho con thức ăn ngon, đi phòng bếp trước."
Dứt lời, Đoạn Băng do dự một giây, nhìn Trịnh Bách Hợp, chờ đợi cô cũng
khách sáo tới nói một câu"Dì con tới giúp dì" , nhưng sau một hồi lâu,
Trịnh Bách Hợp chỉ là gật đầu mỉm cười nhìn cô, nói tiếng "Vâng ạ, dì đi đi" xong việc.
Trên mặt Đoạn Băng thoáng qua một tia bất mãn,
nhưng hết sức mịt mờ, liền xoay người đi vào phòng bếp, thật sự Tô Đỉnh
cũng không muốn ở cùng một chỗ với gương mặt cương thi sống của Tịch
Không, liền cũng đi theo vào phòng bếp.
Đoạn Băng vừa lặt (nhặt) rau, vừa trò chuyện với Tô Đỉnh: "Như thế nào? Con ta ánh mắt, cũng không tệ lắm phải không?"
"A. . ."
"Cô gái này dáng dấp tựa như minh tinh điện ảnh, tương lai sinh con, nhất định xinh đẹp."
Tô Đỉnh cố gắng cắt cà rốt thành miếng, đặt ở trên thớt đồ dự bị, lại phụ họa nói: "A, giống như minh tinh điện ảnh."
Đoạn Băng lại đang tự an ủi mình: "Haiz, cũng có thể a..., bây giờ con gái
đều mười ngón tau không dính nước mùa xuân, dì cũng vậy không trông cậy
vào cô gái này biết vào phòng bếp nấu ăn."
"Ha ha, có thể." Tô
Đỉnh gần như mất hồn, lặng lẽ nhìn trong phòng khách, trong lòng tính
toán vào lúc này hai người có thể đang thân thiết cái gì hay không.
Trịnh Bách Hợp bước vào, trong tay bưng ly nước lọc uống, nịnh hót nói: "Nhà
của dì thật đẹp, bức tranh ‘ Đường Sơn ’ vẽ vừa nhìn chính là giá trị xa xỉ, thật có cảnh ý."
Tô Đỉnh len lén cười, Đoạn Băng cũng cười, khách khí nói: "Cháu là khách, phòng bếp khói dầu lớn, cháu mau ra ngoài đi!"
Trịnh Bách Hợp miệng ngọt: "Dì đừng coi con như người ngoài, sau này con với
Tịch Không cưới rồi, cháu cũng không phải là khách, chính là chủ nhà !"
Nụ cười của dì Đoạn Băng cứng đờ nói: "Đứa nhỏ này, được được được, mau đi raa, nghe lời."
Trịnh Bách Hợp vui mừng như điên ra khỏi phòng bếp, gương mặt Đoạn Băng trong nháy mắt kéo dài hơn tuổi, vừa nhặt rau vừa tự an ủi mình: "Haiz, không học thức cũng được, chỉ là Đường 喦 (Tang Yan gì đó , mình không rõ) là
họa sĩ yêu thích nhất của ta, lại có thể đọc thành Đường Sơn, tự cho là
thông minh."
Tô Đỉnh ở một bên khuyên: "Chữ kia lạ nha, không có mấy người biết."
Đoạn Băng còn nói: "Mới vừa vào cửa nhà cô ta sẽ phải làm chủ nhà à?"
"Dì xem dì kìa, con dâu mới gặp mặt liền bắt đầu xoi mói, đây là điềm báo
mẹ chồng hung dữ!" Tô Đỉnh nhanh người khoái ngữ nói(người thẳng thắng
nói lời thật thà).
Đoạn Băng quệt miệng không nói, nửa ngày cảm
thấy uất ức: "Được rồi, coi như cô ta là một đứa bé, không so đo những
thứ này, con ta thích là được."
Chén trên bàn, rượu và thức ăn
thỏa đáng, Tô Đỉnh, Đoạn Băng, Tịch Không, Trịnh Bách Hợp bốn người ngồi vây quanh ở trước bàn mắt to trừng mắt nhỏ.
"Đừng nhìn nữa, ăn thôi, Bách Hợp." Đoạn Băng gắp vào trong chén cho Trịnh Bách Hợp một miếng thịt.
"Cám ơn dì, ai nha, đừng gắp quá nhiều ha ha." Trịnh Bách Hợp nói.
Trong đầu Tô Đỉnh vẫn còn buồn bực nghẹn cơm trắng, ăn không biết ngon.
Tịch Không dùng chiếc đũa ngăn cản Đoạn Băng đang muốn gắp con cua cho Trịnh Bách Hợp, nói: "Mẹ. Cô ây đến kỳ nghỉ lễ (tới tháng đó), không cần ăn
cua, quá hàn (lạnh)."
Chết tử tế không xong, câu nói đầu tiên đâm vào trong tai Tô Đỉnh, trúng giữa tâm tạng, trong nháy mắt hẳn là hơi
thở cũng ngắn ngủi , trái tim cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.
Trịnh Bách Hợp cười nói: "Dì, con cua này cháu không ăn, dì cũng không cần
gắp đồ ăn cho cháu, từ nhỏ cháu hơi thích sạch sẽ, người khác gắp gì
cháu cũng không trôi, dì ăn nhiều một chút ạ."
Đoạn Băng lúng
túng thu hồi chiếc đũa, nhưng mà trên mặt vẫn còn tro nụ cười: "A, như
vậy a. . . Vậy ta không gắp, các con ăn các con ăn đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT