Ban đêm trên thị trấn nhỏ tới sớm, khác hoàn toàn cuộc sống về đêm của thành phố lớn, mọi
người thích đi ngủ rất sớm, để mau mau nghênh đón một ngày mới. Hàn Mỹ
Úy ngồi trước cửa sổ, nhìn cây ăn quả trong sân, ánh mắt bắt đầu lung
lay.
Cô cứ như vậy không nói một tiếng bỏ đi, mẹ cô nhất định lo
lắng phát khóc, ba cũng sẽ hút thuốc không ngừng, mà Trần Hạo và Đường
San nhất định sẽ được như ý nguyện!
Cái gì bắt đầu, Cuộc sống vốn yên tĩnh của Hàn Mỹ Úy trở nên hỗn loạn như thế này, làm cho cô rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?
Hàn Mỹ Úy nhẹ nhàng sờ sờ bụng, âm
thầm động viên mình: có cái gì thật phức tạp, cùng lắm thì mẹ một mình
nuôi dưỡng con, cũng tự do tự tại.
Nếu con người đơn giản, thế giới liền đơn giản.
Nghĩ lại tình cảnh mấy ngày trước cô đi bệnh viện chuẩn bị phá thai, Hàn Mỹ
Úy không khỏi xấu hổ. Cô từ nhỏ đến lớn ngay cả đám côn trùng cũng không dám giết chết, chớ nói cô tự tay giết chết con mình, vô cùng may mắn,
cô hạ quyết tâm từ trong phòng giải phẫu chạy ra, đau lòng hết sức gặp
mặt đen, bằng không đại khái sẽ hối hận cả đời.
Lấy tờ giấy đồng ý phẩu thuật sinh non bỏ vào trong ngăn kéo, bắt đầu vì mình trải giường
chiếu,. Dì Hoa thật nhiệt tình, biết cô mang thai liền đưa tới tấm thảm
dày một chút, để cho Hàn Mỹ Úy ở nơi này cảm thấy ấm hơn thời tiết lạnh
không đến nỗi cảm lạnh. Giường nhỏ mềm nhũn, Hàn Mỹ Úy quyến luyến.
Vừa muốn nằm xuống, cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa, Hàn Mỹ Úy cảnh giác
ngồi dậy, lòng nói không phải là người nhà tìm tới chứ?
Dì Hoa đứng ngoài cửa vẻ mặt lo âu chờ cô mở cửa.
"Dì Hoa, làm sao vậy?" Mỹ Ú đã mở cửa he hé một cái khe nhỏ.
"Này cũng 8 giờ rồi, cô còn chưa ngủ sao?"
"Con không có thói quen ngủ sớm như vậy, tìm con có việc sao?"
Vẻ mặt dì Hao có chút không được tự nhiên, vốn là đối với Hàn Mỹ Úy rất có thiện cảm bây giờ ánh mắt lại trở nên cảnh giác, nghi hoặc nhìn Hàn Mỹ
Úy: "Mỹ Úy, cô hẳn không phải là tù nhân trốn trại chứ?"
Hàn Mỹ Úy sửng sốt: "Dì Hoa , dì nói cái gì vậy? Tại sao con có thể là tù nhân trốn trại chứ?"
Dì Hoa khúm núm nói: "Trên trấn có người, trên cánh tay quấn đầy băng gạt, gõ từng nhà tìm cô, anh ta lái xe đặc biệt sang trọng, cầm hình của cô
nói cô là tù nhân trốn trại, để cho chúng tôi cung cấp đầu mối."
Hàn Mỹ Úy im lặng chốc lát, qua thần linh mới hiểu được, tức giận liền đẩy
cửa đi ra ngoài, dì Hoa hoài nghi đi theo phía sau cô.
Hàn Mạch
vừa ngẩng đầu, thấy cô bao bọc như một quả bóng đứng cách đó không xa,
khăn choàng trên đầu rớt xuống thành áo choàng, , khuôn mặt nhỏ nhắn
đang đỏ lên nhìn mình.
Người phụ nữ này, khiến cho anh mất ngủ hai ngày hai đêm, cánh tay băng bó lật tung cả thành phố A này rồi!
Nhưng làm thế nào đây? Anh vốn nghĩ một bụng lời thô tục, cũng bởi vì cô mà
bụng dưới to lên, tất cả đều hóa thành khí màu trắng, theo cơn gió đêm
mùa xuân mờ mịt tan biến.
Cô không có bỏ đứa bé.
Hàn Mạch
thở phào nhẹ nhõm. Nhét hình vào túi trong áo khoác, chờ Hàn Mỹ Úy đi
tới giải thích trọng tội hai ngày nay mất tích, vậy mà cô lại đứng đó
mắt hạnh trừng trừng (mắt quả hạnh), hoàn toàn không tới nhận lỗi lầm.
Vì vậy Hàn Mạch không thể không cất bước đi tới, sắc mặt nguội lạnh như
lò băng.
"Hàn Mỹ Úy, em còn nhớ rõ tên anh?"
Hàn Mỹ Úy
nhìn một chút chung quanh người càng tụ tập đông hơn, nén tức giận trong lòng, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta chuyển sang nơi khác nói!"
Cô xoay người rời đi, lại thấy Hàn Mạch vẫn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích nhìn cô.
"Đi !" Cô gấp đến độ dậm chân!
Hàn Mạch kiêu ngạo hất cằm lên, đưa canh tay còn nguyên vẹn ra, chờ cô tới dắt.
Hàn Mỹ Úy cắn răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì khác hơn là im hơi
lặng tiếng đi trở lại, để tay trong lòng bàn tay anh, kéo bàn tay anh đi về phía nhà mình.
Hàn Mạch đi theo phía sau cô, nhếch miệng lên cười nhạt xấu xa.
44.
"Em ở nơi này?"
Hàn Mạch xoay quanh quan sát sân nhỏ tồi tàn, nét mặt đầy kinh ngạc.
Hàn Mỹ Úy hất tay của anh ra, dừng lại bên cạnh giàn nho ở trong sân, hết sức bất mãn nhìn miếng da thịt đuổi theo ngàn dặm này.
"Hàn Mạch! Anh có thể cho tôi im lặng một lúc không!"
"Hiển nhiên không thể." Vẻ mặt Hàn Mạch lười biếng, làm bộ muốn vào nhà.
Hàn Mỹ Úy vội vàng ngăn anh ở cửa, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn từ chối người
ngàn dặm: "Hàn Mạch! Ngày đó tôi tát anh một cái anh không nhớ sao?"
Hàn Mạch sờ sờ gương mặt, đưa má kia kề lại gần: "Nhớ, đánh rất nhột, nếu không, đánh lại một cái?"
"Da mặt dày!"
"Em xem em kìa, lại động khí, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng."
"Đứa bé có quan hệ với anh sao!"
"Được rồi, được rồi." Cô cứng miệng, tạm thời anh cũng không vạch trần cô.
"Cánh tay anh làm sao vậy?" Tầm mắt của cô rơi vào trên cánh tay đang treo của anh.
"Không sao cả, đùa giỡn con gái bị người ta đánh."
Hàn Mạch hời hợt nói dối, không ngờ cô lại thật tin.
Hàn Mỹ Úy cau mày nhìn anh dường như cánh tay rất nghiêm trọng, dùng đầu
ngón tay chọc chọc, không chút nào phát hiện mình trong lúc lơ đãng toát ra vẻ lo lắng: "Tại sao có thể như vậy, báo cảnh sát chưa? Cảnh sát có
bắt cô gái kia không? Rách dây chằng hay là gãy xương?"
Hàn Mạch
thấy dáng vẻ cô có chút hoảng loạn, không khỏi cười trộm. Làm sao có thể báo cảnh sát chứ, rõ ràng là anh đánh người ta, hơn nữa, chẳng lẽ người phụ nữ này có óc heo sao? Cô gái nào có thể đánh anh thành như vậy được chứ?
Vì vậy cười nhạo cô: "Hàn Mỹ Úy, tuy nói bây giờ em đã là
phụ nữ độc thân nhưng không đến nỗi nhanh như vậy đã để ý đến người đàn
ông khách như thế chứ?"
Lúc này Hàn Mỹ Úy mới khôi phục lại tinh
thần, không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, giấu đầu hở đuôi: "Người nào để ý. . . Anh nhanh đi về đi, quá muộn rồi tôi muốn nghỉ ngơi."
"Trở về đâu? Xe anh hết xăng rồi." Anh cúi đầu nhìn cô, giả bộ đáng thương.
"Tôi nói cho anh biết anh không cần có tư tưởng mong gặp may! Tôi. . . Chỗ
này của tôi không chứa chấp anh!" Hàn Mỹ Úy dứt khoát quay sang chỗ
khác, nhanh nhẹn vào nhà, chen vào cửa, nhốt Hàn Mạch ở trong sân.
. . .
Trong trấn nhỏ mọi người cũng đã ngủ, cho nên ở chỗ này buổi tối là cực kỳ
yên tĩnh . Vì vậy tiếng gõ cửa nhà Hàn Mỹ Uất cực kỳ đột ngột vang lên,
mặt đen phủ thêm áo khoác mang theo hai đứa con trai tìm tới cửa nhà Mỹ
Úy, thấy cửa cổng không khóa, liền tiến vào, vừa vào thấy người đàn ông
cao lớn đứng trước cửa nhà, ăn mặc hết sức sang trọng, phong cách phong
độ, liếc mắt một cái thấy cũng không giống người ở đây.
Mặt đen hét lớn một tiếng: "Anh là ai!"
Hàn Mạch xoay người lại, nhìn thấy một tên da xanh đen cường tráng vạm vỡ
đứng ở trước mặt, bên người mang theo hai đứa nhóc, hoài nghi hỏi: "Anh
là ai?"
Mặt đen cảm thấy nhìn anh rất quen, nhưng quên đã gặp qua ở nơi nào : "Tôi là anh của chủ nhà này, anh hơn nửa đêm gõ cửa nhà con gái người ta làm cái gì hả?"
Hàn Mạch cũng không sợ, đi về phía
trước một bước, quay đầu lại nhìn cửa sổ một chút, quả nhiên có đôi mắt
nhỏ của Hàn Mỹ Úy nháy nháy nhìn chằm chằm xem động tĩnh bên ngoài, liền sinh lòng bày kế.
Anh lên giọng khiêu khích nói với tên mặt đen: "Tôi còn muốn hỏi anh ở chỗ này làm cái gì đấy! Hai Lúa!"
Em của mặt đen nổi giận, xắn cánh tay áo: "Nhóc con, anh nói người nào Hai Lúa !"
Hàn Mạch lại nâng cao giọng hơn nữa, kêu la: "Cậu gọi ai là nhóc con? Tóc
của cậu còn chưa đủ dài để nói chuyện với người lớn nhé? Thế nào, muốn
đánh nhau à? Sợ cậu sao!"
"Ai da dạo này tôi nóng tính quá!" Cậu
em lần nữa bị chọc giận, mắt thấy Hàn Mạch đơn độc, bọn họ lại có ba
người, chỗ dựa vững chắc cũng kiên cường hơn rất nhiều, hét lớn: "Không
phục dùng nắm đấm nói chuyện!"
Trong lúc nhất thời trong sân trường tràn ngập mùi thuốc súng, con chó đen đi theo bên cạnh cũng kêu lên gâu gâu.
Hàn Mạch ngẩng đầu mắt nhìn xuống chú chó nhỏ ầm ĩ, không lộ chút yếu đuối, ánh mắt liếc về phía Hàn Mỹ Úy đang nằm úp sấp trên cánh cửa sổ kia,
nhếch miệng gợi lên nụ cười quỷ dị.
Quả nhiên, mắt thấy trong sân muốn đánh nhau, bóng dáng nhỏ nhắn liền biến mất khỏi cửa sổ, không bao lâu sau, cửa liền bị đẩy ra “ Kịch”, Hàn Mỹ Úy lao ra thở hổn hển, dùng người chắn trước mặt Hàn Mạch!
"Anh em mặt đen đừng nóng nảy! Đừng động thủ đừng động thủ!"
Đại ca mặt đen vừa thấy Hàn Mỹ Úy ra ngoài, kiền tạm thời đè nén vũ khí sẵn sàng xuống, giận không kiềm được vẻ mặt kiêu ngạo của Hàn Mạch.
"Mỹ Úy, người này tìm em gây rắc rối hả?" Anh mặt đen hỏi.
"Không không! Không có!"
Cậu em hung dữ bị cô làm cho giật mình, vội vàng nói: "Không có việc gì chị phải sợ anh ta!Chị có khăn gì thì cứ nói!Có chúng em ạ !"
Hàn
Mạch thấy dáng vẻ bị dọa sợ của Hàn Mỹ Úy, trong lòng thầm dễ chịu, liền thêm dầu vào lửa, lạnh lùng lại bồi thêm một câu: "Hai Lúa."
Anh mặt đen và anh em mặc dù trong thị trấn làm một vài chuyện đáng trách,
nhưng bọn họ cũng có nhân phẩm, ghét nhất người thành phố nói như rồng
leo, dùng từ Hai Lúa tới định nghĩa bọn họ, vì vậy lửa giận lần nữa bị
dấy lên!
"Mỹ Úy! Chị đừng cản bọn em nữa, hôm nay em không thể
không trừng trị anh ta!" Tính khí nóng nảy của mấy anh em dữ dội như
mười con bò kéo không ngừng.
"Không không không không được! Một anh em nóng nảy, cậu đừng tức giận, anh ấy là. . . Anh ấy là . . ."
"Anh ta rốt cuộc là ai!"
"Anh ấy là của . . ."
Gương mặt Hàn Mỹ Úy ngượng ngùng đỏ lên, trên ót mồ hôi hột rơi liên tục, chỉ sợ Hàn Mạch bị đánh.
Ở nơi này vũ khí đã hết sức sẵn sàng, không lo lắng bạn học Hàn Mạch chúng ta lại mang thêm củi bỏ vào lửa. . .
"Có thể động thủ cũng đừng kêu la, Hai Lúa!"
"Chết bà rồi..ui rồi ! Hôm nay tôi liền. . ."
Hàn Mỹ Úy nhắm hai mắt: "Người đàn ông của tôi! Anh ấy là người đàn ông của tôi!"
". . ."
". . ."
Mấy người đều đã u mê, kinh ngạc nhìn về phía Hàn Mạch, Hàn Mạch cũng sững
sờ đứng sau lưng cô, không nhúc nhích mắt nhìn xuống bóng dáng của cô, ở trong lòng khẽ động, tim đập"Thình thịch bùm" nhảy lên kịch liệt .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT