Hàn Mỹ Úy ngước mắt
nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt này, vũ khí bản lĩnh duy nhất cô
có hôm nay chỉ có thể là ánh mắt sắc bén mà thôi.
Lúc đầu cô hối
hận cỡ nào bước ra cửa không chịu xem ngày, bước chân giẫm phải con gấu
con bướng bỉnh này. Tay trái anh một máy chơi game, chân phải anh đạp
một máy, máy bên chân phải không cho anh chơi anh sẽ đập bể.
Hàn Mỹ Úy chính là cái máy chơi game sắp bể nát.
Không thể không thừa nhận, quỷ kế của Hàn Mạch đã thành công rồi. Anh vì muốn chia rẽ tình cảm của cô và Trần Hạo, lấy cả ghi chép thuê phòng hoang
đường kia ra, nó vẫn cứ mãi xoay tròn trong đầu của Hàn Mỹ Úy.
Xe taxi dừng lại trước cửa nhà trọ Trần Hạo, Hàn Mỹ Úy xuống xe, cô đứng
trước toàn nhà hiện đại cao chót vót làm ớn lạnh. Tòa cao ốc này là màu
trắng, giống như mặc chiếc áo khoác trắng Trần Hạo hay mặc cao lớn uy
nghiêm, không cho phép có bất kỳ nghi ngờ nào. Trên đường cô đến đây, tự nói với mình ngàn vạn lần không được trúng gian kế của Hàn Mạch, sẽ làm tổn thương Trần Hạo. Nhưng hôm nay lần thứ hai Hàn Mỹ Úy có thể nhận ra trên người mình ẩn giấu sự vô sỉ đáng sợ.
Cô có một bà dì, làm
việc ở bệnh viện hơn nửa đời người rồi, dì đã từng rất nghiêm túc nói
cho Hàn Mỹ Úy, dì nói thời gian bác sĩ ở bên ngoài rất nhiều, một là bởi vì bác sĩ rất bận, không có thời gian chăm sóc người yêu, hai là y tá
nhỏ ở bệnh viện luôn ngọt ngào, luôn sùng bái các bác sĩ, hai người trực đêm thường nói chuyện tâm tình, y tá dịu dàng nữa, là có khả năng rất
tốt. Dì nói, cô gái tốt không nên gả cho bác sĩ.
Hàn Mỹ Úy lúc ấy không phục lắm phản bác dì: Trần Hạo là một ngoại lệ, hơn nữa, con không tính là một cô gái tốt.
Mà nay cô gái xấu này, cô cứ như vậy không nói một tiếng lặng lẽ đi tới
nhà Trần Hạo, tưởng tượng các tình cảnh trên TV, vì cô hoàn toàn tự tin
trong hôn nhân.
Nếu như A Hạo vừa mở cửa ra, một người phụ nữ từ bên trong bước ra, như vậy Hàn Mỹ Úy có hóa đá hay không?
Mà sự thật chứng minh cô là người ngu ngốc, lúc Trần Hạo mở cửa ra quần áo chỉnh tề, nhìn thấy cô thật sự có chút kinh ngạc, nhưng vẫn rất rộng
rãi mở cửa cho cô vào nhà.
Trong phòng cũng không có bất kỳ cái gì khác thường, điều này làm cho Hàn Mỹ Úy lo lắng đề phòng thở phào nhẹ nhõm.
"Uống cola hay trà?" Anh lấy một ly trà và một lon cola để trên bàn, dịu dàng hỏi.
Hàn Mỹ Úy ngồi ở trên ghế sa lon của anh hai bàn tay không biết để chỗ nào, sợ mình vụng về làm vỡ cái khay bài trí trên bàn.
"Ha ha, em không uống, chỉ là tới thăm anh một chút thôi."
Hai người cùng nhau ngồi xem TV, Trần Hạo đột nhiên hỏi cô:
"Nhớ anh sao?"
"Coi là. . .Coi là như thế đi. . ." Hàn Mỹ Úy chột dạ nói. . .
"Haiz, " Trần Hạo thở dài, ngồi vào bên cạnh cô, choàng qua bả vai của cô:
"Anh biết anh bận rộn không có thời gian cho em, thậm chí. . ."
Anh đột nhiên nhìn về phía môi của cô, nói: "Thậm chí chúng ta cũng không có nụ hôn lãng mạn."
Hàn Mỹ Úy mất tự nhiên cúi đầu, né tránh ánh mắt mê hoặc lòng người của anh.
"Nhưng Mỹ Úy này, em phải biết trong lòng anh em là đó hoa thuấn khiết nhất, thậm chí anh cũng không nỡ chạm vào."
Hàn Mỹ Úy nghe vậy toàn thân toát mồ hôi lạnh, có thể là do phát sinh quan
hệ, cô lập tức đứng lên, động tác quá lớn đụng đổ ly trà trên bàn, nước
bắn tung tóe trên người của cô.
Trần Hạo nhíu mày, nhìn trên người cô ướt át nhếch nhác, hỏi "Hôm nay em làm sao vậy? Động tay đông chân?"
"Em. . . Em không có . . ." Hàn Mỹ Úy không thường nói dối, trong lòng áy
náy giống như là mùa đông khắc nghiệt cửa sổ trong phòng bị vỡ, khí lạnh tràn vào.
Trần Hạo đứng lên nói: "Anh đi lấy khăn lông cho em lau một chút!" Dứt lời đi vào toilet.
Hàn Mỹ Úy giống như là bị oan hồn của Hàn Mạch bám vào, ánh mắt liếc về
phía chiếc di động trên bàn trà Trần Hạo chưa kịp cất đi.
Điện thoại
di động của anh cô chưa bao giờ khiến người nào đụng, có lần Hàn Mỹ Úy
muốn mượn chơi trò chơi, cũng bị Trần Hạo khéo cự tuyệt.
Cô vừa nhìn về phía toilet vừa cầm điện thoại di động lên mở ra nhật ký cuộc gọi, đứng đầu là số của một người.
Đường San.
34.
Một dãy chữ "Đường San" khiến cho Hàn Mỹ Úy hít vào một hơi thật sâu, ném điện thoại lên trên khay trà nóng.!
Lúc Trần Hạo từ trong toilet đi ra đã nhìn thấy sắc mặt của Hàn Mỹ Úy u ám
ngồi trên ghế sô pha, giống như người mất hồn. Anh vội vàng cầm khăn
lông đi tới, vừa lau quần áo cho cô vừa quan tâm, nói: "Có phải là bị
bệnh rồi không? Hôm nay em rất lạ ."
Hàn Mỹ Úy cố kiềm sự tin
tưởng cuối cung như cây cung đang căng, yên lặng vì Trần Hạo biện hộ:
nhất định là trùng hợp, anh gọi điện thoại cho San San không chừng là có việc thôi? San San không phải là loại người như vậy, cô ấy không thể
nào đối với cô như vậy!
"Hạo. . . Em hỏi anh một chuyện, anh
thành thật trả lời cho em, được không?" Cô đột nhiên đảo mắt nhìn anh,
muốn từ trong mắt của anh nghiêm túc tìm kiếm đáp án mà cô muốn.
Nhưng đột nhiên cô nói như vậy, cũng chỉ thấy tay Trần Hạo cứng đờ, ngay sau
đó yết hầu bỗng nhiên chuyển động, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Nhưng Hàn Mỹ Úy so với anh càng khẩn trương hơn, giọng nói cũng nhỏ như sợi
tơ: "Có phải anh đang qua lại với người phụ nữ khác trong lúc quen em
không?"
Trần Hạo chậm rãi từ dưới đất đứng lên, không thể tin
nhìn Hàn Mỹ Úy, miệng há ra khép lại giằng co thật lâu, cuối cùng là một sự im lặng lạnh người.
Nước mắt của Hàn Mỹ Úy lập tức chảy xuống, tim đau đến mức thở dốc.
Cô nắm quả đấm đứng lên muốn đi, Trần Hạo lại vội vàng giữ cánh tay cô lại.
"Mỹ Úy! Mỹ Úy! Anh đã không còn liên lạc với cô ấy nữa! Em đừng đi!"
"Anh. . . Anh buông tay ra. . ." Cô gần như không còn hơi sức thoát ra, vừa không có tiền đồ khóc vừa bị anh lôi kéo.
"Là cô ấy quyến rũ anh trước! Bọn anh thường cùng trực đêm. . . Mỹ Úy! Em phải tin tưởng anh sau này cũng sẽ không thế nữa!"
Giọng Trần Hạo run rẩy , cái gì tác phong nhanh nhẹn, cái gì tuấn tú lịch sự, hoàn toàn giống như một người khác.
Hàn Mỹ Úy chợt nhìn về phía người đàn ông nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ, giống như toàn thân không còn chút hơi sức, cô nhìn về phía túi sách
của mình một góc bức hình của bảo bảo lộ ra, cố gắng ép buộc mình không
nên nổi giận, liền mềm nhũn ngồi xuống trên ghế sô pha.
Chính cô, cũng không phải là cái gì tốt, có tư cách gì trách cứ người khác chứ?
"Hai người các anh . . Hai người các anh tại sao có thể làm chuyện này sau
lưng tôi, phòng tình nhân. . . Ha ha. . ." Hàn Mỹ Úy vừa khóc vừa cười,
cảm giác mình hết sức tức cười.
"Là cô ấy quyến rũ anh trước! Mỹ
Úy, em phải tin tưởng anh!" Trần Hạo gần như là nửa quỳ ở trước mặt cô,
tay che ở trên đầu gối cô, sợ cô đi mất.
"Nhưng hai người các người có từng nghĩ qua cảm nhận của tôi chưa? Tôi ghê tởm! Tôi ghê tởm!"
Hàn Mỹ Úy chợt nhớ tới bình thường Đừng San nói khoác với mình cô ấy có thể quyến rũ đàn ông, lúc ấy Hàn Mỹ Úy còn luôn bám đít, bây giờ suy nghĩ
một chút mình chính là một đứa ngu ngốc hết biết!
"Mỹ Úy, em đừng khóc, đừng khóc, em có thể tha thứ cho anh không?" Trần Hạo nói hết sức chân thành tha thiết.
Hàn Mỹ Úy mang một bụng lời thô tục tức giận đều tống trở về phổi, hết sức im lặng thật lâu, cô không để lại dấu vết lấy ra thủ với Trần Hạo,
quyết định ngả bài với anh.
"Em sẽ cho anh cái gọi là công bằng. Anh không phải nói em trong lòng anh là cái gì kia. . . cô gái nhỏ thuần kiết sao?"
"Thật ra thời gian trước đây, em lên giường với một người đàn ông."
Hàn Mỹ Úy đè nén bí mật này cực kỳ lâu trong lòng, bí mật ép cô đến nỗi thở không nỗi, rốt cuộc có thể thẳng thắn nói ra khỏi miệng,và mang theo
niềm vui của sự trả thù.
Nhưng cô vẫn đang khóc, nước mắt không
ngừng rơi xuống, là bởi vì cô nhìn thấy cảnh trước mắt này, một giây
trước người đàn ông vẫn quỳ lạy sám hối, đang không thể tin nhìn cô.
"Mỹ Úy, em không cần bởi vì giận anh nên nói dối lời tàn nhẫn được không? Anh biết đó không phải là thật."
"Hàn Mạch, người đàn ông kia gọi Hàn Mạch, là tổng giám đốc của một khách
sạn năm sao." Hàn Mỹ Úy nói hùng hồn hưởng thụ vẻ mặt kinh ngạc của anh.
Trần Hạo từ từ đứng lên, trong miệng anh nhẩm hai từ "Hàn Mạch", cứ có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hôm nay giám đốc tìm anh nói chuyện, nói là có bệnh nhân nam khiếu nại anh
nói chuyện bậy bạ với bệnh nhân, Trần Hạo dở khóc dở cười, đặc biệt đi
tìm giám đốc giải thích, hơn nữa biết tên tuổi vị bệnh nhân kia, chính
là người đẹp trai đau tai hôm nay.
Hàn Mạch.
Không có gì lạ khi anh ta tìm đến, chẳng lẽ anh ta chính là người Hàn Mỹ Úy nói Hàn Mạch gì đó?
"Mỹ Úy, " Trần Hạo hoảng hốt cười: "Đây không phải là một trò đùa,."
"Chúng ta nói rõ ràng, bây giờ em giao mối quan hệ này cho anh xử lý, anh có
thể tha thứ cho em sao?" Hàn Mỹ Úy tàn nhẫn hỏi ngược lại vấn đề của
mình với thỉnh cầu vừa rồi của Trần Hạo.
Trần Hạo lập tức nắm vai gầy yếu của cô, giống như muốn bẻ cô thành hai: "Tại sao em có thể dùng cách này trả thù anh chứ Hàn Mỹ Úy! Anh cho là. . . Anh còn tưởng rằng. . ."
"Cho rằng cái gì? Tưởng là cái gì em còn là một cô gái?" Hàn Mỹ Úy đột nhiên cười.
Trần Hạo kinh ngạc vì lời cô nói rõ ràng, sau đ1o buông tay, buông cô ra: "Em đi đi!"
Rõ ràng Hàn Mỹ Úy thấy được trong mắt anh sự khinh bỉ, giống như tội lỗi ngập đầu hôm nay chỉ là cô.
Trần Hạo còn nói: "Hôn ước của chúng ta cũng hủy bỏ, về phần nói như thế nào với người lớn , anh sẽ nghĩ kỹ." Anh cúi thấp đầu, giống như ngay cả
nhìn cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy cô.
Hàn Mỹ Úy đột nhiên
vọt tới một mạch, tiến lên níu lấy cổ áo của Trần Hạo khóc hỏi: "Tại
sao! Tại sao tất cả hối hận mới vừa rồi của anh không thấy nữa! Chẳng lẽ không phải cả hai chúng ta đều có lỗi sao?"
Trần Hạo cung tay
lấy tay của cô ra, Mỹ Úy đứng không vững xém chút nữa ngã xuống bàn trà, eo đụng phải góc bàn thủy tinh, một góc bén nhọn đụng vào đau đớn, cô
vội vàng đỡ cơ thể đứng lên nhìn người đàn ông xa lạ đứng trước mắt,
nước mắt uất ức từng giọt tràn mi rơi xuống.
Cô nghe Trần Hạo nói:
"Anh là đàn ông, đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Anh không ngờ em là một cô gái lớn lên thuần khiết như vậy, nhưng lại không biết xấu hổ như
vậy. . ."
Anh không thể chấp nhận một người phụ nữ cơ thể không
chung thủy, giống như một chiếc xe second –hand( đã qua sự sử dụng của
người khac), ngay cả đụng Trần Hạo cũng không muốn đụng.
Hàn Mỹ
Úy nhìn cái người đã từng cưng chìu vuốt đầu của cô, người đàn ông cho
cô cái ôm ấm áp, mà cô đã từng nghĩ là người đàn ông nho nhã đẹp trai
nhất trên thế giới, đột nhiên cô cảm thấy tất cả trước mắt buồn cười làm sao.
35.
Hàn Mạch đang ngủ bù, ánh mắt buồn ngủ lơ mơ
nhận điện thoại của cô gái điên kia, đầu bên kia xen lẫn tiếng hỗn tạp
nức nở cùng nước mắt nước mũi la hét với mình, khiến Hàn Mạch giơ
điện thoại lên thật xa, không vui ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Hàn Mạch! Anh hài lòng chưa! Hài lòng chưa!"
Hàn Mỹ Úy đi trên đường phố không người, hung hăng xì nước mũi, càng không
ngừng khóc sụt sùi, một người ăn xin ngồi ở bên lề đường cười cô, Hàn Mỹ Úy đá một cái ngả lăn chén cơm của hắn, hung tợn hô to gọi nhỏ: "Cười
cái gì mà cười!"
Tên ăn xin lui về chỗ phía sau, mắt lé nói lầm bầm: "Có bệnh."
"Hàn Mỹ Úy cô kêu la vớ vẩn cái gì đó!" Hàn Mạch từ trên giường ngồi dậy,
nhìn về cửa sổ những ngôi nhà bên ngoài được thắp sáng, trong lòng mơ hồ có một chút lo lắng.
"Cái gì tôi hài lòng, chẳng lẽ cô đang mặc quần áo y tá đứng dưới lầu nhà tôi hả? Vậy tôi vẫn chưa hài lòng."
"Đàn ông các anh đều như nhau! Nửa người dưới lớn lên ở trong đầu!" Hàn Mỹ
Úy nổi giận với Hàn Mạch trong điện thoại, không nhịn được lại đá chén
cơm của người ăn xin một cái.
Tên ăn xin không nhịn được nữa, lập tức đứng lên: "Không phải cô muốn đá chén cơm của tôi là đá! Cô có bệnh hả!"
"Tôi. . ." Hàn Mỹ Úy sợ sệt một phen, nhưng nghĩ tới sự bất lực của mình hai
mươi mấy năm, muốn kiên cường một lần, liền gân cổ yếu ớt kêu gào: "Tôi
đá thì sao! Tôi. . . Tôi nhìn ông không vừa mắt!"
Tên ăn xin xắn tay áo: "A ôi Này! Cô khi dễ tôi là xin cơm có phải không?"
Hắn giương cánh tay lên, đánh thức mấy tên ăn xin đang ngủ trong góc, rất
có khí phái bang chủ Cái bang: "Mấy anh à! Có người tới đá chén cơm khẩn trương đứng lên cho tôi!"
Hàn Mỹ Úy giương mắt mà nhìn nhìn mấy
tên mặt đen vây lại, cũng quên khóc, siết thật chặt điện thoại trong tay run lẩy bẩy, nhưng ngoài miệng vẫn không có chút hoảng sợ: "Tôi. . .
Tôi không có đá chén cơm của các người!"
"Cái này là cái gì? Cũng hai lần rồi !" Tên ăn xin nói: "Đây chính là chén cơm gia truyền ông
nội tôi để lại, đồ cổ! Cô bồi thường đi?"
Hàn Mạch ở đầu bên này điện thoại nghe không rõ, chỉ nghe tạp âm tiếng hò hét loạn lên sau đó là giọng mền nhũn của Hàn Mỹ Úy:
"Hàn Mạch. . . Tôi sợ. . ."
. . .
Hàn Mỹ Úy núp ở sau lưng Hàn Mạch, nắm thật chặt áo khoác ngoài của anh,
thấy anh móc bóp ra, vung ra một xấp tiền chủ tịch Mao trên mặt đất, mấy tên mặt đen dễ dàng bị anh đuổi đi.
Tên ăn xin vừa đi, Hàn Mạch liền xoay người lại, sờ sờ chỗ này chỗ kia một chút.
"Bọn họ có làm gì cô không?" Anh khó có được dịu dàng khiến Hàn Mỹ Úy đột nhiên cảm thấy rất uất ức.
Hàn Mỹ Úy lắc đầu một cái, khụt khà khụt khịt, cúi mặt: "Bọn họ có thể làm
gì tôi, dù sao tội cũng đã là Tàn Hoa Bại Liễu (*) rồi, có gì phải sợ."
(* người phụ nữ sa ngã, đã hư hỏng rồi)
Hàn Mạch vươn ngón trỏ ra, gõ một cái xuống đầu của cô: "Tôi nói cô không
có việc gì tự dưng đi đá chén cơm xin ăn của người ta làm gì? Có cần
tôi đưa cô tới nhà trẻ chém giết mấy đứa trẻ giành kem không hả?"
Hàn Mỹ Úy buông tay siết vạt áo anh ra, miệng méo mó khóc tiếp, nước mắt
giống như dòng sông nhỏ chảy ra, liên tục không ngừng chảy ra, thật hù
sợ Hàn Mạch.
Cô đau lòng cúi đầu, tâm tình cũng khống chế không nổi nữa rồi, vừa khóc lóc nức nở vừa đọc nhấn mạnh từng chữ không rõ lẩm bẩm:
"Tôi cũng nghĩ có chút khả năng. . . Nhưng vì cái gì các người đều bắt nạt tôi. . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT