Lúc này đã rất lâu sau khi Cảnh Mục Lê hoàn thành trả thù mấy đại gia tộc, lâu đến mức Cảnh Mục Lê không biết từ khi nào đã chuyển vào trong căn hộ của Lăng Mộ Ngôn.

Lăng Mộ Ngôn đột nhiên ở trong thời gian rảnh rỗi nhớ tới một sự kiện, không khỏi nổi lên ý định tính sổ với y.

“Lúc trước anh nói chuẩn bị chuyển đi, là lừa gạt em đi?” Lăng Mộ Ngôn buông xuống cốc hồng trà, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Cảnh Mục Lê đang thảnh thơi đọc tin tức, lên tiếng chất vấn.

Bàn tay đang cầm tờ báo của Cảnh Mục Lê thoáng run lên, nhưng ngay lập tức khôi phục bình thường, vẻ mặt vô tội: “Mộ Ngôn, em đang nói cái gì vậy, cái gì chuyển đi cơ?”

Lăng Mộ Ngôn chậm rãi nói: “Em nhớ rõ anh đã nói, muốn buông xuống em để đi tìm người khác?”

Cảnh Mục Lê: “...”

“Xem ra là thực sự nghĩ như vậy đi?” Lăng Mộ Ngôn nhướng mày liếc mắt nhìn y một cái, đột nhiên đứng dậy.

Cảnh Mục Lê cũng vội vàng đứng dậy, giải thích: “Anh tuyệt đối chưa từng có suy nghĩ như vậy, thực ra lúc đó chỉ là... Đợi đã Mộ Ngôn, em định đi đâu?”

Cảnh Mục Lê đuổi theo Lăng Mộ Ngôn đi tới phòng ngủ, nhìn thấy hắn mở ra tủ quần áo, không khỏi có chút há hốc mồm: “Mộ Ngôn, em định bỏ nhà ra đi đấy à? Mộ Ngôn đừng náo loạn, em trước hết nghe anh giải thích a, anh lúc đó chỉ là muốn làm cho em nhận ra tình cảm của bản thân đối với anh ⸺”

Lăng Mộ Ngôn cánh tay thoáng ngừng lại, nghiêng đầu qua khinh bỉ liếc Cảnh Mục Lê một cái, ngạo mạn nâng cằm lên, lười biếng nói: “Đây là nhà của em, vì sao em phải bỏ nhà ra đi? Có đi cũng là em đem anh đuổi đi.”

“Không phải thì tốt rồi, vậy em đây là...?” Cảnh Mục Lê cũng không để tâm lời nói của hắn, chỉ nhẹ nhàng thở ra sau đó nghi hoặc hỏi.

“Em cùng người ta có hẹn gặp mặt, chuyện này anh cũng muốn quản?”

“Người ta? Cùng ai?” Cảnh Mục Lê lập tức cảnh giác dựng lên cái lỗ tai: “Là nam hay là nữ? ... Mộ Ngôn!”

Lăng Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng, lại quay mặt đi lấy ra một chiếc áo khoác, không thèm để ý đến y.

Cảnh Mục Lê nhìn bộ dạng không được tự nhiên này của hắn, chỉ cảm thấy ngứa răng vô cùng, người này như thế nào lại ngạo kiều như vậy.

Nhưng bản thân cố tình lại thích hắn thế này, có thể làm sao chứ?

Cảnh Mục Lê bất đắc dĩ lại tự đắc thầm nghĩ, đồng thời cánh tay dùng sức đem Lý Mộc đẩy tới trên tủ quần áo, hung hăng hôn xuống.

Y một tay chống trên tủ quần áo, thân thể phủ lên phía trước cố định Lăng Mộ Ngôn, tay còn lại thì ôn nhu vuốt ve phía sau lưng đối phương. Thời điểm cảm giác được hắn tựa hồ buông lỏng, trong con ngươi của y hiện lên một tia ý cười. Ngón tay thon dài đột nhiên dọc theo sống lưng dần dần trượt xuống, ở khi phát hiện thanh niên run nhè nhẹ, thân thể cũng bắt đầu có chút nóng lên.

“Thắt lưng của Mộ Ngôn như thế nào vẫn mềm mại như vậy?” Cảnh Mục Lê hơi hơi cúi người, tiến đến bên tai của Lăng Mộ Ngôn trêu đùa hỏi, sau đó thấp giọng dụ dỗ: “Ngoan ngoãn nói cho anh biết, em cùng ai hẹn gặp mặt, hửm?”

Hơi thở mờ ám bao phủ ở bên tai, thanh âm trầm thấp ôn nhu sủng nịch, khiêu khích mười phần. Lăng Mộ Ngôn thân thể mềm nhũn, toàn thân treo móc trên cánh tay của Cảnh Mục Lê, như chú cừu non đợi bị lên bàn làm thịt, đã không còn chút đường sống phản kháng.

“Buông, buông ra!” Lăng Mộ Ngôn đôi phượng mâu đen nhánh mang theo một chút hơi nước trừng mắt nhìn y, sức lực không đủ cắn răng thấp giọng nói.

Cảnh Mục Lê cười tủm tỉm: “Mộ Ngôn xác định sao? Nếu anh buông ra, em có khả năng sẽ bị ngã xuống trên mặt đất, anh làm sao nỡ chứ?”

Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi: “... Không biết xấu hổ.”

Cảnh Mục Lê đối với việc hắn luôn luôn nói ra những lời ‘khẩu thị tâm phi’ này đã sớm miễn dịch, vẫn như trước tràn ngập ý cười hỏi: “Thật sự không định nói cho anh biết người kia là ai sao, Mộ Ngôn?”

Lăng Mộ Ngôn khinh thường hừ một tiếng, dứt khoát nghiêng mặt qua một bên, không thèm để ý đến y.

Cảnh Mục Lê nhướng mày, ngón tay ôm ở sau lưng nhẹ nhàng lướt qua thắt lưng của Lăng Mộ Ngôn. Nhìn thấy hắn sắc mặt khẽ biến, con ngươi màu đen bao phủ sương mù nhưng biểu tình vẫn quật cường không chịu hé răng. Cố gắng kìm nén dục vọng tàn phá trong lòng, trên tay lại nhịn không được tăng thêm sức lực.

Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc bị ức hiếp tới nức nở thốt lên.

Cảnh Mục Lê ngữ khí thong thả, khẽ cười hỏi: “Vẫn không chịu nói cho anh biết, hửm?”

“Cảnh Mục Lê, anh cái đồ, không, không biết xấu hổ!” Lúc này Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc không giữ được vẻ mặt ngạo mạn, hắn hốc mắt ửng đỏ, thanh âm cũng nhiễm một tia hổn hển.

“Ừ, muốn em là được rồi.”

*ở đây tác giả chơi chữ, câu nói ‘Không biết xấu hổ’ của Lăng Mộ Ngôn còn có thể được hiểu là ‘Không cần mặt mũi’, ‘Không muốn mặt mũi’. Cho nên Cảnh Mục Lê mới trả lời ‘Muốn em là được rồi’, vừa là câu đáp trả cho câu nói trên của Lăng Mộ Ngôn, vừa mang tính chất lãng mạn ‘Cần em là được rồi’, vừa bao gồm ám chỉ ái muội ‘Làm (tình) em là được rồi’.

Lăng Mộ Ngôn: “...”

Thấy đối phương tựa hồ thực sự bị ức hiếp thê thảm, Cảnh Mục Lê lúc này mới có chút tiếc nuối buông hắn ra. Sau đó không để ý liền trúng ngay một cú lên gối không chút lưu tình nào từ Lăng Mộ Ngôn.

Cảnh Mục Lê ôm phần bụng đau đớn, dở khóc dở cười nói: “Em đúng thật là không lưu tình a, hửm?”

Lăng Mộ Ngôn lạnh mặt sửa sang lại quần áo, liếc mắt nhìn y một cái, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ: “Xứng đáng.”

“Em xem em kìa, vừa bạo lực lại vừa ngạo kiều.” Cảm giác đau đớn dường như giảm bớt một chút, Cảnh Mục Lê không khỏi ưu thương thở dài: “Ngoại trừ anh còn có ai muốn em, mà em đến tận bây giờ cũng không chịu cho anh một câu trả lời thuyết phục.”

“... Ai cần anh muốn?” Anh mới ngạo kiều! Lăng Mộ Ngôn lãnh khốc vô tình xoay người, ngừng lại một chút giống như không chút nào để tâm nhẹ nhàng hỏi: “Anh vừa mới nói, câu trả lời thuyết phục gì cơ?”

Đưa lưng về phía Lăng Mộ Ngôn, Cảnh Mục Lê khóe môi lặng lẽ giương lên, ngữ khí lại vẫn như trước mang theo mất mát: “Mới vừa rồi không phải em còn hỏi anh trước kia vì sao lại lừa gạt em, nói là chuẩn bị chuyển đi. Hiện tại anh cũng muốn hỏi em vì cái gì đến bây giờ vẫn không chịu đáp lại tình cảm của anh. Anh lúc đó chẳng qua chỉ muốn biết em rốt cuộc có thích anh hay không, nhưng cuối cùng... em vẫn không chịu hé răng.”

Lăng Mộ Ngôn lập tức nhíu mày, mở miệng nói: “Em...”

“Thực ra anh cũng đoán được em ra ngoài gặp ai.” Cảnh Mục Lê tràn ngập u buồn thở dài: “Người cùng em hiện tại quen thân không có mấy, Tần Tuyết đã xuất ngoại không trở về nữa, em hiện tại có thể gặp mặt cũng chỉ có Tần Tình mà thôi, đúng không?”

Lăng Mộ Ngôn nhịn không được quay đầu kinh ngạc nhìn y.

Cảnh Mục Lê dư quang thoáng thấy hắn quay đầu lại, không khỏi càng diễn càng nghiện: “Anh không ngừng truy hỏi em chẳng qua là bởi vì anh tin tưởng em sẽ thẳng thắn trả lời. Em có biết mỗi lần nhìn thấy em cùng người khác đi ra ngoài, anh đều cảm thấy lo được lo mất không?”

Lăng Mộ Ngôn trong lòng mềm nhũn, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy. Bản thân có phải hay không thật sự có chút... coi nhẹ đối phương?

... Dường như có hiệu quả?

Quả nhiên, giống như trong sách viết, đối phó với loại người ngạo kiều cứng miệng mềm lòng, mặt lạnh tâm nóng này phải sử dụng chính sách ‘giả bộ đáng thương’. Cảnh Mục Lê cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, ở trong lòng khẳng định gật đầu.

↑ Cảnh thiếu ngài rốt cuộc đã đọc cái gì, đem thiết lập của bản thân hoàn toàn nghiền nát rồi có được hay không QAQ

Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt nhu hòa hơn một chút: “Em không có...”

“Mặc dù biết em không có khả năng ‘gương vỡ lại lành’ với Tần Tình, nhưng mỗi lần nghĩ tới hai người cùng nhau đi uống cafe. Sẽ cảm thấy rất khó chịu.” Cảnh Mục Lê tròng mắt màu đen hiện lên ủy khuất: “Dù sao em đã từng yêu Tần Tình sâu đậm như vậy, anh thực sự không tự tin...”

Lăng Mộ Ngôn không kiên nhẫn đá y một cái: “Có thể hay không nghe em nói hết, đồ lải nhải?”

“... Em nói đi.”

“Ai bảo anh là em đi uống cafe với Tần Tình? Em nói rồi, em cùng Tần Tình hoàn toàn không có khả năng, bất luận cô ta là xuất phát từ nguyên nhân gì, em cũng không thể tha thứ cho cô ta. Nếu đã không thích, em vì sao phải ủy khuất bản thân cùng cô ta hẹn gặp mặt? Còn nữa ⸺” Lăng Mộ Ngôn nhướng mày, hai tay khoanh ở trước ngực, khí thế mười phần: “Anh tưởng rằng em là loại người chỉ cần người khác tùy tiện giả bộ đáng thương thì liền cam chịu để cho đối phương chuyển vào sống trong nhà của em sao?”

Cảnh Mục Lê ngẩn ra, không nghĩ tới cư nhiên bức bách được Lăng Mộ Ngôn nói ra lời thật lòng. Con ngươi màu đen lập tức sáng bừng, phía sau lưng cái đuôi không ngừng đảo qua đảo lại: “Cho nên?”

Lăng Mộ Ngôn sắc mặt có chút mất tự nhiên, ra vẻ không kiên nhẫn hơi hơi gật đầu, lại không cẩn thận để lộ ra cái lỗ tai đỏ bừng của bản thân: “Cho nên cái gì, em chẳng qua cảm thấy loại người tâm lý không tự tin giống như anh quả thực rất ngu ngốc mà thôi, vì vậy mới nói cho anh biết chuyện này, hừ.”

Cảnh Mục Lê tuyệt đối không thèm để tâm lời nói khẩu thị tâm phi của hắn, con ngươi màu đen vẫn như trước sáng ngời nhìn Lăng Mộ Ngôn: “Cho nên Mộ Ngôn, em thực ra cũng thích anh?”

“Thích?” Lăng Mộ Ngôn khẽ nâng cằm khinh thường nói: “Đừng đùa, ai lại đi thích loại người hỗn đản vô sỉ như anh.”

“Không thích thì không thích, anh thích em là được rồi.” Lúc này Cảnh Mục Lê dứt khoát thuận theo ý tứ của hắn, sau đó trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc: “Vậy Mộ Ngôn, em định đi gặp ai?”

Lăng Mộ Ngôn hờ hững quét mắt liếc y một cái: “Anh quản được?”

Cảnh Mục Lê: “...”

Cư nhiên vẫn không chịu nói cho mình biết, lần này mồm miệng như thế nào lại ngậm chặt như vậy? Cảnh Mục Lê nhìn cửa nhà bị Lăng Mộ Ngôn đóng lại, cảm thấy buồn bực ngồi ở trên sopha sờ sờ cằm, sau đó bất đắc dĩ nghĩ, em ấy sẽ không phải là đi tìm nữ nhân ở sau lưng mình đấy chứ?

Mà ba ngày sau, Cảnh Mục Lê sau khi nhận được một chiếc bánh gato vào buổi tối rốt cuộc biết được đáp án.

⸺ Hóa ra hôm nay là sinh nhật của y, ngay cả chính mình cũng đã quên mất.

Cảnh Mục Lê giật mình, không biết vì sao cảm thấy nhất thời có chút phức tạp, không nghĩ tới còn có thể có người nhớ rõ sinh nhật của mình. Từ lúc sự việc đó qua đi, y đã không còn để tâm đến sinh nhật của bản thân, mà lần này, Mộ Ngôn cư nhiên sẽ...

Lăng Mộ Ngôn vẫn như trước một khuôn mặt than, mang theo cái lỗ tai đỏ bừng, mặt không chút thay đổi lãnh đạm nói: “Vô tình nghe thấy người khác nói hôm nay là sinh nhật anh. Xét thấy trong khoảng thời gian anh làm bảo mẫu ở nhà em rất có trách nhiệm, nhẫn nhục chịu khó, liền miễn cưỡng giúp anh tổ chức một buổi sinh nhật.”

Cảnh Mục Lê mỉm cười, thanh âm ấm áp đáp: “Được.”

“Bánh gato này là em mua, tuyệt đối không phải là em làm.” Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc nhấn mạnh nói: “Em bận rộn như vậy, làm gì có thời gian đi làm thứ này.”

⸺ Hắn còn lâu mới tiêu tốn nhiều thời gian như vậy để đi học cách làm bánh gato a.

Cảnh Mục Lê khóe môi nhịn không được giương lên ý cười, lại cố gắng giả bộ tin tưởng gật gật đầu.

Vì thế y luôn luôn không thích ăn đồ ngọt, trong buổi tối hôm nay, giống như đang nhấm nháp mỹ vị trân quý nhất thế giới, từng miếng từng miếng nghiêm túc ăn hết một chiếc bánh gato cỡ lớn.

Kế tiếp hai người tự nhiên là vượt qua một buổi tối tốt đẹp.

Mà sáng sớm ngày hôm sau, Cảnh Mục Lê quá mức đắc ý vênh váo liền gặp trừng phạt.

Chỉ thấy Lăng Mộ Ngôn đứng ở bên giường, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo một mảnh đen xì, tràn ngập lửa giận hung hăng trừng mắt nhìn y. Trên tay còn gắt gao cầm một quyển sách, có lẽ bởi vì dùng sức quá mức, quyển sách đã trở nên dúm dó.

Mà trên mặt bìa quyển sách này có một hàng chữ xinh xắn màu đen lại hết sức rõ ràng ⸺

[Dạy bạn làm thế nào để ứng phó với ngạo kiều.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play