Từ sau lần đàm phán thất bại song phương tan rã trong không vui đó, Diệp Thiên Tầm đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

⸺ Vì sao mỗi lần cô cùng Mộ Ngôn gặp nhau chung quy đều có một tên hỗn đản mặt dày mày dạn không thèm nhìn sắc mặt người khác xen vào?!

... Không đúng, cô như thế nào có thể nói năng thô bạo như vậy.

Diệp Thiên Tầm yên lặng tự trách một chút, sau đó nhìn nam nhân đang đi về phía bọn họ, lộ ra tươi cười đoan trang ôn nhã tiêu chuẩn nhất: “Thật sự khéo a, Tô thiếu gia, lại gặp anh.”

Tô Cảnh Thần một tay cắm vào trong túi quần, có lệ gật đầu: “Đúng vậy, rất khéo.”

Nhưng mà nói xong liền thấy y lập tức nhìn về phía Mộ Ngôn, đảo mắt ý cười tràn đầy: “Mộ Ngôn, đã lâu không gặp ~”

Diệp Thiên Tầm: “...” Không được, quả nhiên vẫn muốn phun ra lời thô bạo ==.

Lăng Mộ Ngôn cũng có chút bất đắc dĩ: “Rõ ràng chúng ta vừa mới gặp nhau ngày hôm qua a, Cảnh Thần.”

“Phải không?” Tô Cảnh Thần lơ đễnh lên tiếng, ngược lại ôn nhu thâm tình nhìn hắn: “Vậy có lẽ là do tôi rất nhớ cậu... chuyển về được không, Mộ Ngôn?”

“Không được.” Diệp Thiên Tầm ở trước khi Lăng Mộ Ngôn mở miệng liền giành quyền trả lời, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Có thể giải thích với tôi một chút, chuyển về là có ý tứ gì, Tô đại thiếu gia? Mộ Ngôn nhiều nhất cũng chỉ là ở trong nhà anh một thời gian mà thôi, đừng nói như đó là nhà của Mộ Ngôn vậy.”

Tô Cảnh Thần nhướng mày: “Là tôi đem Mộ Ngôn nhặt về, không phải sao? Nếu như vậy Mộ Ngôn chính là của tôi, có cái gì không đúng?”

“Rõ ràng nơi nào cũng không đúng có được không, Tô đại thiếu gia tư duy logic thật sự khiến cho người ta không còn lời nào để nói.” Diệp Thiên Tầm lạnh lùng trào phúng: “Mỗi ngày đều nghĩ cách để ‘tình cờ’ gặp chúng tôi, anh cũng đủ liều mạng.”

“Đừng tự mình đa tình như vậy.” Tô Cảnh Thần lãnh đạm quét mắt liếc cô một cái: “Tôi rõ ràng muốn cùng Mộ Ngôn tình cờ gặp nhau, sau đó lừa cậu ấy về nhà, cùng cô không có nửa điểm quan hệ.”

“... Vậy càng đừng vọng tưởng, Mộ Ngôn không có khả năng cùng anh trở về.” Diệp Thiên Tầm kéo cánh tay của Lăng Mộ Ngôn, ngữ khí nhu hòa: “Đúng không, Mộ Ngôn?”

Lăng Mộ Ngôn chần chừ, nhưng cũng không phản bác.

Tô Cảnh Thần không khỏi mím môi, thật sâu nhìn về phía hắn, trong con ngươi màu đen tựa hồ toát ra một chút bi thương, cũng rất nhanh liền biến mất.

“Tôi đã nói rõ ràng với mẹ.” Tô Cảnh Thần đột nhiên mở miệng nói, sau đó thoáng dừng lại một chút, thời điểm nhìn thấy biểu tình sửng sốt của Lăng Mộ Ngôn mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu cậu băn khoăn lần đó mẹ tôi lén tới tìm cậu nói chuyện, bà ấy hiện tại không quản được chuyện của tôi.”

“Anh... đã biết?

“Ngày đó cậu như thế nào cũng không chịu nói cho tôi biết lý do cậu rời đi, sau đó tôi liền cảm thấy không thích hợp, tự nhiên phải đi tra xét.” Tô Cảnh Thần thần sắc hơi hơi phức tạp: “Tôi không ngờ bà ấy lại tới tìm cậu... Hơn nữa cậu còn vì vậy mà trực tiếp rời đi.”

Lăng Mộ Ngôn ảm đạm cười: “Bởi vì Tô phu nhân nói với tôi, tôi dù sao cũng là nam nhân, vẫn luôn ở chỗ của anh quả thực có chút không tốt.”

“... Vậy hiện tại thì sao?” Tô Cảnh Thần con ngươi màu đen híp lại, cúi đầu hỏi: “Hiện tại, là tôi muốn mời cậu trở về, cũng không được sao?”

Lăng Mộ Ngôn trên mặt lộ ra không đành lòng, mới vừa mở miệng đã bị Diệp Thiên Tầm đánh gãy.

“Mộ Ngôn sẽ không cùng anh trở về, Tô Cảnh Thần.” Diệp Thiên Tầm vẫn như trước một bộ dạng thục nữ cao nhã đoan trang, trong miệng lại thốt ra tiếng quát lớn không chút lưu tình: “Trước không nói tới trạng thái mất trí nhớ của Mộ Ngôn hiện tại, vấn đề hôn ước giữa chúng ta còn chưa được giải quyết, anh dựa vào cái gì bảo Mộ Ngôn tới chỗ của anh? Càng đừng nói đến Mộ Ngôn đối với anh cũng không có ý tứ gì đó kia, cùng anh trở về làm cái gì?”

“...”

Tô Cảnh Thần nhìn thanh niên đứng trước mặt hoàn toàn không có ý định phản bác, trong lòng đột nhiên chua xót. Rõ ràng y cảm giác được Mộ Ngôn cũng... thích y, nhưng vì sao không phản bác lại?

Mộ Ngôn hắn vì cái gì... không chịu thừa nhận chứ?

“Nếu không có việc gì, tôi cùng Mộ Ngôn đi trước.” Diệp Thiên Tầm lạnh lùng nói: “Chúng tôi còn có việc, không quấy rầy Tô đại thiếu gia.”

Tô Cảnh Thần trầm mặc đứng tại chỗ, nhìn hai người bọn họ dắt tay nhau rời đi, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên một cỗ cảm giác hoang mang.

...

“Mộ Ngôn, vừa rồi tôi nói như vậy anh không tức giận chứ?”

Hai người sóng vai trầm mặc bước đi, thẳng tới khi đứng trước một đài phun nước, Diệp Thiên Tầm mới dừng lại cước bộ, phá vỡ bầu không khí xấu hổ, nhỏ giọng hỏi.

Không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên mở miệng, Lăng Mộ Ngôn theo bản năng ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu.

“Tôi không phải cố ý nói như vậy, chính là có chút không cam lòng.” Diệp Thiên Tầm đưa tay khoát lên trên lan can, gió nhẹ phất qua, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của cô.

“Tôi không tức giận, vừa rồi chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện.” Lăng Mộ Ngôn đi tới bên cạnh cô, thanh âm ấm áp nói: “Tôi biết cô vì muốn tốt cho tôi, Thiên Tầm.”

“Kỳ thực... tôi cũng có tâm tư riêng.”

Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc nhìn về phía cô.

Diệp Thiên Tầm ánh mắt dừng ở trên đài phun nước, nhẹ nhàng chớp mắt: “Tôi nói với Tô Cảnh Thần như vậy, chẳng qua là để che giấu sự ích kỷ của bản thân mà thôi. Tôi sợ Mộ Ngôn anh sẽ thật sự đi cùng anh ta, cũng sợ Mộ Ngôn anh sau khi khôi phục trí nhớ sẽ rời khỏi tôi...” Nói tới đây, cô tạm dừng lại một chút, khẽ cười lẩm bẩm: “Nói cho cùng tôi bất quá cũng chỉ là một đứa con gái vừa nhát gan lại vừa ích kỷ.”

“Nhưng mà tôi biết Thiên Tầm không phải là người như vậy.” Lăng Mộ Ngôn thấp giọng nói, thời điểm nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thiên Tầm mới mỉm cười, trà mâu hiện lên gợn sóng ôn nhu: “Tôi vẫn cảm thấy Thiên Tầm là một cô gái rất dũng cảm, thiện lương lại săn sóc, là một cô nương tốt đủ để cho người ta thật lòng yêu thương.”

Diệp Thiên Tầm rất muốn hỏi người kia chính là anh sao, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, cô lắc lắc đầu: “Tôi nào có tốt như anh nói, nói như vậy chỉ càng khiến cho tôi càng thấy xấu hổ mà thôi.”

Khi Lăng Mộ Ngôn đang chuẩn bị nói cái gì đó, Diệp Thiên Tầm lại lên tiếng.

Cô hỏi: “Mộ Ngôn, kỳ thực anh đối với Tô Cảnh Thần có cảm tình, đúng không?”

Lăng Mộ Ngôn đột nhiên nghẹn lời.

“Quả nhiên, tôi đã không còn hy vọng gì.” Diệp Thiên Tầm khẽ cắn đầu lưỡi, mới cảm thấy thanh âm của bản thân không quá mức nghẹn ngào: “Rõ ràng trước đó tôi vẫn còn... ôm hy vọng a.”

“Thiên Tầm, cô...”

“Đúng vậy, kỳ thực tôi vẫn luôn đối với Mộ Ngôn, có hảo cảm.” Diệp Thiên Tầm bình tĩnh nói: “Không ngờ đi? Cho nên tôi mới nói bản thân tôi có tâm tư riêng a.”

[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Đạt được lời tỏ tình của nữ chủ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 50%, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]

“Tôi không xứng đáng để cô yêu thích.” Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một chút, mở miệng nói.

Diệp Thiên Tầm bật cười: “Loại tình cảm yêu thích này không phải chỉ hai chữ ‘xứng đáng’ là có thể quyết định. Giống như tôi cũng cho rằng Tô Cảnh Thần người kia không xứng đáng với Mộ Ngôn anh, nhưng Mộ Ngôn anh không phải vẫn thích anh ta sao?”

“Sau khi tôi mất trí nhớ, người đầu tiên nhìn thấy chính là Cảnh Thần, là anh ấy thu nhận giúp đỡ tôi. Thời điểm mờ mịt mất mát nhất, cũng là anh ấy ở bên cạnh chỉ dẫn khuyên nhủ tôi, lúc không vui anh ấy còn có thể nghĩ biện pháp rời đi lực chú ý của tôi... Vô luận là tình tiết chim non hay cái gì khác, tôi cũng cảm thấy không có gì đáng kể.”

*tình tiết chim non: phản xạ của chim non, sau khi phá trứng gặp thứ gì đầu tiên đều coi là mẹ. Ở đây ý chỉ sự ái mộ, quyến luyến, ỷ lại một người hay một sự vật gì đó.

“Vậy anh vì cái gì...”

“Vì cái gì vừa rồi không đáp ứng Cảnh Thần?” Lăng Mộ Ngôn cũng khoát tay lên lan can, thở phào một hơi: “Tôi muốn chờ đến khi tìm lại được trí nhớ mới nói cho anh ấy biết.”

Diệp Thiên Tầm khó hiểu: “Rất quan trọng sao?”

“Tôi lúc trước từng nói qua, cô gái tên Tiểu Huân kia đối với tôi trước kia... không, có lẽ ngay cả hiện tại mà nói tựa hồ cũng rất quan trọng. Tuy rằng vẫn không nhớ ra cô ấy rốt cuộc là ai, nhưng mà...” Lăng Mộ Ngôn trong con ngươi thoáng hiện lên thần sắc phức tạp: “Đến tận bây giờ, cho dù phát hiện ra bản thân đối với Cảnh Thần có hảo cảm, tôi vẫn như trước muốn nhớ lại chuyện về cô ấy.”

“...”

“Cho nên, nếu tôi chưa nhớ ra cô ấy mà đã đáp ứng Cảnh Thần, như vậy đối với hai người bọn họ đều rất không công bằng.” Lăng Mộ Ngôn cúp mi mắt, chậm rãi thở dài: “Huống chi, tôi thậm chí còn không thể hiểu nổi... tâm tư của chính mình.”

Diệp Thiên Tầm ngây ngốc nhìn Lăng Mộ Ngôn tựa vào lan can sắc mặt u buồn, đột nhiên huých hắn một cái: “Anh cứ như vậy nói những lời này ngay tại trước mặt cô gái ái mộ anh thật sự được chứ?”

Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra: “A?”

“Tôi vừa tỏ tình với anh, còn bị tàn nhẫn cự tuyệt có được không!” Diệp Thiên Tầm tức giận lườm hắn một cái: “Hiện tại ở đây cùng tôi thảo luận vấn đề tình cảm của anh, không thấy hơi quá đáng sao?”

Lăng Mộ Ngôn chớp mắt vài cái, nhất thời có chút chột dạ: “Tôi cũng không biết như thế nào liền...”

“Được rồi, loại chuyện này cứ thuận theo tự nhiên là được rồi a! Rối rắm nhiều như vậy làm cái gì.” Diệp Thiên Tầm kéo hắn đi về phía trước: “Đi thôi, không phải đã nói muốn đi tới trường học sao? Nếu cảm thấy quen thuộc, nói không chừng là trường học trước kia của anh đấy.”

Lăng Mộ Ngôn tùy ý để cô kéo mình đi, đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm nói xin lỗi, thanh âm rất nhanh liền bị gió thổi tan.

Diệp Thiên Tầm ở phía trước cước bộ đột nhiên dừng lại một chút, sau đó lại khôi phục bình thường, tiếp tục dốc lòng hướng về phía trường học, làm như không nghe thấy thanh âm của hắn.

Chính là, cẩn thận nhìn liền phát hiện ra khóe môi của cô tựa hồ ẩn ẩn cong lên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play