“Mộ Ngôn, chúng ta đã tới khu vực thành phố N rồi ~”

Thanh âm ngọt ngấy mị hoặc vang lên bên tai, Lăng Mộ Ngôn tay nắm vô lăng đầu cũng không ngẩng lên dù chỉ một chút. Cho dù cảm giác được từ trên vành tai truyền tới xúc cảm ướt át, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh tao nhã như trước, hoàn toàn đã không còn thất kinh giống như lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.

“Cậu ngồi xuống đi, bằng không chốc lát nữa không cẩn thận sẽ có thể cắn vào đầu lưỡi của chính mình đấy.” Lăng Mộ Ngôn thanh âm ôn hòa nói, tựa như bất đắc dĩ mà lại bao dung giáo dục một đứa nhỏ nghịch ngợm không hiểu chuyện.

Bùi Vũ Trần ngượng ngùng ngồi trở lại vị trí phó lái, tay chống đầu ai oán thở dài: “Mộ Ngôn anh thật sự là càng ngày càng không dễ chọc, một chút hứng thú cuối cùng trong nhân sinh cũng bị anh vô tình tước đoạt a.”

“Thật sự rất có lỗi, tôi cũng không có ham muốn trở thành một món đồ chơi.”

“... Vì sao tôi lại cảm thấy từ sau khi anh sinh bệnh xong liền trở nên khác với trước kia?” Bùi Vũ Trần nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ thuốc mà tôi tìm về có tác dụng phụ sao?”

Nếu không phải lần sinh bệnh đó, chỉ sợ cậu cũng không biết được chính mình có bao nhiêu luyến tiếc Lăng Mộ Ngôn bị thương tổn. Có lẽ hiện tại, đã sớm bởi vì thương tổn hắn sau đó hối hận không thôi không biết chừng. Bùi Vũ Trần nghĩ như vậy, không khỏi tự giễu cười khẽ một tiếng, không ngờ Bùi Vũ Trần cậu đây cũng sẽ có ngày biết ‘luyến tiếc’.

Lăng Mộ Ngôn cười liếc mắt nhìn cậu một cái: “Không có, biến thành như thế này kỳ thực là may mắn trải qua sự dạy dỗ của cậu.”

“...” Mộ Ngôn quả nhiên bộ dạng tức giận bừng bừng rất xinh đẹp, tuy rằng mấy ngày trước không có tinh thần càng khiến cho cậu dễ chiếm tiện nghi hơn.

Ở phía trước có người hướng bọn họ vẫy tay, Lăng Mộ Ngôn do dự một chút vẫn đạp chân phanh. Hắn cẩn thận đem xe dừng cách mấy người này không xa, hạ xuống cửa kính xe, lễ phép hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Xe của tôi chết máy, đoạn đường này lại khá nguy hiểm, không biết có thể hay không chở bọn tôi đi một đoạn?” Người đàn ông thân hình cao lớn thời điểm nhìn thấy khuôn mặt ôn nhã vô hại của Lăng Mộ Ngôn trong mắt hiện lên một tia dị sắc, thuận theo mỉm cười chỉ chỉ chiếc xe việt dã đã dừng bên cạnh mình, đề nghị hỏi.

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Bùi Vũ Trần ngồi bên cạnh không vì sao cũng không ngăn cản hắn dừng xe, thử hỏi ý kiến.

Bùi Vũ Trần liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, trong con ngươi xẹt qua một tia tàn bạo. Cậu ý cười trong suốt gợi lên khóe môi: “Đương nhiên có thể, đi lên đi.”

Mấy người kia tự nhiên cảm kích một phen, sau đó lên xe cẩn thận ngồi ở phía sau.

“Tôi là Lâm Vọng, mấy người này đều là bằng hữu của tôi. Chúng tôi chuẩn bị đi tới căn cứ L, các cậu thì sao?” Lâm Vọng vừa lên xe liền khẩn cấp giới thiệu bản thân.

“Tôi là Lăng Mộ Ngôn, người ngồi bên cạnh tên Bùi Vũ Trần, chúng tôi cũng chuẩn bị đi tới căn cứ L.” Lăng Mộ Ngôn thông qua gương chiếu hậu trong xe, mang theo ý cười nhìn gã một cái, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi nhu hòa nói.

Lâm Vọng mang theo biểu tình kinh hỉ nói: “Vậy thực sự rất khéo, mục đích của chúng ta cư nhiên giống nhau, vừa lúc tiện đường.”

Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, còn chưa mở miệng thì Bùi Vũ Trần ở một bên liền không chút để ý lên tiếng: “Tiện đường cái gì? Tới phía trước chính là tách ra rồi, mục đích giống nhau thì có ích lợi gì?”

Lâm Vọng nhất thời một trận xấu hổ, vài người khác ngồi bên cạnh gã cũng lập tức sắc mặt không tốt nhìn về phía Bùi Vũ Trần.

“Tiểu tử này tính tình chính là như vậy, chẳng qua tùy tiện nói mà thôi, các anh đừng để ở trong lòng.” Lăng Mộ Ngôn trấn an nói, thuận tiện trừng mắt liếc thiếu niên đang khó chịu nhìn lại mình một cái.

Lâm Vọng vội vàng xua tay, tươi cười hiền lành, trong con ngươi lại hiện lên một tia âm lãnh: “Không có gì, không có gì, cậu ấy chẳng qua là nói thật, ha ha.”

Lăng Mộ Ngôn cười cười gật gật đầu, làm như hoàn toàn không phát hiện ra phía sau không thích hợp.”

[Ngôn Ngôn, cậu xác định muốn mang theo bọn họ? Bọn họ cũng không phải người thiện a.] 001 lo lắng lên tiếng, Ngôn Ngôn không phải không nhìn ra những người kia là loại người gì a, như thế nào lúc này trái lại...?

“Tuy rằng không biết Bùi Vũ Trần đang đánh chủ ý gì, bất quá nếu cậu ta đã đồng ý để cho bọn họ lên xe, đã nói lên cậu ta có kế hoạch, ta tự nhiên không tiện quấy rầy.” Lăng Mộ Ngôn hàm chứa ý cười ôn nhã, không nhanh không chậm nói: “Vừa lúc cũng để cho cậu ta phát tiết một chút tinh lực dư thừa, đỡ phải nửa đêm luôn tìm cách tập kích.”

... Kỳ thực phần sau mới chính là nguyên nhân chính đi? 001 không khỏi lau mồ hôi một phen.

Vì thế, sau khi tới khu vực an toàn, Lăng Mộ Ngôn chủ động yêu cầu bổ sung vật tư, bảo Bùi Vũ Trần đứng ở đây trông coi. Mà Bùi Vũ Trần xuất phát từ tư tâm riêng cũng đồng ý, chẳng qua không khỏi lo lắng lôi kéo hắn cằn nhằn liên miên dặn dò một phen.

Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ đánh gãy lời của cậu: “Cậu cũng biết tôi không hề yếu hơn cậu, cứ dong dài như vậy làm cái gì.”

“...” Bùi Vũ Trần quyết đoán ngậm miệng.

“A Vọng, mày đang đợi cái gì? Lúc trước không phải đã nói nếu trên xe ít người liền trực tiếp cướp xe của bọn nó sao? Vì sao còn theo bọn nó lên xe, đến bây giờ vẫn chưa động thủ?!” Một trong số những người đi cùng Lâm Vọng bất mãn chỉ trích.

“Đúng vậy, chẳng lẽ mày coi trọng cái tên tiểu bạch kiểm kia? Tuy rằng bộ dạng đích xác không tồi, nhưng cũng không thể vì nó mà chọc giận các huynh đệ a!”

“Gấp cái gì?” Lâm Vọng nhướng mày, chậm rì rì nói: “Trước tao để ý, phát hiện phía sau xe bọn nó đã không còn lương thực, cho nên chờ tới khi bọn nó thu thập vật tư xong, lúc ấy cướp đoạt không phải càng tốt hơn sao? ... Đương nhiên, tao phải thừa nhận, tao đích xác nhìn trúng người tên Lăng Mộ Ngôn kia.”

“Nhìn trúng liền nhìn trúng, cướp sắc luôn cũng được!” Một người ha ha bật cười hai tiếng: “Chính là chớ quên...”

Đột nhiên, một mũi tiễn bằng nước sắc bén phá không* phóng tới nơi này, nháy mắt đâm thủng đầu một người dù phát hiện ra mũi tiễn nhưng lại không kịp trốn tránh.

*phá không: xuyên qua không gian.

“A Đỗ ⸺!” Mấy người còn lại sợ hãi kêu lên, trong lòng thuận theo dâng lên sợ hãi cùng căm tức thật sâu: “Là ai?! Rốt cuộc là ai! Thức thời thì lăn ra đây, bằng không đừng trách bọn tao không khách khí!”

Tiếng cười khẽ mang theo lãnh ý vang lên, roi nước lạnh băng đến tận xương tủy đột nhiên bò lên trên thân thể của bọn họ, tựa như dây thừng linh hoạt trói buộc bọn họ.

Thanh niên tuấn mỹ âm nhu từ trong chỗ âm u đi ra, ý cười khóe môi phiếm hàn băng thị huyết, nhìn thấy mấy người đang giãy dụa mắng chửi, sâu trong con ngươi màu đen nồng đậm lạnh lùng cùng tàn khốc.

Vốn muốn lưu lại về sau mới giải quyết bọn họ, bất quá không nghĩ tới bọn họ cư nhiên còn dám đánh chủ ý lên Mộ Ngôn. Bùi Vũ Trần môi mỏng nâng lên một độ cong tàn nhẫn, nếu đã gấp gáp muốn chết như vậy, cậu liền thành toàn cho bọn họ.

“Mày là ⸺Bùi Vũ Trần?!” Lâm Vọng kinh hoàng kêu lên, chẳng lẽ cậu ta đã nghe được đối thoại giữa bọn họ?

Bùi Vũ Trần cũng không đáp lời, chỉ trầm tư nhìn bọn họ. Vì cái gì luôn luôn có người muốn cướp đi Mộ Ngôn chứ?

Chẳng lẽ bọn họ không biết rằng Mộ Ngôn đã thuộc về cậu hay sao? Rõ ràng trong khoảng thời gian này Mộ Ngôn chỉ đối với cậu mỉm cười, chỉ đối với cậu trò chuyện, hai người sống chung thập phần vui vẻ có được không? Rõ ràng bọn họ hai người cứ tiếp tục sống như vậy thì thật tốt a... Nhưng vì cái gì luôn luôn có người không thức thời tới quấy rầy bọn họ chứ? Hơn nữa những kẻ này cư nhiên còn thèm rỏ dãi Mộ Ngôn của cậu, còn dám dùng loại ánh mắt ghê tởm này để dõi theo hắn, thật sự khiến cho người ta buồn bực nha.

Nếu là người mơ ước Mộ Ngôn, giết là được rồi.

Cậu nhẹ nhàng thầm nghĩ như vậy, khóe môi cong lên, hai tay cắm vào trong túi quần, xoay người rời đi.

Mà vài người bị trói lấy phía sau cậu vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền đột ngột trừng lớn con ngươi.

Chỉ thấy roi nước trói trên người bọn họ đột nhiên biến mất không thấy, mà thân thể của bọn họ lại lấy tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng khô quắt xuống.

Không bao lâu sau, trên mặt đất chỉ còn lại vài cỗ thây khô, người khác nhìn vào da đầu không khỏi run lên.

⸺ Dị năng giả thủy hệ khủng bố ở chỗ có thể khống chế tất cả các loại chất lỏng, cho dù là máu trong cơ thể con người.

Mộ Ngôn chỉ có thể là của cậu, tất cả lực chú ý chỉ có thể đặt trên người cậu, chỉ có thể nhìn thấy cậu không phải là chuyện tốt lắm sao? Vì cái gì cứ luôn rời lực chú ý lên người kẻ khác chứ? Cho nên... Bùi Vũ Trần nhìn thanh niên mặc một thân màu đen không nhanh không chậm đang đi về phía mình, khóe môi gợi lên một nụ cười sung sướng. Tất cả những kẻ muốn tiếp cận Mộ Ngôn đều không thể bỏ qua a.

“A Trần, bọn họ đâu rồi?” Lăng Mộ Ngôn tay không đi tới, nghi hoặc nhìn ra phía sau cậu, lên tiếng hỏi.

“Bọn họ a, vừa mới thấy một chiếc xe trống, sau đó liền rời đi rồi.” Bùi Vũ Trần dựa vào xe thoải mái nói: “Anh thì sao, Mộ Ngôn? Không có thu hoạch gì sao?”

Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ cười: “Đúng vậy, bên này vật tư đều bị cướp đoạt sạch sẽ, cái gì cũng không còn.”

Nói vậy nhất định Lam Cảnh bọn họ đã đi qua nơi này đi?

Bùi Vũ Trần ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, mở cửa xe ngồi xuống: “Quên đi, dù sao trên xe vẫn còn lương thực, chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”

Lăng Mộ Ngôn gật gật đầu: “Ừ.”

...

Thời điểm lại một đêm dài yên tĩnh.

“Mộ Ngôn, chúng ta cùng nhau đi ngủ đi ~”

Thấy Lăng Mộ Ngôn vẫn không có ý tứ đi ngủ, Bùi Vũ Trần lộ ra ấp ủ nhộn nhạo nói.

Lăng Mộ Ngôn liếc mắt nhìn cậu, híp lại con ngươi, săn sóc nói: “Cậu ngủ trước đi, tôi có thể gác đêm một mình.”

“... Không cần, ha ha, tôi gác đêm cùng anh.” Bùi Vũ Trần sắc mặt cứng đờ, không khỏi chán nản buông thõng cánh tay, vẻ mặt ảm đạm, nhưng không phát hiện ra khóe môi của Lăng Mộ Ngôn thoáng cong lên.

Xem ra đêm nay không thể chiếm được tiện nghi a, thực thương tâm.

Không biết qua bao lâu, Bùi Vũ Trần đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên nghe được Lăng Mộ Ngôn tựa hồ buông ra một tiếng thở dài khe khẽ, không khỏi mở mắt hỏi: “Làm sao vậy, Mộ Ngôn?”

“À? Không có gì.” Lăng Mộ Ngôn lắc lắc đầu, ánh mắt mềm mại mang theo một chút cô đơn.

Bùi Vũ Trần không vui nheo lại con ngươi: “Anh đang nghĩ tới ai?”

“... A Trần?” Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, bất đắc dĩ cười cười: “Không có a, chỉ là đang nghĩ tới A Cảnh bọn họ, cũng không biết bọn họ hiện tại đang ở đâu, có chút lo lắng mà thôi.”

Bùi Vũ Trần trong con ngươi chợt lóe qua một tia lo lắng: “A Cảnh?”

“Đúng vậy, A Cảnh là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp qua, không chỉ thân thủ tài giỏi, làm việc còn rất sắc bén quả quyết.” Lăng Mộ Ngôn nói xong, trên khuôn mặt hơi tái nhợt kia còn hiện lên màu đỏ nhàn nhạt: “A Cảnh thực sự rất lợi hại a.”

“... Ở trước mặt tôi như thế nào còn có thể suy nghĩ tới người khác, Mộ Ngôn?” Bùi Vũ Trần tới gần hắn, nhìn như nói giỡn. Không đợi Lăng Mộ Ngôn trả lời, tại thời điểm hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương mạnh mẽ bắt lấy cánh tay, đem hắn nặng nề đặt ở trên giường.

Dưới thân là chăn bông mềm mại, cho nên Lăng Mộ Ngôn lúc ngã xuống cũng không có cảm giác đau đớn.

Nhưng hắn vừa định giãy dụa, tay lại bị siết chặt lấy, Lăng Mộ Ngôn không khỏi kêu rên một tiếng.

Vì cái gì người này ở trong nguyên văn bị nữ chủ thuần hóa, mà tới lượt hắn liền trở thành... biến thái như vậy?

001 xấu hổ khụ một tiếng: [Đại khái là vì vấn đề tính cách đi? Bởi vì Ngôn Ngôn rất mềm mỏng, cho nên mới... kích phát thuộc tính quỷ súc bệnh kiều* của cậu ta?]

*quỷ súc: những người thuộc hệ SM, thường hay sử dụng đạo cụ để hành hạ đối phương về cả tinh thần lẫn thể xác, luôn khiến cho người khác cảm giác sợ hãi.

*bệnh kiều: kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải. Cũng lấy loại tình cảm này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác v.v...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play