Thời gian thấm thoát, nhoáng một cái liền ba tháng trôi qua.
Lăng Mộ Ngôn cùng Lam Cảnh quan hệ dần dần trở nên thân mật hơn, tuy rằng giữa hai người dường như luôn có Lăng Mặc Duệ đột nhiên xuất hiện chen vào một cước ←_←
Lam Cảnh dừng bút, quay đầu lạnh lùng nhìn ánh tà dương đỏ rực từng chút một bị hắc ám cắn nuốt, khóe miệng thoáng lộ ra một tia ý cười lạnh như băng.
Ngày này, rốt cuộc cũng tới.
⸺⸺ Lâm Kiều Dương, chúng ta rốt cuộc cũng sắp gặp mặt, thật tốt.
[Ngôn Ngôn, cậu không cần sợ hãi a, chúng ta không phải đã huấn luyện qua rất nhiều lần trong không gian hệ thống sao? Hơn nữa cho dù có tang thi tới đây, vẫn còn có 001 bảo vệ cậu nha! Tuyệt đối sẽ bảo đảm an toàn cho cậu, yên tâm đi!] Cùng lúc đó, 001 đã khẩn trương an ủi Lăng Mộ Ngôn.
Lăng Mộ Ngôn nâng cằm, đối với tiếng la hét sợ hãi chói tai của những học sinh bị kích thích truyền đến bên tai mắt điếc tai ngơ, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn chậm rãi lộ ra ý cười mang theo ấm áp: “Ta hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, 001, yên tâm đi.”
Tương phản, hắn giống như bắt đầu trở nên hưng phấn hơn.
Theo ánh nắng mặt trời biến mất, cả thế giới rốt cuộc cũng bị bao phủ bởi một mảnh hắc ám.
Lam Cảnh đứng lên, thản nhiên nói: “Lăng Mộ Ngôn, đi theo tôi.”
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, nghiêng đầu qua: “A Cảnh, chúng ta đi đâu?”
“Tin tôi sao?” Lam Cảnh lạnh lùng nhìn hắn, từ trong đôi môi đỏ mọng lạnh như băng phun ra những lời này.
Lăng Mộ Ngôn lộ ra một nụ cười nhu hòa: “Tôi đương nhiên tin cậu, A Cảnh.”
“Vậy đi theo tôi.” Lam Cảnh bình tĩnh nói, muốn biết hắn có thực sự muốn đi cùng mình hay không.
Lăng Mộ Ngôn cái gì cũng không hỏi, chỉ ôn nhu nhìn cô: “Được.”
Lam Cảnh trong con ngươi màu đen lộ ra sự hài lòng nhàn nhạt, sau đó nắm tay hắn rời khỏi lớp học, hoàn toàn không nhìn thấy giáo viên đang đứng trên bục giảng la hét.
“Cậu có biết mạt thế không?” Ngồi trên xe, Lam Cảnh đạm mạc hỏi.
Lăng Mộ Ngôn ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái, hơi hơi nghiêng đầu tựa như đang tự hỏi: “... Tang thi?”
“Nếu mạt thế thực sự tới thì sao?” Lam Cảnh nói xong câu này liền trực tiếp đạp chân ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước.
Không biết qua bao lâu, trong xe yên tĩnh tựa hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người đột nhiên vang lên một thanh âm kiên định lại có chút ngượng ngùng ⸺
“Cho, cho dù mạt thế có tới, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu thật tốt, A Cảnh!”
Lam Cảnh giống như cái gì cũng không nghe thấy, vẫn như trước vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ là đôi con ngươi luôn hàm chứa hàn ý kia tựa hồ thoáng chút trở nên nhu hòa.
...
Xa xa truyền đến tiếng phanh ô tô chói tai, cửa xe bị thô bạo mở ra, lục tục nhảy xuống vài cô cậu học sinh bộ dạng trẻ tuổi. Bọn họ sắc mặt tái nhợt không ngừng nhìn xung quanh, thấy phía xa có hơn mười con tang thi đang hướng về bên này đuổi tới, cuối cùng cắn răng vọt vào trong một khu nhà cao tầng cách chiếc xe gần nhất.
“Diêm Hoán, cẩn thận phía sau anh!” Một người trong đó đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Kế tiếp liền thấy thanh niên tuấn mỹ bất kham mặc một thân quần áo thoải mái chặn ở cuối cùng nhíu nhíu mày, sau đó dứt khoát lưu loát một súng giải quyết con tang thi đang tiến lại gần.
Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó đạp bước chạy lên tầng. Chờ sau khi một hơi chạy tới tầng bốn, bọn họ đem cánh cửa ở phía đông đá văng, tiến vào.
Đoàn người thật cẩn thận dò xét xung quanh một phen, kinh ngạc phát hiện ra phòng trống này thế nhưng thập phần sạch sẽ, thậm chí ngay cả một con tang thi cũng không có.
“Không có đồ ăn, xem ra người nhà này chạy trốn rất nhanh, còn chuẩn bị đầy đủ lương thực.” Một nam sinh trong đám người nhổ ra một ngụm nước bọt, than thở nói.
“Được rồi, như vậy đi, một lát nữa chúng ta nghỉ ngơi đủ rồi, nữ sinh ở chỗ này quét tước qua phòng ở một chút. Về phần nam sinh, liền cùng tôi đi tìm kiếm các phòng trống còn lại trong khu nhà này, xem xem có cái gì có thể ăn được thì mang về.” Một thanh niên nghiêm túc thoạt nhìn thập phần có khí chất lãnh đạo vỗ vỗ tay, đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn lại đây.
Mọi người nhìn nhìn lẫn nhau, gật gật đầu tỏ vẻ không có dị nghị.
Quân Diêm Hoán lười biếng ngáp một cái, tùy tiện chỉ về phía đối diện: “Vậy trước tiên bắt đầu từ gian phòng đối diện đi, gian phòng kia hẳn cũng là phòng trống?”
Vì thế đoàn người đi tới trước cửa gian phòng đối diện, một người trong số đó trên tay cầm con đao chuẩn bị đem cửa phòng chặn ngang. Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, người nọ suýt chút nữa ngã sấp, may mắn bên cạnh có người đúng lúc đỡ lấy hắn ta.
Mọi người sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một cô gái lạnh lùng thanh nhã đứng ở trước mặt bọn họ, mà chính diện bọn họ là họng súng tối om.
“Đừng, đừng, có chuyện gì bình tĩnh nói a, bạn học.” Tôn Mạc lui về phía sau từng bước, xấu hổ khoát tay áo: “Chúng tôi tưởng rằng gian phòng này không có ai, cho nên mới chuẩn bị xông vào, tuyệt đối không có ác ý a...”
“Đúng, đúng vậy a... Cái đó, chúng tôi hiện tại liền rời đi, cô, cô đừng kích động!” Những người khác cũng vội vàng phụ họa, nhìn khẩu súng kia sợ tới mức run bần bật, chỉ lo lắng cô gái này không cẩn thận một chút sẽ cướp cò, bọn họ toàn bộ đều đi đời.
Không nghĩ tới trong khu nhà này cư nhiên còn ẩn giấu một nhân vật lợi hại như vậy. Mọi người trong lúc nhất thời có chút khóc không ra nước mắt, cô gái này trong tay cư nhiên còn có súng! Ngay cả bọn họ bên này cũng chỉ có Quân Diêm Hoán là con cháu thế gia trong tay mới có súng a!
Cư nhiên là Desert Eagle? Quân Diêm Hoán cảm thấy hứng thú nheo lại đôi mắt hoa đào, không nghĩ tới cô gái này lại có thể chiếm được Desert Eagle, tựa hồ sử dụng còn rất quen tay.
Cô gái xinh đẹp kia vẫn như trước vẻ mặt lạnh như băng, không chút dao động.
Mà ngay tại thời điểm song phương giằng co, bên trong đột nhiên truyền tới một thanh âm nhu hòa mang theo nghi vấn: “A Cảnh, bên ngoài có người sao?”
Cô gái được gọi là ‘A Cảnh’ khựng lại một chút, thu hồi súng, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó đáp: “Không có gì, vài tên râu ria mà thôi.”
Mọi người vừa mới nhẹ nhàng thở phào, liền thấy được một thanh niên tuấn mỹ từ bên trong đi ra, không khỏi thầm hít vào một hơi.
Chỉ thấy thanh niên mặc một thân quân trang đen như mực, thoạt nhìn không nghiêm túc cứng ngắc ngược lại có vẻ tuấn tú xinh đẹp nho nhã. Bên môi hắn mang theo ý cười như gió mùa xuân, phượng mâu đen láy như ngọc lưu ly sạch sẽ trong sáng. Hắn sắc mặt có chút tái nhợt, xung quanh thân thể tựa hồ tản ra quang mang nhu hòa không chút chói mắt như ánh nắng bình minh, mang theo khí tức bình thản yên lành, khiến cho người ta không khỏi theo bản năng thả chậm hô hấp.
Quân Diêm Hoán chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, không khỏi mở to mắt nhìn thẳng đối phương, khóe môi chậm rãi gợi lên một nụ cười ý vị thâm trường.
“Cậu đi ra làm gì?” Lam Cảnh một cước đá vào tủ giày bên cạnh khiến cho mọi người hoàn hồn, sau đó cau mày hướng Lăng Mộ Ngôn hỏi.
“Tôi đã ổn rồi, A Cảnh.” Lăng Mộ Ngôn có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn mọi người vẫn còn ngơ ngác đứng ở ngoài cửa một cái, nhỏ giọng nói.
“Cái gì mà ổn, rõ ràng dị năng đã cạn kiệt còn muốn cậy mạnh, tôi chẳng lẽ là loại con gái nhu nhược cần cậu tới cứu giúp sao?” Lam Cảnh hàng lông mày càng thêm nhíu chặt, lạnh giọng hỏi.
Lăng Mộ Ngôn mím môi, cũng không dám phản bác, chính là ủy khuất nhìn cô một cái, sau đó hạ xuống mi mắt.
“Còn không trả lời?”Lam Cảnh lạnh lùng hỏi. Đứa ngốc này cư nhiên trực tiếp nhào tới đem cô ôm vào trong lồng ngực, hoàn toàn không bận tâm đến tang thi ở phía sau. Nếu không phải cô có không gian, chỉ sợ hắn hiện tại đã sớm biến thành tang thi bị cô bắn nổ đầu.
Thấy Lam Cảnh giống như thật sự tức giận, Lăng Mộ Ngôn vội vàng dời đi đề tài: “Cái đó A Cảnh... có phải hay không trước hết để cho bọn họ tiến vào? Như vậy rất nguy hiểm...”
Lam Cảnh liếc mắt nhìn hắn, trong con ngươi tối đen như mực không mang theo chút tình cảm nào: “Vì sao muốn để cho bọn họ tiến vào?”
“A?”
“Trở về nằm xuống nghỉ ngơi cho tôi, không có việc gì không được phép ra ngoài.” Lam Cảnh quay đầu lại, đang chuẩn bị đóng cửa, dư quang đột nhiên nhìn thoáng qua thân ảnh cao lớn đứng phía sau đám người thần sắc gượng gạo lúng túng, đồng tử mạnh mẽ co rút lại, đó là...
Cô tự hỏi trong nháy mắt, lạnh như băng xoay người đi về phía Lăng Mộ Ngôn: “Đóng cửa lại.”
Đây là... đồng ý để cho bọn họ tiến vào? Mọi người kinh hỉ liếc nhau, vội vàng đi vào.
Thanh niên nghiêm túc lúc trước chần chờ mở miệng: “Thật có lỗi, ở phòng đối diện còn có vài cô gái... không biết có thể hay không cũng qua đây?”
Lam Cảnh cước bộ không ngừng, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Thanh niên nhất thời không khỏi có chút xấu hổ.
“Bảo mấy người đó cũng qua đây đi.” Lăng Mộ Ngôn hướng về phía bọn họ gật gật đầu, cười nói: “A Cảnh không ngăn cản tức là ngầm đồng ý, không cần khẩn trương như vậy.”
Thanh niên nhẹ nhàng thở ra, hướng hắn vươn tay: “Xin chào, tôi là Du Dương, sinh viên đại học A ở phụ cận.”
“Lăng Mộ Ngôn, đi vào.” Thanh âm lạnh lùng từ trong phòng ngủ truyền ra.
Lăng Mộ Ngôn xin lỗi nhìn Du Dương một cái: “Thật xin lỗi, tôi đi vào trước nhìn xem, các anh đi gọi những người còn lại tới đây đi.”
Du Dương cảm kích nhìn hắn một cái, nghiêm túc gật đầu.
...
“A Cảnh, tôi vào nhé.” Lăng Mộ Ngôn trước hết nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, sau đó mới đẩy cửa tiến vào: “Làm sao vậy, A Cảnh?”
Lam Cảnh ngồi trên giường thưởng thức khẩu súng trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Cậu biết Quân Diêm Hoán không?”
“Quân Diêm Hoán?” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, có chút chần chờ: “Cái tên giống như này có chút... quen thuộc?”
“Nếu đúng như vậy, anh ta hẳn là người của Quân gia. Nếu có thể liền lưu lại anh ta.” Lam Cảnh lạnh lùng nói.
Nếu người kia chính là Quân Diêm Hoán kia, một trong những cao thủ đứng đầu dị năng giả, lưu lại gã đối với cô sẽ có lợi. Nhưng nếu đắc tội gã, Lam Cảnh con ngươi màu đen hiện lên một tia hàn quang lãnh liệt, cô cũng không phải chưa từng đắc tội qua người sẽ trở thành dị năng giả cường đại trong tương lai.
Cô chưa bao giờ là người sợ chết, nếu dám đắc tội với một Lăng Mặc Duệ, cũng dám đắc tội với một Quân Diêm Hoán.
Huống chi hiện tại Quân Diêm Hoán còn chưa thức tỉnh dị năng, chọc giận cô, cô liền trực tiếp giết chết.
“Quân gia?” Lăng Mộ Ngôn nhíu mày: “Chính là người Quân gia hẳn giống như Lăng gia, đều đã được đón tới căn cứ L, không phải sao?”
Lam Cảnh ngẩng đầu nhướng mày nói: “Cậu cũng là người Lăng gia.”
Lăng Mộ Ngôn lỗ tai đỏ bừng: “Tôi, tôi là bởi vì...”
“Phương pháp tăng cường dị năng trước đó tôi dạy cậu đã học xong chưa?” Lam Cảnh tùy tay đem khẩu súng nhét vào bên hông, ném ra một viên tinh hạch trong suốt, hỏi.
“A? Ừ, ừ! Đã học xong, A Cảnh rất lợi hại nha.” Lăng Mộ Ngôn cầm lấy tinh hạch, lại lộ ra lúm má đồng tiền nho nhỏ đáng yêu như ẩn như hiện.
“Nhớ kỹ, dị năng của tôi là băng hệ.” Lam Cảnh đứng lên, đi về phía hắn: “Mà chuyện tôi có không gian tạm thời không thể nói với bất kỳ ai.”
Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc gật đầu.
Trước khi mở cửa, bàn tay đang đặt trên nắm cửa của Lam Cảnh đột nhiên dừng lại một chút, quay đầu.
Lam Cảnh mặt không chút thay đổi vươn ra ngón tay, đột nhiên hung hăng chọc lên cái lúm đồng tiền của Lăng Mộ Ngôn. Tựa hồ xúc cảm rất tốt, vì thế lại mặt không chút thay đổi chọc chọc thêm vài cái, cuối cùng thập phần tự nhiên nghiêng đầu mở cửa đi ra bên ngoài, lưu lại Lăng Mộ Ngôn ngây người đứng tại chỗ ôm phần má bị chọc tới có chút chuyển đỏ.
... Hình như có chút đau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT