Trầm Ngạn Hi tỉnh lại thì đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Y mở to mắt theo thói quen muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới động, y mới phát hiện ra cả người tựa như bị xe nghiền qua, đau đớn vô cùng, không thể nhúc nhích. Y dừng lại một chút, theo bản năng quét qua một vòng xung quanh, lại ngoài ý muốn phát hiện ra đây là một căn phòng xa lạ, không khỏi ngẩn người.
“Shhh...”
Lại cảm giác được đau nhức từ trên người truyền tới, Trầm Ngạn Hi rốt cuộc cũng nhớ tới được chuyện tình xảy ra tối qua.
Như vậy... là Lăng Mộ Ngôn đưa y tới nơi này?
Lăng Mộ Ngôn...
Trầm Ngạn Hi trong lòng yên lặng nhớ kỹ cái tên này, trong lúc nhất thời, tâm tình có chút phức tạp. Tựa như an tâm, tựa như cảm kích, lại tựa như...
Có chút xấu hổ.
Đúng lúc này, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra.
“... Cậu tỉnh rồi?” Lăng Mộ Ngôn vừa mới tiến vào, liền phát hiện ra Trầm Ngạn Hi đang lẳng lặng nhìn mình. Tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng mà hắn vẫn nhanh chóng giương lên khóe môi cười tới thập phần ôn hòa: “Hiện tại cảm thấy thế nào?”
Trầm Ngạn Hi yên lặng gật gật đầu, sau đó khẽ nhíu mày, chần chờ một chút rồi mới mở miệng nói: “Trên người... có chút đau.”
Ngữ khí này mang theo một chút ủy khuất, Trầm Ngạn Hi vừa nói xong, liền hối hận.
Lăng Mộ Ngôn cũng sửng sốt, nhìn thấy thiếu niên im lặng cúi đầu không dám nhìn mình, bên tai lại hơi hơi phiếm hồng. Hắn không khỏi khẽ cười thành tiếng: “Trên người của cậu có vài vết thương tương đối nghiêm trọng, tối hôm qua tôi đã giúp cậu bôi thuốc, nếu cảm thấy vẫn còn đau thì chút nữa tôi sẽ lại giúp cậu bôi thêm một lần nữa là được.”
⸺⸺ Hoàn toàn bỏ qua vấn đề ‘vài vết thương tương đối nghiêm trọng’ kia kỳ thực là do hôm qua bản thân ‘không cẩn thận’ khiến y bị té ngã.
Dù sao cũng chỉ là một chút ngoài ý muốn mà thôi, không phải sao? Lăng Mộ Ngôn nghĩ như vậy, tươi cười ở trên mặt càng thêm nhu hòa.
[...] 001 đối với việc này tỏ vẻ trầm mặc.
Trầm Ngạn Hi nghe thấy lời của hắn, không biết vì sao cũng hơi hơi cảm thấy có chút không được tự nhiên, trên mặt cũng không khỏi nóng lên.
Anh ta... giúp mình bôi thuốc?
Lắc lắc đầu, Trầm Ngạn Hi vẫn duy trì khuôn mặt than như trước, cố gắng bỏ qua cảm giác khác thường đột ngột dâng lên trong lòng, trầm giọng mở miệng nói: “... Chuyện tối ngày hôm qua, cảm ơn anh.”
Nghe vậy, cặp mắt phượng mâu đen láy dài hẹp xinh đẹp của Lăng Mộ Ngôn không khỏi hơi hơi cong lên, toát ra ý cười nhè nhẹ ôn nhu⸺⸺ Trầm Ngạn Hi vừa thấy như vậy trong lòng không khỏi xao động. “Không có việc gì, tôi cũng chỉ là vừa lúc đi ngang qua mà thôi. Chúng ta là bạn bè, không cần phải khách khí như thế.”
Trầm Ngạn Hi trong lòng hơi hơi nóng lên, cơ hồ duy trì không nổi biểu tình lạnh như băng vốn có ở trên khuôn mặt. Y nhìn thiếu niên tuấn tú đứng ở trước mắt, tươi cười sạch sẽ tựa như ánh mặt trời, con ngươi đen nổi lên nhu hòa mềm mại, không khỏi cúi đầu ứng tiếng.
“Đúng rồi, tối hôm qua cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp đem cậu mang về nhà. Bởi vì không tìm được phương thức liên lạc với gia đình của cậu, di động của cậu lại bị phá hỏng, cho nên tới bây giờ tôi cũng chưa thông báo được với người thân của cậu.” Lăng Mộ Ngôn dường như nhớ ra gì đó, đem di động của mình đưa cho Trầm Ngạn Hi, thần sắc còn mang theo vài phần xin lỗi: “Bây giờ cậu liên hệ một chút với người thân đi, không biết hiện tại bọn họ có phải rất sốt ruột hay không nữa?”
“Không có gì, chuyện này không trách được anh.” Trầm Ngạn Hi theo bản năng lắc lắc đầu, khóe môi hơi hơi cong lên ⸺⸺ vẻ mặt của y trở nên nhu hòa hơn⸺⸺ sau đó hơi dừng lại một chút, mang theo chút chần chờ cầm lấy di động: “Cảm ơn.”
“Là bạn bè thì đừng nói lời cảm ơn.” Lăng Mộ Ngôn giương lên ý cười cởi mở, rồi sau đó phất tay áo: “Vậy thì cậu mau chóng liên hệ với gia đình đi, tôi đi xuống lấy cháo cho cậu.”
Tay đang cầm di động của Trầm Ngạn Hi khựng lại một chút, trên mặt không khỏi mang theo vài phần lo lắng, sau đó yên lặng gật gật đầu.
...
“... Mộ Ngôn.”
Thanh âm trầm thấp lãnh liệt ở phía sau cách đó không xa vang lên, cước bộ của Lăng Mộ Ngôn dừng lại, quay đầu qua liền thấy được Trầm Ngạn Hi cả người tràn ngập lãnh khí đi về phía hắn.
“Ngạn Hi, là cậu à.” Lăng Mộ Ngôn lộ ra tươi cười nhu hòa, chờ y đi tới trước mặt mình, sau đó mở miệng nói: “Đã lâu không thấy, cậu cũng đi đường này à?”
Từ sau ngày đó Trầm Ngạn Hi được người nhà đón đi, bọn họ hình như tới bây giờ mới gặp lại lần đầu tiên. Nghĩ tới vậy, Lăng Mộ Ngôn trong lòng không khỏi yên lặng tự kiểm điểm bản thân một chút. Hậu quả của việc gắng sức xoát độ hảo cảm của nữ chủ chính là... hắn thiếu chút nữa đã quên mất còn có một nam chủ đang chờ hắn công lược ==.
Chỉ thấy Trầm Ngạn Hi thập phần bình tĩnh thong dong gật đầu: “Ừm, không nghĩ tới sẽ gặp được anh.”
“Đúng vậy, xác thực là rất có duyên đúng không?” Lăng Mộ Ngôn cong khóe môi, bỏ lại một câu ý vị thâm trường, sau đó cất bước đi về phía trước.
Đại thiếu gia trước kia ngày ngày đều ngồi xe đi tới trường, hôm nay cư nhiên lại đi bộ, còn trùng hợp đi đúng vào con đường mà hắn thường xuyên đi học... Ừ, thực sự là có duyên.
Đối với việc này, Trầm Ngạn Hi làm bộ như không nghe thấy, sau đó yên lặng bước nhanh hơn vài bước, cùng hắn sóng vai.
“Đúng rồi, thương tích trên người cậu đã tốt hơn chưa?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, đột nhiên hỏi.
Nghe thấy hắn quan tâm mình, con ngươi đen láy lạnh như băng của Trầm Ngạn Hi không khỏi hơi hơi trở nên nhu hòa: “Đã không có gì đáng ngại nữa, anh không cần phải lo lắng.”
Hắn có lo lắng sao? Lăng Mộ Ngôn có chút không hiểu, nhưng mà vẫn gật gật đầu: “A, vậy thì tốt rồi.”
Trầm Ngạn Hi hơi giương khóe môi lên, độ cong rất khó nhận ra, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần sung sướng.
“Lâm Tuyết, mày còn không biết xấu hổ!”
Ngay khi hai người vừa mới đi tới cổng trường học, liền nghe thấy một tiếng quát tháo mang theo ác ý. Lăng Mộ Ngôn dừng lại, nhìn về phía phát ra thanh âm, quả nhiên trông thấy Lâm Tuyết đang bị một nữ sinh nào đó dùng tay chỉ vào quát mắng gì đó.
“Nếu mày thức thời một chút, hắn là không nên tiếp cận Mộ Ngôn học trưởng!” Nữ sinh vênh váo tự đắc cười lạnh: “Nghĩ tới Mộ Ngôn học trưởng đối với mày tốt một chút, mày liền là người đặc biệt sao? Chẳng qua Mộ Ngôn học trưởng là người ôn hòa mà thôi, người Mộ Ngôn học trưởng thích chính là Tô Uyển Uyển học tỷ. Mày đừng có mà si tâm vọng tưởng!”
Lâm Tuyết tức tới thiếu chút nữa rớt xuống nước mắt, mặt của cô trắng bệch, gắt gao cắn môi, sau một hồi mới cố nén nói ra: “Tôi không có!”
“Mày không có cái gì? Chúng tao đều thấy rõ ràng, mày còn dám nói mày không quấn quýt lấy Mộ Ngôn học trưởng? Không phá hoại tình cảm giữa Mộ Ngôn học trưởng và Tô Uyển Uyển học trưởng?” Nữ sinh cười nhạo một tiếng, lạnh lùng trào phúng.
“Tôi không có, Mộ Ngôn ca ca...”
“Đừng có nói dối, mày cho là ai sẽ tin mày⸺⸺”
“⸺⸺ tôi tin.” Thanh âm ôn hòa trong sáng lúc này vang lên, mang theo ẩn ẩn lãnh ý.
Thanh âm vừa vang lên, tiếng ồn ào xung quanh lập tức biến mất không thấy, trong phút chốc bốn phía lặng ngắt như tờ.
Lăng Mộ Ngôn bước tới bên người Lâm Tuyết, đem cô bảo vệ ở phía sau, khuôn mặt ôn hòa ngày thường lúc này lại có vẻ dị thường nghiêm túc: “Vị bạn học này, tôi cảm thấy làm một nữ sinh có giáo dưỡng, hẳn là phải hiểu được cái gì gọi là lễ phép. Thời điểm bạn dùng ngón tay chỉ vào mặt người khác, sẽ có ba ngón tay khác chỉ vào chính mình, hy vọng bạn có thể nhớ kỹ.”
“Mộ, Mộ Ngôn học trưởng...” Nữ sinh kia gặp đúng phải học trưởng mà mình vẫn luôn ngưỡng mộ trong lòng, vội vàng thu hồi tay, sắc mặt đỏ bừng, kinh hoảng xin lỗi nói: “Đúng, thực xin lỗi! Em, em chỉ là...”
“Tốt lắm, không cần nói thêm nữa, tôi tin tưởng bạn không phải cố ý.” Lăng Mộ Ngôn thật sâu liếc nữ sinh một cái, thấy sắc mặt của đối phương xấu hổ mang theo ý tứ ân hận, ngữ khí lúc này mới dịu xuống một chút: “Tiểu Tuyết là em gái của tôi, cho nên tôi hy vọng các bạn về sau không cần tùy ý chửi mắng em ấy, cũng đừng nhắm vào em ấy nữa.”
“Em, em đã biết!”
“Còn có⸺⸺” Lăng Mộ Ngôn quét mắt nhìn một vòng những người ở xung quanh, trong phượng mâu sắc bén mang theo ý cười nhàn nhạt: “Tuy rằng trực tiếp nói như vậy thì không tốt lắm, nhưng mà không nói ra thì e rằng sẽ khiến mọi người tiếp tục hiểu lầm. Tôi và Uyển Uyển chỉ là bạn bè, hy vọng mọi người đừng nghĩ lung tung.”
Mộ Ngôn ca ca...
Lâm Tuyết nhìn người đang đứng trước mặt bảo hộ mình, bóng dáng không quá cao lớn nhưng ngoài ý muốn lại khiến cho cô có cảm giác tin cậy, trong mắt không khỏi bịt kín một tầng hơi nước.
Trầm Ngạn Hi đứng ở một chỗ không có đi theo, chỉ dùng ánh mắt mang theo tìm tòi cùng nghiên cứu gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tuyết, trên mặt lạnh như băng.
Mộ Ngôn chính là thích nữ nhân như vậy?
Thoạt nhìn... kỳ thực, chẳng có chỗ nào tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT