“... Chúng ta chia tay đi, Cảnh Thanh ca.” Thanh âm khô khốc run rẩy vang lên.
Tô Cảnh Thanh bàn tay đang thả thêm đường vào trong cafe chợt khựng lại, lẳng lặng nhìn Liễu Chân Nhã sắc mặt tiều tụy ánh mắt sưng đỏ, lại ngoài ý muốn không cảm giác được chút nào đau lòng.
“Thực xin lỗi, nhưng em thật sự, thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, Cảnh Thanh ca.” Liễu Chân Nhã mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Em hiện tại mỗi buổi tối đều mơ thấy Mộ Ngôn. Thời điểm trong mơ, anh ấy sẽ đối với em mỉm cười, sẽ lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên, hay bộ dáng lạnh lùng... Em không thể chịu nổi mỗi khi ở chung một chỗ với anh, điều này khiến cho em cảm thấy có lỗi với cả hai người các anh. Em thật sự sẽ điên mất... thực xin lỗi, Cảnh Thanh ca, tha thứ cho em.”
“Đúng vậy, em biết! Em biết anh ấy chưa từng thích qua em, nhưng mà em rất thích anh ấy a! Em sẽ cảm thấy tự hào vì anh ấy cười với mình, sẽ mừng thầm mỗi khi bản thân đùa giỡn khiến cho anh ấy lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên, sẽ vì sự lạnh lùng lãnh đạm của anh ấy mà thương tâm. Mỗi ngày nhìn thấy anh ấy em đều cảm thấy toàn thân tràn ngập tinh lực, tựa như vĩnh viễn không biết mệt mỏi là gì... Em chính là thích anh ấy như vậy a!” Liễu Chân Nhã đột nhiên trở nên kích động, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, lại quật cường không chịu rơi xuống: “Thời điểm ở chung một chỗ với anh, em tưởng rằng bản thân đã quên được anh ấy, ngây ngốc tin rằng chính mình đã không còn thích anh ấy nữa. Chính là... chính là anh ấy bây giờ đã chết rồi! Em về sau sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa a... Thẳng tới lúc này em mới biết được, hóa ra trong lòng vẫn không thể quên đi anh ấy, có lẽ về sau cũng sẽ không quên được... Em nên làm cái gì bây giờ? Em không muốn trong lòng nghĩ tới một người mà bên ngoài lại yêu đương hẹn hò cùng với một người khác a! Cảnh Thanh ca, anh nói cho em biết đi, em nên làm cái gì bây giờ?!”
Lời nói của Liễu Chân Nhã mặc dù vô cùng lộn xộn, nhưng Tô Cảnh Thanh vẫn cảm nhận được sự thê lương cùng tuyệt vọng bên trong lòng cô.
“... Được.” Y rốt cuộc phun ra chữ này, trong lòng thế nhưng không có xúc động gì, chỉ có chết lặng.
Tại sau khi Liễu Chân Nhã nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo rời đi, Tô Cảnh Thanh mặt không chút thay đổi tiếp tục động tác máy móc thả đường vào bên trong tách cafe. Một viên, hai viên, ba viên...
Lăng Mộ Ngôn thích nhất bỏ vào mấy viên đường?! Hình như là hai viên đi...
Nguy rồi, hình như đã bỏ nhiều hơn a. Y cúi đầu nhìn cafe đã đông đặc, khóe miệng kéo ra một độ cong chua xót. Thực là, y rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Rõ ràng người kia đã rời đi rồi không phải sao... Rõ ràng là y vẫn không chịu thừa nhận rằng bản thân thích người kia, hiện tại ở đây hối hận cái gì chứ? Tô Cảnh Thanh suy sụp che đi đôi mắt, che dấu hốc mắt đỏ bừng của bản thân.
Thời điểm y yêu cầu kết giao với Chân Chân, rốt cuộc là đang muốn trói chặt ai?
Là sợ Chân Chân cùng Lăng Mộ Ngôn kết giao với nhau, hay là sợ Lăng Mộ Ngôn sẽ thực sự yêu thích Chân Chân?
Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, y sẽ bởi vì Lăng Mộ Ngôn đối với Chân Chân nở nụ cười mà trong lòng cảm thấy khó chịu? Sẽ bởi vì Lăng Mộ Ngôn bị Chân Chân đùa giỡn tới đỏ mặt mà cảm thấy không vui? Sẽ bởi vì Lăng Mộ Ngôn dễ dàng chấp nhận Chân Chân mà sinh ra hờn dỗi...
Lại bắt đầu từ khi nào, y biết được Lăng Mộ Ngôn thích ăn đồ ngọt, biết được hắn thích chơi Pikachu nhưng không bao giờ qua được bàn, biết được hắn từ nhỏ đã bị mắc chứng tự bế, cũng biết được hắn không giỏi biểu đạt tình cảm chứ không phải thật sự lạnh lùng...
Vì cái gì thẳng đến khi mất đi người kia rồi, y mới thực sự hiểu được trái tim mình?
Người kia vì cái gì lại rời đi?
Đúng rồi, đều bởi vì bị y bức bách... Nếu không phải chính mình chèn ép Lăng thị, Lăng Mộ Ngôn cũng sẽ không bị áp lực càng lúc càng lớn. Y biết rõ hắn từ nhỏ đã mắc chứng tự bế a...
Y biết rõ a...
Tô Cảnh Thanh sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, trái tim đau đớn tựa như bị xé rách. Không khí xung quanh từng chút một bị đè nén, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Cho nên sau khi khôi phục được Lăng thị, Lăng Mộ Ngôn mới tự sát...
Cho nên hiện tại y không thể gặp lại người kia được nữa...
Không bao giờ... gặp lại được nữa...
Y tốn nhiều tâm tư như vậy, cuối cùng cái gì cũng không đạt được, thậm chí còn mất đi cả người mà bản thân thật tâm yêu thương...
...
“⸺⸺ Mộ Ngôn!”
Tô Cảnh Thanh nhất thời bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh, ngồi không vững suýt nữa ngã nhào xuống dưới giường. Bình ổn lại cảm xúc, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, vẻ mặt trống rỗng.
“Hóa ra... là mơ sao?”
Nửa ngày sau, lúc này y mới mở miệng, nhẹ giọng nỉ non.
Đã bao lâu rồi không mơ về kiếp trước? Tô Cảnh Thanh lúc này không khỏi thầm nghĩ, chuyện kiếp trước giống như đã qua thật lâu, lâu tới mức y đã sắp quên mất.
Sau khi sống lại, tuy rằng không biết vì sao mọi chuyện lại phát sinh chậm hơn so với kiếp trước ba năm, nhưng mà... chỉ cần Mộ Ngôn bây giờ vẫn ở bên cạnh mình là tốt rồi.
Đời này Mộ Ngôn chỉ có thể thuộc về y, chỉ có thể là của một mình y. Nghĩ tới như vậy, Tô Cảnh Thanh lộ ra tươi cười ôn nhu không khác ngày thường, lại khiến cho người ta không hiểu vì sao cảm thấy rét lạnh ⸺⸺
Cho nên bất cứ ai muốn cướp đi Mộ Ngôn, y đều sẽ không bỏ qua.
“A... làm sao vậy?” Thanh âm vẫn như trước thanh lãnh hiện tại xen lẫn một chút mơ hồ vang lên. Lăng Mộ Ngôn dụi dụi đôi mắt, vươn tay ra tìm kiếm bên cạnh, sau đó mở lên đèn tường. Hắn ngồi dậy ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Tô Cảnh Thanh: “Xảy ra chuyện gì?”
Tô Cảnh Thanh lộ ra nụ cười ôn nhu, vuốt nhẹ đám tóc đang ngốc nghếch dựng ngược lên trên đỉnh đầu của hắn: “Không sao, chỉ là gặp phải ác mộng mà thôi.”
“Ngu ngốc sao, ác mộng thôi mà cũng bị dọa.” Lăng Mộ Ngôn khinh bỉ liếc y một cái, thanh âm lạnh lùng.
Tô Cảnh Thanh ý cười mềm mại nói: “Ừm, cho nên Mộ Ngôn phải cố gắng bảo vệ anh nha.”
Lăng Mộ Ngôn nhất thời có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu qua một bên, vành tai cũng ửng đỏ. Cúi đầu, thanh âm của hắn khẽ tới mức tưởng như không có: “Biết rồi, biết rồi, sẽ cố gắng bảo vệ.”
Tô Cảnh Thanh không khỏi cười tới híp mắt: “Mộ Ngôn?”
“Hửm?” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong con ngươi đen láy lại lộ ra nghi hoặc.
“Anh nghe nói ngày mai thư ký mới của em sẽ tới?” Nghe nói còn là một cô gái rất – nóng – bỏng a~
“Ừm, bởi vì chuẩn bị sinh con nên thư ký Phương đã làm đơn xin nghỉ, vì vậy phải tìm một người khác tới để tạm thời thay thế.”
“Ngày mai anh tới công ty cùng em có được hay không?” Mộ Ngôn, sẽ đáp ứng y đi?
Lăng Mộ Ngôn có chút do dự: “Chính là... anh ngày mai không phải đi làm sao?”
Tô Cảnh Thanh lộ ra thần sắc ủy khuất: “Mộ Ngôn, rõ ràng vừa rồi em đã nói là sẽ bảo vệ anh a. Ngày mai anh chỉ là muốn tới công ty của em, vậy mà em cũng không đồng ý... Chẳng lẽ thư ký mới kia bộ dạng rất xinh đẹp hay sao?”
“Chuyện này cùng với việc em sẽ bảo vệ anh thì có liên quan gì.” Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, cảm thấy không rõ ý tứ của đối phương: “Hơn nữa có quan hệ gì với thư ký mới?”
“Bảo vệ anh không phải là sẽ luôn đi sát theo anh hay sao? Anh không yêu cầu Mộ Ngôn phải đi sát theo anh, cho nên anh liền chủ động đi theo em, vậy mà Mộ Ngôn còn không chịu đồng ý... Về phần thư ký mới kia, nếu không phải bộ dạng của đối phương rất xinh đẹp, vì sao em lại chột dạ không chịu để cho anh đi theo?”
Lăng Mộ Ngôn: “...” Chung quy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...
“Mộ Ngôn, chút yêu cầu này mà cũng không chịu đáp ứng anh hay sao?” Tô Cảnh Thanh vẻ mặt mất mác, thở dài u buồn nói: “Bọn họ đều nói thất niên chi dương, quả nhiên là có đạo lý. Chúng ta mới ở chung một chỗ có vài năm, em đã ghét bỏ anh...”
*thất niên chi dương: chỉ những cặp tình nhân, vợ chồng lâu năm sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán đối phương.
Lăng Mộ Ngôn: “...”
Hắn nghiêm mặt day day huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Em cũng chưa nói là sẽ không đáp ứng, tùy anh đấy.”
Tô Cảnh Thanh lập tức ném bỏ vẻ ủy khuất mất mác trước đó, ánh mắt sáng ngời như sao, nhào tới: “Mộ Ngôn, em thật tốt~”
“⸺⸺ Tô Cảnh Thanh, đã hơn nửa đêm rồi, anh lại phát điên cái gì? Cút xuống cho em, có nghe không!”
“Dù sao chúng ta đều đã tỉnh dậy, không bằng liền vận động một chút đi ~ Ngoan, Mộ Ngôn, đừng nhúc nhích...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT