“Cái hình này hẳn là phải như vậy, chỗ này cậu tìm sai rồi.”
Hô hấp ấm áp khẽ thổi qua bên tai, thanh âm nhu hòa như tơ lụa rõ ràng vang lên.
Lăng Mộ Ngôn tâm tình đang thả lỏng bị cả kinh, suýt chút nữa làm rơi di động trong tay. May mà người bên cạnh đột nhiên vươn tay ra cầm lấy bàn tay của hắn, mới giúp cho di động được bình an.
“Làm sao lại không cẩn thận như vậy?” Tô Cảnh Thanh ôn hòa cười, bàn tay đang nắm lấy tay của Lăng Mộ Ngôn cũng không buông ra.
“A, thật có lỗi, tôi chỉ là sợ cậu làm rơi điện thoại di động, cho nên mới theo bản năng...” Tô Cảnh Thanh lộ ra thần sắc giật mình, buông tay ra, vẻ mặt xin lỗi giải thích.
Lăng Mộ Ngôn lạnh lùng liếc y một cái, lại cúi đầu.
Tô Cảnh Thanh ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng cằm cười tủm tỉm nhìn hắn tiếp tục chơi trò chơi: “Bất quá không nghĩ tới Mộ Ngôn cậu lại thích chơi trò chơi Pikachu a.”
Y như thế nào lại không biết chứ? Kiếp trước y thường xuyên lấy việc Mộ Ngôn bởi vì chơi Pikachu mà cả ngày không bước ra khỏi cửa một bước để cười nhạo hắn. Kỳ thực Tô Cảnh Thanh không thể hiểu nổi vì sao hai hình rõ ràng là khác nhau nhưng Mộ Ngôn lại cố chấp nhất định phải nối chúng lại chung một chỗ. Cho tới tận bây giờ y cũng không biết được nguyên nhân.
Lăng Mộ Ngôn không để ý tới y.
“Cái này lại sai rồi nha, hai cái này không thể nối được với nhau.” Tô Cảnh Thanh tốt bụng nhắc nhở.
Lăng Mộ Ngôn ngón tay hơi hơi dừng lại, vẫn cố chấp chọn theo ý nghĩ của mình, đem hai hình này nối lại với nhau.
“Cậu xem, sai rồi đi?” Tô Cảnh Thanh mỉm cười càng thêm ôn nhu. Cứ không chịu nghe lời như vậy, tôi phải làm sao với cậu đây, Mộ Ngôn?
Lăng Mộ Ngôn nâng mắt lên, rầu rĩ trừng mắt liếc y một cái.
“Tôi tới dạy cậu có được không, cam đoan giúp cậu qua được bàn nha?” Tô Cảnh Thanh thật cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, thấy hắn không hé răng nhưng cũng không có ý định cự tuyệt, con ngươi của y cong cong: “Chỉ có hai hình giống nhau thì mới có thể nối được lại với nhau, cậu không thể đem hai hình khác nhau nối lại. Sau đó...”
Lăng Mộ Ngôn chỉ im lặng nghe y giảng giải, ngón tay vẫn chậm chạp không động đặt bên trên màn hình.
“... Mộ Ngôn?” Tô Cảnh Thanh cũng phát hiện ra động tác của hắn, không khỏi dừng lại, thử gọi một tiếng.
“... Anh sao lại ở trong này?” Lăng Mộ Ngôn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên thấp giọng hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động mở lời với mình. Tô Cảnh Thanh trái tim đột nhiên nhảy lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, mang theo tươi cười nhu hòa ấm áp, hỏi ngược lại: “Mộ Ngôn cũng bị kéo tới sao?”
“Được được, tôi trả lời trước.” Tô Cảnh Thanh dung túng cười nói: “Tôi là bị người khác kéo tới a. Người cùng Lăng Lâm tỷ gặp mặt chính là bằng hữu của tôi. Đây là lần đầu tiên cậu ta cùng con gái gặp mặt, cho nên có chút lo lắng, vì vậy liền cứng rắn lôi kéo tôi đi theo để tiếp thêm can đảm.”
Lăng Mộ Ngôn rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào y: “Lần đầu tiên?”
Mắc câu. Tô Cảnh Thanh hơi hơi cong khóe môi lên, lại làm bộ như không hiểu ý tứ của hắn: “Đúng vậy, tên kia chính là một tên tử trạch, cả ngày chỉ biết đối mặt với máy vi tính. Mấy ngày trước đột nhiên lại bảo với tôi rằng muốn đi gặp mặt một cô gái, quả thực là đem tôi dọa tới nhảy dựng. Bất quá không nghĩ tới người mà Ngụy Trạch muốn gặp mặt cư nhiên lại là Lăng Lâm tỷ.”
*tử trạch: ý chỉ những người chỉ thích ở nhà, gần như không bước chân ra khỏi cửa.
Lăng Mộ Ngôn có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua đôi nam nữ đang vui vẻ trò chuyện với nhau ngồi cách đó không xa, sau đó yên lặng thu hồi tầm mắt.
Tô Cảnh Thanh cười nói thêm một câu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy tên kia tích cực như vậy, rõ ràng trước kia trừ bỏ máy tính ra, đối với cái gì cũng cảm thấy không hứng thú.”
Lăng Mộ Ngôn chần chừ một chút, vẫn mở miệng hỏi: “Bọn họ quen nhau thế nào?”
Tuy rằng ngữ khí của hắn vẫn đạm mạc như trước, tựa như cái gì cũng không thèm để ý tới, nhưng Tô Cảnh Thanh lại biết, hắn đối với vị chị họ Lăng Lâm rất coi trọng. Chỉ cần nhìn biểu hiện của hắn lúc này, nguyện ý chủ động mở miệng nói chuyện với một người xa lạ mà bản thân rất bài xích là đủ hiểu.
“Cậu không biết sao?” Y lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhìn thấy một tia không được tự nhiên bên trong con ngươi đen láy của Lăng Mộ Ngôn, lúc này mới mỉm cười trả lời: “Ngụy Trạch cùng Lăng Lâm tỷ quen nhau trong trò chơi. Mấy ngày trước hai người mới biết được đối phương ở chung một thành phố, sau đó liền muốn gặp mặt, cuối cùng quyết định vào ngày hôm nay.”
Lăng Mộ Ngôn cúi đầu ứng tiếng.
“Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, tôi tiếp tục dạy cậu chơi trò chơi, thế nào?” Tô Cảnh Thanh đề nghị.
“A?” Tô Cảnh Thanh kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Mộ Ngôn chỉ luôn thích chơi Pikachu nay lại nguyện ý cùng mình chơi trò chơi khác. Bất quá y ngay lập tức lại vui sướng trở lại, nói: “Đương nhiên là có, Mộ Ngôn cậu thích chơi loại trò chơi nào?”
Lăng Mộ Ngôn liếc y một cái, có chút khó hiểu vì sao đối phương lại kích động như vậy: “Tùy ý.”
Tô Cảnh Thanh bật cười thành tiếng.
...
“Mộ Ngôn... không bằng chúng ta lại đổi một trò khác đi?”
Tô Cảnh Thanh biểu tình không đành lòng nhìn thẳng liếc Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt nghiêm túc thao túng nhân vật bên trong màn hình, ở sau khi nhân vật kia lại một lần nữa ngã xuống, y rốt cuộc nhịn không nổi nữa lên tiếng.
Rõ ràng nhiều trò chơi để lựa chọn tới như vậy, vì sao Mộ Ngôn nhất định phải chọn cái trò chơi siêu cấp cổ điển này? Chọn thì cũng chọn đi, nhưng mỗi lần chơi, ngay cả cửa thứ nhất cũng không qua được, đây rốt cuộc là vì sao?
Lăng Mộ Ngôn lạnh như băng liếc y một cái, sau đó tựa như hờn dỗi, nặng nề ấn xuống màn hình, một lần nữa bắt đầu lại.
Tô Cảnh Thanh đành phải bất đắc dĩ tiếp tục quan sát, sau đó nhìn nhìn, y lại yên lặng quay đầu đi...
Phụt, Mộ Ngôn như vậy thực sự là ngoài ý muốn đáng yêu a!
Hoàn toàn không muốn để cho người khác nhìn thấy Mộ Ngôn như vậy, phải làm sao bây giờ? Nếu đem Mộ Ngôn chặt chẽ khóa lại bên người của mình, có phải hay không sẽ không cần tiếp tục lo lắng mất đi hắn?
“Hai người đang cười cái gì vậy?”
Thanh âm tò mò của Lăng Lâm vang lên. Hai người ngẩng đầu, phát hiện ra Lăng Lâm cùng Ngụy Trạch đang song song đứng trước mắt, mang theo ý cười nhìn bọn họ.
“Lăng Lâm tỷ, hai người tán gẫu xong rồi?” Tô Cảnh Thanh thu hồi lại tâm tư hắc ám mới vừa dâng lên trong lòng, trên mặt mang theo tươi cười: “Không cười cái gì a, chỉ là cùng Mộ Ngôn chơi trò chơi một chút mà thôi.”
“Chơi trò chơi?” Lăng Lâm sửng sốt, cười rộ lên: “Thực khó cho cậu, cùng Mộ Ngôn nhà chúng tôi chơi trò chơi. Tiểu tử này chính là thích chơi Pikachu...”
Lăng Lâm đi tới bên người của Lăng Mộ Ngôn, liền thấy được trên màn hình điện thoại của hắn, nhân vật trong trò chơi đang ngây ngốc đứng ngẩn người. Cô không thể tin nổi nhìn Lăng Mộ Ngôn, thần tình kích động, đôi môi mở ra khép vào nhưng mãi không nói được một câu đầy đủ.
Mộ Ngôn em ấy... rốt cuộc cũng chịu buông tha cho trò chơi Pikachu kia?
Đó không phải là đại biểu cho, Mộ Ngôn đã bắt đầu từ trong bóng ma kia thoát ra?
“... Lăng Lâm tỷ?” Tô Cảnh Thanh thần sắc lo lắng nhìn cô: “Chị không sao chứ?”
Ngụy Trạch đẩy đẩy mắt kính, có chút tay chân luống cuống hỏi han: “Đúng vậy, Lâm Lâm, cô không sao chứ? Có phải hay không chỗ nào không thoải mái?”
“Không, không có gì, tôi chỉ là rất cao hứng.” Lăng Lâm bình phục lại tâm tình kích động, gợi lên khóe môi, thật tâm cảm kích nói: “Cảm ơn cậu, Cảnh Thanh, tôi thực sự không thể nghĩ tới Mộ Ngôn sẽ có một ngày chuyển sang chơi trò chơi khác. Tôi vẫn nghĩ tới em ấy sẽ...” Chỉ nói một nửa rồi không nói tiếp.
“Không có gì, Lăng Lâm tỷ, tôi chỉ là gợi ý cho Mộ Ngôn một chút mà thôi a.” Tô Cảnh Thanh nhạy cảm phát giác ra được kỳ quái bên trong lời nói của Lăng Lâm, nhưng trên mặt không chút nào biểu hiện, vẫn như trước mang theo tươi cười.
Chẳng lẽ Mộ Ngôn chỉ chơi Pikachu là có nguyên nhân gì đó?
Tô Cảnh Thanh cảm thấy bản thân tựa hồ đã bắt được manh mối nào đó rất quan trọng, có lẽ thông qua nó sẽ có thể mở ra và trói chặt được trái tim của Mộ Ngôn.
Y ngầm hạ quyết định, ngày mai nhất định phải đi tìm Lăng Lâm để tìm hiểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT