Dưới tầng nhà họ Lăng, Diệp Dập vừa nhìn thấy thân ảnh của Lăng Mộ Ngôn liền vội vàng hô lên, sợ hắn không thấy được mình.
Lăng Mộ Ngôn cầm theo túi xách đi xuống dưới tầng, vừa nghe thấy thanh âm của Diệp Dập, cước bộ không khỏi dừng lại một chút, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc: “... Cậu như thế nào lại ở đây?”
Diệp Dập sờ sờ gáy, sau đó mỉm cười nhấc lên một chiếc túi lớn, đung đưa trong tay: “Tôi vội đem bữa sáng qua cho anh a ~”
Lăng Mộ Ngôn: “... Cảm ơn, nhưng tôi đã ăn rồi.”
Diệp Dập nhất thời sắc mặt cứng đờ: “...”
⸺ (╯‵□′)╯︵┻━┻ là tên nào nói với y rằng đây là phương án theo đuổi người khác tuyệt đối sẽ không bị cự tuyệt vậy!
Liễu Hoa vẫn còn đang nằm ngủ trong nhà đột nhiên rùng mình một cái, gã mở to mắt mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó lại yên lặng kéo cao chăn qua đỉnh đầu...
⸺ tiếp tục ngủ.
“Vừa rồi tôi chính là muốn hỏi, cậu làm sao biết nhà tôi ở đây?”
Diệp Dập sờ sờ cánh mũi: “A, loại việc nhỏ này căn bản không cần phải để ý tới a, Mộ Ngôn.”
“... Như vậy nếu không có việc gì, mời cậu đứng tránh qua một bên.” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên nói: “Tôi phải đi.”
“Từ từ đã, Mộ Ngôn, chúng ta cùng đi chung nha~” Diệp Dập đem túi to trong tay chuẩn xác không lệch một ly vứt vào trong thùng rác, sau đó mặt dày mày dạn tiến tới trước mặt của Lăng Mộ Ngôn, cười nói.
“... Cậu cứ như vậy trực tiếp ném đi?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhíu mày, không đồng tình lắm.
Diệp Dập vẻ mặt đương nhiên: “Đúng vậy, dù sao Mộ Ngôn cũng không ăn, tôi còn cầm làm gì chứ?”
Lăng Mộ Ngôn yên lặng nhìn y một cái, sau đó cầm theo túi xách xoay người đi về hướng trường học.
“Mộ Ngôn? Ôi chao, Mộ Ngôn, anh làm sao vậy?” Diệp Dập vội vàng đuổi theo, đồng thời cũng không quên vươn tay cướp lấy túi sách của hắn: “A, cái này để tôi hỗ trợ là tốt rồi.”
“... Tôi không cần hỗ trợ.”
“Không sao không sao, tôi xách được mà.”
“...”
“Mộ Ngôn, anh đang tức giận sao?” Diệp Dập lúc này mới chậm chạp phát hiện ra Lăng Mộ Ngôn tựa hồ là đang tức giận, không khỏi cẩn thận mở miệng hỏi: “Là tôi lại làm sai cái gì sao?”
Lăng Mộ Ngôn hơi dừng lại một chút, nhưng không lên tiếng trả lời.
Diệp Dập lộ ra vẻ ủy khuất kéo lấy ống tay áo của hắn, sau lưng giống như xuất hiện một chiếc đuôi lông xù đang không ngừng vẫy qua vẫy lại: “Mỹ nhân QAQ.”
Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi, đem ống tay áo của mình kéo trở về: “Tôi không có tức giận.”
“Không đúng, anh khẳng định là đang tức giận, bằng không vì sao không thèm để ý tới tôi?”
“... Tôi khi nào thì để ý tới cậu?” ← Lăng Mộ Ngôn tuyệt đối là chân thành hỏi ra vấn đề này.
Diệp Dập: “...”
...
“Thân ái, em gần nhất hình như tâm tình không được tốt cho lắm?”
Trên sân thượng, Lăng Mộ Ngữ ghé vào bên cạnh Lăng Mộ Ngôn đang nằm trên mặt đất, vươn tay chọc chọc mặt của hắn, quan tâm hỏi.
Lăng Mộ Ngôn vươn tay che đi đôi mắt, phủ nhận nói: “Không có, chị lại nghe ai nói gì à?”
“Cho dù không nghe người khác nói thì chị đây cũng có thể biết được.” Lăng Mộ Ngữ trở mình xem thường: “Em từ nhỏ tới lớn chính là một tay chị trông nom có được hay không, chẳng lẽ còn không đoán được tâm trạng của em hay sao? Em đúng là đồ hũ nút.”
Lăng Mộ Ngôn mím môi, rầu rĩ lên tiếng.
“Nói em hũ nút đúng quả thực là hũ nút.” Lăng Mộ Ngữ bất đắc dĩ xoa xoa đầu em trai nhà mình: “Tâm tình không tốt là bởi vì chuyện tình cảm sao?”
“... Không có.”
“Như thế nào, không chịu nói cho chị biết?” Lăng Mộ Ngữ nhất thời nhướng mày, vẻ mặt ai oán: “Chẳng lẽ lớn rồi thì liền cùng chị xa cách sao? Thực thương tâm a...”
“Em không phải ý tứ như vậy.” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi cau mày, hiển nhiên có chút khó xử: “Chỉ là không biết phải nói thế nào...”
“Đó là ý tứ gì, hửm? Có gì mà không thể nói được với chị? Có phiền não gì liền trực tiếp cùng chị tâm sự là tốt rồi a, chị sẽ luôn ủng hộ trợ giúp cho em.”
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một chút, đột nhiên thần sắc trở nên phức tạp, mở miệng nói: “Chị gái, nếu như... có một người theo đuổi chị, mặc kệ chị cự tuyệt ra sao, đối phương cũng đều không thèm để ý tới; mặc cho chị làm cách nào, cũng vẫn cứ luôn mặt dày bám lấy, đuổi cũng đuổi không được. Khi đó, chị sẽ làm thế nào?”
Lăng Mộ Ngữ sửng sốt, em trai nhà cô bị theo đuổi cuồng nhiệt tới như vậy sao? Cô không khỏi sinh ra vài phần hứng thú, hỏi: “Là cô bé nào có dũng khí cùng nghị lực tới như vậy để theo đuổi A Ngôn nhà chúng ta, hửm?”
Lăng Mộ Ngôn có chút quẫn bách: “... Chị!”
“Được được được, chị không hỏi.” Em trai nhà mình sao còn ngây thơ như vậy a? Lăng Mộ Ngữ trong phượng mâu tràn ngập ý cười, dung túng hỏi: “A, vậy em đã từ chối rõ ràng chưa?”
“Em đã nghiêm túc từ chối.” Lăng Mộ Ngôn dùng vẻ mặt nghiêm nghị trả lời: “Chỉ là cậu ta nói cái gì mà tuyệt đối không từ bỏ, cho nên cảm giác có chút...”
“Cái gì gọi là liệt nữ sợ triền lang, hiện tại vai diễn bị đổi ngược.” Lăng Mộ Ngữ sờ sờ cằm: “A Ngôn, em sẽ không phải là thực sự bị công lược đi?”
*liệt nữ sợ triền lang: gái nghiêm nghị sợ trai quấn lấy không tha.
“...”
“Ai nha, A Ngôn, em cũng đừng khinh thường, phải biết rằng loại người nghiêm túc băng sơn cấm dục giống như em, sẽ rất dễ bị chinh phục bởi những cô gái mặt dày mày dạn cuốn chặt lấy không chịu buông tha.” Lăng Mộ Ngữ treo lên biểu tình bí hiểm ‘tin chị tuyệt đối sẽ không sai’, nói: “Tựa như cha mẹ ấy, năm đó cha lạnh lùng như vậy, không phải tới cuối cùng vẫn là bị mẹ đuổi được đến tay hay sao?”
“... A?”
“Ha ha, đúng rồi, chuyện này em không biết nha. Năm đó cha ở đại học giống hệt em bây giờ, là một đóa hoa cao lãnh a, lạnh lùng nghiêm cẩn khó gần gì đó, ha ha, căn bản là không ai dám theo đuổi.” Lăng Mộ Ngữ cười trêu chọc: “Mẹ lúc đấy đối với cha nhất kiến chung tình, cuốn chặt không chịu buông, theo đuổi suốt nửa năm, phương thức nào cũng đã dùng tới. Cuối cùng ở tại ngày sinh nhật, rốt cuộc cũng chiếm được lời chấp nhận của cha. Hai người sau đó chính thức hẹn hò, ân ái tới tận bây giờ.”
Lăng Mộ Ngôn: “...”
Hắn yên lặng nhìn Lăng Mộ Ngữ một hồi, xác định cô không gạt người, yên lặng vươn tay che đi đôi mắt của bản thân.
“... A Ngôn?”
“Mẹ nói với em...” Lăng Mộ Ngôn buồn bã nói: “Năm đó là cha không ngừng chạy theo phía sau, theo đuổi mẹ suốt nửa năm trời, nhưng mẹ vẫn không chịu đáp ứng. Cuối cùng mẹ bởi vì thương hại cha không có ai theo đuổi, nên mới đồng ý cùng cha hẹn hò...”
Lăng Mộ Ngữ: “...”
“Phụt, ha ha ha, A Ngôn, em cư nhiên tin lời của mẹ, thực không thể tưởng tượng được A Ngôn nhà chúng ta lại ngây thơ thành thật như thế ~” Lăng Mộ Ngữ cười tới lăn lộn trên mặt đất: “Trách không được mẹ cứ thích trêu chọc em a, ha ha ~”
Lăng Mộ Ngôn: “...”
“Khụ khụ, A Ngôn, đừng nóng giận ~” Thấy sắc mặt em trai có khuynh hướng biến đổi, Lăng Mộ Ngữ vội vàng dời đi đề tài: “Tới tới, A Ngôn, chị em chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề vừa rồi.”
“Chính là em không muốn tiếp tục thảo luận.” Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi, chuẩn bị đứng lên.
Lăng Mộ Ngữ cười kéo hắn trở lại: “Đừng đừng a, ngoan, A Ngôn tới đây, cùng chị nói một chút về ấn tượng của em đối với đối tượng theo đuổi em kia đi?”
“Cuốn muốn chết, thực phiền.” Lăng Mộ Ngôn tổng kết như vậy, sau đó hơi hơi nghiêng đầu: “A, đúng rồi, còn có miệng tiện.”
Nghe thấy hắn trả lời như vậy, Lăng Mộ Ngữ không khỏi yên lặng co rút khóe miệng. Đứa nhỏ này cũng quá mức không biết thương hoa tiếc ngọc đi, sao lại có thể nói một cô gái như vậy chứ?
Cô không nhớ bản thân đã dạy hắn như vậy?
“Thực lòng cảm thấy người kia phiền phức sao?” Lăng Mộ Ngữ nhướng mày: “Khi nghe thấy người kia nói tuyệt đối sẽ không từ bỏ, cũng cảm thấy phiền toái sao?”
Lăng Mộ Ngôn nghiêm túc tự hỏi một hồi, nhớ lại vẻ mặt kiên định của Diệp Dập lúc đó, không biết vì sao lại sinh ra một chút do dự.
“Như thế nào, quả nhiên vẫn là có chút dao động đi?” Lăng Mộ Ngữ sờ sờ đầu em trai: “Đã bảo em cùng cha giống nhau như đúc mà, miệng thì nói rất phiền nhưng trong lòng vẫn có một chút để ý. Đương nhiên, đây đại khái là do không có kinh nghiệm yêu đương.”
Nói xong cô còn hơi hơi quay đầu đi, nhỏ giọng phun tào: “Mẹ cũng bởi vì chiếm được tiện nghi cha chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, mới cắt được bông hoa cao lãnh này.”
“Chính là bình thường khi nhìn thấy cậu ta liền cảm thấy rất phiền phức...” Lăng Mộ Ngôn mím lại đôi môi mỏng, có chút không tình nguyện nói: “Có đôi khi thậm chí hoàn toàn không muốn nhìn thấy cậu ta.”
“Phụt, tốt lắm, A Ngôn em tự mình suy ngẫm lại đi.” Lăng Mộ Ngữ bật cười: “Mặc kệ như thế nào, chị cùng cha mẹ đều mong em có thể đạt được hạnh phúc. Ừm, nếu cảm thấy có chút thích, vậy thì cứ thuận theo cảm giác thôi.”
“Em cư nhiên còn dám chê chị dong dài?” Lăng Mộ Ngữ buồn cười nói: “Cũng không biết là ai suốt ngày bám theo phía sau chị, mở miệng ra liền cằn nhằn kêu chị buổi tối một mình đi tới quán bar là rất không tốt, không thể uống nhiều rượu gì đó, hửm?”
Lăng Mộ Ngôn nghiêm trang quay đầu lại: “Em cảm thấy bản thân dặn dò chị như vậy là rất đúng a. Chị, buổi tối một mình đi tới quán bar vốn là chuyện không tốt.”
“An tâm đi, giá trị vũ lực của chị em còn tốt hơn so với em đó.” Lăng Mộ Ngôn hướng hắn nháy mắt vài cái: “Hơn nữa chị cũng tự biết đúng mực, cũng không có uống qua nhiều rượu... Khụ khụ, đương nhiên, có em ở đó thì tự nhiên chị cũng sẽ thả lỏng hơn một chút.”
Lăng Mộ Ngôn vẫn như trước vẻ mặt không đồng ý: “Chính là nếu xảy ra nguy hiểm thì sao?”
Lăng Mộ Ngữ giơ hai tay lên đầu làm bộ dáng đầu hàng: “Được rồi, được rồi, chị biết sai rồi. Lần sau nếu có đi thì nhất định sẽ rủ em đi cùng có được hay không?”
Lăng Mộ Ngôn lúc này mới miễn cưỡng gật gật đầu.
Lăng Mộ Ngữ khoa trương thở hắt ra một hơi, sau đó dường như đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, em vẫn chưa nói cho chị biết, rốt cuộc cô bé theo đuổi em kia là ai a?”
Lăng Mộ Ngôn hơi hơi sửng sốt, trầm mặc một hồi rồi mới hỏi ngược lại: “... Em khi nào nói cậu ta là con gái vậy?”
Lăng Mộ Ngữ ha ha cười, cảm giác rất buồn cười: “Ha ha, A Ngôn, em thực sự là càng ngày càng hài hước a, không phải con gái chẳng lẽ là con trai... sao?”
Cô nhìn cặp phượng mâu đen láy trầm tĩnh kia của Lăng Mộ Ngôn, thanh âm càng lúc càng nhỏ đi, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
... Con trai?
Chỉ thấy Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó mở miệng khẳng định suy đoán của cô: “Ừm, cậu ta tên là Diệp Dập, chính là Diệp Dập ngày đó chị gặp được trong quán bar.”
Lăng Mộ Ngữ: “...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT