Trên vai bỗng nhiên cảm giác được thật nặng, thanh âm mang theo sự tò mò vang lên bên tai. Lăng Mộ Ngôn đối mặt với cái đầu đột nhiên lộ ra, vẫn như trước trấn định tự nhiên, bình tĩnh quay đầu tiếp tục đọc sách, một chút cũng không có ý tứ định phản ứng lại người nào đó.
Diệp Dập bất mãn xí một tiếng, ngồi tới bên người hắn, dứt khoát chìa tay ra chắn ngang tầm mắt đang đọc sách của Lăng Mộ Ngôn: “Ha, mỹ nhân, hóa ra là cậu đang nhìn tôi a~”
Lăng Mộ Ngôn nâng mắt lên nhìn thẳng vào con ngươi hoa đào mang theo ý cười của y, nghiêm mặt nói: “Thỉnh bảo trì một khoảng cách đối với tôi.”
“Mỹ nhân cậu cũng không thể vô tình như vậy a, rõ ràng chúng ta ngày hôm qua còn cùng nhau vui vẻ nói chuyện phiếm nữa đó~” Diệp Dập hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn như trước cười hì hì đem cuốn sách mới giật được đặt tới bên cạnh mình.
... Người này như thế nào lại vô lại tới như vậy!
Lăng Mộ Ngôn nhẫn nhịn: “Ngày hôm qua...”
Diệp Dập vẻ mặt lý giải gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta trò chuyện vô cùng vui vẻ đúng không?”
“...” Vui vẻ chỉ có một mình cậu đi! Lăng Mộ Ngôn lười cùng y so đo, trực tiếp vươn tay ra: “Trả sách lại cho tôi.”
“Mỹ nhân cậu phải đáp ứng là sẽ nhìn thẳng vào tôi, vậy thì tôi mới đem sách trả lại cho cậu, như thế nào?” Diệp Dập một bộ dáng biểu tình cùng nhau thoải mái thương lượng (không hề): “Đáp ứng chứ?”
Lăng Mộ Ngôn hơi hoài nghi liếc mắt nhìn y một cái, lâm vào trong trầm tư.
“... Một yêu cầu nhỏ như vậy, cậu cũng phải nghĩ lâu thế sao?” Diệp Dập cảm thấy được có chút bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này vì sao lại thành thật như thế, ngay cả lừa y một chút cũng không được sao?
→_→ Cho nên kỳ thực cậu đã chuẩn bị tốt là sẽ bị lừa rồi sao?
“Tôi chỉ là đang nghĩ...” Lăng Mộ Ngôn chậm rãi trả lời: “Có phương pháp nào vừa có thể tiếp tục đọc sách mà lại không cần phải nhìn cậu hay không.”
Diệp Dập: “... Mỹ nhân, lòng của cậu thực ngoan độc...”
“Không tồi đi.” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu tự hỏi, có chút chần chừ trả lời.
Diệp Dập: “...” Mỹ nhân thực thích nói giỡn... ha ha...
“Sách của tôi.”
“Cậu trước tiên phải đáp ứng tôi, không đáp ứng thì tôi sẽ không giao sách cho cậu đâu.” Diệp Dập cười xấu xa lắc lắc cuốn sách kia: “Thực sự không đáp ứng.”
Lăng Mộ Ngôn khóe môi hơi mím lại, hơi hơi nghiêng đầu, chính là vẫn không chịu gật đầu.
Bị cố chấp của hắn đả bại, Diệp Dập bất đắc dĩ xoa xoa tóc: “Tôi nói này, đứa nhỏ như cậu sao lại cố chấp thế? ... Chẳng lẽ liền chán ghét tôi như vậy?”
Ngay tại thời điểm biểu tình của Diệp Dập nhịn không được trở nên dữ tợn (?), Lăng Mộ Ngôn lúc này mới nhìn vào bìa mặt cuốn sách kia, chậm rãi nói: “Nếu cậu trả sách cho tôi, có lẽ tôi sẽ có thể ít chán ghét cậu đi một chút.”
Đột nhiên phát hiện ra bản thân mình là đang tự tức giận, Diệp Dập: “...” Thực sự là phương pháp tốt a, ha ha, mỹ nhân cậu thực sự là thông minh!
Đinh, hệ thống thông báo đạt được kỹ năng mới ⸺
# phương thức như thế nào để chuẩn xác lấy lại được sách của bản thân đã đạt thành √ #
... Bất quá, mỹ nhân như vậy quả thực rất đáng yêu a! [mặt si hán]
Diệp Dập quan sát một chút rồi tiến tới trước mặt thiếu niên. Thiếu niên trên mặt không chút biểu cảm cũng đang bình tĩnh nhìn y, trong đôi mắt hoa đào của Diệp Dập lóe lên một tia quỷ dị. Y nghiêng qua, ngữ khí thập phần nhộn nhạo: “Đột nhiên phát hiện ra cậu chán ghét tôi cũng không quan hệ a, tới, tiếp tục chán ghét tôi đi~”
Lăng Mộ Ngôn: “...!” Bệnh, bệnh xà tinh?!
*Bệnh xà tinh: từ lóng của bệnh thần kinh
[Hu hu, Ngôn Ngôn, cậu cũng tới chán ghét tôi đi, chán ghét tôi đi ~ (lăn lộn)] 001 nuốt nuốt nước miếng rồi cũng chạy lại góp vui. Ký chủ như vậy thực sự là manh muốn chết có được hay không ~ ~!!
Lăng Mộ Ngôn: “...” Hóa ra ở đây còn có một con bệnh xà tinh khác nữa?
... Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy?
...
“⸺ a!”
Từ trong góc đi ra, không cẩn thận đụng mạnh vào một người, Tô Hà nhất thời ngã lăn quay ra mặt đất. Chỉ là cô vẫn như trước cúi gằm đầu, cũng không có ý định đứng lên, bả vai còn hơi run rẩy.
“... Có khỏe không?”
Theo thanh âm thanh lãnh bình tĩnh vang lên, một bàn tay thon dài trắng nõn, từng khớp ngón tay đều rõ ràng cứng cáp bỗng xuất hiện ở trước mặt của cô. Tô Hà sửng sốt một chốt, hốc mắt ửng đỏ ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc, biểu tình bình tĩnh trấn định, thiếu niên trước mắt đối với cô mà nói là một người vô cùng quen thuộc.
⸺ Hóa ra cô đụng phải chính là Lăng Mộ Ngôn.
“Vâng, vâng, em không sao.” Tô Hà cuống quýt gật gật đầu, cô đưa tay ra cầm lấy bàn tay của hắn, sau đó nương theo lực đạo mà đứng dậy.
Cô, cô cư nhiên nắm được tay của Mộ Ngôn học trưởng >///<
⸺ Tay của Mộ Ngôn học trưởng lớn lên thật xinh đẹp~!
“A? Cảm ơn, cảm ơn Mộ Ngôn học trưởng.” Tô Hà lộ rõ vẻ chật vật, tiếp nhận lấy khăn tay để lau đi khóe mắt. Cô có chút gian nan định giải thích: “Em chỉ là bị cát bay vào trong mắt, không có gì đâu.”
Bởi vì một câu ‘tôi biết’ này, Tô Hà suýt nữa lại đỏ hốc mắt. Mộ Ngôn học trưởng vẫn cứ luôn ôn nhu như vậy...
Cô hít hít cái mũi, mang theo giọng mũi nói: “Thực xin lỗi, Mộ Ngôn học trưởng, vừa rồi em không nhìn đường, đụng vào anh quả thực là rất có lỗi.”
Lăng Mộ Ngôn sắc mặt tựa hồ nhu hòa hơn một chút: “Đừng nghĩ nhiều, cô có bị thương không?”
“Ừm~ không có.” Tô Hà lắc lắc đầu, sau đó do dự một chút rồi vẫn ấp a ấp úng hỏi: “Cái đó, Mộ Ngôn học trưởng, anh... hiện tại có bận việc gì không?”
Lăng Mộ Ngôn bị hỏi tới sửng sốt: “Không có, làm sao vậy?”
“Cái đó, em, em chính là có chút...” Tô Hà sắc mặt chợt đỏ lên, nhưng mà vẫn cắn răng nói ra thỉnh cầu của bản thân: “Thỉnh Mộ Ngôn học trưởng giúp em phụ đạo một chút bài tập trên lớp?!”
⸺ Cô không muốn lại bị Diệp Dập cười nhạo thành tích học tập không tốt, không có tư cách quản người khác gì đó!
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một lát, ngồi xổm xuống vươn tay ra nhặt lên những cuốn sách bị rơi trên mặt đất.
Tô Hà nhìn thấy loại phản ứng này của hắn, tưởng rằng đây là ý tứ cự tuyệt uyển chuyển, không khỏi cắn môi cúi đầu, nước mắt không ngừng ở trong hốc mắt đảo quanh, trong lòng cực kỳ khó chịu.
... Cũng phải, có lẽ Mộ Ngôn học trưởng ngay cả cô là ai cũng không biết. Hơn nữa Mộ Ngôn học trưởng bây giờ đang đúng vào thời khắc mấu chốt nhất của cấp ba, đường đột yêu cầu Mộ Ngôn học trưởng như vậy, hắn làm sao có thể đáp ứng chứ?
Cô đúng là đã bị tức tới đầu óc choáng váng, cư nhiên lại làm cho Mộ Ngôn học trưởng khó xử tới như vậy, thực sự là không tốt!
Nghĩ nghĩ, Tô Hà càng thêm tự trách mình.
“Đi thôi.”
Thanh âm của Lăng Mộ Ngôn không biết từ khi nào đột nhiên vang lên, Tô Hà ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền thấy thiếu niên chính là ôm sách vẻ mặt bình tĩnh nhìn mình.
“Mộ Ngôn... học trưởng?” Tô Hà có chút hoảng hốt nỉ non tên của hắn.
“Không phải cô nói muốn tôi giúp cô phụ đạo hay sao?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhướng mày, dẫn đầu xoay người đi về phía trước: “Còn không đi?”
“A? Dạ, dạ!” Tô Hà nhất thời vui vẻ ra mặt theo sát: “Cảm ơn Mộ Ngôn học trưởng!”
...
Trong đình nghỉ
“Đề này phương pháp giải là như vậy...”
Lăng Mộ Ngôn đem tay áo xắn tới tận khuỷu tay, cầm bút tinh tế giảng giải. Mà Tô Hà ở một bên cũng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu tỏ vẻ đã lý giải.
“Nghe hiểu chứ?”
“Vâng, hiểu ạ!” Tô Hà nhịn không được ném về phía Mộ Ngôn một ánh mắt sùng bái: “Mộ Ngôn học trưởng thực sự là lợi hại, em toàn bộ đều có thể nghe hiểu!”
Lăng Mộ Ngôn khóe môi hơi hơi gợi lên, xuyên qua cặp kính trong suốt kia, phượng mâu hẹp dài hiện lên một tia ý cười: “Là do cô thực sự nghiêm túc cố gắng.”
Tô Hà ngượng ngùng hắc hắc nở nụ cười, sờ sờ gáy. Mộ Ngôn học trưởng đang khen cô đấy, woa woa woa~
“Hôm nay trước hết dừng ở đây đã.” Lăng Mộ Ngôn đem sách chỉnh trang lại, quay đầu đối với cô nói: “Ngày mai vẫn học ở đây, như thế nào?”
“Dạ, có thể!” Tô Hà vội không ngừng gật đầu: “Hôm nay thực sự là cảm ơn Mộ Ngôn học trưởng!”
“Không cần khách khí như vậy, bạn học đương nhiên là phải hỗ trợ cho nhau.” Lăng Mộ Ngôn đẩy kính, cười yếu ớt: “Chị gái của tôi nói, nam nhân mà cự tuyệt yêu cầu của con gái, đó không phải là một nam nhân tốt. Tôi vẫn luôn tự nhận bản thân là một người nam nhân tốt.”
Mộ Ngôn học trưởng cười rộ lên bộ dáng thực sự... quá mức xinh đẹp!
Tô Hà ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ như vậy.
... Mà Mộ Ngôn học trưởng vừa nói gì cơ? Phản ứng được, Tô Hà sắc mặt nhất thời đỏ bừng lên, a a Tô Hà, mày lại si hán nữa rồi.
Bất quá Mộ Ngôn học trưởng nói đùa khiến cho người ta cảm giác được thân cận hơn rất nhiều. Cô ngượng ngùng gật gật đầu, tâm tình câu nệ cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
“Ừm, cứ như vậy đi.”
“Đúng rồi, Mộ Ngôn học trưởng!” Tô Hà tựa như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, gọi hắn lại.
Lăng Mộ Ngôn dừng lại một chút, hơi hơi kinh ngạc xoay người: “Còn có việc?”
“Cái đó, em là Tô Hà, là học sinh của lớp 11-3.” Tô Hà mím môi cười cười: “Mộ Ngôn học trưởng giúp em nhiều như vậy, em vẫn chưa tự giới thiệu bản thân, thực là có lỗi. Thực sự là vô cùng cảm ơn Mộ Ngôn học trưởng.”
“Ừm, tôi nhớ rồi.” Lăng Mộ Ngôn hướng cô hơi gật đầu: “Như vậy, ngày mai gặp lại.”
Tô Hà ngọt ngào cười: “Vâng, Mộ Ngôn học trưởng ngày mai gặp lại!”
...
“Mộ Ngôn, cậu gần đây hình như bề bộn rất nhiều việc a.”
Trong văn phòng Hội học sinh, Lăng Mộ Ngôn một tay chống cằm nghiêm túc phê duyệt cùng chỉnh sửa văn kiện. Sau khi nghe thấy những lời này, ngòi bút liền hơi dừng lại một chút, để lại trên phần ký tên của văn kiện một vết mực hằn.
Hắn ngẩng đầu, lãnh đạm nhìn về phía thiếu niên tóc xanh vẻ mặt tràn ngập ý cười chế nhạo đang ngồi trên sopha: “Cậu muốn nói cái gì?”
“A, tớ cái gì cũng không biết đâu nha ~” Lam Trừng mở ra hai tay, biểu tình vô tội: “Tớ chỉ cảm thấy gần đây chung quy rất khó để nhìn thấy cậu, cho nên quan tâm cậu một chút mà thôi. Mộ Ngôn cậu cũng đừng có hiểu lầm a~”
“Tin tưởng cậu không bằng tin tưởng chị gái sẽ biến trở thành thục nữ giống như kỳ vọng của mẹ.” Lăng Mộ Ngôn cười nhạo một tiếng: “Cậu định nói cái gì?”
“Tớ cảm giác Mộ Ngôn hình như có chút hiểu lầm đối với tớ a.” Lam Trừng tỏ vẻ nghiêm nghị: “Chúng ta chính là bạn tốt a, tớ như thế nào sẽ...”
“Ai là bạn tốt với cậu?” Lăng Mộ Ngôn đánh gãy lời nói của gã, đẩy đẩy mắt kính, nhịn không nổi nghi ngờ hỏi.
Lam Trừng: “... Cậu a?”
Lăng Mộ Ngôn giật mình: “À, hóa ra là đang nói tớ a, chỉ là chúng ta từ khi nào thì trở thành bạn tốt vậy, sao tớ không biết?”
Lam Trừng: “...”
“Cho dù có là bạn, thì cũng là quan hệ bạn xấu, không phải sao?” Lăng Mộ Ngôn sắc mặt nghiêm túc nói: “Chị gái khi đó nói, cậu nhiều nhất cũng chỉ có thể làm bạn xấu, hiện tại tớ cảm thấy chị ấy nói kỳ thực cũng đúng.”
Lam Trừng nhịn không được lộ ra biểu tình đau răng: “Lăng Mộ Ngôn, chúng ta rốt cuộc có thể hay không cùng nhau vui vẻ chơi đùa?” Người này quả nhiên là đồ tỷ khống!
*tỷ khống: yêu chị gái quá mức.
Lăng Mộ Ngôn chỉ suy tư một lát rồi thản nhiên lắc lắc đầu: “Tớ không thích chơi đùa, tớ nghĩ việc này hẳn là cậu phải biết chứ.”
Lam Trừng: “... Ha ha.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT