Từ sau lần đó gặp mặt cùng mẹ Lăng, ba người giống như cùng nhau đạt thành một nhận thức chung nào đó. Cho dù mẹ Lăng có ngầm gây cản trở thì cũng vô pháp ngăn cản được thế công triển khai theo đuổi mãnh liệt của bọn họ.
Đối với chuyện này, mẹ Lăng không khỏi oán giận tới cắn răng. Bất quá sau khi biết được chuyện cha mẹ của ba người bọn họ cũng không ngăn cản hành động của con trai, bà lúc này mới thoáng có chút ấn tượng tốt đối với bọn họ. Xem ra trước đó bọn họ đã làm tốt công tác tư tưởng.
Bất quá... quả nhiên vẫn không thấy vừa mắt a, đáng giận!
Mẹ Lăng âm thầm thở dài một hơi. Nhưng mà bởi vì chuyện của cô bé kia cùng với việc con trai trước đây bị chứng tự bế, bà đối với Lăng Mộ Ngôn trong lòng vẫn mang theo áy náy. Hơn nữa bà phát hiện ra con trai tựa hồ cũng ngầm đồng ý việc ba đứa nhỏ kia lấy lòng, mẹ Lăng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, cũng làm công tác khai thông cho cha Lăng.
... Chẳng lẽ bà thực sự sẽ có tới ba đứa con dâu là nam nhân?
Vì thế ở trong tình huống Lăng Mộ Ngôn không biết gì cả, mấy gia tộc tựa hồ đều đã cam chịu mối quan hệ giữa bốn người bọn họ.
“Này, Mộ Ngôn.” Sau khi Lãnh Thịnh Duệ lại một lần nữa nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn ngồi nói chuyện cùng với Kim Thiên Thiên, rốt cuộc nhịn không nổi. Y nhìn Lăng Mộ Ngôn đang buồn ngủ gối trên đùi của mình, mang theo thanh âm chua xót không muốn thừa nhận, hỏi: “Cậu sẽ không phải thực sự thích Kim Thiên Thiên đấy chứ?”
“... A? Vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Lăng Mộ Ngôn dừng lại một chút rồi dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi.
“Rừng anh đào kia rõ ràng là không cho phép bất kỳ ai tiến vào, không phải sao? Mà cậu lại cho Kim Thiên Thiên đặc quyền duy nhất này, để cho cô ta có thể tùy ý tiến vào trong lãnh địa riêng biệt của cậu, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?” Lãnh Thịnh Duệ hạ tầm mắt, có chút không tình nguyện nói ra.
“A?” Lăng Mộ Ngôn cười: “Chẳng lẽ các cậu không có đi vào sao?”
Lãnh Thịnh Duệ nghẹn: “... Điều này sao có thể giống nhau!” Kim Thiên Thiên nữ nhân kia làm sao có thể so được với bọn họ!
Lăng Mộ Ngôn khóe miệng cong lên: “Hơn nữa tớ cũng chưa từng cấm bọn họ đi vào trong rừng anh đào, Thịnh Duệ, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Lãnh Thịnh Duệ: “...” Cho nên nói cách khác, kỳ thực bất cứ ai cũng có thể đi vào, cậu căn bản không thèm để ý sao?
“Kia, vậy sao cậu còn luôn cùng cô ta nói chuyện.” Nói tới đây, sắc mặt của y không khỏi đen xuống: “Rõ ràng trước kia đều là bọn tớ bồi bên cạnh cậu, không phải sao?”
“A, nói tới cũng thực kỳ quái.” Lăng Mộ Ngôn mở to hai mắt, lười biếng cười: “Mỗi lần vô luận là tớ ở đâu, Thiên Thiên cô ấy tựa hồ đều rất nhanh liền có thể tìm ra được tớ, có phải hay không thật thần kỳ?”
Lãnh Thịnh Duệ mặt mày u ám: “Đích thực là thần kỳ... ha ha.” Sớm muộn gì cũng phải đem nữ nhân kia ném đi thật xa, không để cho cô ta có cơ hội kề cận với Mộ Ngôn nữa ╭(╯^╰)╮
→_→ Ừm, việc này liền giao cho Cảnh Thần làm là tốt lắm =v=
Lăng Mộ Ngôn xoa xoa mắt ngáp một cái, ngồi dậy khó hiểu hỏi: “Các cậu hình như không thích Thiên Thiên?”
“... Như thế nào sẽ?” Lãnh Thịnh Duệ đáy mắt trở nên u ám, trên môi lại vẫn lộ ra nụ cười như bình thường: “Tớ chỉ là cảm thấy cậu cùng cô ta tựa hồ rất thân thiết, có chút tò mò mà thôi.”
“A, thật sao?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt giật mình nói: “Tớ còn tưởng là các cậu ghen tị chứ, hóa ra là như vậy a.”
“...!!” Lãnh Thịnh Duệ giật mình, giống như không thể tin được lời nói kia lại phát ra từ miệng của Lăng Mộ Ngôn. Trong lòng nháy mắt xuất hiện những cảm xúc khiếp sợ, kích động, xấu hổ, không yên, có chút không xác định được hắn muốn ám chỉ điều gì.
... Không, dựa theo tính cách của Mộ Ngôn mà nói, đại khái vẫn chỉ là muốn nói tới quan hệ bằng hữu đi.
Lãnh Thịnh Duệ hơi hơi cười khổ, Mộ Ngôn rốt cuộc là tới khi nào mới có thể hiểu ra đây?
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua mi tâm đang nhíu lại của y, xúc cảm ôn nhu lành lạnh truyền tới. Lãnh Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, liền thấy được thanh niên tuấn mỹ đang mỉm cười ôn nhu, tâm bống nhiên trở nên mềm mại.
“Có khó nói như vậy sao?” Lăng Mộ Ngôn khóe miệng gợi lên một ý cười nhàn nhạt, mang theo chút chế nhạo hỏi.
Lãnh Thịnh Duệ ngẩn ngơ.
“Nói thực, ngay từ đầu có chút bối rối, cảm thấy đại khái sẽ khiến cho tình bằng hữu mười mấy năm của chúng ta bị tan vỡ.” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía không trung, sườn mặt được ánh mặt trời loang lổ chiếu lên, xinh đẹp tới rung động lòng người.
Lãnh Thịnh Duệ yết hầu khẽ giật giật, cuối cùng lại không nói gì cả.
“Từ khi em ấy đi rồi, bên người của tớ chỉ còn lại các cậu, là các cậu một mực ở bên cạnh tớ, an ủi tớ, tớ mới không có trở về trạng thái tự bế. Kỳ thực tớ rất ích kỷ, không hy vọng bất cứ ai rời khỏi tớ.” Lăng Mộ Ngôn hướng Lãnh Thịnh Duệ nở một nụ cười rạng rỡ: “Tớ vẫn nhớ rõ ước định trước đây của chúng ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ, sẽ không tách ra.”
“Chúng ta sẽ không tách ra!” Lãnh Thịnh Duệ nhíu mày bắt lấy tay của hắn, nặng nề gật đầu nói: “Chúng ta sẽ một mực ở cùng nhau, sẽ không tách ra.”
Lăng Mộ Ngôn cười: “Tớ nghĩ thông suốt rồi, vẫn luôn một mực chờ các cậu tìm tới tớ, chỉ là các cậu vẫn không có nói ra.”
“Tớ vốn muốn nói ra, chỉ là hai người bọn họ vẫn ngăn cản tớ, không cho phép tớ đi nói với cậu!” Đang lúc Lãnh Thịnh Duệ suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, một thanh âm mang theo căm giận đột nhiên chen vào.
Hai người ăn ý nhìn qua, liền thấy được Dạ Cảnh Thần đại gia từ phía sau một thân cây nào đó hùng hổ đi ra, ở phía sau còn có Bắc Minh Hiên bởi vì không kịp ngăn cản mà đang bất đắc dĩ vươn tay lên che mặt.
Dạ Cảnh Thần đi tới hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thịnh Duệ đang hơi run rẩy khóe miệng, sau đó nửa quỳ ở trước mặt của Lăng Mộ Ngôn, tươi cười lấy lòng: “Mộ Ngôn, đây đều là lỗi của bọn họ. Tớ vẫn luôn muốn nói cho cậu biết là tớ thích cậu a, nhưng mà bọn họ không cho tớ nói ra, còn uy hiếp tớ nếu dám nói cho cậu biết, nhất định sẽ không có kết quả tốt gì đó. Hừ hư, tớ đã nói mà, Mộ Ngôn sao có thể không thích tớ chứ, đúng không?”
Lăng Mộ Ngôn thong thả liếc mắt nhìn về phía hai người còn có chút không được tự nhiên, sau đó xoa nhẹ bộ tóc xoăn của Dạ Cảnh Thần, cười yếu ớt một tiếng.
Dạ Cảnh Thần thấy vậy liền đắc ý dào dạt, anh khẽ nâng cằm khinh bỉ nhìn Lãnh Thịnh Duệ cùng Bắc Minh Hiên: “Tớ đã nói với các cậu là Mộ Ngôn thích bổn đại gia tớ đí? Các cậu không chịu thừa nhận, còn ngăn cản bổn đại gia, hiện tại đã biết sự thật rồi chứ? Tớ cùng Mộ Ngôn chính là lưỡng tình tương duyệt, ha ha!”
“... Cảnh Thần, vừa rồi Mộ Ngôn tựa hồ là nói, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ. Cảnh Thần, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.” Lãnh Thịnh Duệ tà ác không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của vị ‘lông xoăn’ nào đó, thanh âm mềm nhẹ, tựa như vô tình đem hai chữ ‘chúng ta’ nhấn thật mạnh.
Bắc Minh Hiên ‘ha ha’ hai tiếng, biểu tình trên mặt chân thành đủ giả tạo: “Cảnh Thần, cậu vẫn như trước rất có tự tin a, thực sự là khiến cho mấy người bạn tốt bọn tớ phá lệ ‘vui mừng’ a.”
Dạ Cảnh Thần: “... Tớ biết các cậu là ghen tị với bổn đại gia, bổn, bổn đại gia không cần!”
Bắc Minh Hiên vẻ mặt kinh sợ: “A, Cảnh Thần, cậu nghe ra được bọn tớ là đang châm chọc cậu sao?”
Dạ Cảnh Thần: “...”
“Thực sự là không dễ dàng a, Cảnh Thần. Trước kia chỉ số thông minh luôn thấp nhất trong số chúng ta, hiện tại lại nghe hiểu được.” Bắc Minh Hiên vẻ mặt vui mừng vỗ vỗ ‘lông xoăn’ trên đầu của Dạ Cảnh Thần, cảm thán một tiếng.
“... Bắc, Minh, Hiên!” ← người nào đó rốt cuộc cũng tạc mao.
“Các cậu xác định tiếp tục cãi lộn sao? Mộ Ngôn lại ngủ rồi.” Lãnh Thịnh Duệ sủng nịnh nhìn Lăng Mộ Ngôn không biết từ lúc nào đã dựa vào thân cây, chìm vào trong giấc mộng đẹp, ngữ khí thản nhiên hỏi.
“...” x2.
⸺ Phát triển như thế này, có phải có chỗ nào không đúng hay không?
⸺ Nói lớn như vậy, Mộ Ngôn cậu sao có thể ngủ được a QAQ
“Không phải là Mộ Ngôn cũng được sao? Tuy rằng không biết vì sao cậu ấy lại đột nhiên thông suốt, nhưng mà chúng ta nên thỏa mãn, chẳng lẽ còn muốn yêu cầu nhiều hơn sao?” Lãnh Thịnh Duệ vẻ mặt bình tĩnh: “Tớ cảm thấy như vậy cũng rất tốt, chúng ta ngay từ đầu không phải cũng tính toán như thế này sao?”
Mộ Ngôn cứ như vậy để cho bọn họ sủng là tốt rồi. Y thực sự không thể tưởng tượng ra tình cảnh Mộ Ngôn bị một nữ nhân nào đó khác hô tới hô đi, cũng không thể chấp nhận được.
Bắc Minh Hiên trầm mặc một hồi, cũng thoải mái gật đầu. Đúng vậy, ít nhất Mộ Ngôn còn ở bên người bọn họ, mà không phải ôm một nữ hài nào đó, càng lúc càng rời xa khỏi bọn họ. Gã đích xác đã cảm thấy thực thỏa mãn.
Đại khái Dạ Cảnh Thần là người ít suy nghĩ nhất trong ba người, chỉ cần Mộ Ngôn thừa nhận thích anh, nguyện ý ở chung một chỗ với anh, anh cũng đã rất thỏa mãn. Cho nên sau khi nghe thấy được lời nói của Lăng Mộ Ngôn xong, cả người Dạ Cảnh Thần đều bị vây trong trạng thái lâng lâng, thực sự không có tâm tình đi nghĩ đông nghĩ tây.
... Anh chỉ biết, Mộ Ngôn đã đáp ứng ở chung một chỗ với mình, vĩnh viễn không tách ra, như vậy không phải là tốt lắm rồi sao?
Không biết qua bao lâu, ở bên cạnh Lăng Mộ Ngôn đang ngủ say, có đôi môi mềm mại nhẹ nhàng hôn xuống, thanh âm ôn nhu mà thâm tình⸺
“Mộ Ngôn, tớ yêu cậu.”
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ hai: Thành công công lược được nam chủ! Độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 100%, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ!]
[Đinh! Hiện tại người chơi có hai sự lựa chọn: 1, rời đi; 2, lưu lại.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT