“Mộ Ngôn, cậu như thế nào có thể trực tiếp bỏ tớ mà đi như vậy! Còn có, tại sao cậu lại quen biết cái kẻ quái dị kia?”
Trong phòng nghỉ, Dạ Cảnh Thần trừng mắt nhìn Lăng Mộ Ngôn đang buồn ngủ dựa vào trên vai của Bắc Minh Hiên, chất vấn nói.
“Ừm, hai người không phải là khắc khẩu tới hăng hái hay sao? Tớ sẽ không quấy rầy hai người.” Lăng Mộ Ngôn xoa xoa đôi mắt, tốt bụng nhắc nhở nói: “Còn có, cô gái nhỏ kia có tên đi, gọi là Kim Thiên Thiên.”
Mộ Ngôn cư nhiên nhớ kỹ tên của cô gái kia?!
Lăng Mộ Ngôn lời vừa nói ra khỏi miệng, ba người khác không khỏi chấn kinh. Bởi vì đây là lần đầu tiên Mộ Ngôn nhớ kỹ chính xác tên của một nữ sinh, cho nên ba người trong lòng không khỏi âm thầm trở nên cảnh giác.
“Mộ Ngôn, cậu như thế nào lại nhớ kỹ tên của nữ sinh kia?” Dạ Cảnh Thần cả mặt mày nhăn hết lại, lời nói toát ra một cỗ mùi chua loét.
“Đúng vậy, Mộ Ngôn, chẳng lẽ nữ sinh tên Kim Thiên Thiên kia rất đặc biệt hay sao?” Bắc Minh Hiên nhướng mày. Liền cái diện mạo xấu xí ấy, cái dáng người thẳng đuột ấy, ngay cả tính tình cũng không xong, nữ nhân kia có gì tốt. Mộ Ngôn hẳn là sẽ không coi trọng cô ta đi?
→_→ Cậu bôi đen nữ chủ như vậy, bản thân cậu trong nguyên tác có biết hay không, Bắc thiếu gia?
“Kim Thiên Thiên rất có cá tính, nhưng mà gia giáo quả thực không tốt cho lắm. Hơn nữa Mộ Ngôn à, tính cách của cô ta như vậy khẳng định là không thích hợp với một người thích im lặng như cậu đi?” Lãnh Thịnh Duệ thập phần uyển chuyển nói. Rõ ràng mấy ngày trước Kim Thiên Thiên đắc tội với bọn họ, Mộ Ngôn còn không quen biết Kim Thiên Thiên, vì sao hôm nay lại biết tới?
Lăng Mộ Ngôn cọ cọ vai của Bắc Minh Hiên, lại ngáp một cái, hàm hồ nói: “Tớ cảm thấy Kim Thiên Thiên cô bé kia tính cách cũng không tệ a, thực đặc biệt nha.”
“Đặc biệt?!” Dạ Cảnh Thần càng thêm đề cao cảnh giới, ấn tượng đối với Kim Thiên Thiên cũng càng lúc càng không tốt, không khỏi chán ghét quệt miệng, hừ hừ cười: “Đích thực là đặc biệt, toàn bộ cả trường cũng chỉ có cô ta có gan dám đắc tội với chúng ta, còn giống như con gián đập mãi không chịu chết, thực sự là khổ nhọc, không phải sao? Chỉnh như thế nào cũng không thèm sợ chúng ta a.”
“Chậc, Cảnh Thần cậu cư nhiên cũng sẽ nói ra loại lời nói châm chọc như vậy a? Thực sự là ngạc nhiên a, ha ha.” Bắc Minh Hiên vui vẻ hớn hở ‘khen’, sau đó đối với Lăng Mộ Ngôn nghiêm mặt nói: “Mộ Ngôn, kinh nghiệm của cậu vẫn là quá ít, cái loại nữ nhân như vậy khẳng định là vì muốn gây sự chú ý với cậu, cho nên mới cố ý giả tạo trở nên đặc biệt. Mộ Ngôn cậu nhất định phải cẩn thận đừng để mắc mưu a.”
“À, Minh Hiên.” Lăng Mộ Ngôn ngồi thẳng thân thể, nghiêng đầu nhìn đối phương: “Cậu đây là đang hướng tớ khoe ra ‘kinh nghiệm phong phú’ của cậu sao?”
Bắc Minh Hiên: “...”
“Phốc, đúng vậy a Minh Hiên, cậu không phải là khách quen của quán bar sao? Không bằng cùng bọn tớ truyền thụ một ít kinh nghiệm tình ái nha?” Dạ Cảnh Thần vốn rất tức giận, nhưng mà sau khi nghe thấy lời của Lăng Mộ Ngôn, sau đó liền lập tức trở nên vui vẻ, cười nhạo nói.
“Không, không phải a! Tớ không phải là ý tứ kia! Mộ Ngôn, cậu nghe tớ giải thích...” Bắc Minh Hiên âm trầm trừng mắt liếc Dạ Cảnh Thần bỏ đá xuống giếng một cái, sau đó vội vàng quay đầu giải thích.
Lăng Mộ Ngôn lại nằm úp sấp trên vai của Lãnh Thịnh Duệ, lười biếng nói: “Tớ chỉ biết Minh Hiên đúng là như vậy, cậu không cần phải giải thích đâu.”
Cho nên mới nói, cậu đã biết cái gì a... QAQ
Bắc Minh Hiên có chút khóc không ra nước mắt thầm nghĩ.
“A, xứng đáng.” Lãnh Thịnh Duệ ôn nhu vuốt ve lưng của Lăng Mộ Ngôn, thuận tiện hướng Bắc Minh Hiên ném một cái ánh mắt sung sướng khi thấy người gặp họa.
“... Lãnh Thịnh Duệ, chúng ta sau này không làm bằng hữu nữa!” Bắc Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi tuyên bố.
“Không quan hệ, không làm bằng hữu thì không làm.” Lãnh Thịnh Duệ lơ đãng nói, sau đó lại cười xấu xa, bổ một đao: “Chỉ cần không phải yêu đương là được.”
Bắc Minh Hiên: “...” Ai sẽ cùng cậu yêu đương a, hỗn đản!!
“A? Minh Hiên, cậu thích Thịnh Duệ?” Lăng Mộ Ngôn đột nhiên từ trong mông lung buồn ngủ hỏi.
“... Tuyệt đối không có! Mộ Ngôn, cậu không cần hiểu lầm a QAQ!”
“Chậc, Minh Hiên không thể cùng tớ cướp Thịnh Duệ nha, Thịnh Duệ là gối ôm của tớ.” Lăng Mộ Ngôn mặc dù hai mắt vẫn đang nhắm nhưng ngữ khí vẫn thập phần nghiêm túc.
Bắc Minh Hiên: “...” Kỳ thực Mộ Ngôn cậu căn bản là không thèm nghe lời nói của tớ đi!
“Phốc, như thế nào sẽ? Minh Hiên tuyệt đối không cướp tớ đi được đâu.” Lãnh Thịnh Duệ không chút do dự nói: “Mộ Ngôn, cậu như thế nào sẽ lo lắng tới vấn đề này? Tớ tuyệt đối là không thích cậu ta.”
Bắc đại thiếu gia nằm cũng vẫn luôn bị trúng đạn: “... Này.”
“Như vậy a, vậy thì tớ an tâm.” Lăng Mộ Ngôn đánh một cái ngáp, lại an tâm tiếp tục buồn ngủ.
“Ừm, an tâm mà ngủ đi, sẽ không ai cùng cậu cướp tớ đi mất được đâu.” Lãnh Thịnh Duệ cười nói, thanh âm mềm nhẹ lại kiên định, thần sắc nghiêm túc tựa như nói ra lời gì đó vô cùng quan trọng.
Bắc Minh Hiên bị bắt vây xem: “...” Như thế nào đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhỉ?
Chung quy cảm giác giống như đã bỏ lỡ cái gì đó... Bắc Minh Hiên không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ nhàn nhạt, không khỏi nhíu mày cố gắng suy nghĩ.
Chung quy cảm thấy bản thân đang bị coi nhẹ nha... là ảo giác sao?
Dạ Cảnh Thần vẫn luôn không chen miệng vào có chút đăm chiêu đứng một bên liếc Lăng Mộ Ngôn tựa hồ đã chìm vào trong giấc ngủ, không khỏi nghiêm túc suy tư.
“Cảnh Thần, tớ muốn ăn bánh ngọt của Lam Tâm...” Lăng Mộ Ngôn đột nhiên nhỏ giọng thì thào, làm như nói mớ. Hắn vừa nói xong liền chép chép lưỡi hai cái, sau đó lại tiếp tục trầm mặc.
“Tớ lập tức đi mua!” Vừa rồi khẳng định là ảo giác! Dạ Cảnh Thần tin chắc như vậy, sau đó xoay người vội vàng hướng Lam Tâm đi tới.
Vì cái gì Mộ Ngôn ở trong mơ còn gọi tên của Cảnh Thần chứ? Gối ôm thì có Thịnh Duệ, mua đồ vật này nọ thì có Cảnh Thần... Gã làm gì đây? Bắc Minh Hiên vì vậy vô cùng u buồn.
...
Rừng hoa đào.
“Bọn họ có thể hay không lại đê tiện thêm một chút a, đáng giận!” Kim Thiên Thiên một bên vừa bước đi một bên vừa căm giận vắt nước trên quần áo, cư nhiên thừa dịp cô không chú ý liền đem cô đẩy vào trong hồ, nghĩ tới làm như vậy sẽ khiến cô thỏa hiệp sao? Hừ, thật sự là buồn cười!
“A, đó là...?” Kim Thiên Thiên đang không ngừng suy nghĩ, lại đột nhiên phát hiện ra một thanh niên tóc đen đang đứng cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn lên cây anh đào. Cô dừng lại cước bộ, một cỗ sung sướng từ đáy lòng lan truyền khắp toàn thân.
“Mộ Ngôn học trưởng...” Kim Thiên Thiên nhỏ giọng hơi ngượng ngùng hô lên, nhưng mà không nhận được lời đáp. Cô lúc này mới phát hiện ra thanh niên có chút không thích hợp.
Thanh niên lúc này biểu hiện trầm tĩnh nhìn cây anh đào không ngừng rung rinh trong gió, tựa như đang lâm vào trong hồi ức. Ánh mắt của hắn xa xăm, tươi cười trên khóe môi vẫn ôn nhu như vậy, thân ảnh đơn bạc một mình đứng ở dưới tàng cây lộ ra một tia cô đơn nhàn nhạt, nhìn thấy không khỏi khiến người ta dâng lên một cỗ đau lòng khó hiểu.
Mộ Ngôn học trưởng... đang nghĩ tới gì vậy? Kim Thiên Thiên ôm ngực si ngốc thầm nghĩ, như thế nào có thể cười... đẹp như vậy, lại khiến cho người ta cảm thấy đau lòng?
Giống như cảm giác được tầm mắt nóng rực ở sau lưng, Lăng Mộ Ngôn bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía nơi Kim Thiên Thiên đang đứng. Ánh mắt sắc bén khiến cho Kim Thiên Thiên không khỏi cả kinh, theo bản năng lùi về sau vài bước.
“Đúng rồi, thực xin lỗi Mộ Ngôn học trưởng!” Kim Thiên Thiên cuống quýt cúi đầu giải thích: “Em không biết anh ở trong này, quấy rầy tới anh, thực sự là rất xin lỗi!”
“Kim... Thiên Thiên?” Lăng Mộ Ngôn sắc mặt lúc này mới nhu hòa xuống, hắn nhớ lại một chút, có chút chần chừ gọi ra tên của cô.
“A, đúng vậy!” Kim Thiên Thiên vui sướng ngẩng đầu lên, hoàn toàn không ngờ tới Lăng Mộ Ngôn sẽ nhớ tên của mình.
Lăng Mộ Ngôn ánh mắt mềm mại, nhẹ giọng cười nói: “Thực khéo, như thế nào cứ luôn có cảm giác thường xuyên gặp được cô vậy?”
Kim Thiên Thiên ngượng ngùng mím môi nở nụ cười.
Đây nhất định là ông trời ban ân, cho nên mới luôn khiến cho cô gặp được Mộ Ngôn học trưởng. Rõ ràng nhiều người muốn tìm Mộ Ngôn học trưởng như vậy, nhưng lại tìm không thấy, trong khi cô tùy ý đi lại một chút, đều có thể đụng mặt được hắn... Thực sự là rất có duyên phận a, cô trong lòng ngọt ngào trộm nghĩ.
Lăng Mộ Ngôn cũng thản nhiên mỉm cười, sau đó ánh mắt ngưng lại một chút, dường như phát hiện ra gì đó, đột ngột tháo ra áo khoác của mình.
“Mộ Ngôn... học trưởng?” Cô mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, rồi lại không dám tin tưởng.
Lăng Mộ Ngôn đi tới, đem áo khoác đưa cho cô, ý cười nhàn nhạt ôn nhu: “Phủ vào đi, miễn cho sinh bệnh sẽ không tốt lắm.”
Suy nghĩ trong lòng thành sự thật, Kim Thiên Thiên có chút không thể tin được tiếp nhận chiếc áo khoác vẫn còn vương hơi ấm từ cơ thể của hắn, thanh âm mang theo chút run rẩy, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Cô thật cẩn thận đem áo khoác phủ lên, tựa hồ còn có thể ngửi thấy được một cỗ mùi chanh thơm ngát phảng phất xung quanh mình. Loại cảm giác này khiến cho cô có ảo giác bản thân đang được vây ở trong lồng ngực của Lăng Mộ Ngôn, khiến cho Kim Thiên Thiên không khỏi đỏ ửng hai má. Tuy rằng vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng mà cô vẫn không dấu vết đem áo khoác kéo kéo xuống dưới.
Lăng Mộ Ngôn khẽ nhíu mày: “Bọn họ vẫn còn bắt nạt cô?”
Kim Thiên Thiên thoáng sửng sốt, vội lắc lắc đầu: “Không phải, em chỉ là không cẩn thận ngã vào trong hồ, không liên quan tới bọn họ!”
Nếu cô đã nói như vậy, Lăng Mộ Ngôn cũng không hỏi thêm gì nữa. Hắn chỉ thản nhiên gật gật đầu, chẳng biết là có thực sự tin tưởng lời của Kim Thiên Thiên hay không.
“Cái kia, Mộ Ngôn học trưởng...” Kim Thiên Thiên có chút không yên, muốn đổi đề tài, thốt ra: “Trước đó anh đang nghĩ gì vậy?”
Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, hạ tầm mắt, cũng không lên tiếng.
Kim Thiên Thiên nói xong liền ảo não: “Mộ Ngôn học trưởng, em cũng không phải ý tứ này...”
“Tôi trước kia từng bị mắc chứng tự bế.” Ngay ở thời điểm tưởng rằng Lăng Mộ Ngôn tức giận, Kim Thiên Thiên đột ngột lại nghe thấy thanh âm của hắn nhẹ nhàng vang lên.
Kim Thiên Thiên ngây ngốc ngẩng đầu, lại phát hiện ra tầm mắt của thanh niên không dừng lại trên người mình. Hắn nhìn về phía trước, ánh mắt lại không có tiêu cự, thấy vậy Kim Thiên Thiên không khỏi từng trận đau lòng nảy lên.
Mộ Ngôn học trưởng... hóa ra từng bị mắc chứng tự bế sao?
“Bởi vì tôi bị mắc chứng tự bế, cho nên luôn không nhận ra được người xung quanh là ai. Mà cuối cùng thời điểm có thể nhận ra một người, mấy tháng không gặp liền sẽ lại quên đi.” Nói tới đây Lăng Mộ Ngôn khẽ cười: “Cho nên lúc đó gần như không có ai nguyện ý nói chuyện với tôi.”
Kim Thiên Thiên cũng không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“Sau đó có một bé gái tới tìm tôi, kiên quyết kéo tôi vào trong nhóm của mình, còn bảo tôi không thể cứ tách ra khỏi mọi người mãi.” Lăng Mộ Ngôn như lâm vào trong hồi ức, trên mặt cũng gợi lên một tươi cười vô cùng ôn nhu: “Tôi hiện tại vẫn mơ hồ nhớ rõ, em ấy mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, trên đầu cài chiếc vương miện nhỏ, nụ cười ngọt ngào đáng yêu.”
Kim Thiên Thiên lắng nghe, tâm lại không khỏi nhói đau.
Hóa ra Mộ Ngôn học trưởng... đã có người trong lòng rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT