Nhìn thấy bộ dạng uất ức lại nghẹn khuất của hắc long, Lăng Mộ Ngôn sắc mặt vốn còn lạnh lùng đột nhiên biến đổi, con ngươi màu lam cong cong tràn ngập gió xuân, mặt mày tươi cười rất đáng yêu.

Hắc long chớp chớp mắt vàng, bị sự trở mặt của hắn làm cho sợ tới mức ngây người.

“Làm sao, ngươi cũng có thời điểm bị dọa sợ?” Tiểu nhân ngư nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của hắc long, trong con ngươi hiện lên một tia giảo hoạt linh động: “Để xem ngươi còn dám chơi trò mất tích hay không.”

Hắc long: “...” QAQ Keller! Ngươi chết chắc rồi!!

... Chẳng qua được vuốt ve thật thoải mái, ai nha, bên này cũng muốn ≧▽≦

Hắc long nhếch nhếch cái bụng, có chút khẩn cấp vươn móng vuốt đẩy tay hắn đi đến một vị trí phía bên phải bụng, con mắt vàng lấp lánh chờ mong nhìn hắn.

Tiểu nhân ngư có chút buồn cười thoáng cong cong đôi mắt màu lam, lại vẫn theo ý muốn của hắc long, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng ấn bụng y, đột nhiên hướng phía dưới chọc một cái ⸺

Hắc long trừng to mắt há miệng, suýt chút nữa theo bản năng nhảy dựng lên. Nhưng mà khi cảm giác tê dại ban đầu dần dần rút đi, lại tựa hồ có một đoàn khí tức ấm áp thoải mái vây xung quanh, hắc long không khỏi có chút lo lắng khó nhịn cử động thân thể, muốn làm cho nhân ngư lại một lần nữa hung hăng sờ vài cái.

“Điểm mẫn cảm... Hửm?”

Lăng Mộ Ngôn thanh âm luôn luôn thanh nhã ôn nhu lúc này mang theo một chút trêu chọc, hắc long nghe thấy không khỏi có chút ngượng ngùng trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, không khỏi dùng ánh mắt ngập nước tràn ngập khát vọng nhìn tiểu nhân ngư.

Oa oa oa, Cloris sờ thật thoải mái, bà xã nhân ngư của y vì sao có thể như vậy, như vậy...

“Thực sự thoải mái như vậy? Vậy thế này thì sao?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi xoay chuyển ngón tay, nhìn thấy hắc long đột nhiên nhảy dựng lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Xem ra cũng rất thích nha... Bé cưng.”

Thanh âm kỳ ảo thanh nhã tận lực đè thấp, khẽ cười mang theo tràn ngập ái muội, tràn ngập hấp dẫn mê hoặc lòng người. Hắc long kìm lòng không được ngẩng mặt lên, càng thêm khát vọng nheo lại con ngươi.

Tiểu nhân ngư tươi cười yêu mị mê hoặc, ánh sáng lấp lánh bên trong đôi mắt màu lam tựa như biển sao làm cho người ta sa vào, rốt cuộc ở trong ánh mắt mang theo chút khẩn cầu của y, bố thí cúi người xuống, sau đó ấn đầu của y, nhẹ nhàng hôn lên cặp mắt vàng kim ấm áp đến tan chảy kia.

...

Nhìn hắc long mềm mại nằm úp sấp tràn ngập không muốn xa rời ở bên cạnh mình, ngón tay tinh tế trắng nõn của Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng lướt qua vảy của y, khiến y không khỏi run rẩy, sau đó hơi hơi cọ lại gần tiểu nhân ngư, thỏa mãn nheo lại đôi mắt vàng.

Lăng Mộ Ngôn hơi dựa vào bên cạnh ao, không biết qua bao lâu, đột nhiên như cười như không hỏi: “Làm sao, khoảng thời gian này đem ta nhốt ở trong ma cung còn chưa thỏa mãn? Như vậy là định nhốt ta bao lâu ⸺ hửm?”

Hắc long thân thể thoáng chấn động, có chút không biết phải làm sao, nâng mắt lên kinh ngạc nhìn hắn.

“Không nghĩ tới ta sẽ hỏi vấn đề này?” Lăng Mộ Ngôn liếc mắt nhìn lại, trong đôi mắt ngập nước mang theo mê hoặc: “Chính là nhìn ngươi càng ngày càng ngốc, muốn nhắc nhở ngươi một chút mà thôi.”

Y đâu có ngốc? Hắc long ủy khuất xen lẫn bất mãn dùng cái đầu to lớn của mình nhẹ nhàng đụng hắn một cái.

“Vẫn không hiểu vì sao ta lại nói với ngươi những lời kia?” Lăng Mộ Ngôn có chút ghét bỏ gõ đầu y, rồi sau đó ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng, liền muốn đứng lên: “Bỏ đi, không ngờ ngươi lại ngốc như vậy, hừ.”

Hắc long ngẩn ngơ, theo bản năng nhào qua, một người một rồng liền trong dự kiến ngã vào trong nước.

“Ô oa, Tiểu Hắc!” Tiểu nhân ngư bất ngờ không kịp phòng bị bị y kéo vào trong nước, không khỏi nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc y một cái: “Ngươi muốn làm cái gì? Lá gan càng lúc càng lớn, hửm?”

Hắc long có chút không biết phải làm sao tội nghiệp nhìn hắn, há mồm lại giống như ý thức được cái gì đó, vội vàng hóa thành hình người. Trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị cũng mang theo ủy khuất cùng ai oán thập phần hủy hoại hình tượng: “Cloris...”

Lăng Mộ Ngôn tức giận ôm cánh tay trừng y: “Ngươi nghĩ ta là vì cái gì cam chịu bị nhốt ở trong ma cung này, biển rộng tự do ta không đi, lại nhất định muốn lưu lại trong ôn trì này, ngươi thật sự cho rằng nơi này rất tốt?”

“Đây là ôn trì ta tự mình thiết kế, vả lại nước trong ao...” Nhìn thấy nhân ngư hơi hơi nheo lại con mắt, thanh âm biện giải của Ma vương không khỏi càng ngày càng nhỏ đi, rồi sau đó đột nhiên thay đổi đề tài, mang theo chút chột dạ nhỏ giọng nói: “Hơn nữa không phải bởi vì Cloris không biết làm thế nào để rời đi, cho nên mới không đi sao...”

Quả thực bị chỉ số thông minh của Ma vương làm cho tức cười, nhân ngư mặt không chút thay đổi quăng một đuôi về phía mặt y, sau đó xoay người muốn chạy.

“Cloris, ta thật sự rất thích em ⸺” Ma vương bộ dạng chật vật, trên mặt dính đầy nước, nhìn bóng dáng xinh đẹp lại tuyệt tình của tiểu nhân ngư, thanh âm chợt hạ xuống, thì thào nói: “Thật sự...”

Lăng Mộ Ngôn thân thể đột nhiên khựng lại, không khỏi chậm rãi quay đầu qua, rồi sau đó khiêu khích nhướng lên đôi phượng mâu: “Nếu ta muốn ngươi từ bỏ việc chinh phục thế giới thì sao?”

Ma vương ngẩn ngơ, suy nghĩ rồi thành thực trả lời: “Kỳ thực đã rất lâu rồi ta không còn nghĩ tới việc này nữa, bởi vì toàn bộ tâm tư của ta...” Đều đặt ở trên người em a.

“À, thật không?” Tiểu nhân ngư chậm rãi hỏi vặn lại một câu, sau đó nhìn thấy ánh mắt có chút ảm đạm của Ma vương, như cười như không gợi lên cánh môi: “Như vậy chỉnh trang lại một chút, theo ta đi gặp phụ vương đi.”

Ma vương: “... Cái gì?!”

[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ hai: Thành công công lược được nam chủ! Độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 100%, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play