“Trầm Tiểu Hi, nhận điện thoại~”

Trong phòng họp yên tĩnh, một thanh âm ôn hòa từ tính mang theo ba phần ý cười đột nhiên vang lên, nhất thời đánh vỡ bầu không khí khẩn trương cùng nghiêm túc ở trước đó.

Vì thế mọi người đang ngồi tại chỗ liền dời tầm mắt tới chiếc di động ở trên tay của tổng tài nhà mình.

“... Thật có lỗi, tôi nhận điện thoại đã.” Chỉ thấy Trầm tổng tài mới vừa rồi còn đang dùng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc để răn dạy cấp dưới lúc này sắc mặt đã biến thành ôn hòa, thập phần bình tĩnh đối với mọi người hơi hơi gật đầu, sau đó liền cầm di động lên để nghe máy.

“Mộ Ngôn, anh tỉnh rồi? Ngủ ngon không? Bữa sáng em đã để ở trên bàn, nhớ ăn nhé.” Trầm Ngạn Hi khóe miệng hơi hơi gợi lên, ngữ khí ôn như dặn dò nói.

Mọi người đối với bộ dạng này của y đã quen tới mức không thể trách cứ, cao thấp trong Trầm thị ai mà chẳng biết tổng tài nhà mình chính là một tên thê nô? Tổng tài có thể đối với bất luận kẻ nào trưng ra khuôn mặt lạnh, nhưng tuyệt đối không dám tỏ sắc mặt trước mặt ‘tổng tài phu nhân’. Tổng tài có thể răn dạy quở trách bất cứ kẻ nào, nhưng ở trước mặt ‘tổng tài phu nhân’ thì chỉ luôn là bên bị giáo huấn, thậm chí ngay cả phản bác cũng không dám. Tổng tài...

Trầm Ngạn Hi giá trị con người thế gia hiển hách, thân mình tuổi trẻ lại đầy hứa hẹn, khí chất tao nhã cao quý, dung mạo tuấn mỹ lạnh lùng. Càng khó hơn cả chính là giữ mình trong sạch, là một ‘con rể vàng’ được tất cả các nữ nhân viên trong công ty công nhân. Đáng tiếc, tổng tài của bọn họ dù tốt như thế nào đi chăng nữa, chỉ duy độc có một nhược điểm, đó chính là rất sợ ‘bà xã’.

Vị Lăng tiên sinh thập phần thần bí kia, chỉ cần nói đông thì tổng tài liền tuyệt đối không dám nói tây. Bộ dáng mặc người đánh mặc người oán kia không biết đã làm tổn thương biết bao nhiêu phụ nữ lòng sinh ái mộ đối với y.

“Mộ Ngôn, anh nói cái gì?” Đột nhiên thanh âm cao lên, nhất thời đem suy nghĩ của mọi người kéo lại. Trầm Ngạn Hi có chút luống cuống tay chân: “Vì cái gì đêm nay em phải ngủ ở thư phòng?! Em lại làm sai gì sao? Vẫn là tối hôm qua...” Nói tới đây, y dường như nhớ tới gì đó liền im bặt, sau đó lạnh lùng liếc liếc mọi người đang trộm vểnh tai lên nghe lén một cái.

... Mọi người nhất thời nhu thuận cúi đầu, vẻ mặt hiện lên sự nghiêm túc chăm chú nhìn tư liệu trong tay.

Trầm Ngạn Hi lúc này mới thu hồi tầm mắt, sau đó bước vài bước đi tới trước cửa sổ, đối với di động thấp giọng lấy lòng nói: “Mộ Ngôn, em sai rồi, là ngày hôm qua em không khống chế được... Đúng đúng đúng, đều là do em sai, anh đừng tức giận a Mộ Ngôn... Có phải hay không là mệt muốn chết đi? Chờ em trở về rồi sẽ giúp anh xoa xoa có được không?”

→_→ Tổng tài, ngài có dám có tiền đồ hơn một chút hay không? ⸺⸺by: từ mọi người đang không đành lòng tiếp tục nghe lén.

“Không được! Em cái gì cũng có thể chấp nhận, ngoài chuyện này!” Trầm Ngạn Hi nghiêm túc phản bác. Mà từ bên kia điện thoại không biết là Lăng Mộ Ngôn đã nói cái gì, sắc mặt của y nhất thời liền biến đổi: “Không phải a Mộ Ngôn, em vừa rồi không phải là mắng anh... Được rồi, em chính là... Không không, em sai rồi mà, còn không được sao, Mộ Ngôn...”

“Cái gì? Tiểu Tuyết?” Nghe thấy từ trong miệng bà xã nhà mình thốt ra cái tên của nữ nhân, Trầm đại tổng tài nhất thời cảnh giác dựng thẳng lỗ tai: “Đó là ai? Ngôn Ngôn, anh... Được được, em không gọi anh là Ngôn Ngôn... rõ ràng mẹ có thể gọi anh như vậy...”

Nói xong lời cuối, trong thanh âm của Trầm Ngạn Hi còn mang theo một chút ủy khuất. Mọi người yên lặng nâng lên cái cằm đã rớt xuống trên mặt bàn họp, ở trong lòng không khỏi dâng lên nghi ngờ, cái người đang mơ mơ hồ hồ bán manh kia thực sự là tổng tài nhà mình sao.

“Cái gì? Lâm Tuyết em có quen biết?” Trầm Ngạn Hi vội vàng thanh minh quan hệ, thực ngoan ngoãn cam đoan: “Em tuyệt đối cùng nữ nhân kia không có tiếp xúc gì a Mộ Ngôn! Mộ Ngôn, anh phải tin tưởng em, em cùng nữ nhân cái gì cũng đều không có... Khụ khụ, đương nhiên là trừ bỏ mẹ ra, em chính là giữ mình rất trong sạch, chỉ có một người là Mộ Ngôn...”

Bên kia Lăng Mộ Ngôn không khỏi vươn tay che trán, không biết nên nói gì hơn: “Trầm Ngạn Hi, em đây là bị nói trúng tim đen đấy hả? Như thế nào lại vội vàng biện giải như vậy?”

“Như thế nào sẽ? Em chỉ cảm thấy, nếu em đã giữ mình trong sạch như vậy...” Trầm Ngạn Hi rốt cuộc cũng phun ra được mục đích của bản thân, lấy một loại ngữ điệu thương lượng, thật cẩn thận hỏi: “Mộ Ngôn, anh cũng nên cùng nữ nhân kia bảo trì khoảng cách có được không?”

“...” Lăng Mộ Ngôn thập phần bất đắc dĩ trở mình xem thường, sau đó đem con mèo Tiểu Bạch đang làm nũng ở bên chân mình ôm vào trong lồng ngực. Một bên vuốt lông cho nó, một bên trả lời: “Trầm Ngạn Hi, em có thể đừng ăn bậy dấm chua có được hay không? Tiểu Tuyết sớm đã có bạn trai rồi, hiểu chứ? Lâm Tuyết em thực sự không quen sao? Trầm Ngạn Hi, em nếu dám bảo không quen thì đêm nay trực tiếp tới thư phòng ngủ đi!”

“Lâm Tuyết a, em đương nhiên có quen, đó không phải là cô em gái mà Mộ Ngôn anh yêu thích nhất hay sao.” Vừa nghe là sẽ bị đuổi tới thư phòng, Trầm Ngạn Hi nháy mắt liền nhớ ra cái tên này là của ai, vội ho một tiếng trả lời.

Thế nhưng cho dù người kia chỉ là em gái mà Mộ Ngôn anh yêu thích nhất, thì cũng nên bảo trì khoảng cách a... Đừng tưởng rằng y không nhớ rõ năm đó, cô nàng kia đã hướng Mộ Ngôn tỏ tình. Trầm Ngạn Hi ở trong lòng sinh ra một chút vị chua, thầm nghĩ.

“Đừng tưởng là anh không biết em đang nghĩ cái gì?” Lăng Mộ Ngôn như cười như không nói: “Xem ra Trầm Tiểu Hi em thực sự là muốn tới ngủ ở trong thư...”

“Tuyệt đối không có, em cái gì cũng không có nghĩ a, Mộ Ngôn. Anh phải tin tưởng em.” Trầm Ngạn Hi thực tâm cam đoan, sau đó lại cẩn thận ủy khuất hỏi: “Cho nên... không cần đuổi em tới thư phòng ngủ có được hay không?”

Liền bởi vì một cái Lâm Tuyết, Mộ Ngôn cư nhiên cùng y giận dỗi... Trầm Ngạn Hi sắc mặt u ám. Vốn ‘Lâm Tuyết’ đã là cái tên nằm trong danh sách cần phải nghiên cứu quan sát kỹ thêm ở trong lòng y, hiện tại trực tiếp được thăng cấp, từ ‘quan sát kỹ thêm’ biến thành ‘cấp bách phòng bị’, từ ‘danh sách cần phải nghiên cứu’ biến thành ‘danh sách cần phải cách ly’.

... Không, quả nhiên vẫn là nhất định phải cách ly mới đúng đi?

“Có thể a...” Lăng Mộ Ngôn mang theo một tia ý cười nhẹ nhàng, gõ xuống đầu con mèo nhỏ đột nhiên nghịch ngợm liếm liếm tay mình. Ở trong lúc Trầm Ngạn Hi vừa lộ ra thần sắc vui sướng, hắn liền khe khẽ bổ sung thêm một câu: “Trở về quỳ bàn phím, anh liền tha thứ cho em.”

Trầm Ngạn Hi: “...”

Ở sau một lúc suy xét thiệt lợi, Trầm Ngạn Hi cắn răng một cái, sắc mặt thập phần đau khổ gật đầu: “... Được.”

Lăng Mộ Ngôn vừa lòng gật đầu, ôn hòa cười nói: “Vậy em cứ tiếp tục bận rộn đi, anh đi tìm Tiểu Tuyết đây, bye~”

“Chờ ⸺”

Trầm Ngạn Hi vừa nhìn thấy điện thoại thông báo bị cắt đứt, nhất thời trợn tròn hai mắt. Suy nghĩ tới Mộ Ngôn ban nãy hình như còn chưa đáp ứng yêu cầu sẽ bảo trì khoảng cách đối với Lâm Tuyết của mình, sắc mặt của y lại càng thêm uể oải.

Vì thế mọi người liền thấy được tổng tài chậm rãi trở về trên chỗ ngồi, cúi thấp đầu, vẻ mặt ảm đạm thất vọng, bộ dáng tựa hồ nếu như trên đỉnh đầu có mọc hai cái tai thì nhất định cũng sẽ cụp tai xuống. Mọi người không khỏi hoài nghi bản thân mình nhìn nhầm rồi, suýt chút nữa vươn tay lên để dụi dụi hai mắt. Tổng tài như thế... sao cứ có cảm giác giống với loại động vật nào đó vậy?

Kế tiếp, cuộc họp rốt cuộc cũng được tiếp tục diễn ra.

⸺⸺ Đương nhiên, nếu như không chú ý tới một ‘con chó lớn’ bị vứt bỏ nào đó, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt bi ai ai oán để liếc về phía chiếc di động đang bị ném ở một bên, vậy thì lần họp này coi như là kết thúc viên mãn.

“Mộ Ngôn, Mộ Ngôn!”

Cuộc họp vừa kết thúc xong, Trầm Ngạn Hi liền vội vàng chạy về nhà. Ở sau khi phát hiện ra trong nhà thực sự không có ai, Trầm Ngạn Hi không khỏi bực mình trừng mắt nhìn về phía ... con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn vùi mình trên giường để ngủ.

⸺⸺ Lăng Tiểu Hi, mày cũng không biết ngăn cản chủ nhân của mày hay sao?!

Càng nghĩ càng buồn bực, Trầm Ngạn Hi đen mặt dùng một tay nhấc lên Lăng Tiểu Hi đáng thương.

“Ngao ô?” Lăng Tiểu Hi mê man mở ra đôi mắt màu lam, khi phát hiện ra ở trước mặt chính là nam nhân mặt lạnh thường xuyên đem mình nhấc lên giữa không trung, tập mãi thành thói quen, nó không khỏi tò mò nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Nam nhân này lại làm sao vậy? Lại bị chủ nhân bỏ rơi?”

“Lăng Tiểu Hi, mày đã phạm vào mấy sai lầm rất lớn, mày có biết không?” Trầm Ngạn Hi nghiêm mặt nghiêm túc ân cần dạy dỗ nói.

“...ngao ô?”

“Thứ nhất, chủ nhân thời điểm đi gặp nữ nhân khác, mày cư nhiên không biết đường ngăn cản, thậm chí ngay cả ý tứ giám thị cũng không có.” Trầm Ngạn Hi xách cổ của nó mà quăng qua quăng lại, thấy mắt của Lăng Tiểu Hi đã biến thành hình nhang muỗi, y mới vừa lòng tiếp tục nói tiếp: “Thứ hai, mày cư nhiên lại ngủ trên chiếc giường của tao cùng Mộ Ngôn! Không phải đã nói với mày rồi sao, chỉ được ngủ ở trong ổ của chính mình, vì sao lại nằm ở đây? Cuối cùng, không được dán lấy Mộ Ngôn như vậy nữa! Nghe thấy chưa?”

“Ngao ô?” Lăng Tiểu Hi ủy khuất nhìn về phía sau của Trầm Ngạn Hi.

Hừ, nam nhân xấu xa, chỉ biết bắt nạt con mèo nhỏ là nó, nó mới không cần thông báo cho y biết là chủ nhân đang đứng ở ngay phía sau đâu.

“Nghe thấy không, Lăng Tiểu Hi? Không cần giả chết⸺”

“Anh nghe thấy được. Thanh âm ôn hòa từ phía sau người vang lên, sau lưng của Trầm Ngạn Hi liền cứng đờ: “Trầm – Ngạn – Hi~ em lá gan càng ngày càng lớn a, cư nhiên lại đi bắt nạt Tiểu Hi?”

Trầm Ngạn Hi vẻ mặt cương trực đem Lăng Tiểu Hi đang không ngừng giãy dụa ôm vào trong lồng ngực, xoay người nhìn về phía Lăng Mộ Ngôn ý cười đầy mặt: “Như thế nào sẽ? Em là đang cùng Lăng... Tiểu Hi vui vẻ ở chung với nhau a, anh xem nó có bao nhiêu vui vẻ?”

“À?” Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, đi tới đem Lăng Tiểu Hi đang rục rịch lộ ra răng nanh ở dưới cánh tay của người nào đó, ôm vào lòng mình: “Trước không nói tới những cái này... Ban nãy em vừa bảo Tiểu Hi phạm sai lầm gì cơ? Không bằng cùng với chủ nhân của Tiểu Hi là anh đây thảo luận một chút xem?”

Trên mặt thanh niên tuấn mỹ mang theo ý cười tràn ngập, ngón tay thon dài trắng nõn khe khẽ vuốt ve con mèo nhỏ trong lồng ngực. Cảnh tượng này đối với bất cứ người nào nhìn thấy cũng đều là một hình ảnh đẹp, vậy mà lại khiến cho sau lưng của Trầm đại tổng tài liên tục toát ra mồ hôi lạnh.

“... A, ha ha, sai lầm gì cơ?” Trầm Ngạn Hi lúc này cũng không thể tiếp tục ăn dấm chua của Lăng Tiểu Hi nữa, trưng ra vẻ mặt than nghiêm túc trợn mắt nói dối: “Em vừa rồi chính là cùng Tiểu Hi chơi đùa mà thôi a, cái gì cũng chưa nói.”

Lăng Mộ Ngôn suýt nữa thì bị Trầm Ngạn Hi xỏ lá khiến cho tức tới bật cười, hắn một phen nhéo lấy cái lỗ tai của người nào đó kia: “Trầm Tiểu Hi, em hôm nay liền đi tới thư phòng cho anh...”

“Đừng, đừng, Mộ Ngôn, em sai rồi, thực sự biết sai rồi mà...” Trầm Ngạn Hi bị nhéo lỗ tai cũng không dám giãy dụa, chỉ có thể duy trì tư thế buồn cười này, vẻ mặt đau khổ lấy lòng nói: “Mộ Ngôn, anh tha thứ cho em đi...”

“Em mỗi lần đều nói như vậy, sau đó lại tái phạm!” Lăng Mộ Ngôn kéo kéo y, hừ lạnh nói.

Lăng Tiểu Hi ở trong lồng ngực của chủ nhân, thích thú híp lại đôi con ngươi. Đối với bộ dáng tội nghiệp này của Trầm Ngạn Hi, nó tỏ vẻ vui sướng khi thấy đối phương gặp tai họa. Xứng đáng, ai bảo y thường xuyên bắt nạt nó, lại bị giáo huấn đi?

“Trong vòng một tuần này, đừng có mơ tưởng trở lại trên giường của anh. Trầm Ngạn Hi, mau cút tới thư phòng ngủ đi!”

“Đừng, đừng a Mộ Ngôn, em thực sự biết sai rồi mà...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play