Thư viện Barlow.

Lăng Mộ Ngôn cúi đầu nghiêm túc đọc cuốn sách trong tay, phảng phất đã chìm đắm vào biển thế giới trong sách, ghế dựa bên cạnh đột nhiên bị nhẹ nhàng kéo ra, có người ngồi xuống trên đó. Hắn phảng phất như không phát hiện ra, vẫn như trước không ngẩng đầu.

Một tiếng cười khẽ ôn nhu đột nhiên vang lên: “Đọc rất hay sao?”

Lăng Mộ Ngôn bàn tay đang chuẩn bị lật trang sách thoáng ngừng lại, sau đó dường như không có việc gì đem trang lật qua.

“Thật đúng là rất bình tĩnh a...” Ludwig một tay nâng cằm, mắt cũng không chớp dù chỉ một cái mang theo thưởng thức nhìn hắn, như cười như không ý vị thâm trường nói: “Bất quá cũng phải, dù sao cũng là người có năng lực nhiều lần khiêu khích Heath Voight mà vẫn toàn thân trở ra... ‘Mê vụ Mộc Ca’ a ~!”

Lăng Mộ Ngôn thân thể nhất thời theo bản năng kéo căng, cuối cùng chịu quay đầu nhìn thẳng vào Ludwig. Dừng lại một chút, hắn rốt cuộc nhẹ nhàng bật cười một tiếng: “Không nghĩ tới Heath Voight cũng không quá mức vô dụng, thật sự là ngoài dự kiến của tôi.”

Ghét nhất bị người khác coi nhẹ, Ludwig lúc này tự nhiên rất hưởng thụ tầm mắt chuyên chú của hắn. Y khí định thần nhàn nở nụ cười, khí chất ôn nhu vô hại ngây thơ tự nhiên: “Giống nhau, ta cũng hoàn toàn không ngờ tới, ở sau khi cố ý bại lộ bản thân cậu cư nhiên vẫn bình tĩnh quay trở lại địa bàn của Heath Voight.”

*khí định thần nhàn: dáng dấp bình tĩnh, nhàn nhã.

Lăng Mộ Ngôn chậm rãi tháo xuống kính mắt của mình, lộ ra dung mạo yêu diễm tựa hải yêu Siren làm cho người ta hồn xiêu phách lạc giấu ở bên dưới gọng kính. Cặp phượng mâu tao nhã tối đen như mực chất chứa muôn vàn hào hoa phong nhã của thế gian lúc này đang lạnh lùng nhìn y, lại phảng phất như không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt: “Bởi vì muốn biết rõ một số chuyện, mà hiện tại, hiển nhiên tôi đã chiếm được đáp án, không phải sao?”

Cho dù trước đó đã thấy qua dung mạo như yêu tinh của hắn, Ludwig lúc này vẫn không khỏi có chút thất thần, sau đó thoáng thu liễm tươi cười, từ chối cho ý kiến nhướng lên hàng lông mày: “Nha?”

“Ví dụ như ⸺ Hội trưởng Barlow vốn bị tất cả mọi người cho rằng chỉ là con rối của Heath Voight... kỳ thực e rằng cũng không phải vô năng như thông tin trên tư liệu. Có lẽ có thể lập ra một giả thiết lớn mật hơn ⸺” Nói xong hắn khẽ cười một tiếng, như tiếng ngọc vỡ rơi vào trong tuyết, tại trong rét lạnh mù mịt sương mù tựa như lụa mỏng, rồi lại ẩn ẩn lộ ra thăm dò không rõ ràng: “Có khả năng, hắn ta chính là... gia chủ thần bí của Heath Voight?”

Ludwig ngừng lại, trong con ngươi màu lam như biển rộng bắt đầu gợn lên sóng ngầm u tối, khí tức dần dần dâng lên nguy hiểm điên cuồng.

Lăng Mộ Ngôn con ngươi màu đen lóe lên quang mang hưng phấn, không chút yếu thế cũng tản ra sát khí lãnh liệt/

*lãnh liệt: rét lạnh cực độ.

“A, ha ha a, ha ha ha ha ha ha ha ha!!” Ludwig đột nhiên điên cuồng cười ha ha, thân thể hưng phấn tới mức khe khẽ run rẩy: “Quả nhiên, cậu quả nhiên là người đầu tiên làm cho ta khẩn cấp muốn giải phẫu a! Nếu là cậu, dáng dấp bị nhuộm đầy máu tươi nhất định sẽ rất đẹp mắt đi, ha ha ha ha!!”

Đến lúc đó nhất định sẽ nghiêm túc đem người cắt thành từng mảnh, dùng chỉ bạc xinh đẹp khâu ghép lại thành đóa hoa thuần trắng vĩnh viễn không héo tàn. Đem máu tươi lưu động từng chút một nhuộm đỏ cánh hoa, lại đem con mắt đen láy của ngươi làm thành nhụy hoa màu đen xinh đẹp nhất. Cuối cùng trở thành hàng mỹ nghệ tinh xảo khiến cho y vừa lòng ~!!

*lưu động: không cố định, không ngừng di chuyển.

⸺ Đóa hoa ‘mê vụ’ nhiễm huyết sao? Thật sự làm cho người ta mong đợi a!!!

*ở đây, ‘mê vụ’ vừa là biệt danh của Lăng Mộ Ngôn, vừa để ám chỉ đóa hoa có năng lực mê hoặc người ta.

Lăng Mộ Ngôn con ngươi màu đen sâu thẳm nhìn Ludwig thần sắc hoàn toàn thay đổi, chú ý đến con ngươi nhiễm đỏ huyết sắc của y, bình tĩnh bình luận: “Biến thái sao?”

Sau đó... vẫn như trước bình tĩnh lấy ra hai khẩu súng.

“Thật sự rất có lỗi, mặc dù biết anh là bởi vì bị vạch trần thân phận cho nên mới thẹn quá hóa giận, nhưng mà...” Hắn cười lạnh giơ lên hai khẩu súng, trong con ngươi hồn xiêu phách lạc, lấp lóe đều là hàn quang: “Nghe được loại lời nói này, quả nhiên vẫn cảm thấy rất khó chịu nha.”

“Cậu nói... thẹn quá hóa giận?”

...

Nghe bên trong không ngừng truyền ra thanh âm chiến đấu kịch liệt, Adonis siết chặt tay nắm cửa, cố gắng ức chế dục vọng muốn chiến đấu, đáy lòng không thể ngăn cản được hung bạo đang dâng lên: “Rốt cuộc vì cái gì gia chủ hỗn đản có thể đi tìm Mộc Ca khiêu chiến, mà tôi phải ở đây trông cửa a ⸺!!”

Sahira dựa vào tường, mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất châm kiến huyết nói: “Bởi vì cậu không đánh lại được Mộc Ca.”

*nhất châm kiến huyết: nói trúng tim đen.

“... Mọe nó, cậu làm sao biết tôi đánh không lại!!”

“Muốn cược hay không?” Sahira ngoài cười nhưng trong không cười nghiêng đầu qua hướng gã giật nhẹ khóe miệng: “Tôi cược là cậu vừa xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của hắn liền bị bắn chết.”

Adonis: “...” Gã hướng tới chính là giá trị vũ lực a! Không phải kỹ năng ám sát!!

Sahira một bộ mặt than, dùng một loại ngữ khí không thể tin được hỏi ngược lại: “Cậu muốn cùng sát thủ quang minh chính đại giao chiến?”

Adonis: “...”

...

“Trong súng của cậu không còn đạn.”

Trong thư viện đã biến thành một đống hỗn độn, e rằng chưa bao giờ từng chật vật như vậy Ludwig lau đi máu ở khóe miệng, khẽ cười ngữ khí ung dung kết luận.

“Anh chẳng lẽ vẫn còn thể lực?” Lăng Mộ Ngôn đem hai khẩu súng tùy ý ném ở trên mặt đất, cao ngạo nhìn lại y, ngữ khí cũng đồng dạng bình tĩnh.

“Ha ha... đã như vậy, không bằng chúng ta đàm phán hòa bình, như thế nào?” Ludwig đột nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười hết sức vô hại: “Giữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì đó, đúng không?”

“Anh đang nói đùa sao?” Lăng Mộ Ngôn con ngươi màu đen tràn ngập sương mù kia lóe lên quang mang yêu dã, thanh tuyến lạnh nhạt đến tàn khốc: “Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất ⸺ chính là kẻ phản bội Lăng thị đầu nhập vào Heath Voight. Mà nguyên nhân khiến gia tộc Org phản bội Lăng thị chính là bởi vì anh, gia chủ của Heath Voight.”

“Nhưng mà cậu đã không còn viên đạn nào, không phải sao?”

Vừa dứt lời y liền trông thấy thiếu niên yêu tinh đối diện đuôi lông mày nhiễm chế nhạo, tiếp đó trở tay lại giơ lên một khẩu súng lục nhỏ được chế tác tinh xảo. Đồng thời đem họng súng khẩn cấp nhắm về phía mình, hắn lộ ra một nụ cười lãnh đạm: “Tôi cũng không phải là loại người sẽ lưu lại điều bất trắc cho mình a, tiên sinh.”

Ludwig chậm rãi nở nụ cười, nháy mắt nhuộm đầy phong tình vạn chủng: “Cậu quả nhiên thời thời khắc khắc mang đến cho ta kinh hỉ a... Mộc Ca.”

Quả nhiên, món đồ chơi này phải chậm rãi dạy dỗ mới thú vị a ~

...

“Sau đó thì sao, sau đó thì sao, sư phụ?”

Kỷ Lưu Cảnh động tác mềm nhẹ bôi thuốc cho Lăng Mộ Ngôn đồng thời không ngừng truy hỏi, con ngươi màu lục sạch sẽ sáng bóng như ngọc cẩm thạch lóe lên hưng phấn cùng sùng bái: “Có phải hay không đem tên biến thái kia đánh cho tan tác tơi bời?!”

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi ngửa mặt, nghe vậy như cười như không liếc cô một cái, trong mắt lăn tăn gợn sóng: “Vì sao không hỏi ta có giết chết tên biến thái kia hay không, hửm?”

Kỷ Lưu Cảnh chu miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết dễ thương hiện lên một tia ai oán, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu: “Chính là nếu tên biến thái kia thật sự dễ giết chết như vậy, sư phụ cũng sẽ không coi trọng hắn ta như vậy a?”

⸺ Hỗn đản cướp đi lực chú ý của sư phụ đều đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!

Kỷ Lưu Cảnh một nửa khuôn mặt giấu ở trong bóng tối, âm u thầm nghĩ.

Lăng Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng, trong con ngươi dâng lên sương mù xinh đẹp, ngữ khí lạnh thấu xương nói: “Xác thực chưa chết, nhưng mà cách chết cũng không xa.”

Sư phụ, thật đúng là ngay cả thanh âm cũng lãnh đạm như sương mù nha, không hổ là ‘Mê vụ’ yêu tinh tự do trên thế giới này a ~

*tự do: ở đây mang nghĩa một vật chất tồn tại đơn độc, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ tác động nào khác từ môi trường xung quanh.

Kỷ Lưu Cảnh tức khắc cười tới mức ánh mắt cong cong như vầng trăng: “Quả nhiên sư phụ lợi hại nhất!”

“Ta tự nhiên biết ta rất lợi hại, vấn đề là ngươi ⸺” Lăng Mộ Ngôn bắt lấy cằm của tiểu bạch thỏ, thanh âm khẽ nâng lên mềm mại ma mị yêu diễm khiến người ta run sợ: “A Lưu, ngươi có tự tin đi khiêu khích Heath Voight không?”

Kỷ Lưu Cảnh yên lặng nhìn yêu tinh tiên sinh trước mắt, thản nhiên mỉm cười, trong con ngươi lóe lên quang mang tự tin: “Vậy sư phụ đối với tôi có tin tưởng không?”

Lăng Mộ Ngôn hờ hững thu hồi tay, thoáng nhắm mắt lười biếng nói: “Không có.”

Kỷ Lưu Cảnh: “...” Sư phụ!!

“Không cần coi thường hắn ta, A Lưu.” Lăng Mộ Ngôn khẽ đụng vào miệng vết thương trên mặt mình, ngữ khí bình tĩnh đánh giá: “Lần này cùng hắn ta giao thủ, hai người đa số đều là thử, ta cũng không dám khẳng định đây là thực lực thật sự của hắn.”

“Nhưng mà sư phụ cũng ẩn giấu thực lực của bản thân a, đúng không?” Kỷ Lưu Cảnh chớp chớp mắt, thiên chân vô tà nói: “Thật sự rất khó tưởng tượng ra cảnh người nào đó có thể đem sư phụ đánh bại nha, bản thân sư phụ khẳng định cũng cho là như vậy đi?”

Chẳng qua... làm tổn thương sư phụ, đặc biệt là khuôn mặt của sư phụ! Cô tuyệt đối tuyệt đối... tuyệt đối sẽ không bỏ qua!!

Lăng Mộ Ngôn giương lên đôi môi đỏ mọng yêu diễm như đóa hoa hồng kia, cũng không phủ nhận. Khuôn mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt kia tựa hồ được vị thần Venus thời thượng cổ hôn qua, con ngươi màu đen u lãnh hoa lệ thoáng lấp lóe quang mang nhu hòa, dường như trong nháy mắt liền có thể cướp đoạt hồn phách người ta. Ngón tay thon dài của hắn đỡ dưới cằm, rõ ràng một bộ tư thế tự cao tự đại xinh đẹp ngồi ở đó, trên người lại phảng phất lây dính một màn sương mù mông lung tựa như lụa mỏng, tựa hồ tùy thời sẽ hóa thành sương khói tan biến.

*thần venus: là nữ thần trong thần thoại La Mã. Thần Venus được coi như tương đương với nữ thần Aphrodite trong thần thoại Hy Lạp. Venus là vị thần của tình yêu, cái đẹp, tình dục, sinh sản, bảo vệ nữ quyền. Ở đây ám chỉ Lăng Mộ Ngôn tựa như con cưng của nữ thần Venus, được nữ thần Venus ban cho dung mạo vô cùng xinh đẹp, vô cùng diễm lệ, vô cùng mê hoặc.

Kỷ Lưu Cảnh trái tim siết chặt, theo bản năng túm lấy góc áo của hắn. thời điểm hắn nghi hoặc nhìn lại đây, cô thở phào một hơi, tiếp đó mềm mại nũng nịu lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Sư phụ, vậy người còn tiếp tục ở lại Barlow sao?”

“Tất nhiên.” Thiếu niên yêu tinh phượng mâu lóe sáng, cúi đầu cười ra tiếng: “Ta hiện tại... chính là đối với gia chủ Heath Voight, cảm thấy vô cùng hứng thú a ~ Đây là lần đầu tiên có người dám nói với ta, muốn đem ta biến thành hàng mỹ nghệ... Hửm, thật đúng là biến thái nha ~”

Kỷ Lưu Cảnh phồng má, bất mãn nói: “Hắn ta nói như vậy chỉ là mạnh miệng mà thôi, sư phụ người lại cho là thật.”

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhướng mày, từ chối cho ý kiến khẽ hừ một tiếng.

Kỷ Lưu Cảnh thấy hắn như vậy, vội vàng dùng hai tay ôm lấy cánh tay của hắn, thanh âm mềm mại mang theo yêu kiều nũng nịu: “Sư phụ, người tức giận sao? Đừng giận mà sư phụ,sư phụ ~ ~”

Sư phụ thật sự là ngay cả cánh tay cũng mê người như vậy nha, hắc hắc.

Lăng Mộ Ngôn ghét bỏ rút cánh tay đang bị ôm chặt: “Đừng ở đây bán xuẩn nữa, có thời gian rảnh không bằng đi huấn luyện đi, không phải đã cam đoan với ta một ngày nào đó sẽ trả thù tất cả những kẻ từng bắt nạt ngươi sao?”

Kỷ Lưu Cảnh nước mắt lưng tròng cụp xuống đôi lỗ tai thật dài, sư phụ luôn luôn không thể hiểu phong tình như vậy, phải làm sao đây! Đáng giận, cô cư nhiên còn không có lực hấp dẫn bằng cái tên Ludwig hỗn đản kia sao?!

“Hửm?”

“Tôi có trả thù a!” Nghe thấy ngữ khí nâng cao mang theo uy hiếp này, Kỷ Lưu Cảnh lè lưỡi vội vàng gật gật đầu, sau đó cúi đầu đếm đầu ngón tay, nghiêm túc nói: “Người thứ nhất bị tôi đóng ở trên tường, người thứ hai bị tôi từ trên mái nhà ném xuống, người thứ ba bị tôi dùng dao ăn cơm đâm một nhát trí mạng nha~”

Nói xong cô nâng mắt cười ngọt ngào: “Sư phụ không phải đã từng nói khuôn mặt của tôi rất mê hoặc sao? Tôi xem như rất có thiên phú đi, sư phụ?”

“Nếu không có thiên phú, ta cũng sẽ không chỉ dạy ngươi, nhưng mà ngươi hiện tại đối phó đều là một ít người bình thường mà thôi.” Lăng Mộ Ngôn con ngươi màu đen sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt màu lục sạch sẽ đơn thuần tựa hồ có thể phản chiếu tất cả ảnh ngược của vạn vật thế gian: “Nếu như đụng phải kẻ có giá trị vũ lực mạng một chút... ngươi căn bản còn chưa đủ tư cách.”

Kỷ Lưu Cảnh nghiêng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sư phụ thật là, cứ luôn đả kích tôi như vậy a.”

“Là ngươi nói với ta, ngươi muốn biến cường, đúng không?”

Kỷ Lưu Cảnh sắc mặt nghiêm túc: “Đúng vậy!”

“Tiến vào sân huấn luyện đi, A Lưu.” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên nói: “Đi tới nơi ta từng huấn luyện qua nhìn xem, sau đó sống sót trở về.”

Kỷ Lưu Cảnh mỉm cười, tươi cười lại có chút cân nhắc: “Sư phụ không sợ tôi không thể trở về sao?”

“Ngươi là người sắp tiếp nhận vị trí của ta, A Lưu. Nếu ngay cả chút tự tin ấy cũng không có ⸺”

“Đương nhiên là có nha~” Con ngươi màu lục tựa như trẻ con không rành thế sự của cô gái nhuộm đầy ý cười nhàn nhạt: “Sư phụ tin tưởng tôi như vậy, tôi làm sao có thể một chút tự tin cũng không có nha ~ đã sớm muốn đi xem nơi sư phụ từng huấn luyện, hiện tại... rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này, a ha ha~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play